Bệnh Hay Quên
-
C52: Quá khứ
Nhìn con người điên cuồng trước mặt, lòng Ninh Sơ lạnh lẽo.
"Làm sao cậu vào được phòng tôi? Cậu vào từ khi nào?"
Lúc này, cậu ta dường như trở nên bình tĩnh một cách kỳ lạ, máu chảy khắp cơ thể dường như chậm lại.
Bạch Tinh Lan không lên tiếng, tay còn lại không cầm súng lấy ra một tấm thẻ ném đến trước mặt hắn.
Tấm thẻ lướt nhẹ trên tấm thảm hai lần, để lộ ra họa tiết và màu sắc quen thuộc.
Là thẻ phòng, của căn phòng này.
Ninh Sơ cười đến giận run người, lồng ngực kịch liệt phập phồng, nhớ tới cuộc gọi nhỡ, thì thào nói: "Cậu lẻn vào trong lúc tôi đang tắm, trước khi vào còn gọi điện thử xem tôi có đang ở ngoài hay không, giỏi thật.......Tôi nghĩ cậu hoàn toàn mất trí thành kẻ điên rồi! Tên biến thái! "
Không có người bình thường nào sẽ làm một điều như vậy.
Hắn không cảm thấy sợ hãi, cơ thể cũng không xảy ra vấn đề gì, giờ phút này cơ thể mềm nhũn đến bất thường, rõ ràng không có gì, nhưng hắn cảm giác như có thứ gì đó quấn lấy tay chân, mũi miệng, ngay cả khi không có họng súng trước mặt, cho dù muốn hét lên, hắn không thể hét to gọi cứu.
Rồi sợ hãi cùng tuyệt vọng càng ngày càng rõ ràng, hắn nắm lấy chân giường chậm rãi lui về phía sau: "Bạch Tinh Lan, hiện tại vẫn có thể quay đầu lại, cậu thu hồi lại đi, Yến Hoài sẽ không bỏ qua cho cậu..."
"Yến Hoài!" Cái tên như muốn kích thích người trước mặt, hốc mắt đỏ bừng như sắp rỉ máu.
"Yến Hoài sẽ không buông tha cho tôi sao? Ha ha a...." Cậu ta đột nhiên cười đến kỳ lạ, "Cậu cảm thấy Yến Hoài sẽ buông tha cho ai? Anh ta có để cho Đường Ân và Lăng Đình được yên sao? Ồ, quên mất, cậu chắc là không biết tình trạng của họ đúng không? "
"... Anh ta ném người tới 'Cung trăng', vùng đất đen của khoái cảm cực lạc. Đi vào về sau sẽ bị nhiễm cái gì, cậu biết không?"
Bạch Tinh Lan chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, cười âm hiểm: "Đường Ân bị chơi đến điên rồi, mấy ngày trước nó tự sát một lần, sau được cứu hắn lại tiếp tục bị chơi đùa. Anh ta không để người khác chết ngay cả khi người đó chết, kim chủ sau lưng nó từng người một bị đá đi. Video, ảnh tình dục, hút chích đều được gửi cấp cho người nhà, công ty, bạn bè, chỉ vỏn vẹn mấy ngày nữa... "
"Liền thông báo khắp thiên hạ."
"Là một đại minh tinh lớn, nhưng khắp người nó đã không còn một khối thịt ngon, chó hoang dưới trụ gầm cầu có thể ăn một miếng. Khổ như vậy, cậu nghĩ Yến Hoài có buông tha cho nó không?"
"Sẽ không." Bạch Tinh Lan ánh mắt oán độc như quỷ "Anh ta không có tính người, là loại ma quỷ, so với tớ tàn nhẫn hơn nhiều!
Ninh Sơ rùng mình một cái, dạ dày quay cuồng, hai mắt nóng rực, nhưng ngay cả sức lực mà lui lại cũng không có: "... bọn họ tự làm tự chịu..."
Nếu đêm đó Yến Hoài không tới, ai có thể đảm bảo rằng liệu hắn sẽ không có kết cục như thế?
"Em gái cậu thì sao! Đến em gái cậu mà anh ta cũng không buông tha cơ mà!" Bạch Tinh Lan bước tới, kích động túm gáy hắn, đầu ngón tay ấn mạnh, gần như cắm sâu vào da thịt.
"Em gái của cậu bị lừa ký hợp đồng, rồi nợ tiền, cả nhà bị vạ lây, chủ nợ mỗi ngày đều tìm tới cửa, không ai dám quản, bị công ty bán cho mấy ông chủ than cùng lúc... Tất cả đều do Yến Hoài! Anh ta bày kế bức hại, bản thân vẫn phết lên sự trong sạch, không dính chút máu, là loại ma quỷ không thể kiểm soát! "
Bạch Tinh Lam gầm lên với hắn, phẫn nộ và hận thù với Yến Hoài đã đạt đến đỉnh điểm.
Có ác ý sẽ thành như vậy. Nó sinh sôi nảy nở lúc nào không hay, nảy sinh đến không có đạo lý, thứ nuôi dưỡng chúng chính là thời gian chúng có được, chính mình tính cách vặn vẹo, lòng dạ hẹp hòi ghen ghét, ăn sâu bén rễ thành kiến, tâm lý ngày đêm chỉ biết yêu cầu phải cùng người đó vui sướng hạnh phúc.
Nước mắt Ninh Sơ bất giác trào ra, gáy hắn bị cấu một cái rất đau, đau đớn thở dài: "Cô ta đã hết thuốc chữa. Cho dù Yến Hoài không làm gì, những chuyện này đều sẽ xảy ra trong tương lai... "
Là cùng người khác đánh thuốc mê anh họ của mình, hủy hoại tương lai thậm chí tính mạng của anh ta, vẫn không cảm thấy mình có lỗi, giống như kẻ điên, thô bạo mà biến thái giống nhau, thối nát từ gốc rễ.
Dù lòng sẽ đau, sẽ vì bảy năm trước mà đau lòng cùng hối hận cho cô gái nhỏ vô tội, nhưng hắn không thể cứu cô ta, cũng sẽ không cứu cô ta.
"Yến Hoài có giới hạn..." Anh chỉ muốn bảo vệ người duy nhất quan trọng với anh.
- --------- "Giới hạn của anh ấy là tôi."
Tại thời điểm giằng co với cuộc sống của chính mình, hắn phát hiện chính mình rốt cuộc cũng có thể xác nhận hoặc thừa nhận sự thật này. Trừ điều dó, bất cứ ai nó gì hắn đều không tin.
"Không thể... không có khả năng!"
Bạch Tinh Lan hoảng hốt hất tay ra, cơ thể Ninh Sơ lắc lư, cổ tay mềm bị đập vào thành giường, chiếc vòng bạc mà hắn quên tháo trước khi đi ngủ bị va đập mạnh, viên đá khảm trên đó bị vỡ thành hai mảnh. Nó trượt khỏi cổ tay hắn rơi xuống thảm.
Đó là chiếc vòng mà bà ngoại mua cho hắn ở chùa trước đây, nhưng lúc này nó đã vỡ tan tành.
Ninh Sơ cầm một mảnh ngọc vỡ nát trong lòng bàn tay hung hăng nắm lấy, cảm giác đau đớn của mảnh ngọc đâm vào da thịt truyền đến thần kinh đại não như có dòng điện, thần sắc mơ hồ bị đau đớn làm cho tỉnh táo lại.
"Tại sao cậu lại tin tưởng anh ta đến vậy?" Bach Tinh Lan ngữ khí đột nhiên bình tĩnh trở lại, cười ủ rũ, trong mắt hiện lên một tia u ám.
- ----- "Không phải cậu từng vì anh ta mà đi tù sao?"
Ninh Sơ thể đột nhiên run lên, sắc mặt tái nhợt, trợn to hai mắt: "Làm sao cậu biết..."
Là bảy năm trước...
"Tôi đã thấy bức ảnh này lâu rồi." Bạch Tinh Lan lấy ra một bức ảnh in màu và đặt nó trước mặt hắn.
Đó là hắn của bảy năm trước, chỉ một cái sườn mặt, thần sắc hoảng loạn buồn bã, mặc một chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình dính máu, bị áp giải vào một cánh cổng với dòng chữ trại tạm giam', ba chữ viết đế rõ ràng.
Đó là hồi ức mà hắn không muốn nhớ lại nhất.
Bảy năm trước, địa vị của Tô Khải Nhiên ở thành phố C không kém Yến Hoài bây giờ là bao, gã coi trời bằng vung, muốn làm gì thì làm, cấu kết âm mưu, vu oan hãm hại, kéo người vừa mới giải phẫu trên trường bệnh là hắn đi xa, không cho trị liệu, cách li với bên ngoài.
Nhưng gã có Tô gia chống lưng, có Tô Thành vì gã mà chùi đít.
Hăn ở nơi lạnh lẽo đau mười ngày, khóc mười ngày, cầu xin mười ngày, khi được thư ký Tô Thành đón về, nghe tin Yến Hoài mất trí nhớ ra nước ngoài, người bà cùng hắn từ nhỏ đến lớn nương tựa mà sống đột ngột tai biến xuất huyết não, mà hắn vì tai nạn mà không thể về.
Hắn bị tin tức như một viên đạn đại bác làm cho choáng váng, định thần lại thì hắn nhận ra rằng mình đã mất tất cả, cả thế giới của hắn đã sụp đổ.
Hắn không quên được những gì thư ký Lưu đã nói.
"Tiểu thiếu gia còn trẻ, thiếu hiểu biết, tai nạn xe cộ lần này thực sự đã đi quá xa rồi. Tô tổng đã giáo huấn, không ngờ lại đưa cậu vào đây nhanh như vậy. Cậu yên tâm, án này tôi có thể chạy cho cậu, tiểu thiếu gia sau này sẽ không tìm cậu gây phiền toái, về sau cậu có thể sống yên ổn. "
'Tiểu thiếu gia còn trẻ', nhưng hắn rõ ràng cũng chỉ mới mười bảy tuổi.
"Tôi không làm... vụ tai nạn xe cộ..." Hắn run rẩy, đau đến mức không đứng yên được, sao có thể tự hại mình, càng không hại Yến Hoài, "Là Tô Khải Nhiên... "
"Là tiểu thiếu gia." Thư ký Lưu tươi cười không thay đổi, lich sự mà lạnh lùng mà thừa nhận.
"Thời điểm nhạy cảm nên chúng tôi bất đắc dĩ phải đưa cậu vào đây. Tương lai tiểu thiếu gia sẽ tiếp quản tài sản của Tô gia. Ở thành phố C muốn phát triển, người trẻ tuổi rất cần có mặt mũi. Người thừa kế của Tô gia càng cần mặt mũi này, nếu đã liên lụy tới cảnh sát, Tô tổng chắc chắn sẽ không để cậu chủ ngã vực, đành phải khiến cậu uỷ khuất ở đây mấy ngày. "
Cho nên hắn mới không được trị liệu kịp thời, chịu đựng những ngày tháng trong trại tạm giam lạnh lẽo, bệnh tình trở nên trầm trọng hơn, chỉ vì giữ mặt mũi cho người thừa kế của các người? Ninh Sơ mặt mũi biến sắc âm trầm.
Thư ký Lưu làm như không thấy khuôn mặt gần như trắng bệch của hắn, nói tiếp: "Đừng suy nghĩ nhiều, cứ an nhiên mà sống, cậu cùng Yến Hoài làm cái thứ hoang đường kia, Tô tổng đều biết, dùng chuyện này lấy làm sự đáp lễ, liền chuyện cũ sẽ bỏ qua, dù sao, hai người về sau hẳn là cũng khó gặp lại, bởi vì......"
"Cậu chủ đã mất toàn bộ trí nhớ hai năm vừa rồi, sẽ không nhớ cậu, cũng đã đi theo Yến phu nhân xuất ngoại."
...
Nhớ lại những giây phút lạnh lẽo, đau đớn cùng hơn mười ngày sợ hãi tuyệt vọng kia, Ninh Sơ lúc này cảm thấy ngột ngạt.
Bức ảnh trước mắt hắn, từng ngoài ý muốn mà được đưa lên mạng, nó trở thành công cụ để anti fan và thậm chí là fan của hắn chửi bới, hắn kỳ thật cũng không phải trái tim thuỷ tinh, nhưng những từ như "tên tội phạm" 'rác rưởi', 'tội đồ', những lời này giống như một trận mưa đạn, mỗi lần đều khơi mào những ký ức, khiến vết sẹo kia lại bỏng rát, làm cho hắn sợ hãi thống khổ.
Hắn đã cố tình muốn quên đi, nhưng nó lại một lần nữa thoát ra.
"Cậu điều tra tôi? Cậu điều tra quá khứ của tôi để tra cứu chuyện riêng tư của tôi! Yến Hoài mới không có ghê tởm và biến thái như cậu!"
Hắn hét đến khản cả giọng, lại phảng phất như trong giấc mộng mà giãy giụa.
"Không, không... Cậu không thể tự tìm ra chuyện đó..." Ninh Sơ sức lực như bị lấy đi, ngay cả mí mắt cũng càng ngày càng nặng.
Biết hắn cùng Yến Hoài quay lại, Tô Khải Nhiên đáng lẽ ra đã phải xóa bức ảnh này khỏi toàn bộ mạng Internet, cho dù cố tình đào sâu thì với khả năng của Bạch Tinh Lan là không thể, điều đó là không thể, trừ khi...
"... Mày cấu kết với Tô Khải Nhiên!" Ninh Sơ khó có thể tin, "Mày cùng có đều là một ruột!?"
Hắn cả người xụi lơ trên mặt đất: "Đồ điên..."
Bạch Tinh Lan trầm mặc một lát, từ trên mặt đất nâng dậy hắn, lời nói vừa phun ra khiến hắn lạnh sống lưng: "A Ninh, tớ vào được phòng cậu, lấy thuốc của cậu, kiểm tra thông tin bệnh viện, cũng liên hệ với Tô Khải Nhiên......"
"—— Còn đổi cả thuốc của cậu rồi."
Giọng cậu ta như ma trơi: "Tớ vốn lo cậu sẽ không uống, nhưng cậu vẫn uống, xem ra cậu cũng không chịu nổi."
Ninh Sơ bật khóc lắc đầu nguầy nguậy: "Hắn dùng mày làm dao... Hắn muốn tao chết, hắn muốn tao chết... Mày sẽ trở thành kẻ sát nhân..."
"Không," Bạch Tinh Lan ôm lấy hắn, lẩm bẩm nói: "Gã muốn Yến Hoài chết, muốn Yến Hoài phải đau khổ, cậu không biến gã bị liệt nửa người cũng là do Yến Hoài làm sao. Anh ta thật tàn nhẫn..."
Cậu ta rũ mắt nhìn người trong lòng đã tan chảy, cười nhẹ: "Tô Khải Nhiên yêu cầu tớ phải lên kế hoạch từ từ, nhưng tớ không chịu nổi nữa a, tớ cũng muốn Yến Hoài chết, hắn dựa vào cái gì...... Dựa vào cái gì có thể được đến sở hữu hắn muốn? Hắn không xứng!"
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Hiểu không mng??
Nguyên văn là e Yến Hoài và e Ninh Sơ đi oto bị tai nạn ý, mà vụ tại nạn đó là do sự tác động của thằng Tô Khải Nhiên đó mng, nhưng vì Yến Hoài mất trí nhớ, Tô Thành không muốn con trai vì Ninh Sơ bị liên luỵ nên tách Ninh Sơ trại tạm giam và đổ hết mọi tội lên đầu Ninh Sơ để thằng Tô Khải Nhiên thoát tội, rồi lấy lý do sẽ bỏ qua chuyện Ninh Sơ yêu đương với Yến Hoài nếu Ninh Sơ gánh tội cho Tô Khải Nhiên.
T hiểu nó là như thế mng ạ:)), nếu sai xin mng thông cảm
Nguyên nhân Ninh Sơ yếu lại càng yếu đã rõ nha, ác vch ý, trc bác t cx mổ mà ở nhà chăm ẩu thành ra sức đề kháng cx kém đi, từ 1 người khoẻ mạnh giờ hay ốm vặt lắm chứ đừng nói Ninh Sơ đã yếu r lại còn bị ntn thì..... thương quá!!!! T_T
"Làm sao cậu vào được phòng tôi? Cậu vào từ khi nào?"
Lúc này, cậu ta dường như trở nên bình tĩnh một cách kỳ lạ, máu chảy khắp cơ thể dường như chậm lại.
Bạch Tinh Lan không lên tiếng, tay còn lại không cầm súng lấy ra một tấm thẻ ném đến trước mặt hắn.
Tấm thẻ lướt nhẹ trên tấm thảm hai lần, để lộ ra họa tiết và màu sắc quen thuộc.
Là thẻ phòng, của căn phòng này.
Ninh Sơ cười đến giận run người, lồng ngực kịch liệt phập phồng, nhớ tới cuộc gọi nhỡ, thì thào nói: "Cậu lẻn vào trong lúc tôi đang tắm, trước khi vào còn gọi điện thử xem tôi có đang ở ngoài hay không, giỏi thật.......Tôi nghĩ cậu hoàn toàn mất trí thành kẻ điên rồi! Tên biến thái! "
Không có người bình thường nào sẽ làm một điều như vậy.
Hắn không cảm thấy sợ hãi, cơ thể cũng không xảy ra vấn đề gì, giờ phút này cơ thể mềm nhũn đến bất thường, rõ ràng không có gì, nhưng hắn cảm giác như có thứ gì đó quấn lấy tay chân, mũi miệng, ngay cả khi không có họng súng trước mặt, cho dù muốn hét lên, hắn không thể hét to gọi cứu.
Rồi sợ hãi cùng tuyệt vọng càng ngày càng rõ ràng, hắn nắm lấy chân giường chậm rãi lui về phía sau: "Bạch Tinh Lan, hiện tại vẫn có thể quay đầu lại, cậu thu hồi lại đi, Yến Hoài sẽ không bỏ qua cho cậu..."
"Yến Hoài!" Cái tên như muốn kích thích người trước mặt, hốc mắt đỏ bừng như sắp rỉ máu.
"Yến Hoài sẽ không buông tha cho tôi sao? Ha ha a...." Cậu ta đột nhiên cười đến kỳ lạ, "Cậu cảm thấy Yến Hoài sẽ buông tha cho ai? Anh ta có để cho Đường Ân và Lăng Đình được yên sao? Ồ, quên mất, cậu chắc là không biết tình trạng của họ đúng không? "
"... Anh ta ném người tới 'Cung trăng', vùng đất đen của khoái cảm cực lạc. Đi vào về sau sẽ bị nhiễm cái gì, cậu biết không?"
Bạch Tinh Lan chậm rãi ngồi xổm xuống trước mặt hắn, cười âm hiểm: "Đường Ân bị chơi đến điên rồi, mấy ngày trước nó tự sát một lần, sau được cứu hắn lại tiếp tục bị chơi đùa. Anh ta không để người khác chết ngay cả khi người đó chết, kim chủ sau lưng nó từng người một bị đá đi. Video, ảnh tình dục, hút chích đều được gửi cấp cho người nhà, công ty, bạn bè, chỉ vỏn vẹn mấy ngày nữa... "
"Liền thông báo khắp thiên hạ."
"Là một đại minh tinh lớn, nhưng khắp người nó đã không còn một khối thịt ngon, chó hoang dưới trụ gầm cầu có thể ăn một miếng. Khổ như vậy, cậu nghĩ Yến Hoài có buông tha cho nó không?"
"Sẽ không." Bạch Tinh Lan ánh mắt oán độc như quỷ "Anh ta không có tính người, là loại ma quỷ, so với tớ tàn nhẫn hơn nhiều!
Ninh Sơ rùng mình một cái, dạ dày quay cuồng, hai mắt nóng rực, nhưng ngay cả sức lực mà lui lại cũng không có: "... bọn họ tự làm tự chịu..."
Nếu đêm đó Yến Hoài không tới, ai có thể đảm bảo rằng liệu hắn sẽ không có kết cục như thế?
"Em gái cậu thì sao! Đến em gái cậu mà anh ta cũng không buông tha cơ mà!" Bạch Tinh Lan bước tới, kích động túm gáy hắn, đầu ngón tay ấn mạnh, gần như cắm sâu vào da thịt.
"Em gái của cậu bị lừa ký hợp đồng, rồi nợ tiền, cả nhà bị vạ lây, chủ nợ mỗi ngày đều tìm tới cửa, không ai dám quản, bị công ty bán cho mấy ông chủ than cùng lúc... Tất cả đều do Yến Hoài! Anh ta bày kế bức hại, bản thân vẫn phết lên sự trong sạch, không dính chút máu, là loại ma quỷ không thể kiểm soát! "
Bạch Tinh Lam gầm lên với hắn, phẫn nộ và hận thù với Yến Hoài đã đạt đến đỉnh điểm.
Có ác ý sẽ thành như vậy. Nó sinh sôi nảy nở lúc nào không hay, nảy sinh đến không có đạo lý, thứ nuôi dưỡng chúng chính là thời gian chúng có được, chính mình tính cách vặn vẹo, lòng dạ hẹp hòi ghen ghét, ăn sâu bén rễ thành kiến, tâm lý ngày đêm chỉ biết yêu cầu phải cùng người đó vui sướng hạnh phúc.
Nước mắt Ninh Sơ bất giác trào ra, gáy hắn bị cấu một cái rất đau, đau đớn thở dài: "Cô ta đã hết thuốc chữa. Cho dù Yến Hoài không làm gì, những chuyện này đều sẽ xảy ra trong tương lai... "
Là cùng người khác đánh thuốc mê anh họ của mình, hủy hoại tương lai thậm chí tính mạng của anh ta, vẫn không cảm thấy mình có lỗi, giống như kẻ điên, thô bạo mà biến thái giống nhau, thối nát từ gốc rễ.
Dù lòng sẽ đau, sẽ vì bảy năm trước mà đau lòng cùng hối hận cho cô gái nhỏ vô tội, nhưng hắn không thể cứu cô ta, cũng sẽ không cứu cô ta.
"Yến Hoài có giới hạn..." Anh chỉ muốn bảo vệ người duy nhất quan trọng với anh.
- --------- "Giới hạn của anh ấy là tôi."
Tại thời điểm giằng co với cuộc sống của chính mình, hắn phát hiện chính mình rốt cuộc cũng có thể xác nhận hoặc thừa nhận sự thật này. Trừ điều dó, bất cứ ai nó gì hắn đều không tin.
"Không thể... không có khả năng!"
Bạch Tinh Lan hoảng hốt hất tay ra, cơ thể Ninh Sơ lắc lư, cổ tay mềm bị đập vào thành giường, chiếc vòng bạc mà hắn quên tháo trước khi đi ngủ bị va đập mạnh, viên đá khảm trên đó bị vỡ thành hai mảnh. Nó trượt khỏi cổ tay hắn rơi xuống thảm.
Đó là chiếc vòng mà bà ngoại mua cho hắn ở chùa trước đây, nhưng lúc này nó đã vỡ tan tành.
Ninh Sơ cầm một mảnh ngọc vỡ nát trong lòng bàn tay hung hăng nắm lấy, cảm giác đau đớn của mảnh ngọc đâm vào da thịt truyền đến thần kinh đại não như có dòng điện, thần sắc mơ hồ bị đau đớn làm cho tỉnh táo lại.
"Tại sao cậu lại tin tưởng anh ta đến vậy?" Bach Tinh Lan ngữ khí đột nhiên bình tĩnh trở lại, cười ủ rũ, trong mắt hiện lên một tia u ám.
- ----- "Không phải cậu từng vì anh ta mà đi tù sao?"
Ninh Sơ thể đột nhiên run lên, sắc mặt tái nhợt, trợn to hai mắt: "Làm sao cậu biết..."
Là bảy năm trước...
"Tôi đã thấy bức ảnh này lâu rồi." Bạch Tinh Lan lấy ra một bức ảnh in màu và đặt nó trước mặt hắn.
Đó là hắn của bảy năm trước, chỉ một cái sườn mặt, thần sắc hoảng loạn buồn bã, mặc một chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình dính máu, bị áp giải vào một cánh cổng với dòng chữ trại tạm giam', ba chữ viết đế rõ ràng.
Đó là hồi ức mà hắn không muốn nhớ lại nhất.
Bảy năm trước, địa vị của Tô Khải Nhiên ở thành phố C không kém Yến Hoài bây giờ là bao, gã coi trời bằng vung, muốn làm gì thì làm, cấu kết âm mưu, vu oan hãm hại, kéo người vừa mới giải phẫu trên trường bệnh là hắn đi xa, không cho trị liệu, cách li với bên ngoài.
Nhưng gã có Tô gia chống lưng, có Tô Thành vì gã mà chùi đít.
Hăn ở nơi lạnh lẽo đau mười ngày, khóc mười ngày, cầu xin mười ngày, khi được thư ký Tô Thành đón về, nghe tin Yến Hoài mất trí nhớ ra nước ngoài, người bà cùng hắn từ nhỏ đến lớn nương tựa mà sống đột ngột tai biến xuất huyết não, mà hắn vì tai nạn mà không thể về.
Hắn bị tin tức như một viên đạn đại bác làm cho choáng váng, định thần lại thì hắn nhận ra rằng mình đã mất tất cả, cả thế giới của hắn đã sụp đổ.
Hắn không quên được những gì thư ký Lưu đã nói.
"Tiểu thiếu gia còn trẻ, thiếu hiểu biết, tai nạn xe cộ lần này thực sự đã đi quá xa rồi. Tô tổng đã giáo huấn, không ngờ lại đưa cậu vào đây nhanh như vậy. Cậu yên tâm, án này tôi có thể chạy cho cậu, tiểu thiếu gia sau này sẽ không tìm cậu gây phiền toái, về sau cậu có thể sống yên ổn. "
'Tiểu thiếu gia còn trẻ', nhưng hắn rõ ràng cũng chỉ mới mười bảy tuổi.
"Tôi không làm... vụ tai nạn xe cộ..." Hắn run rẩy, đau đến mức không đứng yên được, sao có thể tự hại mình, càng không hại Yến Hoài, "Là Tô Khải Nhiên... "
"Là tiểu thiếu gia." Thư ký Lưu tươi cười không thay đổi, lich sự mà lạnh lùng mà thừa nhận.
"Thời điểm nhạy cảm nên chúng tôi bất đắc dĩ phải đưa cậu vào đây. Tương lai tiểu thiếu gia sẽ tiếp quản tài sản của Tô gia. Ở thành phố C muốn phát triển, người trẻ tuổi rất cần có mặt mũi. Người thừa kế của Tô gia càng cần mặt mũi này, nếu đã liên lụy tới cảnh sát, Tô tổng chắc chắn sẽ không để cậu chủ ngã vực, đành phải khiến cậu uỷ khuất ở đây mấy ngày. "
Cho nên hắn mới không được trị liệu kịp thời, chịu đựng những ngày tháng trong trại tạm giam lạnh lẽo, bệnh tình trở nên trầm trọng hơn, chỉ vì giữ mặt mũi cho người thừa kế của các người? Ninh Sơ mặt mũi biến sắc âm trầm.
Thư ký Lưu làm như không thấy khuôn mặt gần như trắng bệch của hắn, nói tiếp: "Đừng suy nghĩ nhiều, cứ an nhiên mà sống, cậu cùng Yến Hoài làm cái thứ hoang đường kia, Tô tổng đều biết, dùng chuyện này lấy làm sự đáp lễ, liền chuyện cũ sẽ bỏ qua, dù sao, hai người về sau hẳn là cũng khó gặp lại, bởi vì......"
"Cậu chủ đã mất toàn bộ trí nhớ hai năm vừa rồi, sẽ không nhớ cậu, cũng đã đi theo Yến phu nhân xuất ngoại."
...
Nhớ lại những giây phút lạnh lẽo, đau đớn cùng hơn mười ngày sợ hãi tuyệt vọng kia, Ninh Sơ lúc này cảm thấy ngột ngạt.
Bức ảnh trước mắt hắn, từng ngoài ý muốn mà được đưa lên mạng, nó trở thành công cụ để anti fan và thậm chí là fan của hắn chửi bới, hắn kỳ thật cũng không phải trái tim thuỷ tinh, nhưng những từ như "tên tội phạm" 'rác rưởi', 'tội đồ', những lời này giống như một trận mưa đạn, mỗi lần đều khơi mào những ký ức, khiến vết sẹo kia lại bỏng rát, làm cho hắn sợ hãi thống khổ.
Hắn đã cố tình muốn quên đi, nhưng nó lại một lần nữa thoát ra.
"Cậu điều tra tôi? Cậu điều tra quá khứ của tôi để tra cứu chuyện riêng tư của tôi! Yến Hoài mới không có ghê tởm và biến thái như cậu!"
Hắn hét đến khản cả giọng, lại phảng phất như trong giấc mộng mà giãy giụa.
"Không, không... Cậu không thể tự tìm ra chuyện đó..." Ninh Sơ sức lực như bị lấy đi, ngay cả mí mắt cũng càng ngày càng nặng.
Biết hắn cùng Yến Hoài quay lại, Tô Khải Nhiên đáng lẽ ra đã phải xóa bức ảnh này khỏi toàn bộ mạng Internet, cho dù cố tình đào sâu thì với khả năng của Bạch Tinh Lan là không thể, điều đó là không thể, trừ khi...
"... Mày cấu kết với Tô Khải Nhiên!" Ninh Sơ khó có thể tin, "Mày cùng có đều là một ruột!?"
Hắn cả người xụi lơ trên mặt đất: "Đồ điên..."
Bạch Tinh Lan trầm mặc một lát, từ trên mặt đất nâng dậy hắn, lời nói vừa phun ra khiến hắn lạnh sống lưng: "A Ninh, tớ vào được phòng cậu, lấy thuốc của cậu, kiểm tra thông tin bệnh viện, cũng liên hệ với Tô Khải Nhiên......"
"—— Còn đổi cả thuốc của cậu rồi."
Giọng cậu ta như ma trơi: "Tớ vốn lo cậu sẽ không uống, nhưng cậu vẫn uống, xem ra cậu cũng không chịu nổi."
Ninh Sơ bật khóc lắc đầu nguầy nguậy: "Hắn dùng mày làm dao... Hắn muốn tao chết, hắn muốn tao chết... Mày sẽ trở thành kẻ sát nhân..."
"Không," Bạch Tinh Lan ôm lấy hắn, lẩm bẩm nói: "Gã muốn Yến Hoài chết, muốn Yến Hoài phải đau khổ, cậu không biến gã bị liệt nửa người cũng là do Yến Hoài làm sao. Anh ta thật tàn nhẫn..."
Cậu ta rũ mắt nhìn người trong lòng đã tan chảy, cười nhẹ: "Tô Khải Nhiên yêu cầu tớ phải lên kế hoạch từ từ, nhưng tớ không chịu nổi nữa a, tớ cũng muốn Yến Hoài chết, hắn dựa vào cái gì...... Dựa vào cái gì có thể được đến sở hữu hắn muốn? Hắn không xứng!"
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Hiểu không mng??
Nguyên văn là e Yến Hoài và e Ninh Sơ đi oto bị tai nạn ý, mà vụ tại nạn đó là do sự tác động của thằng Tô Khải Nhiên đó mng, nhưng vì Yến Hoài mất trí nhớ, Tô Thành không muốn con trai vì Ninh Sơ bị liên luỵ nên tách Ninh Sơ trại tạm giam và đổ hết mọi tội lên đầu Ninh Sơ để thằng Tô Khải Nhiên thoát tội, rồi lấy lý do sẽ bỏ qua chuyện Ninh Sơ yêu đương với Yến Hoài nếu Ninh Sơ gánh tội cho Tô Khải Nhiên.
T hiểu nó là như thế mng ạ:)), nếu sai xin mng thông cảm
Nguyên nhân Ninh Sơ yếu lại càng yếu đã rõ nha, ác vch ý, trc bác t cx mổ mà ở nhà chăm ẩu thành ra sức đề kháng cx kém đi, từ 1 người khoẻ mạnh giờ hay ốm vặt lắm chứ đừng nói Ninh Sơ đã yếu r lại còn bị ntn thì..... thương quá!!!! T_T
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook