Bệnh Hay Quên
C51: Khi ta đang ngủ

(Cái đầu đề nghe Creepypasta quá nha......)

"... lúc đó anh còn không thèm ý, anh lại lừa em..."

Nhìn hắn đang liều mạng trợn tròn mắt, nước mắt vẫn rơi từ khóe mắt, trong bóng đêm có chút loé sáng, Yến Hoài chốc liền cảm thấy tim phổi như căng ra, không kiềm chế đè lấy vai Ninh Sơ, khàn tiếng: "Có phải em đang nói dối anh?"

"Không, không!" Ninh Sơ mạnh mồm, một lúc sau mới giấu được, nhắm mắt đẩy mạnh vào cánh tay anh, "Em đang uống viên vitamin, đừng có đè em, không thoải mái... "

Thanh âm mang theo tiếng nức nở cầu xin, giọt nước mắt ấm nóng rơi trên mu bàn tay, lòng Yến Hoài lập tức mềm ra, buông lỏng tay ôm chặt lấy hắn.

Nước mắt chảy xuống cổ như nhỏ giọt, mà người trong tay anh vẫn đang nức nở, khẽ co rút lại, thậm chí thở yếu ớt như mèo con, vùi đầu lộ ra tháp cổ trắng nõn mỏng manh, phảng phất, một bàn tay của Yến Hoài có thể bóp chết nó.

"Đừng khóc, trái tim anh bị tiếng khóc của em làm tan nát thành trăm mảnh." Yến Hoài xoa nhẹ cái gáy mềm mại, "Không phải em từng nhắc Cầu Cầu à? Khóc như thế này rất dễ bị sặc".

"..." Ninh Sơ nức nở: "Làm sao có thể, em lại đâu có uống sữa..."

"Phải không? Nhưng sao lại có mùi sữa ở đây? Thơm quá..." Yến Hoài vừa cười vừa hôn một bên cổ hắn, bên vỗ lưng "Đừng khóc, anh sẽ không hỏi."

Dù sao, chờ có báo cáo kiểm tra, mọi chuyện sẽ rõ ràng.

Anh siết chặt cánh tay, chưa từng nghĩ nếu Ninh Sơ có thể bị thật sự thương trong vụ tai nạn xe hơi đó, đầu ngón tay anh run lên.

Anh biết chiếc xe kia bị biến thành ra cái gì, cũng biết chính mình đã được chuyển ra nước ngoài để phục hồi sức khỏe bao lâu. Anh thậm chí không dám tưởng tượng...

Chờ nước mắt của Ninh Sơ ngừng rơi, anh lại nói: "Anh sẽ không hỏi nữa, nhưng việc kiểm tra vẫn phải tiến hành, nội trong hai ngày."

Nếu không anh cảm thấy mình sẽ vì chuyện này mà phát điên mất.

Ninh Sơ mệt mỏi, sợ hãi vì bị doạ đến phát khóc, co mình trong vòng tay ấm áp liền cảm thấy choáng váng, không muốn làm gì để phản kháng, thì thào nói: "Ngày kia, dự báo thời tiết nói ngày kia trời sẽ mưa to, đoàn sẽ ngừng quay... "


"Được, vậy ngày mai anh sẽ liên lạc với bệnh viện, nhớ đừng ăn uống gì, vì có thể phải lấy máu."

Ninh Sơ "ừm" một tiếng thấp một tiếng rồi cuộn mình trong vòng tay anh, kiệt sức và hoảng loạn, hai má ướt đầm đìa.

Yến Hoài hôn lên tóc hắn, lau đi nước mắt, ôn nhu nói: "Ngủ đi."

...

Sáng sớm, Yến Hoài nhờ Từ Vi liên hệ với bệnh viện, vốn muốn ở lại Hải Thành chờ Ninh Sơ quay xong cảnh hôm nay rồi ngày mai sẽ cùng nhau đi, nhưng Yến Khanh Khanh đột nhiên gọi điện nói người đã hạ cánh xuống Thành phố C, vốn muốn cho anh một bất ngờ, ai ngờ nổi cả con trai cùng cháu trai thân yêu lại không có ở đây.

So với sự vui mừng của Yến Cầu Cầu khi biết dì mình trở về liền hoan hô nhảy nhót, trái tim Ninh Sơ như thắt lại ngay lúc đó.

Cứ cho rằng trong lòng không hận người phụ nữ kia, hắn cũng cảm thấy đối phương không làm gì thương thiên hại lý*, thậm chí hắn còn hiểu người phụ nữ ấy có tâm tư đơn thuần, khả năng căn bản cũng chả biết nguyên nhân của vụ tai nạn, nhưng ánh mắt vô cảm bảy năm trước lại hiện lên trong lòng.

(*Thương thiên hại lý: Làm điều nhẫn tâm.)

Những ký ức đó thực sự dễ khiến người ta nhát gan mà lùi bước.

Hắn ở trong phòng tắm nghe tiếng gọi ngoài cửa, tim đập thình thịch vì lo lắng khiến đôi mắt tối sầm một lúc, hắn khó khăn mới đứng vững được vịn vào bồn rửa mặt.

Dù sao cũng là mẹ của Yến Hoài, hắn tự nhủ.

Đợi một lúc, hắn liền ra ngoài khi cuộc gọi kết thúc, Yến Hoài phải mang Cầu Cầu trở về thành phố C trước, mà Ninh Sơ lai không muốn trì hoãn cảnh hôm nay, vì vậy hắn ở lại Hải Thành.

Nhưng tâm trạng Yến Hoài ngày hôm nay vẫn rất kém, có vẻ không muốn đi, còn định để người khác đưa Yến Tranh Vũ về, Ninh Sơ bối rối không muốn anh ở lại bên cạnh mình, khuyên anh đi trước: "Em đóng phim cũng không bồi được anh, anh nên đưa Cầu Cầu về trước, em không yên tâm người ngoài."

Hắn dừng lại một chút, sau đó dán môi lên môi Yến Hoài: "Anh ở đây em sẽ mất tập trung, diễn không nổi."


Yến Hoài không lay chuyển được hắn, đành phải đáp ứng: "Vậy chờ anh một ngày, sáng mai anh tới đón."

"Được, ngày mai gặp lại," Ninh Sơ ôm lấy anh, "Trở về cùng với mẹ anh ăn một bữa thật ngon. Lúc cấp ba anh không thèm để ý tới cô, cô đã rất buồn."

"Ai khiến bà ấy cứ khăng khăng một mực với người đàn ông đó, anh nhìn muốn phiền..."

...

Hắn nhìn Yến Hoài đưa Yến Tranh Vũ đến xe trong bãi đậu xe của khách sạn, Yến Cầu Cầu còn hôn hắn vài cái trên mặt.

Vốn tưởng ngày mai liền có thể nhìn thấy nhau, nhưng mới chỉ tách một ngày thôi, trước đó còn cười vẻ mặt ủ rũ của Yến Hoài không muốn rời đi thật ấu trĩ, nhưng hắn chưa từng nghĩ, hắn vậy mà lại mắc mưu người khác.

Vì cảnh quay đã bị hoãn hai ba ngày liên tục vì thời tiết, tiến độ hôm nay đặc biệt nặng nề, nhất là sau khi Đường Ân bị thay thế, Ninh Sơ phải quay lại những cảnh trước đó với diễn viên mới.

Hắn không có ý định hỏi cụ thể về chuyện của Đường Ân, chỉ biết là Yến Hoài nằng nặc đòi thay người, trong lòng phần nào đoán được người bên kia có chuyện liên quan đến chuyện hắn bị hạ thuốc đêm giáng sinh.

Sau lại hỏi qua Vương tổng, ông ta không nói Đường Ân hiện ở đâu mà chỉ nói Hàn Tu Ngôn đã chấm dứt hợp đồng với công ty, hiện tại đã ký với Tường Cảnh, cũng không còn liên lạc với anh ta nữa.

Ninh Sơ gọi điện cho Hàn Tu Ngôn, nhưng không hiểu sao đầu dây bên kia không hề bắt máy.

Hắm không hy vọng Hàn Tu Ngôn sẽ vì chuyện này mà bị liên luỵ, dù sao người kia cũng đã từng giúp đỡ lúc hắn gặp khó khăn, nhưng hiện tại hắn cảm thấy rất khó chịu, điện thoại không liên lạc được liền ném nó sang một bên.

Lịch trình dày đặc khiến hắn kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần, mưa gió khiến chân tay đau nhức không chịu nổi, sau khi báo tin cho Yến Hoài, đi tắm đã hơn mười một giờ, mơ mơ màng màng suýt chút ngủ gật dưới vòi hoa sen.

Sau khi chịu đựng cơn đau, hắn cầm một ít thuốc giảm đau, nhìn điện thoại, phát hiện đạo diễn Bạch vừa gọi, nhưng bị nhỡ vì hắn đang tắm.


Hắn nhíu mày gọi lại, nhưng lại có lời nhắc rằng đầu dây bên kia đã tắt máy.

Có lẽ gọi không nghe nên đã ngủ, hắn nghĩ, chắc không có gì gấp, có thể nói chuyện vào ngày mai.

Sau đó liền mặc kệ, nói lời chúc ngủ ngon với Yến Hoài rồi mệt mỏi nằm xuống chăn bông.

Yến Hoài quyết định không sai, hắn phải kiểm tra toàn diện, nếu không sẽ không biết thân thể tả tơi của mình có thể sống quá tuổi ba mươi không, giống như một cỗ máy han gỉ trục trặc.

Sau khi tắt đèn nằm xuống, trái tim rầu rĩ khó chịu, nằm nghiêng sang phải duỗi tay ôm ngực, thuốc giảm đau dần phát huy tác dụng, nhưng tác dụng phụ của cơ thể cũng theo đó mà suy nhược.

Hắn buồn ngủ nhưng không ngủ được, cũng không muốn nhúc nhích, Ninh Sơ nhìn điện thoại di động đặt ở đầu giường, đang loay hoay có nên gọi điện cho Yến Hoài, nói không chừng tâm sự một chút, phân tán lực chú ý liền có thể ngủ ngon.

Chỉ là hiện tại đã rạng sáng người bên kia có lẽ đã ngủ rồi.

Hắn nhìn chằm chằm vào thứ kia, không làm gì cả, suy nghĩ trong đầu rối tung lên, ngay khi hắn nghĩ rằng mình đã trưởng thành và nhạy bén hơn rất nhiều, một tiếng động nhỏ đột nhiên vang lên trong căn phòng khách sạn yên tĩnh.

Thứ Ninh Sơ nghĩ đến ngay là chuột

Nhưng ngay sau đó, da đầu hắn tê dại, máu lạnh khắp toàn thân, ngay cả nhịp tim cũng ngừng lại trong giây lát.

——Trên bức tường đối diện hắn, một bóng người từ từ bay lên.

Trong phòng khách sạn ở Hải Thành, một căn phòng chỉ có hắn sử dụng, trong đêm hôm khuya khoắt, thời điểm hắn đã ngủ say... cư nhiên xuất hiện một bóng người.

Chỉ nghĩ đến đây thôi, hắn đã cảm thấy rợn cả người, tay chân lạnh ngắt.

Những tấm rèm đung đưa và đón ánh sáng của màn đêm, bóng đen kia cũng di chuyển theo nó.

Ninh Sơ cả người căng thẳng, vừa nhìn thấy bóng đen tới gần, lập tức bật người xuống giường, cúi người nhanh chóng giật lấy điện thoại.

Nhưng chân tay bủn rủn khiến động tác chậm lại, ngay khi đầu ngón tay chạm vào màn hình điện thoại di động, người phía sau đột nhiên lao tới, dùng sức ném điện thoại đi, ném tới cửa phòng tắm cách đó mấy mét.

Căn phòng được trải một tấm thảm dày, khi tiếp đất chỉ có âm thanh bị bóp nghẹt.


Trái tim Ninh Sơ chìm xuống đáy.

Hắn thuận thế lăn lại, lăn từ đầu giường đến chân giường bên kia rồi ngã mạnh xuống đất, dưới ánh đèn đêm mờ ảo, hắn nhìn thấy một bóng dáng khiến hắn kinh hãi.

Thất thanh nói: "Bạch Tinh Lan!? Cậu làm gì trong phòng của tôi!?"

Sao có thể là cậu ta? Làm thế nào cậu ta vào đây được? Từ bao giờ?

Vô số ý nghĩ lướt qua trong nháy mắt, nhưng cho dù là ai, dùng phương thức tấn công hắn lúc nửa đêm thế này cũng không thể có ý định tốt.

Đồng tử Ninh Sơ chợt co lại, hắn muốn hét thật to để đánh thức người ở những phòng khác gần đó, nhưng Bạch Tinh Lan hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị, lấy ra một khẩu súng đen ngòm, vẻ mặt u ám nhìn hắn: "Kêu lên..., kêu một lần chúng ta liền cùng chết, cậu biết tớ dám mà. "

Đầu óc hắn rúng động giống như thuỷ triều xô sóng, Ninh Sơ lúc này thực sự cảm thấy sợ hãi, về mặt thể lực, hắn hoàn toàn không thể đánh bại đối phương, càng không nói đến súng ống.

Bóng đen như mực đối diện với hắn, bóng đen của cái chết hiện ra.

"Cậu muốn làm gì? Bạch Tinh Lan, cậu muốn giết tôi? Cậu điên rồi à? Tôi có thù oán gì với cậu cơ chứ?"

Người bên kia bộ dáng khiếp sợ vô cùng, thiếu niên dương quang sáng lạn từ lâu đã biến mất không thấy tăm hơi: "Cậu nói thử xem? Cậu cho rằng giữa chúng ta có thù oán gì?"

Nắm chặt ngón tay, Ninh Sơ nhếch lên khóe miệng tuyệt vọng cùng châm chọc: "Chúng ta vốn không có thù oán gì, nhưng là cậu điên rồi."

Hắn sớm nên nhìn ra mới phải, tại sao hắn lại không nhìn ra nó sớm hơn? Tại sao hắn lại có thể tin mấy lời giải thích đơn giản của đối phương? Lẽ ra hắn phải nhận ra có điều gì đó không ổn dưới những hành động kỳ lạ đó!

Cố tình bầy ra mâu thuẫn trong công việc, tung tin đồn trong giới, thậm chí còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa, Bạch Tinh Lan từ lâu đã trở nên không bình thường, tình cảm đối phương dành cho hắn hoang tưởng và đen tối đã đến mức biến thái!

Đối phương đã ngăn chặn liên lạc của hắn với thế giới bên ngoài, cố gắng gắn cái nhãn 'Bạch Tinh Lan' lên người hắn, nhốt hắn trong lãnh thổ và cô lập mọi thứ, và cậu ta chọn một phương pháp thong thả, tiếp cận một cách chậm rãi đầy thâm nho.

Nếu không phải Yến Hoài mạnh mẽ bước vào cuộc sống của hắn, kích thích đến kiểu người này, có lẽ hắn đã sớm đã rơi vào cạm bẫy từ bao giờ, đến khi hắn nhận ra, khả năng vô pháp thoát khỏi nó

Nhìn con người điên cuồng trước mặt, lòng Ninh Sơ lạnh lẽo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương