Bhtt Gặp Lại
-
C84: Tần tuyết nhiễm chị chính là cầm thú
Quả nhiên lời này vừa rơi xuống, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.
Trương Chính trong lúc nhất thời biểu tình cứng đờ, khoé môi giật giật: "Chủ tịch Tần, ngài nói vậy là có ý gì?"
Tần Tuyết Nhiễm thản nhiên đáp: "Ý tứ chính là Tần gia chúng tôi không muốn làm ăn với Trương gia các người."
"Haha! Ngài đang nói cái gì vậy?" Trương Chính giả ngu cười ha hả, đâu biết điệu cười kia có bao nhiêu khó coi. "Hết thảy đều đã bàn bạc xong, ngài nói không muốn làm thì không làm nữa? Mời cho tôi một lý do."
Tần Tuyết Nhiễm khoé miệng cũng câu lấy ý cười, chỉ là nụ cười nhìn không thấu đáy mắt. "Tôi khi nào thì nói muốn làm ăn với anh?"
Lý lẽ này không sai. Từ đầu đến cuối đều là đối phương tự biên tự diễn, hết thảy điều kiện cùng giá cả đều do hắn tự mình đề xuất, mà cô lại chưa từng chính miệng nói ra một câu đồng ý hợp tác.
Lời này thành công chọc Trương Chính thẹn quá hoá giận. Hắn không thể không e ngại thế lực Tần gia nên không dám trực tiếp xé rách mặt, tuy nhiên từng câu lời nói vẫn mang tính uy hiếp, còn trực tiếp bỏ đi kính ngữ: "Chủ tịch Tần cô có phải nên suy xét cẩn thận? Mối làm ăn này nhìn kiểu gì cũng có lợi đối với Tần gia các người. Cũng chẳng giấu gì cô hiện tại người muốn lô hàng kia của chúng tôi không thiếu, nếu Tần gia không muốn vậy tôi chỉ có thể đi tìm Trịnh gia..."
Tần Tuyết Nhiễm vẻ mặt không đổi tuỳ hứng cắt lời hắn ta: "Cứ việc."
"Cô..." Đến đây thì Trương Chính đã tức giận đến mức gân xanh trên trán nhảy dựng.
Tần Tuyết Nhiễm lẽ nào muốn chơi khăm hắn? Không muốn hợp tác sao không nói ngay từ đầu? Để hắn phải phí hoài công sức đi một chuyến đến chỗ này.
Ngày hôm nay gặp mặt bàn chuyện làm ăn Tần Tuyết Nhiễm lại không hẹn mà dẫn theo mỹ nhân lần trước gặp ở tiệc rượu, còn đồng ý để cho hắn chuốc rượu. Cứ nghĩ đối phương làm đến bước này có nghĩa là đã ngầm chấp thuận hợp tác, như vậy thì hắn không những bắt được mối làm ăn cùng với Tần gia mà còn có thể ôm người đẹp tới tay. Nào ngờ thời điểm hắn đang chìm ở trong đắc ý dạt dào đối phương lại trở mặt, vả một cú thật mạnh vào mặt hắn. Mọi thứ cuối cùng biến thành xôi hỏng bỏng không.
Cho nên Tần Tuyết Nhiễm rõ ràng chính là cố ý.
Nghĩ đến đây Trương Chính lập tức từ trên ghế đứng dậy, đè nén từng chữ mà nói: "Được, được lắm. Hy vọng cô sẽ không hối hận."
"Cáo từ."
Cuộc gặp mặt tan rã trong không vui, Trương Chính ôm một bụng hoả dẫn theo thuộc hạ rời đi. Tần Tuyết Nhiễm ý cười trên mặt cũng chậm rãi thuyên giảm, ngón tay theo tiết tấu khẽ gõ lên mặt bàn, nửa rũ mi mắt không biết đang suy tính điều gì.
Mãi một lúc sau, Lý Bân đứng ở phía sau cố nín nhịn nửa ngày mới hạ xuống quyết tâm bước lên một bước, đang muốn mở miệng nói chuyện thì thấy Tần Tuyết Nhiễm nâng cổ tay xem đồng hồ, đôi lông mày nhỏ đến khó có thể phát hiện nhíu nhíu, sau đó không nhanh không chậm đứng dậy rời khỏi phòng bao.
Đem lời muốn hỏi nuốt vào bụng, Lý Bân nhìn theo bóng lưng cô rời đi, ánh mắt không khỏi toát lên một tia phức tạp.
Tần Tuyết Nhiễm một đường tìm đến khu vực toilet, nhìn thấy hai thuộc hạ của mình đang tới lui canh chừng ở ngoài hành lang, bèn hỏi: "Người ở bên trong?"
Một trong hai tên thuộc hạ thành thật đáp: "Đại tỷ, người ở bên trong, đã hơn hai mươi phút vẫn chưa thấy ra ngoài."
Tần Tuyết Nhiễm khẽ gật đầu, tự mình tiến vào toilet nữ tìm Lâm Dương Thần.
Bên ngoài không thấy bóng dáng của nàng, đứng trước bồn rửa tay đợi thêm mấy phút cũng không đợi được người xuất hiện, thế là cô bèn đích thân kiểm tra mỗi một buồng vệ sinh, cuối cùng suy đoán người kia có lẽ đang ở buồng vệ sinh cuối dãy.
Tần Tuyết Nhiễm gõ cửa ba cái, không có phản hồi.
"Lâm Dương Thần!" Lại gõ thêm vài cái, phía sau cánh cửa vẫn không một chút động tĩnh.
Cửa đã bị khoá trái, Tần Tuyết Nhiễm bèn nâng giọng uy hiếp: "Lâm Dương Thần tôi biết cô ở bên trong, còn không mở cửa tôi sẽ lập tức đạp cửa xông vào!"
Đáp lại cô vẫn là một mảnh im lặng.
Lại chờ thêm hai phút, Tần Tuyết Nhiễm mày đẹp gắt gao cau chặt, bắt đầu mất kiên nhẫn. Cuối cùng cô cũng không phá cửa mà quyết định tiến vào buồng vệ sinh ngay bên cạnh, thông qua đó xác định tình huống ở cách vách.
Các buồng vệ sinh ở đây được xây dựng liền kề và không sát trần, như vậy chỉ cần cô trèo lên trên liền có thể quan sát toàn cảnh bên trong.
Nghĩ là làm, Tần Tuyết Nhiễm thân thủ nhanh nhẹn thoáng một cái đã có thể nhảy lên trên, vừa quét mắt đã nhìn thấy cái người mà mình đang cần tìm, ánh mắt không khỏi loé lên một tia kinh ngạc.
Chỉ thấy Lâm Dương Thần ngồi xổm ở dưới đất tựa mình vào cánh cửa, vòng hai cánh tự ôm lấy bản thân súc thành một đoàn, toàn bộ khuôn mặt đều chôn vào đầu gối.
Tần Tuyết Nhiễm đôi cánh tay dùng sức, chân đạp vào điểm tựa trèo lên trên, trèo qua phía bên nàng. Thật may mắn vì hôm nay cô mặc trên người là tây trang mà không phải váy, hành động thuận tiện hơn nhiều.
Vừa đáp đất liền dùng tay cốc đầu người kia một cái. "Mau tỉnh!"
Lúc này Lâm Dương Thần mới chậm chạp ngẩng đầu nhìn cô, có chút ngơ ngác nâng cánh tay lên đầu xoa xoa nơi bị đánh.
Mái tóc đen nhánh không chỉnh tề vì động tác này mà càng thêm xốc xếch. Mà nàng, một gương mặt ướt nhẹp nước mắt, hai mắt to tròn đen láy ướt dầm dề, đuôi mắt phiếm đỏ, đến chóp mũi cũng đỏ phỏng chừng là đã khóc thật lâu.
Khiến người ta liên tưởng đến con mèo nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, cô độc trơ trọi cuộn mình trong một góc, bộ dáng muốn có bao nhiêu đáng thương liền có đủ bấy nhiêu.
Chọc trúng nơi mềm mại nhất nơi sâu bên trong đáy lòng Tần Tuyết Nhiễm, khiến cô không khỏi có chút dịu giọng: "Theo tôi ra ngoài."
Mà Lâm Dương Thần đã bị cồn hun đến toàn bộ dây thần kinh đều tê liệt, say đến mức không thấy đường, phân không rõ người trước mắt là ai, nghe thấy lời này chỉ biết theo bản năng lắc đầu cự tuyệt. "...Không thể... Muốn trốn."
Tần Tuyết Nhiễm khó hiểu vặn hỏi: "Trốn ai vậy?"
Chỉ thấy Lâm Dương Thần lộ ra ánh mắt sợ sệt, thân mình súc về phía sau, đôi cánh tay ôm lấy thân thể càng thêm siết chặt, run rẩy nói: "Trốn... Tần Tuyết Nhiễm."
"....."
Bị điểm mặt chỉ thẳng họ tên, Tần Tuyết Nhiễm đầu tiên là ngây ra, sau kịp thời phản ứng lại không khỏi cảm thấy buồn cười.
Gì vậy? Đây là say đến mức không nhận ra cô rồi?
Cô thú vị khoanh tay trước ngực đồng thời cúi thấp người, cười như không cười mà hỏi: "Ohh? Vì cái gì muốn trốn Tần Tuyết Nhiễm?"
Bỗng người trước mặt lộ ra ánh mắt thương tâm, bắt đầu thút tha thút thít, nói chuyện cũng đã líu lưỡi không tròn vành chữ lại vì khóc mà phun không nổi một câu hoàn chỉnh: "Chị ấy... xấu xa. Chị ấy... muốn đem em... bán cho nam nhân ghê tởm..."
Sau đó thấy nàng dùng tay ôm lấy lồng ngực, nước mắt rào rạt chảy xuống, từng hàng lăn dài trên đôi gò má ửng hồng. Cuối cùng nhịn không được nức nở nghẹn ngào.
"Chị ấy... sao có thể... tàn nhẫn với em như vậy?"
"Giận em... thì có thể đánh em, không cần em nữa... liền đem em xử tử là xong... Có lẽ... có lẽ còn dễ chịu hơn bây giờ..."
Lâm Dương Thần không nhận thức được bản thân đang nói chuyện với ai, chỉ biết cảm xúc bị đè nén ở trong lòng rất khó chịu, nếu không cùng người nào đó phát tiết phỏng chừng chính mình sẽ uất nghẹn đến chết.
Càng nói càng mất khống chế, cuối cùng khóc đến nghiêng trời lệch đất, tay không ngừng dùng sức đấm vào lồng ngực.
"Nơi này thật đau... Thật khó chịu... muốn chết."
Tần Tuyết Nhiễm có chút sững sờ nghe Lâm Dương Thần nói từng câu từng chữ, đáy lòng bỗng nhiên sinh ra một dòng cảm xúc khác thường.
Chỉ là loại cảm xúc này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nhanh tới mức khiến cô tưởng rằng đây chỉ là ảo giác.
Cô nhanh tay ngăn lại người kia tự tổn hại bản thân, giữ chặt cổ tay của nàng mà hỏi: "Ai nói Tần Tuyết Nhiễm muốn đem cô bán cho nam nhân?"
Lâm Dương Thần nước mắt nước mũi giàn dụa, gào lên: "Chị ấy chính là muốn vứt bỏ em!"
Tần Tuyết Nhiễm không tiếng động thở dài.
Một lát sau nhỏ giọng nói: "Không có, cô ấy chỉ là muốn hù doạ cô một chút mà thôi."
Sẽ không thật đem cô mua bán trao đổi với bất kì người nào—— Tự nhủ thầm ở trong lòng.
Lời này khiến Lâm Dương Thần có chút ngơ ngác, nửa tin nửa ngờ mà hỏi: "...Là thật sao?"
Tần Tuyết Nhiễm gật đầu. "Là thật."
Sau đó tiếp lời: "Ai bảo cô bướng bỉnh không ngoan."
"Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời một chút, biết không?"
"Còn nữa, sau này ra ngoài không được phép ăn mặc hở hang như vậy."
Hừ! Rõ ràng không biết chuyến này muốn đi đâu, làm gì lại dám ăn mặc gợi cảm thành cái dạng này, là hận không thể để người khác chiếm tiện nghi hay sao?
"Nói dối..." Lâm Dương Thần lắc đầu, không ngừng sụt sùi thậm chí còn có xu hướng khóc càng lợi hại. "Là chính chị ấy bắt em phải ăn mặc thành thế này! Chị ấy rõ ràng là muốn đem em bán cho người khác!"
"Nói hưu nói vượn!" Tần Tuyết Nhiễm nhếch môi cười lạnh. Ai bắt nàng ăn mặc thành thế này? Lại còn dám vu khống cô, lá gan cũng thật lớn.
Đâu ai biết thời điểm Lâm Dương Thần vừa bước chân vào phòng bao, Trương Chính ánh mắt giống như hổ đói rình mồi nhìn chằm chằm vào nàng, trong lòng cô có bao nhiêu bực bội khó chịu, hận không thể ngay lập tức móc hai con mắt của hắn đồng thời đem cái người này về nhà hung hăng giáo huấn một trận.
Sủng vật của cô, toàn thân trên dưới đều là của cô, mỗi một tấc da thịt mỗi một tế bào trên người cũng là của cô, sao có thể để người khác chiếm tiện nghi như vậy?
"Mau nín đi." Trong lòng bực bội, ngữ khí ngược lại toát lên một tia mềm dịu mà chính bản thân cũng không phát hiện ra.
"Không nín!" Nào ngờ Lâm Dương Thần bỗng nhiên gào lên.
"Ai nói em không ngoan không nghe lời? Em chính là ngoan nhất trên đời! Là Tần Tuyết Nhiễm... tại chị ấy thiên vị người phụ nữ khác... khiến em ấm ức... lại ghen ghét muốn chết..."
Tần Tuyết Nhiễm có chút hiếu kì nhấc lên đuôi mày, kiên nhẫn đợi nghe đối phương nói hết lời.
"Khả Ny gì kia... không có vô tội như chị ấy tưởng. Chị ấy căn bản không biết cô ta đánh em có bao nhiêu hung..." Nói đến đây Lâm Dương Thần bỗng nhiên ưỡn người về sau, dùng tay chỉ vào bụng của mình. "Chính là nơi này... hiện tại vẫn còn bầm... đau..."
"Nơi này bị đánh... cũng rất đau." Sau đó tiếp tục chỉ chỉ vào khoé môi. Vết bầm trên đó qua hai ngày vẫn chưa có tan đi, tạm thời bị lớp trang điểm che đi phần nào.
"Chị ấy đều không thèm nghe em nói hết lời... Thì cứ như vậy bênh vực cô ta..."
Nàng vừa khóc vừa không ngừng ai oán kể lể, hận không thể lôi hết tội trạng của hai người kia đều kể ra. Bao nhiêu tra tấn, khổ sở cùng chua xót mà nàng phải chịu đựng suốt mấy ngày qua giờ đây đều hoá hình thành nước mắt không ngừng lăn dọc trên gò má. Có trong chớp mắt, Tần Tuyết Nhiễm cảm giác bản thân chính là kẻ tội ác tày trời hại người kia phải chịu uỷ khuất thương tâm.
"Hức! Huhu..."
"Em đã làm sai cái gì... Em chỉ là buồn bực ở trong lòng... liền phát tính tình một chút. Chị ấy lại tàn nhẫn trừng phạt em... Sao nỡ... xem em như một món hàng... bán cho nam nhân ghê tởm kia..."
Lại đến nữa rồi.
Một vấn đề bị lặp lại lặp lại nhiều lần, Tần Tuyết Nhiễm không khỏi cảm thấy có chút mất kiên nhẫn cố tình bày ra bộ dáng hung ác nghiến răng nghiến lợi hù doạ: "Câm miệng! Còn thắc mắc tôi liền đem cô ném lên giường của nam nhân kia, để cho cô tự sinh tự diệt!"
Nào ngờ lời này không những không khiến đối phương ngoan ngoãn ngậm miệng mà còn khóc lóc càng thêm lợi hại, nước mắt như mưa.
"Chị sao lại giống chị ấy như vậy? Chỉ biết hung dữ với em, luôn khi dễ em!"
"Lạnh lùng, thô bạo, một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc!"
"Còn nữa, chị ấy nuôi móng tay dài như vậy để làm cái gì? Mỗi một lần tiến vào đều đau muốn chết!"
Làm sao nói tới nói lui lại nói về đề tài này rồi? Có chút liên quan nào sao? Tần Tuyết Nhiễm trầm mặc không nói, lại vô thanh vô thức khẽ liếc móng tay của mình.
"Tần Tuyết Nhiễm chị chính là cầm thú!"
Đến đây, ai kia trong nháy mắt mặt đen như đít nồi.
Cô dường như không thể nhịn được nữa mà siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ngay lập tức nhào đến ăn tươi nuốt sống Lâm Dương Thần.
Cho nên cô thật đã quá dung túng cho cái người này, đến nỗi đối phương càng ngày càng được nước lấn tới, hiện tại đã có thể trực tiếp trèo lên đầu cô mà ngồi.
Nếu không phải đối phương ánh mắt đều không thanh tỉnh, gò má một mảng ửng hồng, cái cổ cũng hồng, nói chuyện cũng là líu lưỡi không tròn vành chữ thì cô đã cho rằng nàng là đang diễn kịch. Đầu tiên là cố tình tỏ ra thương tâm uỷ khuất nhằm lấy đi sự đồng tình từ cô, sau lại mượn tình trạng say xỉn không kiêng dè mắng cô té tát.
Phỏng chừng ngày thường đối với cô ôm nhiều bất mãn, rượu vào lời ra mới trở nên ăn ngay nói thật đây mà.
Quả nhiên gan lớn bằng trời.
Mà Lâm Dương Thần ở đối diện dường như phát giác trạng thái hung ác của người trước mắt, toàn thân không khỏi co rúm, ánh mắt đều là sợ hãi, một bên vẫn không ngừng khóc, khóc đến khàn cả giọng.
Tần Tuyết Nhiễm nhìn thấy bộ dáng đối phương như kia còn có thể làm cái gì? Đành lặng lẽ hít sâu một hơi, nỗ lực đè nén lửa giận đang không ngừng bùng cháy trong người.
Không cần cùng người say so đo!
Không cần cùng người say so đo!
Cô thầm niệm đi niệm lại đạo lý này ở trong đầu, tâm tình mới dần dần bình ổn.
Hơn nữa hiện giờ cô cũng không muốn lãng phí thời gian cùng một con ma men tranh cãi tại nơi không mấy vệ sinh như này.
Cuối cùng Tần Tuyết Nhiễm chỉ có thể buông một tiếng thở dài tràn đầy bất đắc dĩ, tận lực điều chỉnh biểu tình để bản thân trông không có hung dữ như vậy.
"Phải, là Tần Tuyết Nhiễm không đúng. Cô ta khốn kiếp, cô ta cầm thú. Như vậy cô đã hài lòng rồi chứ?" Tâm đau như cắt tự nói xấu bản thân.
"Chính là!" Lâm Dương Thần không ngừng gật đầu đồng tình.
"Đừng khóc nữa."
Nhờ có người trấn an đồng tình, theo thời gian tiếng khóc của Lâm Dương Thần cũng dần nhỏ đi, chuyển sang khóc sụt sùi, sau một hồi thì không còn tiếng vang nữa.
Tần Tuyết Nhiễm thở phào, có cảm giác trút được một mối phiền phức lớn. Cô từ trong túi lấy ra một gói khăn giấy nhỏ, rút vài tờ tuỳ tiện giúp nàng lau mặt. Bộ dạng nước mắt nước mũi tèm nhem thật là quá khó coi.
Động tác không thể nói là ôn nhu, Lâm Dương Thần ăn đau gương mặt vò thành một nắm, cũng không phản kháng.
Sau khi lau sạch mặt mũi cho nàng, Tần Tuyết Nhiễm lại không dung cự tuyệt thả một câu lệnh: "Đứng dậy, cùng tôi về nhà."
Từng giây trôi qua, người kia trước sau vẫn chậm chạp không có phản ứng, còn bày ra vẻ mặt ngơ ngơ ngốc ngốc, Tần Tuyết Nhiễm có chút sốt ruột bèn trực tiếp cúi thấp người, hai cánh tay luồn qua nách muốn xốc nàng dậy.
Bị hành động bất ngờ của cô làm cho chấn kinh, Lâm Dương Thần không ngừng lắc đầu, vặn vẹo cơ thể hòng thoát khỏi, lầm bầm lầu bầu: "Không muốn ra ngoài... Muốn trốn..."
Tần Tuyết Nhiễm nghiến răng nghiến lợi: "Đứng yên cho tôi!"
Sau đó đặt đối phương đứng tựa vào cánh cửa, nhanh tay cởi áo khoát ngoài khoát lên người nàng. Áo của cô là kiểu áo mangto dài, khoát lên người Lâm Dương Thần vừa đủ bao bọc toàn thân nàng ở bên trong, kín đáo không một kẻ hở.
Lâm Dương Thần đã bị cồn làm cho tê liệt, toàn thân mềm oặt như bị rút hết xương, cơ thể dần dần trượt xuống dưới. Tần Tuyết Nhiễm một lần nữa cúi người thật thấp, nhẹ nhàng dùng lực xốc lên thân thể nàng, vững vàng đem nàng vác ở trên vai. Một loạt động tác nhanh gọn dứt khoát.
Cuối cùng mở cửa phòng vệ sinh, một đường vác người đi thẳng ra ngoài.
Lâm Dương Thần tựa như một chiếc bao tải bị người vác đi không khỏi chấn kinh liều mạng giãy dụa, tay chân loạn đấm loạn đá vào người Tần Tuyết Nhiễm, một bên thét chói tai: "Cô là ai? Mau thả tôi xuống!"
Sức lực của nàng không lớn lại đang trong tình trạng say khướt, Tần Tuyết Nhiễm bị đánh chỉ cảm thấy như đang gãi ngứa, có điều quá ồn ào, quá điếc tai, tức giận bèn quát lên:
"Câm miệng!"
'Chát!'
Một câu cảnh cáo cùng với tiếng bạt tay chói tai cùng lúc vang lên, Lâm Dương Thần thành công bị điểm huyệt, quả nhiên trở nên thành thật không khóc không nháo, chỉ dám thút thít lén vươn cánh tay xoa xoa cái mông tê dại.
Vừa rồi là một bạt tay hung hăng giáng xuống mông, Tần Tuyết Nhiễm gần như là dùng toàn lực, đánh đến lòng bàn tay cũng có chút tê rần.
Lý Bân A Cương cùng toàn bộ thuộc hạ Tần gia đang xếp thành hàng canh chừng ở bên ngoài. Chứng kiến cảnh tượng hai người xuất hiện với tư thế đặc biệt khiến ai nấy đều kinh ngạc đến trợn mắt ngoác mồm, sững sỡ chôn chân tại chỗ.
Đây... đây lại là tình huống gì?
Đặc biệt là Lý Bân, từ sửng sốt trực tiếp biến thành nhíu mày không vui, sắc mặt có chút khó coi.
Đại tiểu thư vì cái gì phải nhân nhượng người phụ nữ kia như vậy? Không thể lợi dụng đổi lấy lợi ích thì thôi đi, hiện tại cô ta say xỉn còn phải đích thân ra sức cõng người trở về.
Cô ta cũng có tay có chân, coi như không thể tự về thì để cho cô ta ở chỗ này tự sinh tự diệt là được. Hơn nữa với mối quan hệ giữa hai bên, bên được cúc cung tận tuỵ nên là đại tiểu thư mới phải lẽ.
Cho nên đại tiểu thư đây nào phải nuôi sủng vật, là nuôi nhầm một tiểu tổ tông thì đúng hơn!
Trương Chính trong lúc nhất thời biểu tình cứng đờ, khoé môi giật giật: "Chủ tịch Tần, ngài nói vậy là có ý gì?"
Tần Tuyết Nhiễm thản nhiên đáp: "Ý tứ chính là Tần gia chúng tôi không muốn làm ăn với Trương gia các người."
"Haha! Ngài đang nói cái gì vậy?" Trương Chính giả ngu cười ha hả, đâu biết điệu cười kia có bao nhiêu khó coi. "Hết thảy đều đã bàn bạc xong, ngài nói không muốn làm thì không làm nữa? Mời cho tôi một lý do."
Tần Tuyết Nhiễm khoé miệng cũng câu lấy ý cười, chỉ là nụ cười nhìn không thấu đáy mắt. "Tôi khi nào thì nói muốn làm ăn với anh?"
Lý lẽ này không sai. Từ đầu đến cuối đều là đối phương tự biên tự diễn, hết thảy điều kiện cùng giá cả đều do hắn tự mình đề xuất, mà cô lại chưa từng chính miệng nói ra một câu đồng ý hợp tác.
Lời này thành công chọc Trương Chính thẹn quá hoá giận. Hắn không thể không e ngại thế lực Tần gia nên không dám trực tiếp xé rách mặt, tuy nhiên từng câu lời nói vẫn mang tính uy hiếp, còn trực tiếp bỏ đi kính ngữ: "Chủ tịch Tần cô có phải nên suy xét cẩn thận? Mối làm ăn này nhìn kiểu gì cũng có lợi đối với Tần gia các người. Cũng chẳng giấu gì cô hiện tại người muốn lô hàng kia của chúng tôi không thiếu, nếu Tần gia không muốn vậy tôi chỉ có thể đi tìm Trịnh gia..."
Tần Tuyết Nhiễm vẻ mặt không đổi tuỳ hứng cắt lời hắn ta: "Cứ việc."
"Cô..." Đến đây thì Trương Chính đã tức giận đến mức gân xanh trên trán nhảy dựng.
Tần Tuyết Nhiễm lẽ nào muốn chơi khăm hắn? Không muốn hợp tác sao không nói ngay từ đầu? Để hắn phải phí hoài công sức đi một chuyến đến chỗ này.
Ngày hôm nay gặp mặt bàn chuyện làm ăn Tần Tuyết Nhiễm lại không hẹn mà dẫn theo mỹ nhân lần trước gặp ở tiệc rượu, còn đồng ý để cho hắn chuốc rượu. Cứ nghĩ đối phương làm đến bước này có nghĩa là đã ngầm chấp thuận hợp tác, như vậy thì hắn không những bắt được mối làm ăn cùng với Tần gia mà còn có thể ôm người đẹp tới tay. Nào ngờ thời điểm hắn đang chìm ở trong đắc ý dạt dào đối phương lại trở mặt, vả một cú thật mạnh vào mặt hắn. Mọi thứ cuối cùng biến thành xôi hỏng bỏng không.
Cho nên Tần Tuyết Nhiễm rõ ràng chính là cố ý.
Nghĩ đến đây Trương Chính lập tức từ trên ghế đứng dậy, đè nén từng chữ mà nói: "Được, được lắm. Hy vọng cô sẽ không hối hận."
"Cáo từ."
Cuộc gặp mặt tan rã trong không vui, Trương Chính ôm một bụng hoả dẫn theo thuộc hạ rời đi. Tần Tuyết Nhiễm ý cười trên mặt cũng chậm rãi thuyên giảm, ngón tay theo tiết tấu khẽ gõ lên mặt bàn, nửa rũ mi mắt không biết đang suy tính điều gì.
Mãi một lúc sau, Lý Bân đứng ở phía sau cố nín nhịn nửa ngày mới hạ xuống quyết tâm bước lên một bước, đang muốn mở miệng nói chuyện thì thấy Tần Tuyết Nhiễm nâng cổ tay xem đồng hồ, đôi lông mày nhỏ đến khó có thể phát hiện nhíu nhíu, sau đó không nhanh không chậm đứng dậy rời khỏi phòng bao.
Đem lời muốn hỏi nuốt vào bụng, Lý Bân nhìn theo bóng lưng cô rời đi, ánh mắt không khỏi toát lên một tia phức tạp.
Tần Tuyết Nhiễm một đường tìm đến khu vực toilet, nhìn thấy hai thuộc hạ của mình đang tới lui canh chừng ở ngoài hành lang, bèn hỏi: "Người ở bên trong?"
Một trong hai tên thuộc hạ thành thật đáp: "Đại tỷ, người ở bên trong, đã hơn hai mươi phút vẫn chưa thấy ra ngoài."
Tần Tuyết Nhiễm khẽ gật đầu, tự mình tiến vào toilet nữ tìm Lâm Dương Thần.
Bên ngoài không thấy bóng dáng của nàng, đứng trước bồn rửa tay đợi thêm mấy phút cũng không đợi được người xuất hiện, thế là cô bèn đích thân kiểm tra mỗi một buồng vệ sinh, cuối cùng suy đoán người kia có lẽ đang ở buồng vệ sinh cuối dãy.
Tần Tuyết Nhiễm gõ cửa ba cái, không có phản hồi.
"Lâm Dương Thần!" Lại gõ thêm vài cái, phía sau cánh cửa vẫn không một chút động tĩnh.
Cửa đã bị khoá trái, Tần Tuyết Nhiễm bèn nâng giọng uy hiếp: "Lâm Dương Thần tôi biết cô ở bên trong, còn không mở cửa tôi sẽ lập tức đạp cửa xông vào!"
Đáp lại cô vẫn là một mảnh im lặng.
Lại chờ thêm hai phút, Tần Tuyết Nhiễm mày đẹp gắt gao cau chặt, bắt đầu mất kiên nhẫn. Cuối cùng cô cũng không phá cửa mà quyết định tiến vào buồng vệ sinh ngay bên cạnh, thông qua đó xác định tình huống ở cách vách.
Các buồng vệ sinh ở đây được xây dựng liền kề và không sát trần, như vậy chỉ cần cô trèo lên trên liền có thể quan sát toàn cảnh bên trong.
Nghĩ là làm, Tần Tuyết Nhiễm thân thủ nhanh nhẹn thoáng một cái đã có thể nhảy lên trên, vừa quét mắt đã nhìn thấy cái người mà mình đang cần tìm, ánh mắt không khỏi loé lên một tia kinh ngạc.
Chỉ thấy Lâm Dương Thần ngồi xổm ở dưới đất tựa mình vào cánh cửa, vòng hai cánh tự ôm lấy bản thân súc thành một đoàn, toàn bộ khuôn mặt đều chôn vào đầu gối.
Tần Tuyết Nhiễm đôi cánh tay dùng sức, chân đạp vào điểm tựa trèo lên trên, trèo qua phía bên nàng. Thật may mắn vì hôm nay cô mặc trên người là tây trang mà không phải váy, hành động thuận tiện hơn nhiều.
Vừa đáp đất liền dùng tay cốc đầu người kia một cái. "Mau tỉnh!"
Lúc này Lâm Dương Thần mới chậm chạp ngẩng đầu nhìn cô, có chút ngơ ngác nâng cánh tay lên đầu xoa xoa nơi bị đánh.
Mái tóc đen nhánh không chỉnh tề vì động tác này mà càng thêm xốc xếch. Mà nàng, một gương mặt ướt nhẹp nước mắt, hai mắt to tròn đen láy ướt dầm dề, đuôi mắt phiếm đỏ, đến chóp mũi cũng đỏ phỏng chừng là đã khóc thật lâu.
Khiến người ta liên tưởng đến con mèo nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi, cô độc trơ trọi cuộn mình trong một góc, bộ dáng muốn có bao nhiêu đáng thương liền có đủ bấy nhiêu.
Chọc trúng nơi mềm mại nhất nơi sâu bên trong đáy lòng Tần Tuyết Nhiễm, khiến cô không khỏi có chút dịu giọng: "Theo tôi ra ngoài."
Mà Lâm Dương Thần đã bị cồn hun đến toàn bộ dây thần kinh đều tê liệt, say đến mức không thấy đường, phân không rõ người trước mắt là ai, nghe thấy lời này chỉ biết theo bản năng lắc đầu cự tuyệt. "...Không thể... Muốn trốn."
Tần Tuyết Nhiễm khó hiểu vặn hỏi: "Trốn ai vậy?"
Chỉ thấy Lâm Dương Thần lộ ra ánh mắt sợ sệt, thân mình súc về phía sau, đôi cánh tay ôm lấy thân thể càng thêm siết chặt, run rẩy nói: "Trốn... Tần Tuyết Nhiễm."
"....."
Bị điểm mặt chỉ thẳng họ tên, Tần Tuyết Nhiễm đầu tiên là ngây ra, sau kịp thời phản ứng lại không khỏi cảm thấy buồn cười.
Gì vậy? Đây là say đến mức không nhận ra cô rồi?
Cô thú vị khoanh tay trước ngực đồng thời cúi thấp người, cười như không cười mà hỏi: "Ohh? Vì cái gì muốn trốn Tần Tuyết Nhiễm?"
Bỗng người trước mặt lộ ra ánh mắt thương tâm, bắt đầu thút tha thút thít, nói chuyện cũng đã líu lưỡi không tròn vành chữ lại vì khóc mà phun không nổi một câu hoàn chỉnh: "Chị ấy... xấu xa. Chị ấy... muốn đem em... bán cho nam nhân ghê tởm..."
Sau đó thấy nàng dùng tay ôm lấy lồng ngực, nước mắt rào rạt chảy xuống, từng hàng lăn dài trên đôi gò má ửng hồng. Cuối cùng nhịn không được nức nở nghẹn ngào.
"Chị ấy... sao có thể... tàn nhẫn với em như vậy?"
"Giận em... thì có thể đánh em, không cần em nữa... liền đem em xử tử là xong... Có lẽ... có lẽ còn dễ chịu hơn bây giờ..."
Lâm Dương Thần không nhận thức được bản thân đang nói chuyện với ai, chỉ biết cảm xúc bị đè nén ở trong lòng rất khó chịu, nếu không cùng người nào đó phát tiết phỏng chừng chính mình sẽ uất nghẹn đến chết.
Càng nói càng mất khống chế, cuối cùng khóc đến nghiêng trời lệch đất, tay không ngừng dùng sức đấm vào lồng ngực.
"Nơi này thật đau... Thật khó chịu... muốn chết."
Tần Tuyết Nhiễm có chút sững sờ nghe Lâm Dương Thần nói từng câu từng chữ, đáy lòng bỗng nhiên sinh ra một dòng cảm xúc khác thường.
Chỉ là loại cảm xúc này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, nhanh tới mức khiến cô tưởng rằng đây chỉ là ảo giác.
Cô nhanh tay ngăn lại người kia tự tổn hại bản thân, giữ chặt cổ tay của nàng mà hỏi: "Ai nói Tần Tuyết Nhiễm muốn đem cô bán cho nam nhân?"
Lâm Dương Thần nước mắt nước mũi giàn dụa, gào lên: "Chị ấy chính là muốn vứt bỏ em!"
Tần Tuyết Nhiễm không tiếng động thở dài.
Một lát sau nhỏ giọng nói: "Không có, cô ấy chỉ là muốn hù doạ cô một chút mà thôi."
Sẽ không thật đem cô mua bán trao đổi với bất kì người nào—— Tự nhủ thầm ở trong lòng.
Lời này khiến Lâm Dương Thần có chút ngơ ngác, nửa tin nửa ngờ mà hỏi: "...Là thật sao?"
Tần Tuyết Nhiễm gật đầu. "Là thật."
Sau đó tiếp lời: "Ai bảo cô bướng bỉnh không ngoan."
"Sau này phải ngoan ngoãn nghe lời một chút, biết không?"
"Còn nữa, sau này ra ngoài không được phép ăn mặc hở hang như vậy."
Hừ! Rõ ràng không biết chuyến này muốn đi đâu, làm gì lại dám ăn mặc gợi cảm thành cái dạng này, là hận không thể để người khác chiếm tiện nghi hay sao?
"Nói dối..." Lâm Dương Thần lắc đầu, không ngừng sụt sùi thậm chí còn có xu hướng khóc càng lợi hại. "Là chính chị ấy bắt em phải ăn mặc thành thế này! Chị ấy rõ ràng là muốn đem em bán cho người khác!"
"Nói hưu nói vượn!" Tần Tuyết Nhiễm nhếch môi cười lạnh. Ai bắt nàng ăn mặc thành thế này? Lại còn dám vu khống cô, lá gan cũng thật lớn.
Đâu ai biết thời điểm Lâm Dương Thần vừa bước chân vào phòng bao, Trương Chính ánh mắt giống như hổ đói rình mồi nhìn chằm chằm vào nàng, trong lòng cô có bao nhiêu bực bội khó chịu, hận không thể ngay lập tức móc hai con mắt của hắn đồng thời đem cái người này về nhà hung hăng giáo huấn một trận.
Sủng vật của cô, toàn thân trên dưới đều là của cô, mỗi một tấc da thịt mỗi một tế bào trên người cũng là của cô, sao có thể để người khác chiếm tiện nghi như vậy?
"Mau nín đi." Trong lòng bực bội, ngữ khí ngược lại toát lên một tia mềm dịu mà chính bản thân cũng không phát hiện ra.
"Không nín!" Nào ngờ Lâm Dương Thần bỗng nhiên gào lên.
"Ai nói em không ngoan không nghe lời? Em chính là ngoan nhất trên đời! Là Tần Tuyết Nhiễm... tại chị ấy thiên vị người phụ nữ khác... khiến em ấm ức... lại ghen ghét muốn chết..."
Tần Tuyết Nhiễm có chút hiếu kì nhấc lên đuôi mày, kiên nhẫn đợi nghe đối phương nói hết lời.
"Khả Ny gì kia... không có vô tội như chị ấy tưởng. Chị ấy căn bản không biết cô ta đánh em có bao nhiêu hung..." Nói đến đây Lâm Dương Thần bỗng nhiên ưỡn người về sau, dùng tay chỉ vào bụng của mình. "Chính là nơi này... hiện tại vẫn còn bầm... đau..."
"Nơi này bị đánh... cũng rất đau." Sau đó tiếp tục chỉ chỉ vào khoé môi. Vết bầm trên đó qua hai ngày vẫn chưa có tan đi, tạm thời bị lớp trang điểm che đi phần nào.
"Chị ấy đều không thèm nghe em nói hết lời... Thì cứ như vậy bênh vực cô ta..."
Nàng vừa khóc vừa không ngừng ai oán kể lể, hận không thể lôi hết tội trạng của hai người kia đều kể ra. Bao nhiêu tra tấn, khổ sở cùng chua xót mà nàng phải chịu đựng suốt mấy ngày qua giờ đây đều hoá hình thành nước mắt không ngừng lăn dọc trên gò má. Có trong chớp mắt, Tần Tuyết Nhiễm cảm giác bản thân chính là kẻ tội ác tày trời hại người kia phải chịu uỷ khuất thương tâm.
"Hức! Huhu..."
"Em đã làm sai cái gì... Em chỉ là buồn bực ở trong lòng... liền phát tính tình một chút. Chị ấy lại tàn nhẫn trừng phạt em... Sao nỡ... xem em như một món hàng... bán cho nam nhân ghê tởm kia..."
Lại đến nữa rồi.
Một vấn đề bị lặp lại lặp lại nhiều lần, Tần Tuyết Nhiễm không khỏi cảm thấy có chút mất kiên nhẫn cố tình bày ra bộ dáng hung ác nghiến răng nghiến lợi hù doạ: "Câm miệng! Còn thắc mắc tôi liền đem cô ném lên giường của nam nhân kia, để cho cô tự sinh tự diệt!"
Nào ngờ lời này không những không khiến đối phương ngoan ngoãn ngậm miệng mà còn khóc lóc càng thêm lợi hại, nước mắt như mưa.
"Chị sao lại giống chị ấy như vậy? Chỉ biết hung dữ với em, luôn khi dễ em!"
"Lạnh lùng, thô bạo, một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc!"
"Còn nữa, chị ấy nuôi móng tay dài như vậy để làm cái gì? Mỗi một lần tiến vào đều đau muốn chết!"
Làm sao nói tới nói lui lại nói về đề tài này rồi? Có chút liên quan nào sao? Tần Tuyết Nhiễm trầm mặc không nói, lại vô thanh vô thức khẽ liếc móng tay của mình.
"Tần Tuyết Nhiễm chị chính là cầm thú!"
Đến đây, ai kia trong nháy mắt mặt đen như đít nồi.
Cô dường như không thể nhịn được nữa mà siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ngay lập tức nhào đến ăn tươi nuốt sống Lâm Dương Thần.
Cho nên cô thật đã quá dung túng cho cái người này, đến nỗi đối phương càng ngày càng được nước lấn tới, hiện tại đã có thể trực tiếp trèo lên đầu cô mà ngồi.
Nếu không phải đối phương ánh mắt đều không thanh tỉnh, gò má một mảng ửng hồng, cái cổ cũng hồng, nói chuyện cũng là líu lưỡi không tròn vành chữ thì cô đã cho rằng nàng là đang diễn kịch. Đầu tiên là cố tình tỏ ra thương tâm uỷ khuất nhằm lấy đi sự đồng tình từ cô, sau lại mượn tình trạng say xỉn không kiêng dè mắng cô té tát.
Phỏng chừng ngày thường đối với cô ôm nhiều bất mãn, rượu vào lời ra mới trở nên ăn ngay nói thật đây mà.
Quả nhiên gan lớn bằng trời.
Mà Lâm Dương Thần ở đối diện dường như phát giác trạng thái hung ác của người trước mắt, toàn thân không khỏi co rúm, ánh mắt đều là sợ hãi, một bên vẫn không ngừng khóc, khóc đến khàn cả giọng.
Tần Tuyết Nhiễm nhìn thấy bộ dáng đối phương như kia còn có thể làm cái gì? Đành lặng lẽ hít sâu một hơi, nỗ lực đè nén lửa giận đang không ngừng bùng cháy trong người.
Không cần cùng người say so đo!
Không cần cùng người say so đo!
Cô thầm niệm đi niệm lại đạo lý này ở trong đầu, tâm tình mới dần dần bình ổn.
Hơn nữa hiện giờ cô cũng không muốn lãng phí thời gian cùng một con ma men tranh cãi tại nơi không mấy vệ sinh như này.
Cuối cùng Tần Tuyết Nhiễm chỉ có thể buông một tiếng thở dài tràn đầy bất đắc dĩ, tận lực điều chỉnh biểu tình để bản thân trông không có hung dữ như vậy.
"Phải, là Tần Tuyết Nhiễm không đúng. Cô ta khốn kiếp, cô ta cầm thú. Như vậy cô đã hài lòng rồi chứ?" Tâm đau như cắt tự nói xấu bản thân.
"Chính là!" Lâm Dương Thần không ngừng gật đầu đồng tình.
"Đừng khóc nữa."
Nhờ có người trấn an đồng tình, theo thời gian tiếng khóc của Lâm Dương Thần cũng dần nhỏ đi, chuyển sang khóc sụt sùi, sau một hồi thì không còn tiếng vang nữa.
Tần Tuyết Nhiễm thở phào, có cảm giác trút được một mối phiền phức lớn. Cô từ trong túi lấy ra một gói khăn giấy nhỏ, rút vài tờ tuỳ tiện giúp nàng lau mặt. Bộ dạng nước mắt nước mũi tèm nhem thật là quá khó coi.
Động tác không thể nói là ôn nhu, Lâm Dương Thần ăn đau gương mặt vò thành một nắm, cũng không phản kháng.
Sau khi lau sạch mặt mũi cho nàng, Tần Tuyết Nhiễm lại không dung cự tuyệt thả một câu lệnh: "Đứng dậy, cùng tôi về nhà."
Từng giây trôi qua, người kia trước sau vẫn chậm chạp không có phản ứng, còn bày ra vẻ mặt ngơ ngơ ngốc ngốc, Tần Tuyết Nhiễm có chút sốt ruột bèn trực tiếp cúi thấp người, hai cánh tay luồn qua nách muốn xốc nàng dậy.
Bị hành động bất ngờ của cô làm cho chấn kinh, Lâm Dương Thần không ngừng lắc đầu, vặn vẹo cơ thể hòng thoát khỏi, lầm bầm lầu bầu: "Không muốn ra ngoài... Muốn trốn..."
Tần Tuyết Nhiễm nghiến răng nghiến lợi: "Đứng yên cho tôi!"
Sau đó đặt đối phương đứng tựa vào cánh cửa, nhanh tay cởi áo khoát ngoài khoát lên người nàng. Áo của cô là kiểu áo mangto dài, khoát lên người Lâm Dương Thần vừa đủ bao bọc toàn thân nàng ở bên trong, kín đáo không một kẻ hở.
Lâm Dương Thần đã bị cồn làm cho tê liệt, toàn thân mềm oặt như bị rút hết xương, cơ thể dần dần trượt xuống dưới. Tần Tuyết Nhiễm một lần nữa cúi người thật thấp, nhẹ nhàng dùng lực xốc lên thân thể nàng, vững vàng đem nàng vác ở trên vai. Một loạt động tác nhanh gọn dứt khoát.
Cuối cùng mở cửa phòng vệ sinh, một đường vác người đi thẳng ra ngoài.
Lâm Dương Thần tựa như một chiếc bao tải bị người vác đi không khỏi chấn kinh liều mạng giãy dụa, tay chân loạn đấm loạn đá vào người Tần Tuyết Nhiễm, một bên thét chói tai: "Cô là ai? Mau thả tôi xuống!"
Sức lực của nàng không lớn lại đang trong tình trạng say khướt, Tần Tuyết Nhiễm bị đánh chỉ cảm thấy như đang gãi ngứa, có điều quá ồn ào, quá điếc tai, tức giận bèn quát lên:
"Câm miệng!"
'Chát!'
Một câu cảnh cáo cùng với tiếng bạt tay chói tai cùng lúc vang lên, Lâm Dương Thần thành công bị điểm huyệt, quả nhiên trở nên thành thật không khóc không nháo, chỉ dám thút thít lén vươn cánh tay xoa xoa cái mông tê dại.
Vừa rồi là một bạt tay hung hăng giáng xuống mông, Tần Tuyết Nhiễm gần như là dùng toàn lực, đánh đến lòng bàn tay cũng có chút tê rần.
Lý Bân A Cương cùng toàn bộ thuộc hạ Tần gia đang xếp thành hàng canh chừng ở bên ngoài. Chứng kiến cảnh tượng hai người xuất hiện với tư thế đặc biệt khiến ai nấy đều kinh ngạc đến trợn mắt ngoác mồm, sững sỡ chôn chân tại chỗ.
Đây... đây lại là tình huống gì?
Đặc biệt là Lý Bân, từ sửng sốt trực tiếp biến thành nhíu mày không vui, sắc mặt có chút khó coi.
Đại tiểu thư vì cái gì phải nhân nhượng người phụ nữ kia như vậy? Không thể lợi dụng đổi lấy lợi ích thì thôi đi, hiện tại cô ta say xỉn còn phải đích thân ra sức cõng người trở về.
Cô ta cũng có tay có chân, coi như không thể tự về thì để cho cô ta ở chỗ này tự sinh tự diệt là được. Hơn nữa với mối quan hệ giữa hai bên, bên được cúc cung tận tuỵ nên là đại tiểu thư mới phải lẽ.
Cho nên đại tiểu thư đây nào phải nuôi sủng vật, là nuôi nhầm một tiểu tổ tông thì đúng hơn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook