Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị
-
Chương 78: Ngoại truyện: Bước vào thế giới của anh 6
Hoắc Hàm dẫn Tiêu Gia Niên về nhà cũ nơi Hoắc Thanh đang sống, đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Gia Niên đến đây.
Tính ra thì, Tiêu Gia Niên cũng đã đến thế giới này được vài tháng rồi.
Không lâu sau khi cậu đến, Hoắc Hàm liền dẫn Tiêu Gia Niên về nhà cũ.
Việc để gia đình biết chuyện của họ và việc chính thức dẫn Tiêu Gia Niên về nhà là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Lúc đó, hai người đứng trước bài vị của bố mẹ Hoắc trong từ đường, cùng nhau cầm nén nhang, cung kính lạy ba lạy.
Tiêu Gia Niên bái lạy cực kỳ thành kính, cậu cảm ơn đôi vợ chồng đã sinh ra một người như Hoắc Hàm, cảm ơn vì Hoắc Hàm có thể xuất hiện bên cạnh mình, đồng thời cũng mang trong lòng sự áy náy cùng lời xin lỗi.
Bởi vì cậu đã đưa con trai của hai vợ chồng họ rời khỏi thế giới này.
Cậu bước lên vài bước, nhẹ nhàng cắm nén nhang trước bài vị, âm thầm hứa trong lòng rằng, cậu sẽ yêu Hoắc Hàm cả đời, sẽ yêu đối phương hơn cả bản thân mình.
Cậu hy vọng cô chú có thể yên tâm.
Tiêu Gia Niên chợt cảm thấy, tuy rằng đã trải qua nhiều gian truân, nhưng thế giới này thực sự đối xử với cậu không tệ.
Cậu có thể có cơ hội đến thế giới hiện thực, gặp gỡ gia đình của anh trai, gặp được Hoắc Hàm chân chính ở tuổi 23.
Những điều cậu từng tiếc nuối, từng đáng tiếc, vô hình trung đều được bù đắp hết.
Khi Hoắc Hàm và Tiêu Gia Niên đến nhà cũ, Diệp Thư đang tự tay nấu ăn trong bếp, rất nhiều món đều là những món Tiêu Gia Niên thích ăn.
Tiêu Gia Niên tính tình tốt, khi thực sự muốn thân thiết với ai đó, cậu vừa bám người vừa biết làm nũng, giống như lời cậu từng nói, không ai có thể không thích cậu.
Diệp Thư cũng vậy, gần như đã xem Tiêu Gia Niên như em trai ruột, hai người thân thiết trò chuyện trong bếp.
Diệp Thư vừa mới nấu canh xong, chưa kịp múc ra tô, đã múc một thìa trước.
"Tới đây, Tiểu Cẩn, há miệng nếm thử xem có nhạt không, Ah ——"
Tiêu Gia Niên ghé lại gần, ngoan ngoãn "Ah ——", trong mắt Diệp Thư lóe lên ý cười, sau đó đút cho cậu một ngụm.
Tiêu Gia Niên cẩn thận nếm thử, rồi dựng thẳng ngón cái lên, đưa ra phản ứng yêu thích: "Quá hoàn hảo!"
Nịnh cho Diệp Thư mở cờ trong bụng.
Ở cửa bếp, Hoắc Thanh và Hoắc Hàm nhìn nhau, không nhịn được cười.
Hoắc Hàm đi vào, giúp chị dâu Diệp Thư cùng nhau chuẩn bị bữa tối.
Trong bếp người đông hơn, ngược lại lại ảnh hưởng đến việc nấu nướng, nên Hoắc Thanh và Tiêu Gia Niên cùng đi ra ngoài.
Nhà cũ theo phong cách Trung Quốc, trong sân viện có ao nhỏ có núi giả, cảnh sắc thanh tao tươi đẹp, dòng nước xuôi qua khe nứt của núi giả, rồi lại chảy xuống tí tách tí tách.
Hai người im lặng ngắm nhìn phong cảnh sân vườn, cuối cùng vẫn là Hoắc Thanh lên tiếng trước.
"Em không định nói sự thật với Tiểu Hàm sao?"
Tiêu Gia Niên sững người, cậu hỏi lại: "Sự thật gì ạ?"
"Ví dụ như em từ đâu đến? Thân phận của em là gì? Tên thật của em là gì? Chúng tôi đều không biết."
Thành thật mà nói, việc Hoắc Thanh nghi ngờ cậu, Tiêu Gia Niên thực sự không bất ngờ.
Làm sao người đứng đầu Hoắc gia sát phạt quyết đoán có thể dễ dàng bị lừa như vậy, một người xa lạ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hoắc Hàm, chắc chắn Hoắc Thanh phải tìm hiểu thông tin về cậu.
Chỉ là, mấy thông tin này có lẽ Hoắc Thanh không thể điều tra được gì.
"Anh Hoắc Thanh, anh có nghĩ tới việc, khi anh nói với Hoắc Hàm về những điểm đáng ngờ về em, thực ra trong lòng anh ấy đã sớm nhận ra điều gì đó không ổn rồi không?"
Tiêu Gia Niên nhìn về khoảng không xa xa với ánh mắt trống rỗng, bởi vì tin tưởng Hoắc Hàm, nên cậu chưa bao giờ cố ý che giấu những điều bất thường về mình, lý do "bỏ nhà ra đi" dù thế nào nghe qua cũng rất gượng gạo.
Hoắc Hàm thông minh như vậy, chắc chắn trong lòng hắn đã từng phỏng đoán.
Hoắc Thanh mỉm cười nhàn nhạt, đúng vậy, y hiểu em trai mình.
Thấy Hoắc Thanh không nói lời nào, Tiêu Gia Niên tò mò nghiêng đầu nhìn y: "Anh Hoắc Thanh, anh không ngăn cản anh ấy ở bên em sao?"
"Em ấy đã là người trưởng thành rồi, em ấy có suy nghĩ và kế hoạch của riêng mình, là người nhà, trách nhiệm của anh chỉ là nhắc nhở em ấy một chút, nhưng em ấy lựa chọn phải làm gì, đó là việc của em ấy."
Thanh âm Hoắc Thanh hòa trong gió đầu thu, hiếm khi mang theo chút dịu dàng.
"Khi em ấy đã hiểu rõ hết thảy mà vẫn chọn yêu em không màng mọi thứ, nếu kết quả cuối cùng thực sự là bất hạnh, em thực sự tổn thương em ấy, thì em ấy phải trả giá cho sự lựa chọn của mình. Làm anh trai, nơi đây của anh sẽ mãi mãi là bến đỗ của em ấy, và điều duy nhất anh có thể làm bây giờ, là thành tâm chúc phúc cho em ấy, hy vọng quyết định của em ấy không sai."
Trái tim Tiêu Gia Niên bỗng trở nên mềm mại, ở thế giới sách, Hoắc Hàm từng nhắc đến người anh trai này của hắn vô số lần.
Hắn kể từng việc một về những thành tích lẫy lừng trước đây của Hoắc Thanh, kể về việc y mạnh mẽ, sát phạt quyết đoán như thế nào, cũng kể về sự dịu dàng khó nhận thấy dưới vẻ ngoài lạnh lẽo của y.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Gia Niên thực sự cảm nhận được, đối phương giống như ngọn núi nguy nga, như dòng nước xiết cuồn cuộn.
Trầm ổn, dày nặng, mạnh mẽ, có sức mạnh lại bao dung.
Y yêu thương Hoắc Hàm - em trai mình, nhưng cũng có thể buông tay để hắn bay đi, quan tâm hắn, nhưng cũng có thể duy trì ranh giới mà người thân trong gia đình nên có.
Ủng hộ hắn, tin tưởng hắn, khích lệ hắn, tôn trọng hắn như một con người độc lập thực sự.
"Anh Hoắc Thanh, em rất yêu anh ấy, anh ấy là điều bất ngờ đẹp đẽ nhất, là lễ vật quý giá nhất trong đời em, không gì sánh nổi."
Cách một bức tường, Hoắc Hàm dựa lưng vào tường, hơi nửa đầu tựa vào phía sau.
Trong mắt hắn lóe lên ánh nước, ngay sau đó hơi cúi đầu xuống, không nhịn được cười.
Hoắc Thanh ôn hòa nói một tiếng "Tốt".
"Đi thôi, họ chắc đã nấu xong rồi, chúng ta vào thôi."
Hai người cười đi vào phòng khách.
Buổi tối, Hoắc Hàm lái xe đưa Tiêu Gia Niên về nhà.
Tiêu Gia Niên nghiêng người dựa vào ghế phụ lái, nhìn Hoắc Hàm.
Thành phố A về đêm phồn hoa náo nhiệt, bên ngoài cửa sổ xe có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào của chợ đêm.
Ánh đèn neon lướt qua sườn mặt của Hoắc Hàm, khi sáng khi tắt, ánh sáng và bóng tối cắt thành những hình dạng bất quy tắc trên mặt hắn, mang đến một loại cảm giác theo khuynh hướng mỹ học từ những bộ phim điện ảnh xa xưa.
Thật đẹp, trong lòng Tiêu Gia Niên thầm nghĩ.
Hoắc Hàm nhận ra ánh mắt của cậu, cười vươn tay ra, như vuốt cún con vậy, gãi gãi cằm cậu, Tiêu Gia Niên ngoan ngoãn để mặc hắn chạm vào.
"Nhìn gì thế?"
Có lẽ là cảm nhận được điều gì đó, chỉ là trực giác thôi, Tiêu Gia Niên muốn nhìn người anh trai 23 tuổi trước mặt này thêm vài lần.
Cậu cọ cọ vào lòng bàn tay Hoắc Hàm: "Muốn nhìn anh thêm chút nữa."
Hoắc Hàm trong lòng mềm nhũn, lại cảm thấy rất ngọt ngào, đợi đèn đỏ dừng lại, hắn duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm người kia, kéo về phía trước, khẽ chạm vào môi cậu.
Sau đó hai người nhìn nhau cười.
Đêm khuya, Tiêu Gia Niên ngồi xếp bằng trên giường, lật xem những tấm ảnh từ nhỏ đến lớn của Hoắc Hàm.
Hoắc Hàm vệ sinh xong, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy người cậu, cùng ngắm ảnh với cậu.
Tiêu Gia Niên chỉ vào một tấm ảnh khi hắn còn rất nhỏ, cười nói: "Lúc này trông anh dễ thương ghê."
Hoắc Hàm vừa thấy đã không nhịn được, cũng cười: "Ừm, lúc đó mặt anh còn phúng phính lắm."
Hai người cứ mỗi khi xem một tấm ảnh là không nhịn được lại bàn luận một chút, tấm ảnh này chụp vào lúc nào, trong hoàn cảnh ra làm sao.
Cho đến khi nói xong tấm ảnh cuối cùng, Tiêu Gia Niên từ từ đóng album lại: "Anh trai, anh muốn biết tên thật của em không?"
Tầm mắt Tiêu Gia Niên hơi mất tiêu cự rơi vào khoảng không cách đó không xa, Hoắc Hàm sửng sốt, đây là một chủ đề mà hắn không hề lường trước.
Không biết tại sao, Hoắc Hàm đột nhiên có chút bài xích việc biết điều này, hắn rầu rĩ nói: "Anh không muốn nghe."
Đã ở thế giới này đủ lâu rồi, Tiêu Gia Niên không biết tại sao mình lại đến nơi này, nhưng gần đây cậu cảm nhận được Thiên Đạo của thế giới sách đã tìm thấy cậu.
Nó sẽ không cho phép cậu tiếp tục ở lại nơi đây.
Dù sao cậu cũng là nhân vật chính quan trọng nhất của thế giới sách, không có cậu, thế giới sẽ sụp đổ.
Tiêu Gia Niên không nhịn được cười một tiếng, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt má Hoắc Hàm: "Sao lại trẻ con thế? Sợ gì chứ?"
Hoắc Hàm đưa tay, đặt tay mình bao trùm lên mu bàn tay Tiêu Gia Niên: "Anh cũng không biết anh sợ điều gì, chỉ là có chút bất an."
"Đừng sợ." Giọng nói Tiêu Gia Niên rất dịu dàng: "Trước đây em từng nói, em đến thế giới này để tìm người phải không?"
Khi Hoắc Hàm còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Tiêu Gia Niên đã lên tiếng: "Là anh đấy, người em tìm kiếm luôn là anh, có lẽ anh không nhớ nữa, thực ra chúng ta đã bắt đầu yêu nhau từ lâu lắm rồi."
Giọng Hoắc Hàm khàn đi, không biết tại sao, hắn vô cùng tin tưởng lời Tiêu Gia Niên nói.
"Phải không, anh cũng thấy chúng ta đã yêu nhau từ lâu rồi."
Tiêu Gia Niên kể chi tiết tỉ mỉ câu chuyện tình yêu của họ cho Hoắc Hàm nghe một lần, ngoại trừ tên của cậu.
Hầu kết Hoắc Hàm vô thức chuyển động một chút, thì ra giữa họ đã trải qua rất nhiều chuyện như vậy.
Tiêu Gia Niên kể càng chi tiết tỉ mỉ, thân thể cậu càng trở nên trong suốt, Thiên Đạo đã sớm khóa định vị trí của cậu.
Trong lòng cậu âm thầm mắng Thiên Đạo, trước đây nó đưa anh trai rời khỏi cậu, bây giờ lại muốn lôi cậu đi, chưa từng làm một chuyện tốt nào.
Cuối cùng, Hoắc Hàm nắm lấy tay cậu, hốc mắt đỏ hoe.
Tiêu Gia Niên ghé lại gần, như một cơn gió, chạm vào mí mắt hắn thật nhẹ nhàng: "Đừng khóc, lần này chúng ta không phải chia ly đâu, chờ tới khi anh mở mắt ra lần nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Hoắc Hàm nghẹn ngào một tiếng: "Thật không?"
"Em hứa." Giọng nói Tiêu Gia Niên rất chắc chắn: "Vậy nên, bây giờ anh có muốn gọi tên em không?"
Cậu nghiêng đầu ghé lại gần nhìn vào mắt người kia.
Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện Tiêu Gia Niên kể, Hoắc Hàm đã đoán được tất cả, dù sự việc nghe hoang đường, nhưng Hoắc Hàm vẫn vô cùng tin tưởng.
Hắn nhìn người kia, khàn giọng lên tiếng: "Tiêu Gia Niên —— em là... Kiêu Kiêu."
Ý cười trong mắt Tiêu Gia Niên càng sâu thêm, cậu khẽ "Ừm" một tiếng, sau đó như khi xưa anh trai rời đi đã hôn cậu vậy, cậu cũng ghé lại gần, trao cho Hoắc Hàm nụ hôn cuối cùng.
Bên ngoài sấm nổ vang trời, rèm cửa sổ bị gió mạnh cuốn lên cao.
Chờ tới khi rèm cửa hạ xuống, trong phòng ngủ đã không còn một bóng người.
Hoắc Thanh và Diệp Thư tỉnh dậy trong buổi sáng sau cơn mưa.
Diệp Thư âu yếm nói với chồng một câu chào buổi sáng, cô hiếm khi lười biếng nằm trên giường thêm một lúc.
"Thật kỳ lạ, không biết tại sao, em cứ có cảm giác hình như anh thiếu mất cái gì đó? Hôm nay đột nhiên mơ mơ hồ hồ cảm thấy, hình như anh nên có một người em trai, và em trai anh còn có người yêu nữa."
Hoắc Thanh không nhịn được cười.
Diệp Thư tò mò nhìn y một cái: "Xem ra hôm nay tâm trạng anh rất tốt nhỉ?"
Hoắc Thanh gật gật đầu: "Đúng là rất tốt."
Sau đó y không nhịn được hỏi vợ mình một câu: "Hai đứa nhỏ đó đều rất ngoan, phải không?"
Diệp Thư gật gật đầu, rồi có chút tiếc nuối nói: "Đúng vậy, giá mà hai đứa nhỏ trong mơ thực sự tồn tại thì tốt biết mấy."
Hoắc Thanh xoa xoa gáy cô: "Không sao đâu, bọn chúng sẽ rất hạnh phúc."
"Ừm." Diệp Thư rời giường, nhìn ra sân vườn bên ngoài cửa sổ, sân vườn sau cơn mưa được gột rửa sạch sẽ trông đặc biệt trong lành tươi mát, "Chúng ta trồng hoa dâm bụt trong sân nhé, được không?"
Hoắc Thanh nhìn bầu trời xanh ngắt trong sạch bên ngoài với ánh mắt thật dịu dàng: "Được."
-
Trong một thời không xa xôi khác —
Ánh nắng sáng sớm tươi sáng, đêm qua rèm cửa không được kéo kín, thế nên ánh sáng chói lóa chiếu qua cửa sổ sát đất vào trong phòng.
Tiếng chim hót trong trẻo bên ngoài cửa sổ đánh thức Tiêu Gia Niên đang ngái ngủ. Theo phản xạ, cậu vươn vai duỗi người, kết quả là tay cậu được một người dịu dàng nắm lấy, siết chặt trong lòng bàn tay.
Cậu hoàn toàn thanh tỉnh, nghiêng đầu sang thì thấy Hoắc Hàm đã thức dậy từ lâu.
Tiêu Gia Niên không nhịn được cười, cậu vòng tay ôm lấy cổ Hoắc Hàm, nhão nhão dính dính cọ cọ má mình vào má Hoắc Hàm: "Thấy chưa, em đâu có lừa anh, chỉ cần mở mắt ra là chúng ta lại gặp nhau rồi."
Hoắc Hàm cúi đầu hôn nhẹ lên thái dương cậu: "Ừm, em không lừa anh."
Tiêu Gia Niên còn chưa kịp vui vẻ được bao lâu thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hoắc Hàm vang lên bên tai: "Vậy, Kiêu Kiêu à, trêu chọc anh có vui không?"
"!!!" Chết rồi, quên mất chuyện này! Phản ứng đầu tiên của Tiêu Gia Niên là muốn chạy, kết quả bị người kia nắm eo kéo lại.
Từ trong phòng ngủ vọng ra tiếng cười đùa ầm ĩ của hai người, mơ mơ hồ hồ, không nghe rõ lắm.
Thời khắc sớm mai vừa đẹp, tình yêu thật đậm sâu.
___
Tác giả có lời muốn nói: Tôi thực sự rất yêu Tiểu Tiêu và Tiểu Hoắc, tôi muốn cho họ một kết thúc tốt đẹp nhất, không có một chút tiếc nuối nào.
Được rồi, mong các bạn đọc vui vẻ, ngày mai gặp ~ Tiếp theo sau đây là thế giới song song.
Tính ra thì, Tiêu Gia Niên cũng đã đến thế giới này được vài tháng rồi.
Không lâu sau khi cậu đến, Hoắc Hàm liền dẫn Tiêu Gia Niên về nhà cũ.
Việc để gia đình biết chuyện của họ và việc chính thức dẫn Tiêu Gia Niên về nhà là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Lúc đó, hai người đứng trước bài vị của bố mẹ Hoắc trong từ đường, cùng nhau cầm nén nhang, cung kính lạy ba lạy.
Tiêu Gia Niên bái lạy cực kỳ thành kính, cậu cảm ơn đôi vợ chồng đã sinh ra một người như Hoắc Hàm, cảm ơn vì Hoắc Hàm có thể xuất hiện bên cạnh mình, đồng thời cũng mang trong lòng sự áy náy cùng lời xin lỗi.
Bởi vì cậu đã đưa con trai của hai vợ chồng họ rời khỏi thế giới này.
Cậu bước lên vài bước, nhẹ nhàng cắm nén nhang trước bài vị, âm thầm hứa trong lòng rằng, cậu sẽ yêu Hoắc Hàm cả đời, sẽ yêu đối phương hơn cả bản thân mình.
Cậu hy vọng cô chú có thể yên tâm.
Tiêu Gia Niên chợt cảm thấy, tuy rằng đã trải qua nhiều gian truân, nhưng thế giới này thực sự đối xử với cậu không tệ.
Cậu có thể có cơ hội đến thế giới hiện thực, gặp gỡ gia đình của anh trai, gặp được Hoắc Hàm chân chính ở tuổi 23.
Những điều cậu từng tiếc nuối, từng đáng tiếc, vô hình trung đều được bù đắp hết.
Khi Hoắc Hàm và Tiêu Gia Niên đến nhà cũ, Diệp Thư đang tự tay nấu ăn trong bếp, rất nhiều món đều là những món Tiêu Gia Niên thích ăn.
Tiêu Gia Niên tính tình tốt, khi thực sự muốn thân thiết với ai đó, cậu vừa bám người vừa biết làm nũng, giống như lời cậu từng nói, không ai có thể không thích cậu.
Diệp Thư cũng vậy, gần như đã xem Tiêu Gia Niên như em trai ruột, hai người thân thiết trò chuyện trong bếp.
Diệp Thư vừa mới nấu canh xong, chưa kịp múc ra tô, đã múc một thìa trước.
"Tới đây, Tiểu Cẩn, há miệng nếm thử xem có nhạt không, Ah ——"
Tiêu Gia Niên ghé lại gần, ngoan ngoãn "Ah ——", trong mắt Diệp Thư lóe lên ý cười, sau đó đút cho cậu một ngụm.
Tiêu Gia Niên cẩn thận nếm thử, rồi dựng thẳng ngón cái lên, đưa ra phản ứng yêu thích: "Quá hoàn hảo!"
Nịnh cho Diệp Thư mở cờ trong bụng.
Ở cửa bếp, Hoắc Thanh và Hoắc Hàm nhìn nhau, không nhịn được cười.
Hoắc Hàm đi vào, giúp chị dâu Diệp Thư cùng nhau chuẩn bị bữa tối.
Trong bếp người đông hơn, ngược lại lại ảnh hưởng đến việc nấu nướng, nên Hoắc Thanh và Tiêu Gia Niên cùng đi ra ngoài.
Nhà cũ theo phong cách Trung Quốc, trong sân viện có ao nhỏ có núi giả, cảnh sắc thanh tao tươi đẹp, dòng nước xuôi qua khe nứt của núi giả, rồi lại chảy xuống tí tách tí tách.
Hai người im lặng ngắm nhìn phong cảnh sân vườn, cuối cùng vẫn là Hoắc Thanh lên tiếng trước.
"Em không định nói sự thật với Tiểu Hàm sao?"
Tiêu Gia Niên sững người, cậu hỏi lại: "Sự thật gì ạ?"
"Ví dụ như em từ đâu đến? Thân phận của em là gì? Tên thật của em là gì? Chúng tôi đều không biết."
Thành thật mà nói, việc Hoắc Thanh nghi ngờ cậu, Tiêu Gia Niên thực sự không bất ngờ.
Làm sao người đứng đầu Hoắc gia sát phạt quyết đoán có thể dễ dàng bị lừa như vậy, một người xa lạ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Hoắc Hàm, chắc chắn Hoắc Thanh phải tìm hiểu thông tin về cậu.
Chỉ là, mấy thông tin này có lẽ Hoắc Thanh không thể điều tra được gì.
"Anh Hoắc Thanh, anh có nghĩ tới việc, khi anh nói với Hoắc Hàm về những điểm đáng ngờ về em, thực ra trong lòng anh ấy đã sớm nhận ra điều gì đó không ổn rồi không?"
Tiêu Gia Niên nhìn về khoảng không xa xa với ánh mắt trống rỗng, bởi vì tin tưởng Hoắc Hàm, nên cậu chưa bao giờ cố ý che giấu những điều bất thường về mình, lý do "bỏ nhà ra đi" dù thế nào nghe qua cũng rất gượng gạo.
Hoắc Hàm thông minh như vậy, chắc chắn trong lòng hắn đã từng phỏng đoán.
Hoắc Thanh mỉm cười nhàn nhạt, đúng vậy, y hiểu em trai mình.
Thấy Hoắc Thanh không nói lời nào, Tiêu Gia Niên tò mò nghiêng đầu nhìn y: "Anh Hoắc Thanh, anh không ngăn cản anh ấy ở bên em sao?"
"Em ấy đã là người trưởng thành rồi, em ấy có suy nghĩ và kế hoạch của riêng mình, là người nhà, trách nhiệm của anh chỉ là nhắc nhở em ấy một chút, nhưng em ấy lựa chọn phải làm gì, đó là việc của em ấy."
Thanh âm Hoắc Thanh hòa trong gió đầu thu, hiếm khi mang theo chút dịu dàng.
"Khi em ấy đã hiểu rõ hết thảy mà vẫn chọn yêu em không màng mọi thứ, nếu kết quả cuối cùng thực sự là bất hạnh, em thực sự tổn thương em ấy, thì em ấy phải trả giá cho sự lựa chọn của mình. Làm anh trai, nơi đây của anh sẽ mãi mãi là bến đỗ của em ấy, và điều duy nhất anh có thể làm bây giờ, là thành tâm chúc phúc cho em ấy, hy vọng quyết định của em ấy không sai."
Trái tim Tiêu Gia Niên bỗng trở nên mềm mại, ở thế giới sách, Hoắc Hàm từng nhắc đến người anh trai này của hắn vô số lần.
Hắn kể từng việc một về những thành tích lẫy lừng trước đây của Hoắc Thanh, kể về việc y mạnh mẽ, sát phạt quyết đoán như thế nào, cũng kể về sự dịu dàng khó nhận thấy dưới vẻ ngoài lạnh lẽo của y.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Gia Niên thực sự cảm nhận được, đối phương giống như ngọn núi nguy nga, như dòng nước xiết cuồn cuộn.
Trầm ổn, dày nặng, mạnh mẽ, có sức mạnh lại bao dung.
Y yêu thương Hoắc Hàm - em trai mình, nhưng cũng có thể buông tay để hắn bay đi, quan tâm hắn, nhưng cũng có thể duy trì ranh giới mà người thân trong gia đình nên có.
Ủng hộ hắn, tin tưởng hắn, khích lệ hắn, tôn trọng hắn như một con người độc lập thực sự.
"Anh Hoắc Thanh, em rất yêu anh ấy, anh ấy là điều bất ngờ đẹp đẽ nhất, là lễ vật quý giá nhất trong đời em, không gì sánh nổi."
Cách một bức tường, Hoắc Hàm dựa lưng vào tường, hơi nửa đầu tựa vào phía sau.
Trong mắt hắn lóe lên ánh nước, ngay sau đó hơi cúi đầu xuống, không nhịn được cười.
Hoắc Thanh ôn hòa nói một tiếng "Tốt".
"Đi thôi, họ chắc đã nấu xong rồi, chúng ta vào thôi."
Hai người cười đi vào phòng khách.
Buổi tối, Hoắc Hàm lái xe đưa Tiêu Gia Niên về nhà.
Tiêu Gia Niên nghiêng người dựa vào ghế phụ lái, nhìn Hoắc Hàm.
Thành phố A về đêm phồn hoa náo nhiệt, bên ngoài cửa sổ xe có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng ồn ào của chợ đêm.
Ánh đèn neon lướt qua sườn mặt của Hoắc Hàm, khi sáng khi tắt, ánh sáng và bóng tối cắt thành những hình dạng bất quy tắc trên mặt hắn, mang đến một loại cảm giác theo khuynh hướng mỹ học từ những bộ phim điện ảnh xa xưa.
Thật đẹp, trong lòng Tiêu Gia Niên thầm nghĩ.
Hoắc Hàm nhận ra ánh mắt của cậu, cười vươn tay ra, như vuốt cún con vậy, gãi gãi cằm cậu, Tiêu Gia Niên ngoan ngoãn để mặc hắn chạm vào.
"Nhìn gì thế?"
Có lẽ là cảm nhận được điều gì đó, chỉ là trực giác thôi, Tiêu Gia Niên muốn nhìn người anh trai 23 tuổi trước mặt này thêm vài lần.
Cậu cọ cọ vào lòng bàn tay Hoắc Hàm: "Muốn nhìn anh thêm chút nữa."
Hoắc Hàm trong lòng mềm nhũn, lại cảm thấy rất ngọt ngào, đợi đèn đỏ dừng lại, hắn duỗi tay nhẹ nhàng nắm lấy cằm người kia, kéo về phía trước, khẽ chạm vào môi cậu.
Sau đó hai người nhìn nhau cười.
Đêm khuya, Tiêu Gia Niên ngồi xếp bằng trên giường, lật xem những tấm ảnh từ nhỏ đến lớn của Hoắc Hàm.
Hoắc Hàm vệ sinh xong, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy người cậu, cùng ngắm ảnh với cậu.
Tiêu Gia Niên chỉ vào một tấm ảnh khi hắn còn rất nhỏ, cười nói: "Lúc này trông anh dễ thương ghê."
Hoắc Hàm vừa thấy đã không nhịn được, cũng cười: "Ừm, lúc đó mặt anh còn phúng phính lắm."
Hai người cứ mỗi khi xem một tấm ảnh là không nhịn được lại bàn luận một chút, tấm ảnh này chụp vào lúc nào, trong hoàn cảnh ra làm sao.
Cho đến khi nói xong tấm ảnh cuối cùng, Tiêu Gia Niên từ từ đóng album lại: "Anh trai, anh muốn biết tên thật của em không?"
Tầm mắt Tiêu Gia Niên hơi mất tiêu cự rơi vào khoảng không cách đó không xa, Hoắc Hàm sửng sốt, đây là một chủ đề mà hắn không hề lường trước.
Không biết tại sao, Hoắc Hàm đột nhiên có chút bài xích việc biết điều này, hắn rầu rĩ nói: "Anh không muốn nghe."
Đã ở thế giới này đủ lâu rồi, Tiêu Gia Niên không biết tại sao mình lại đến nơi này, nhưng gần đây cậu cảm nhận được Thiên Đạo của thế giới sách đã tìm thấy cậu.
Nó sẽ không cho phép cậu tiếp tục ở lại nơi đây.
Dù sao cậu cũng là nhân vật chính quan trọng nhất của thế giới sách, không có cậu, thế giới sẽ sụp đổ.
Tiêu Gia Niên không nhịn được cười một tiếng, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt má Hoắc Hàm: "Sao lại trẻ con thế? Sợ gì chứ?"
Hoắc Hàm đưa tay, đặt tay mình bao trùm lên mu bàn tay Tiêu Gia Niên: "Anh cũng không biết anh sợ điều gì, chỉ là có chút bất an."
"Đừng sợ." Giọng nói Tiêu Gia Niên rất dịu dàng: "Trước đây em từng nói, em đến thế giới này để tìm người phải không?"
Khi Hoắc Hàm còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, Tiêu Gia Niên đã lên tiếng: "Là anh đấy, người em tìm kiếm luôn là anh, có lẽ anh không nhớ nữa, thực ra chúng ta đã bắt đầu yêu nhau từ lâu lắm rồi."
Giọng Hoắc Hàm khàn đi, không biết tại sao, hắn vô cùng tin tưởng lời Tiêu Gia Niên nói.
"Phải không, anh cũng thấy chúng ta đã yêu nhau từ lâu rồi."
Tiêu Gia Niên kể chi tiết tỉ mỉ câu chuyện tình yêu của họ cho Hoắc Hàm nghe một lần, ngoại trừ tên của cậu.
Hầu kết Hoắc Hàm vô thức chuyển động một chút, thì ra giữa họ đã trải qua rất nhiều chuyện như vậy.
Tiêu Gia Niên kể càng chi tiết tỉ mỉ, thân thể cậu càng trở nên trong suốt, Thiên Đạo đã sớm khóa định vị trí của cậu.
Trong lòng cậu âm thầm mắng Thiên Đạo, trước đây nó đưa anh trai rời khỏi cậu, bây giờ lại muốn lôi cậu đi, chưa từng làm một chuyện tốt nào.
Cuối cùng, Hoắc Hàm nắm lấy tay cậu, hốc mắt đỏ hoe.
Tiêu Gia Niên ghé lại gần, như một cơn gió, chạm vào mí mắt hắn thật nhẹ nhàng: "Đừng khóc, lần này chúng ta không phải chia ly đâu, chờ tới khi anh mở mắt ra lần nữa, chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Hoắc Hàm nghẹn ngào một tiếng: "Thật không?"
"Em hứa." Giọng nói Tiêu Gia Niên rất chắc chắn: "Vậy nên, bây giờ anh có muốn gọi tên em không?"
Cậu nghiêng đầu ghé lại gần nhìn vào mắt người kia.
Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện Tiêu Gia Niên kể, Hoắc Hàm đã đoán được tất cả, dù sự việc nghe hoang đường, nhưng Hoắc Hàm vẫn vô cùng tin tưởng.
Hắn nhìn người kia, khàn giọng lên tiếng: "Tiêu Gia Niên —— em là... Kiêu Kiêu."
Ý cười trong mắt Tiêu Gia Niên càng sâu thêm, cậu khẽ "Ừm" một tiếng, sau đó như khi xưa anh trai rời đi đã hôn cậu vậy, cậu cũng ghé lại gần, trao cho Hoắc Hàm nụ hôn cuối cùng.
Bên ngoài sấm nổ vang trời, rèm cửa sổ bị gió mạnh cuốn lên cao.
Chờ tới khi rèm cửa hạ xuống, trong phòng ngủ đã không còn một bóng người.
Hoắc Thanh và Diệp Thư tỉnh dậy trong buổi sáng sau cơn mưa.
Diệp Thư âu yếm nói với chồng một câu chào buổi sáng, cô hiếm khi lười biếng nằm trên giường thêm một lúc.
"Thật kỳ lạ, không biết tại sao, em cứ có cảm giác hình như anh thiếu mất cái gì đó? Hôm nay đột nhiên mơ mơ hồ hồ cảm thấy, hình như anh nên có một người em trai, và em trai anh còn có người yêu nữa."
Hoắc Thanh không nhịn được cười.
Diệp Thư tò mò nhìn y một cái: "Xem ra hôm nay tâm trạng anh rất tốt nhỉ?"
Hoắc Thanh gật gật đầu: "Đúng là rất tốt."
Sau đó y không nhịn được hỏi vợ mình một câu: "Hai đứa nhỏ đó đều rất ngoan, phải không?"
Diệp Thư gật gật đầu, rồi có chút tiếc nuối nói: "Đúng vậy, giá mà hai đứa nhỏ trong mơ thực sự tồn tại thì tốt biết mấy."
Hoắc Thanh xoa xoa gáy cô: "Không sao đâu, bọn chúng sẽ rất hạnh phúc."
"Ừm." Diệp Thư rời giường, nhìn ra sân vườn bên ngoài cửa sổ, sân vườn sau cơn mưa được gột rửa sạch sẽ trông đặc biệt trong lành tươi mát, "Chúng ta trồng hoa dâm bụt trong sân nhé, được không?"
Hoắc Thanh nhìn bầu trời xanh ngắt trong sạch bên ngoài với ánh mắt thật dịu dàng: "Được."
-
Trong một thời không xa xôi khác —
Ánh nắng sáng sớm tươi sáng, đêm qua rèm cửa không được kéo kín, thế nên ánh sáng chói lóa chiếu qua cửa sổ sát đất vào trong phòng.
Tiếng chim hót trong trẻo bên ngoài cửa sổ đánh thức Tiêu Gia Niên đang ngái ngủ. Theo phản xạ, cậu vươn vai duỗi người, kết quả là tay cậu được một người dịu dàng nắm lấy, siết chặt trong lòng bàn tay.
Cậu hoàn toàn thanh tỉnh, nghiêng đầu sang thì thấy Hoắc Hàm đã thức dậy từ lâu.
Tiêu Gia Niên không nhịn được cười, cậu vòng tay ôm lấy cổ Hoắc Hàm, nhão nhão dính dính cọ cọ má mình vào má Hoắc Hàm: "Thấy chưa, em đâu có lừa anh, chỉ cần mở mắt ra là chúng ta lại gặp nhau rồi."
Hoắc Hàm cúi đầu hôn nhẹ lên thái dương cậu: "Ừm, em không lừa anh."
Tiêu Gia Niên còn chưa kịp vui vẻ được bao lâu thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của Hoắc Hàm vang lên bên tai: "Vậy, Kiêu Kiêu à, trêu chọc anh có vui không?"
"!!!" Chết rồi, quên mất chuyện này! Phản ứng đầu tiên của Tiêu Gia Niên là muốn chạy, kết quả bị người kia nắm eo kéo lại.
Từ trong phòng ngủ vọng ra tiếng cười đùa ầm ĩ của hai người, mơ mơ hồ hồ, không nghe rõ lắm.
Thời khắc sớm mai vừa đẹp, tình yêu thật đậm sâu.
___
Tác giả có lời muốn nói: Tôi thực sự rất yêu Tiểu Tiêu và Tiểu Hoắc, tôi muốn cho họ một kết thúc tốt đẹp nhất, không có một chút tiếc nuối nào.
Được rồi, mong các bạn đọc vui vẻ, ngày mai gặp ~ Tiếp theo sau đây là thế giới song song.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook