Béo Mới Là Đẹp
-
Chương 12: Hư cấu và sự thực
Lý Viện Viện tự nhủ mình quả thực nên trở về ký túc.
Nàng nghĩ, trước khi nàng và Yến Tư Thành tới thế giới này, hai người kia hẳn là những cá nhân độc lập. Ví như nàng có di động, Yến Tư Thành cũng có, nàng có hoạt động đoàn thể, Yến Tư Thành cũng thế. Yến Tư Thành có tiền, nàng cũng có, Lý Viện Viện trước đây rõ ràng là người có thể sống độc lập.
Lý Viện Viện trở về trường, Yến Tư Thành đã chờ ở cổng.
Nhìn túi đồ trong tay Lý Viện Viện, y vô thức tiến lên giúp nàng: "Công..." Yến Tư Thành nhìn thoáng qua ánh mắt dò xét của Chu Tình, lập tức chữa lời: "Hôm nay Thiên Trữ dạo phố, đáng lẽ nên gọi cho tôi chứ. Bất luận thế nào, tôi cũng phải ở cạnh em, dù sao thì..."
Đó là con đường xa lạ. Y không thể yên tâm để công chúa đi một mình được.
Lý Viện Viện còn chưa đáp, Chu Tình đã tranh hỏi: "Thiên Trữ là ai thế?"
Lý Viện Viện đáp: "Là tên cúng cơm của tớ." Nàng cầm lại mấy gói đồ trong tay Yến Tư Thành, chỉ để y mang hộp phấn về nhà: "Tư Thành, tôi về ký túc với Chu Tình nhé."
Yến Tư Thành ngẩn ra: "Đi... Bao lâu?"
Biểu hiện của y chọc Chu Tình phá lên cười: "Ối chao, làm như thể sinh ly tử biệt ấy, bọn tôi không ăn thịt Lý Viện Viện đâu, yên tâm yên tâm, sẽ không đụng tới một cọng lông của bảo bối nhà anh."
Dứt lời, cô ta túm Lý Viện Viện bỏ đi mất, còn thầm thì: "Sao anh ta giống bảo mẫu của cậu thế, cứ như gà mẹ bảo vệ gà con ấy."
Lý Viện Viện một lần nữa bước vào ký túc xá.
Lần trước nàng chưa kịp quan sát kỹ đã sợ tới mức phải bỏ chạy, mấy hôm nay kinh nghiệm ở chung với người ở đây đã tăng lên nhiều, nàng cảm thấy bình tĩnh hơn so với trước.
Phòng đủ cho bốn người nhưng chỉ có ba người ở, vẫn còn một giường để trống. Lý Viện Viện tìm thấy ví tiền trong ngăn kéo. Mở ra đếm, tổng cộng bốn trăm hai mươi đồng, kém xa ví tiền dày cộp của Yến Tư Thành.
Trong tủ quần áo cũng chỉ có một ít đồ, hầu như đều là áo phông, quần bò đơn giản, khác nhau ở mỗi hoạ tiết in hoa to hay nhỏ.
Lý Viện Viện hiểu được. Bởi vì quần áo đẹp, thì không hợp với vóc người nàng.
Dọn đồ vào túi xách xong xuôi, liền thấy Chu Tình hỏi: "Sao hả, cậu quay về phòng như kiểu để thu dọn đồ bỏ trốn ấy. Rõ ràng ở cùng một chỗ với Yến Tư Thành mà."
"Ừ... Nhưng không phải giống như cậu tưởng tượng đâu..."
Còn chưa dứt lời, liền thấy cửa bị đẩy mạnh ra, Trương Tĩnh Trữ uể oải đi vào, thấy Lý Viện Viện thì bật cười ha hả, sau đó vỗ mạnh lên vai nàng: "Lý Viện Viện! Giỏi lắm!"
Lý Viện Viện ngơ ngác.
Trương Tĩnh Trữ ngồi xuống ghế, vắt chéo chân nói: "Bao năm rồi mới thấy hãnh diện và sảng khoái như vậy! Tuy hôm nay bị giáo viên mắng, nhưng chỉ là chuyện vặt thôi, các cậu không biết gương mặt Lâm Hiểu Mộng đâu, quả đúng là biến hoá muôn màu muôn vẻ."
Chu Tình tiếp lời: "Lâm Hiểu Mộng làm sao?"
"Tớ và Yến Tư Thành đâu có quen nhau, nghe nói hôm nay Yến Tư Thành tìm được Lâm Hiểu Mộng trước, sau đó túm chặt tay Lâm Hiểu Mộng, ép cô ta phải đi tìm tớ, mặc dù Yến Tư Thành chạy ào vào phòng lôi tớ ra ngoài trông hơi đáng sợ, nhưng thật ra lại giống mấy cảnh trong phim thần tượng, lúc ra khỏi phòng học, mặc dù đang hoảng hốt, nhưng tớ cũng không quên vênh mặt đắc ý với Lâm Hiểu Mộng."
Trương Tĩnh Trữ vui vẻ rung chân, gật gù nói: "Hí hí, thật sảng khoái."
Lý Viện Viện mường tượng ra cảnh đó, lại thấy hơi lo lắng, nhíu mày nói: "Như vậy chẳng phải khiến người khác chú ý quá sao?"
"Tất nhiên rồi." Trương Tĩnh Trữ cười nói: "Không tới hai ngày nữa, chuyện của cậu chắc chắn sẽ lan khắp toàn trường. Tớ biết Yến Tư Thành rất nổi danh ở khoa Tài chính, chuyện của bọn cậu đảm bảo sẽ khiến ai cũng phải chú ý. Cậu nghĩ mà xem..."
Lý Viện Viện trầm ngâm.
Nàng và Yến Tư Thành vốn không bình thường, nếu bị người quen phát hiện ra, sợ rằng sẽ bị bọn họ cho là yêu ma quỷ quái, đem lên giàn hỏa thiêu, lúc đó biết làm thế nào đây...
"Tớ bảo này Lý Viện Viện, cậu được đấy, không hé răng chút gì về chuyện với Yến Tư Thành."
"Tớ và anh ta... Thật sự không phải như các cậu nghĩ." Nàng yếu ớt giải thích.
Song Chu Tình và Trương Tĩnh Trữ không để tâm tới nàng, bắt đầu nổi máu buôn chuyện, bàn về gia thế của Yến Tư Thành, cảnh y sốt ruột xông vào lớp học, túm người tra hỏi, còn cả bộ dạng ghen ghét của Lâm Hiểu Mộng. Lý Viện Viện ở bên làm thính giả, nàng nghĩ không cần nàng thêm thắt gì, bọn họ cũng đã vẽ ra một câu chuyện tình vô cùng hoàn chỉnh, có nữ chính xấu xí tầm thường, nam chính đẹp trai si tình, và cả nữ phụ lòng dạ nhỏ nhen trong đó nữa.
Thật là một câu chuyện tình yêu điển hình...
Nhưng thật ra...
Sự thực đâu phải như vậy.
Cầm túi trở về nhà trọ của Yến Tư Thành, nàng còn chưa gõ cửa, Yến Tư Thành đã cung kính mở cửa nói: "Bữa tối đã xong, mời công chúa."
Cơm canh giống như mọi ngày, Lý Viện Viện do dự hồi lâu, rồi đành mở miệng nói: "Tư Thành, chúng ta dù sao cũng khác người bình thường, hành xử nên cẩn thận mới có thể yên ổn được, chuyện tìm ta như hôm nay, lần sau đừng làm thế nữa."
Yến Tư Thành im lặng một lát rồi đáp: "Vâng."
Y trả lời bình tĩnh, nhưng trong lòng thì dậy sóng, chức trách của y là bảo vệ cho công chúa, nhưng giờ công chúa lại bảo, lúc không thấy nàng, không cần phải sốt ruột đi tìm. Công chúa... Không cần tới y nữa sao..."
Yến Tư Thành siết chặt tay, từ nhỏ y đã được dạy rằng, y là cây kiếm, là cái khiên bảo vệ cho công chúa, bảo vệ tính mạng nàng là chuyện quan trọng nhất. Thế nhưng bây giờ công chúa lại đẩy cả kiếm lẫn khiên ra xa, muốn bước vào nơi bụi cây hoang dã đầy gai độc... Yến Tư Thành nhất thời không biết, nếu có một ngày công chúa thực sự có thể tự mình sống tốt, không cần y nữa, vậy y biết làm thế nào.
Trong những ngày đầu thích ứng, cuộc sống bắt đầu đi vào quỹ đạo, thời gian cũng trôi nhanh hơn.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày cuối tuần công diễn vở kịch.
Dự kiến tám giờ mở màn.
Ba giờ chiều, nhóm kịch tới phòng tập, dựng cảnh, diễn viên bắt đầu lên đài tập dượt.
Từ lúc "quan hệ" của Lý Viện Viện và Yến Tư Thành lan truyền, hễ lên sân khấu diễn kịch với Lý Viện Viện, Lâm Hiểu Mộng đều có ánh mắt thù hằn như rắn rết, chỉ thiếu điều muốn nhảy ra cắn chết Lý Viện Viện. Càng không cần bàn tới chuyện trong kịch toàn là cảnh Lý Viện Viện ức hiếp cô ta. Lâm Hiểu Mộng quả thực tức tới phát điên.
Trương Nam thấy vậy vô cùng bất đắc dĩ: "Nếu còn có thời gian, tôi nhất định sẽ sửa kịch bản giúp cô, nhưng tối nay diễn rồi, cô làm ơn giả làm Bạch Liên Hoa giùm tôi, OK?"
Lâm Hiểu Mộng chỉ còn biết cắn răng nhẫn nhịn.
Lần lên sân khấu thứ hai, diễn màn hai, Lý Viện Viện vừa nâng cằm Lâm Hiểu Mộng lên, nói "Trông thật xinh đẹp" thì chợt thấy trên đỉnh đầu vang tiếng "kéttt", Lâm Hiểu Mộng biến sắc, đứng phắt dậy, tổ đạo cụ đang trang trí sân khấu cũng hô lên: "Mau tránh ra!"
Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn, đang muốn chạy thì chợt thấy bị vướng vào thứ gì đó, nàng ngã sấp xuống, Lâm Hiểu Mộng thì chạy thoát.
Đèn trên đầu nện "rầm" xuống vai Lý Viện Viện. Vừa nặng vừa đau. Lý Viện Viện tê tái một lúc mới cảm giác đau, rồi đau đến mức không đứng dậy nổi.
Trước mắt Lý Viện Viện chợt trở nên mơ hồ, trong nháy mắt, nàng như thể bước vào cõi thần tiên, nhìn thấy đường phố Đại Đường quen thuộc, thấy cả một người phụ nữ đổ chậu nước xuống con rạch trước nhà.
Nhưng cảnh tượng này chẳng qua chỉ duy trì trong chớp mắt.
Tiếp đó Lý Viện Viện thấy Lưu Thư Dương lo lắng hỏi: "Có sao không?"
Mọi người đều vây xung quanh, Trương Nam bước thẳng lên sân khấu, nhìn Lý Viện Viện ngã sấp dưới đất, lại nhìn tổ đạo cụ đứng bên cạnh, quát: "Làm ăn kiểu gì vậy!"
Lý Viện Viện che vai ngồi dậy, nàng chịu đau xoay người lại, vì trước đây hay sinh bệnh, nên nàng cũng hiểu một ít về Đông y, nàng nói: "Xương khớp không việc gì, chỉ xước da thôi." Nàng liếc nhìn mọi người, mắt chạm phải ánh mắt né tránh của Lâm Hiểu Mộng: "Cả mắt cá chân cũng hơi đau."
Trương Nam khó hiểu hỏi: "Sao lại đau mắt cá chân?"
Lâm Hiểu Mộng cắn răng không nói, Lý Viện Viện bèn đáp: "Không biết, chắc là đang định chạy thì bị sái."
Lâm Hiểu Mộng ngạc nhiên, giật mình nhìn nàng.
Trương Nam chau mày: "Có diễn được không?"
"Nghỉ một chút là được."
Nếu vẫn diễn được, thì tự nhiên không còn việc gì nghiêm trọng, nàng được người khác đỡ xuống sân khấu nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sân khấu dựng xong, mọi người lục tục lên tập luyện tiếp, Lý Viện Viện ngồi xoa vai, giờ nghỉ, Lưu Thư Dương tới chỗ nàng đưa cho một chai nước lạnh: "Chườm vào vai đi."
Lý Viện Viện nhận: "Cảm ơn."
"Hiểu Mộng tuy ngang ngạnh, nhưng chắc chắn không cố tình làm cậu ngã đâu, cậu ấy không phải người xấu."
"Tôi biết." Lý Viện Viện chườm đá lên vai: "Nếu cậu ấy cố tình thì sẽ không có vẻ mặt như vậy. Chắc là lúc gấp gáp đạp nhầm lên chân tôi, bất cẩn làm ngã."
Lưu Thư Dương ngạc nhiên nói: "Cậu..." Cậu ta không biết nói gì, sau cùng chỉ thốt: "Cậu thật thông minh."
Lý Viện Viện gật đầu: "Ừ, tôi bật mí cho cậu nhé, bây giờ chính là lúc thích hợp nhất để theo đuổi Lâm Hiểu Mộng đấy, cô ấy đang đau lòng, càng kích động thì càng yếu đuối, dễ chấp nhận người khác, cậu nên nắm chặt lấy cơ hội này."
Lý Viện Viện cười khì, chỉ lên trên sân khấu: "Tới đoạn của cậu rồi kìa, mau lên đi."
Lưu Thư Dương vừa kinh hãi nhìn Lý Viện Viện, vừa xấu hổ não nề, đoạn vội vội vàng vàng lên đài.
Lý Viện Viện đương nhiên hiểu, ánh mắt học viên trong trường đều rất đơn giản, liếc qua cũng biết bọn họ đang nghĩ gì, giống như Lâm Hiểu Mộng, Lưu Thư Dương, còn cả...
Lý Viện Viện đưa mắt nhìn, Tiểu Bàn đang bận bịu với công việc của tổ đạo cụ, cậu ta thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía Lý Viện Viện ngồi cô đơn một góc, sau đó lại cuống lên quay đi.
Tiểu Bàn, là một chàng trai lòng dạ đơn thuần, thế nhưng, chắc bị mấy cậu bạn trêu chọc nên ngại, mấy hôm nay toàn tránh mặt nàng, không nói chuyện một câu.
Lý Viện Viện thở dài. Đột nhiên thấy một mình mình ngồi đây có vẻ cô độc. Nàng lại dõi mắt ra xa, không có Yến Tư Thành, bên ngoài phòng tập cũng không có, hôm nay là cuối tuần, y cũng phải tham gia hoạt động quan trọng của CLB, y cũng có việc riêng của mình.
Lý Viện Viện bất thần không cảm nhận thấy làn nước lạnh đang chảy xuống vai.
Thực ra, Yến Tư Thành không có mặt cũng tốt, nếu y mà thấy cảnh ban nãy, dù Lâm Hiểu Mộng vô tình, y cũng sẽ tức điên lên, vở kịch tối nay, Lý Viện Viện đừng hòng diễn nổi. Tuy Yến Tư Thành lúc nào cũng nghe theo nàng, nhưng hễ liên quan tới sức khoẻ, y sẽ không bao giờ thoả hiệp.
Nhưng mà...
Nếu Yến Tư Thành có ở đây, chắc chắn ban nãy nàng sẽ không bị thương.
Tư Thành... Y đang làm gì nhỉ?
Nàng nghĩ, trước khi nàng và Yến Tư Thành tới thế giới này, hai người kia hẳn là những cá nhân độc lập. Ví như nàng có di động, Yến Tư Thành cũng có, nàng có hoạt động đoàn thể, Yến Tư Thành cũng thế. Yến Tư Thành có tiền, nàng cũng có, Lý Viện Viện trước đây rõ ràng là người có thể sống độc lập.
Lý Viện Viện trở về trường, Yến Tư Thành đã chờ ở cổng.
Nhìn túi đồ trong tay Lý Viện Viện, y vô thức tiến lên giúp nàng: "Công..." Yến Tư Thành nhìn thoáng qua ánh mắt dò xét của Chu Tình, lập tức chữa lời: "Hôm nay Thiên Trữ dạo phố, đáng lẽ nên gọi cho tôi chứ. Bất luận thế nào, tôi cũng phải ở cạnh em, dù sao thì..."
Đó là con đường xa lạ. Y không thể yên tâm để công chúa đi một mình được.
Lý Viện Viện còn chưa đáp, Chu Tình đã tranh hỏi: "Thiên Trữ là ai thế?"
Lý Viện Viện đáp: "Là tên cúng cơm của tớ." Nàng cầm lại mấy gói đồ trong tay Yến Tư Thành, chỉ để y mang hộp phấn về nhà: "Tư Thành, tôi về ký túc với Chu Tình nhé."
Yến Tư Thành ngẩn ra: "Đi... Bao lâu?"
Biểu hiện của y chọc Chu Tình phá lên cười: "Ối chao, làm như thể sinh ly tử biệt ấy, bọn tôi không ăn thịt Lý Viện Viện đâu, yên tâm yên tâm, sẽ không đụng tới một cọng lông của bảo bối nhà anh."
Dứt lời, cô ta túm Lý Viện Viện bỏ đi mất, còn thầm thì: "Sao anh ta giống bảo mẫu của cậu thế, cứ như gà mẹ bảo vệ gà con ấy."
Lý Viện Viện một lần nữa bước vào ký túc xá.
Lần trước nàng chưa kịp quan sát kỹ đã sợ tới mức phải bỏ chạy, mấy hôm nay kinh nghiệm ở chung với người ở đây đã tăng lên nhiều, nàng cảm thấy bình tĩnh hơn so với trước.
Phòng đủ cho bốn người nhưng chỉ có ba người ở, vẫn còn một giường để trống. Lý Viện Viện tìm thấy ví tiền trong ngăn kéo. Mở ra đếm, tổng cộng bốn trăm hai mươi đồng, kém xa ví tiền dày cộp của Yến Tư Thành.
Trong tủ quần áo cũng chỉ có một ít đồ, hầu như đều là áo phông, quần bò đơn giản, khác nhau ở mỗi hoạ tiết in hoa to hay nhỏ.
Lý Viện Viện hiểu được. Bởi vì quần áo đẹp, thì không hợp với vóc người nàng.
Dọn đồ vào túi xách xong xuôi, liền thấy Chu Tình hỏi: "Sao hả, cậu quay về phòng như kiểu để thu dọn đồ bỏ trốn ấy. Rõ ràng ở cùng một chỗ với Yến Tư Thành mà."
"Ừ... Nhưng không phải giống như cậu tưởng tượng đâu..."
Còn chưa dứt lời, liền thấy cửa bị đẩy mạnh ra, Trương Tĩnh Trữ uể oải đi vào, thấy Lý Viện Viện thì bật cười ha hả, sau đó vỗ mạnh lên vai nàng: "Lý Viện Viện! Giỏi lắm!"
Lý Viện Viện ngơ ngác.
Trương Tĩnh Trữ ngồi xuống ghế, vắt chéo chân nói: "Bao năm rồi mới thấy hãnh diện và sảng khoái như vậy! Tuy hôm nay bị giáo viên mắng, nhưng chỉ là chuyện vặt thôi, các cậu không biết gương mặt Lâm Hiểu Mộng đâu, quả đúng là biến hoá muôn màu muôn vẻ."
Chu Tình tiếp lời: "Lâm Hiểu Mộng làm sao?"
"Tớ và Yến Tư Thành đâu có quen nhau, nghe nói hôm nay Yến Tư Thành tìm được Lâm Hiểu Mộng trước, sau đó túm chặt tay Lâm Hiểu Mộng, ép cô ta phải đi tìm tớ, mặc dù Yến Tư Thành chạy ào vào phòng lôi tớ ra ngoài trông hơi đáng sợ, nhưng thật ra lại giống mấy cảnh trong phim thần tượng, lúc ra khỏi phòng học, mặc dù đang hoảng hốt, nhưng tớ cũng không quên vênh mặt đắc ý với Lâm Hiểu Mộng."
Trương Tĩnh Trữ vui vẻ rung chân, gật gù nói: "Hí hí, thật sảng khoái."
Lý Viện Viện mường tượng ra cảnh đó, lại thấy hơi lo lắng, nhíu mày nói: "Như vậy chẳng phải khiến người khác chú ý quá sao?"
"Tất nhiên rồi." Trương Tĩnh Trữ cười nói: "Không tới hai ngày nữa, chuyện của cậu chắc chắn sẽ lan khắp toàn trường. Tớ biết Yến Tư Thành rất nổi danh ở khoa Tài chính, chuyện của bọn cậu đảm bảo sẽ khiến ai cũng phải chú ý. Cậu nghĩ mà xem..."
Lý Viện Viện trầm ngâm.
Nàng và Yến Tư Thành vốn không bình thường, nếu bị người quen phát hiện ra, sợ rằng sẽ bị bọn họ cho là yêu ma quỷ quái, đem lên giàn hỏa thiêu, lúc đó biết làm thế nào đây...
"Tớ bảo này Lý Viện Viện, cậu được đấy, không hé răng chút gì về chuyện với Yến Tư Thành."
"Tớ và anh ta... Thật sự không phải như các cậu nghĩ." Nàng yếu ớt giải thích.
Song Chu Tình và Trương Tĩnh Trữ không để tâm tới nàng, bắt đầu nổi máu buôn chuyện, bàn về gia thế của Yến Tư Thành, cảnh y sốt ruột xông vào lớp học, túm người tra hỏi, còn cả bộ dạng ghen ghét của Lâm Hiểu Mộng. Lý Viện Viện ở bên làm thính giả, nàng nghĩ không cần nàng thêm thắt gì, bọn họ cũng đã vẽ ra một câu chuyện tình vô cùng hoàn chỉnh, có nữ chính xấu xí tầm thường, nam chính đẹp trai si tình, và cả nữ phụ lòng dạ nhỏ nhen trong đó nữa.
Thật là một câu chuyện tình yêu điển hình...
Nhưng thật ra...
Sự thực đâu phải như vậy.
Cầm túi trở về nhà trọ của Yến Tư Thành, nàng còn chưa gõ cửa, Yến Tư Thành đã cung kính mở cửa nói: "Bữa tối đã xong, mời công chúa."
Cơm canh giống như mọi ngày, Lý Viện Viện do dự hồi lâu, rồi đành mở miệng nói: "Tư Thành, chúng ta dù sao cũng khác người bình thường, hành xử nên cẩn thận mới có thể yên ổn được, chuyện tìm ta như hôm nay, lần sau đừng làm thế nữa."
Yến Tư Thành im lặng một lát rồi đáp: "Vâng."
Y trả lời bình tĩnh, nhưng trong lòng thì dậy sóng, chức trách của y là bảo vệ cho công chúa, nhưng giờ công chúa lại bảo, lúc không thấy nàng, không cần phải sốt ruột đi tìm. Công chúa... Không cần tới y nữa sao..."
Yến Tư Thành siết chặt tay, từ nhỏ y đã được dạy rằng, y là cây kiếm, là cái khiên bảo vệ cho công chúa, bảo vệ tính mạng nàng là chuyện quan trọng nhất. Thế nhưng bây giờ công chúa lại đẩy cả kiếm lẫn khiên ra xa, muốn bước vào nơi bụi cây hoang dã đầy gai độc... Yến Tư Thành nhất thời không biết, nếu có một ngày công chúa thực sự có thể tự mình sống tốt, không cần y nữa, vậy y biết làm thế nào.
Trong những ngày đầu thích ứng, cuộc sống bắt đầu đi vào quỹ đạo, thời gian cũng trôi nhanh hơn.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày cuối tuần công diễn vở kịch.
Dự kiến tám giờ mở màn.
Ba giờ chiều, nhóm kịch tới phòng tập, dựng cảnh, diễn viên bắt đầu lên đài tập dượt.
Từ lúc "quan hệ" của Lý Viện Viện và Yến Tư Thành lan truyền, hễ lên sân khấu diễn kịch với Lý Viện Viện, Lâm Hiểu Mộng đều có ánh mắt thù hằn như rắn rết, chỉ thiếu điều muốn nhảy ra cắn chết Lý Viện Viện. Càng không cần bàn tới chuyện trong kịch toàn là cảnh Lý Viện Viện ức hiếp cô ta. Lâm Hiểu Mộng quả thực tức tới phát điên.
Trương Nam thấy vậy vô cùng bất đắc dĩ: "Nếu còn có thời gian, tôi nhất định sẽ sửa kịch bản giúp cô, nhưng tối nay diễn rồi, cô làm ơn giả làm Bạch Liên Hoa giùm tôi, OK?"
Lâm Hiểu Mộng chỉ còn biết cắn răng nhẫn nhịn.
Lần lên sân khấu thứ hai, diễn màn hai, Lý Viện Viện vừa nâng cằm Lâm Hiểu Mộng lên, nói "Trông thật xinh đẹp" thì chợt thấy trên đỉnh đầu vang tiếng "kéttt", Lâm Hiểu Mộng biến sắc, đứng phắt dậy, tổ đạo cụ đang trang trí sân khấu cũng hô lên: "Mau tránh ra!"
Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn, đang muốn chạy thì chợt thấy bị vướng vào thứ gì đó, nàng ngã sấp xuống, Lâm Hiểu Mộng thì chạy thoát.
Đèn trên đầu nện "rầm" xuống vai Lý Viện Viện. Vừa nặng vừa đau. Lý Viện Viện tê tái một lúc mới cảm giác đau, rồi đau đến mức không đứng dậy nổi.
Trước mắt Lý Viện Viện chợt trở nên mơ hồ, trong nháy mắt, nàng như thể bước vào cõi thần tiên, nhìn thấy đường phố Đại Đường quen thuộc, thấy cả một người phụ nữ đổ chậu nước xuống con rạch trước nhà.
Nhưng cảnh tượng này chẳng qua chỉ duy trì trong chớp mắt.
Tiếp đó Lý Viện Viện thấy Lưu Thư Dương lo lắng hỏi: "Có sao không?"
Mọi người đều vây xung quanh, Trương Nam bước thẳng lên sân khấu, nhìn Lý Viện Viện ngã sấp dưới đất, lại nhìn tổ đạo cụ đứng bên cạnh, quát: "Làm ăn kiểu gì vậy!"
Lý Viện Viện che vai ngồi dậy, nàng chịu đau xoay người lại, vì trước đây hay sinh bệnh, nên nàng cũng hiểu một ít về Đông y, nàng nói: "Xương khớp không việc gì, chỉ xước da thôi." Nàng liếc nhìn mọi người, mắt chạm phải ánh mắt né tránh của Lâm Hiểu Mộng: "Cả mắt cá chân cũng hơi đau."
Trương Nam khó hiểu hỏi: "Sao lại đau mắt cá chân?"
Lâm Hiểu Mộng cắn răng không nói, Lý Viện Viện bèn đáp: "Không biết, chắc là đang định chạy thì bị sái."
Lâm Hiểu Mộng ngạc nhiên, giật mình nhìn nàng.
Trương Nam chau mày: "Có diễn được không?"
"Nghỉ một chút là được."
Nếu vẫn diễn được, thì tự nhiên không còn việc gì nghiêm trọng, nàng được người khác đỡ xuống sân khấu nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sân khấu dựng xong, mọi người lục tục lên tập luyện tiếp, Lý Viện Viện ngồi xoa vai, giờ nghỉ, Lưu Thư Dương tới chỗ nàng đưa cho một chai nước lạnh: "Chườm vào vai đi."
Lý Viện Viện nhận: "Cảm ơn."
"Hiểu Mộng tuy ngang ngạnh, nhưng chắc chắn không cố tình làm cậu ngã đâu, cậu ấy không phải người xấu."
"Tôi biết." Lý Viện Viện chườm đá lên vai: "Nếu cậu ấy cố tình thì sẽ không có vẻ mặt như vậy. Chắc là lúc gấp gáp đạp nhầm lên chân tôi, bất cẩn làm ngã."
Lưu Thư Dương ngạc nhiên nói: "Cậu..." Cậu ta không biết nói gì, sau cùng chỉ thốt: "Cậu thật thông minh."
Lý Viện Viện gật đầu: "Ừ, tôi bật mí cho cậu nhé, bây giờ chính là lúc thích hợp nhất để theo đuổi Lâm Hiểu Mộng đấy, cô ấy đang đau lòng, càng kích động thì càng yếu đuối, dễ chấp nhận người khác, cậu nên nắm chặt lấy cơ hội này."
Lý Viện Viện cười khì, chỉ lên trên sân khấu: "Tới đoạn của cậu rồi kìa, mau lên đi."
Lưu Thư Dương vừa kinh hãi nhìn Lý Viện Viện, vừa xấu hổ não nề, đoạn vội vội vàng vàng lên đài.
Lý Viện Viện đương nhiên hiểu, ánh mắt học viên trong trường đều rất đơn giản, liếc qua cũng biết bọn họ đang nghĩ gì, giống như Lâm Hiểu Mộng, Lưu Thư Dương, còn cả...
Lý Viện Viện đưa mắt nhìn, Tiểu Bàn đang bận bịu với công việc của tổ đạo cụ, cậu ta thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn về phía Lý Viện Viện ngồi cô đơn một góc, sau đó lại cuống lên quay đi.
Tiểu Bàn, là một chàng trai lòng dạ đơn thuần, thế nhưng, chắc bị mấy cậu bạn trêu chọc nên ngại, mấy hôm nay toàn tránh mặt nàng, không nói chuyện một câu.
Lý Viện Viện thở dài. Đột nhiên thấy một mình mình ngồi đây có vẻ cô độc. Nàng lại dõi mắt ra xa, không có Yến Tư Thành, bên ngoài phòng tập cũng không có, hôm nay là cuối tuần, y cũng phải tham gia hoạt động quan trọng của CLB, y cũng có việc riêng của mình.
Lý Viện Viện bất thần không cảm nhận thấy làn nước lạnh đang chảy xuống vai.
Thực ra, Yến Tư Thành không có mặt cũng tốt, nếu y mà thấy cảnh ban nãy, dù Lâm Hiểu Mộng vô tình, y cũng sẽ tức điên lên, vở kịch tối nay, Lý Viện Viện đừng hòng diễn nổi. Tuy Yến Tư Thành lúc nào cũng nghe theo nàng, nhưng hễ liên quan tới sức khoẻ, y sẽ không bao giờ thoả hiệp.
Nhưng mà...
Nếu Yến Tư Thành có ở đây, chắc chắn ban nãy nàng sẽ không bị thương.
Tư Thành... Y đang làm gì nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook