Bé Đáng Thương Vạn Người Ghét Được Tác Giả Thiên Vị
-
Chương 77: Ngoại truyện: Bước vào thế giới của anh 5
Đêm nay Hoắc Hàm ngủ rất ngon, trong trạng thái mơ mơ màng màng, hắn loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân ai đó bên ngoài phòng.
Ngay sau đó, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Hoắc Hàm hơi khó chịu, nghiêng người ôm chặt người kia vào lòng thêm chút nữa.
Hắn vùi mặt vào hõm vai Tiêu Gia Niên, như thể muốn trốn tránh tiếng gõ cửa phiền nhiễu kia.
Tiếng gõ cửa lại vang lên hai lần nữa, Hoắc Hàm thanh âm không rõ ràng: "Vào đi."
Tiếng tay nắm cửa nhẹ nhàng xoay rồi mở ra, im lặng trong giây lát, sau đó lại đột ngột nhanh chóng đóng sầm cửa lại.
Dường như không ngờ được sẽ nhìn thấy cảnh tượng bên trong, lần này không kiểm soát tốt được lực đóng cửa, cánh cửa phát ra tiếng "Rầm —" giòn vang.
Hoắc Hàm giật mình, như chợt nhận ra điều gì đó, mở choàng mắt.
Tiêu Gia Niên cũng bị tiếng đóng cửa đánh thức, cậu hơi nũng nịu cọ cọ trán vào bả vai Hoắc Hàm.
Hoắc Hàm thầm mắng một câu gì đó, hắn quên mất — hôm qua anh trai hắn có nói sẽ ghé qua đây.
Hắn tay chân nhẹ nhàng ngồi dậy, cúi xuống hôn nhẹ lên thái dương Tiêu Gia Niên, vỗ về nhẹ giọng nói: "Em ngủ tiếp đi."
Sau đó vội vàng xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.
Hoắc Thanh trong tay cầm một ly nước, đứng trước cửa sổ kính sát đất của căn penthouse.
Nhìn ra xa xa, có thể thấy được toàn bộ cảnh quan của thành phố này, hầu như không có gì có thể cản trở tầm nhìn.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, Hoắc Thanh một tay đút túi, quay người lại.
Y giơ ly nước trong tay lên, từ từ ngửa đầu uống một ngụm, tầm mắt lại dán chặt vào Hoắc Hàm, tỏa ra áp lực nặng nề.
Hoắc Hàm đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, Hoắc Thanh hơn hắn 8 tuổi, anh cả như cha.
Tuy ngày thường Hoắc Hàm không sợ y lắm, nhưng giờ phút này phải đối diện với người anh cả ít nói ít cười, hắn cảm thấy có chút chột dạ.
Hoắc Thanh dời ánh mắt đi, nhàn nhạt hỏi: "Không giải thích gì sao?"
Sợ Hoắc Thanh hiểu lầm, Hoắc Hàm xua xua tay: "Không phải chơi đùa bừa bãi đâu, em thật sự thích em ấy."
Hoắc Thanh cười khẽ một tiếng: "Nếu em dám chơi đùa bừa bãi, anh sẽ đánh gãy chân em."
Hoắc Hàm đột nhiên cảm thấy chân mình đau nhói như thật, hắn cười gượng hai tiếng, sau đó lại nghe Hoắc Thanh hỏi: "Ở bên nhau khi nào?"
Hoắc Hàm im lặng một lúc, nếu hắn nói với Hoắc Thanh là... ngày hôm qua, rồi ngay đêm đó hai người đã nằm chung một giường, không biết anh trai hắn có đánh gãy chân hắn không??
Thấy người kia không trả lời, Hoắc Thanh cũng không ép, dù sao chuyện tình cảm cũng là vấn đề khá riêng tư.
Hoắc Hàm thấy anh trai hé miệng, vừa định nói gì đó, thì ánh mắt bình tĩnh chợt dừng lại phía sau hắn.
Hắn vừa quay đầu lại, liền thấy Tiêu Gia Niên thò cái đầu nhỏ ra, thấy mình đã bị phát hiện, liền đường hoàng bước ra ngoài.
Thực ra khi Hoắc Hàm ra khỏi phòng, Tiêu Gia Niên cũng đã nửa tỉnh nửa mê.
Sau đó cậu mới muộn màng nhận ra hình như vừa rồi có người mở cửa, vào thời điểm này mà có người có thể tự do ra vào nhà Hoắc Hàm, đoán chừng chỉ có anh trai trong truyền thuyết kia.
Nghĩ thông điểm này, Tiêu Gia Niên quả thật hoảng sợ vô cùng, cơn buồn ngủ trong tích tắc biến mất sạch.
Thế này... chẳng phải là gặp phụ huynh trá hình sao??
Nếu Hoắc Thanh không biết cậu ở đây thì cậu còn có thể hèn hèn trốn tránh, nhưng đối phương khi mở cửa chắc hẳn đã thấy cậu rồi, hơn nữa còn bắt gặp trong tình huống khó xử như vậy.
Tiêu Gia Niên quả thật muốn đập đầu vào đậu hủ chết luôn.
Cuối cùng cậu vẫn quyết định ra ngoài gặp mặt, chào hỏi một tiếng, chứ không thì trông có vẻ thiếu lễ phép quá.
Hoắc Thanh bình tĩnh lặng lẽ quan sát Tiêu Gia Niên, đối phương trông có vẻ còn rất trẻ, thậm chí còn nhỏ hơn cả em trai mình.
Trên người mặc một chiếc áo phông trắng hơi rộng, Hoắc Thanh nhìn một cái đã biết, đó chắc là áo của em trai mình.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn xinh đẹp của Tiêu Gia Niên, sắc mặt Hoắc Thanh dịu đi đôi chút: "Chào em, anh là Hoắc Thanh, anh trai của Hoắc Hàm."
Hoắc Hàm nắm lấy tay Tiêu Gia Niên, hai người nhìn nhau một cái.
Ngay sau đó Tiêu Gia Niên lại chuyển ánh mắt về phía người đàn ông trước mặt, người có năm phần giống Hoắc Hàm nhưng toát ra vẻ lạnh lùng mạnh mẽ hơn.
Cậu ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào anh, em tên Mộc Cẩn."
Hoắc Thanh khi đến có mang theo bữa sáng do dì giúp việc trong nhà đóng gói, y ôn hoà nói: "Ngồi xuống cùng ăn sáng đi."
Hoắc Hàm giúp Hoắc Thanh mở hộp đựng thức ăn ra, đồ ăn bên trong rất phong phú, có cháo do dì giúp việc nấu, hoành thánh nhân tôm và bánh bao gạch cua tự gói, phần ăn rất đầy đủ.
Tiêu Gia Niên dùng thìa nhẹ nhàng khuấy cháo, để cháo nguội bớt, có vẻ như sợ cậu không thoải mái, Hoắc Thanh không hỏi chi tiết về tình hình của cậu, cũng không truy hỏi tiến độ phát triển tình cảm của cậu và Hoắc Hàm.
Giống như một gia đình bình thường, trò chuyện với em trai về những câu chuyện thường ngày trong nhà, thỉnh thoảng nói sang tình hình công ty.
Nhưng Tiêu Gia Niên đặc biệt nhạy cảm, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương thỉnh thoảng nhìn về phía mình, như thể đang quan sát điều gì đó.
Đối phương tung hoành trong giới thương trường hơn mười năm, có thứ đầu trâu mặt ngựa nào chưa từng gặp đâu?
Đối với người đột nhiên xuất hiện bên cạnh em trai mình, Hoắc Thanh tất nhiên phải cẩn thận một chút.
Tiêu Gia Niên có thể hiểu được, cho nên cũng không để tâm lắm.
Có lẽ vì sáng nay giống như học sinh cấp ba lén yêu sớm bị phụ huynh bắt gặp, cho nên bây giờ Hoắc Hàm đặc biệt ngoan ngoãn, trước mặt anh trai như con chim cút.
Tiêu Gia Niên không nhịn được nghiêng đầu nhìn hắn thêm vài lần, sau đó âm thầm cười trộm.
Ah, hoá ra người anh trai mạnh mẽ, có thể tự mình giải quyết mọi việc một cách hoàn hảo ở thế giới sách cũng có một mặt ngoan ngoãn nghe lời như thế này sao?
Nụ cười của cậu bị Hoắc Hàm phát hiện, sau đó Tiêu Gia Niên cảm thấy eo mình bị người kia véo nhẹ một cái.
Cậu không nhịn được cựa quậy, rồi đưa tay ra sau tóm lấy bàn tay nghịch ngợm kia.
Mấy hành động nhỏ của hai người đều lọt vào mắt Hoắc Thanh, trong mắt y lóe lên ý cười.
"Được rồi, anh chỉ qua xem em thế nào thôi, anh phải đi đây." Sau khi hai người ăn xong, Hoắc Thanh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Hoắc Hàm và Tiêu Gia Niên tiễn người ra đến tận cửa, Hoắc Thanh ôn hoà nhìn Tiêu Gia Niên: "Có thời gian thì bảo thằng nhóc này dẫn em về nhà chơi nhé."
"Vâng." Tiêu Gia Niên cong cong mắt cười.
Đợi người ta đi rồi, toàn thân căng thẳng của Tiêu Gia Niên mới hoàn toàn thả lỏng, mềm nhũn ngã vào người Hoắc Hàm.
Hoắc Hàm không nhịn được cười: "Căng thẳng à?"
"Em đương nhiên căng thẳng rồi, thế này chẳng phải là gặp phụ huynh rồi sao!!"
Hoắc Hàm ôm người ngồi lên sofa: "Sợ gì chứ? Anh ấy rất thích em đấy."
"Thật sao?" Tiêu Gia Niên cuộn tròn trong lòng hắn cười cười, "Không ai có thể không thích em."
Hoắc Hàm bị cậu chọc cười, không nhịn được hôn lên trán cậu: "Đúng vậy, không ai có thể không thích em."
-
Tình cảm của hai người thăng tiến rất nhanh, gần nhau như hình với bóng.
Rất nhanh sau đó, trong giới đã lan truyền khắp nơi rằng, bên cạnh nhị công tử Hoắc gia vốn luôn giữ mình trong sạch xuất hiện một cậu trai xinh đẹp, đi đâu cũng dẫn theo.
Lúc đầu, người ta còn tưởng Hoắc Hàm đổi tính, có phải chỉ chơi đùa thôi không.
Vì thế có người nói năng lỗ mãng với Tiêu Gia Niên, trong lời trêu ghẹo còn mang theo ý coi thường cùng khinh miệt, kết quả Hoắc Hàm biết được việc này.
Vị công tử nhỏ tính tình rất tốt, tính cách phóng khoáng này, lần đầu tiên không thèm giữ vẻ hòa thuận bề ngoài, trực tiếp lạnh mặt dạy dỗ người ta một trận, thậm chí còn liên luỵ đến một dự án hợp tác trong nhà người đó.
— Do Hoắc Thanh ra tay.
Điều này thể hiện mức độ nghiêm trọng của sự việc, đồng thời cũng cho thấy Hoắc Hàm không hề chơi đùa, Tiêu Gia Niên đã được Hoắc gia thừa nhận.
Ánh nắng chiều tươi sáng, Tiêu Gia Niên có chút lười biếng ngủ trưa, khi tỉnh dậy cả người vẫn còn mơ mơ màng màng, tinh thần không được tỉnh táo.
"Mộc Cẩn, Mộc Cẩn?"
Hoắc Hàm vào cửa liền gọi cậu, Tiêu Gia Niên không đáp lại.
Dường như sau một lúc rồi mới kịp phản ứng, đối phương ngẩng đầu đáp lại: "Hả?"
Hoắc Hàm có chút bất lực kéo người ra khỏi chăn: "Đừng ngủ quá lâu, tối không ngủ được đâu."
"Ừm." Tiêu Gia Niên ngoan ngoãn đáp, "Có phải hôm nay sẽ đi sang nhà anh Hoắc Thanh không?"
"Ừ, chị dâu làm mấy món em thích ăn đó, chị ấy nhớ em lắm."
Tiêu Gia Niên hưng phấn reo lên một tiếng: "Oh yeah!"
Hoắc Hàm cười nhìn cậu vui vẻ nhảy chân sáo vào phòng tắm, đợi sau khi cửa đóng lại, ý cười trên mặt Hoắc Hàm mới nhạt đi đôi chút.
Đây không phải lần đầu như thế này, mỗi lần hắn gọi đối phương là "Mộc Cẩn", phản ứng của đối phương đều chậm chạp hơn rất nhiều, như thể không phải đang gọi tên cậu vậy.
Phản ứng đầu tiên của cậu với hai chữ "Mộc Cẩn" này, không phải là tên của bản thân, mà là "hoa dâm bụt" nở vào mùa hè.
Hoắc Hàm không khỏi nhớ đến mấy ngày trước khi hắn đến công ty tìm Hoắc Thanh, trên mặt Hoắc Thanh vẫn là vẻ nghiêm túc, lạnh lùng không cảm xúc như cũ.
Y nói: "Tiểu Hàm, em có thực sự hiểu biết về Mộc Cẩn không?"
Ý cười trên mặt Hoắc Hàm dần phai nhạt: "Ý anh là sao?"
Hoắc Thanh không muốn làm mọi chuyện trở nên quá nghiêm trọng, giọng y dịu đi đôi chút: "Tiểu Hàm, vì đối phương là người em thích, anh vốn không muốn làm chuyện thất lễ này, nhưng rất xin lỗi, lai lịch của đối phương quá kỳ lạ, anh lo lắng cho em, nên vẫn tìm người đi điều tra em ấy."
Đầu ngón tay Hoắc Hàm khẽ run rẩy một chút: "Vậy rồi sao? Anh điều tra được gì?"
"Anh không điều tra được gì cả."
Hoắc Hàm khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó lại nghe thấy Hoắc Thanh tiếp tục mở miệng: "Cái gọi là "không điều tra được" này, không phải chỉ không điều tra được án tiền sự hay chuyện đen tối gì, mà là theo đúng nghĩa đen là không điều tra được, trống rỗng, không có ai trưởng thành với dáng vẻ như em ấy lại tên là Mộc Cẩn, em ấy không có giấy tờ tuỳ thân, không có hộ chiếu, trong hệ thống công an cũng không có em ấy, không có gì cả."
Hoắc Thanh dừng lại một chút, nói ra kết luận của mình, giống như tiếng chuông chùa cổ vang vọng trong đầu Hoắc Hàm, từng hồi không dứt.
"Em ấy như một người không tồn tại trong thế giới này, như một cơn gió phiêu diêu hư vô."
"Tiểu Hàm, gió đi qua không để lại dấu vết, một người có thể đột ngột xuất hiện, em phải chuẩn bị tinh thần cho việc đối phương có thể đột ngột biến mất."
___
Tác giả có lời muốn nói: Tới rồi đây ~
Ngay sau đó, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Hoắc Hàm hơi khó chịu, nghiêng người ôm chặt người kia vào lòng thêm chút nữa.
Hắn vùi mặt vào hõm vai Tiêu Gia Niên, như thể muốn trốn tránh tiếng gõ cửa phiền nhiễu kia.
Tiếng gõ cửa lại vang lên hai lần nữa, Hoắc Hàm thanh âm không rõ ràng: "Vào đi."
Tiếng tay nắm cửa nhẹ nhàng xoay rồi mở ra, im lặng trong giây lát, sau đó lại đột ngột nhanh chóng đóng sầm cửa lại.
Dường như không ngờ được sẽ nhìn thấy cảnh tượng bên trong, lần này không kiểm soát tốt được lực đóng cửa, cánh cửa phát ra tiếng "Rầm —" giòn vang.
Hoắc Hàm giật mình, như chợt nhận ra điều gì đó, mở choàng mắt.
Tiêu Gia Niên cũng bị tiếng đóng cửa đánh thức, cậu hơi nũng nịu cọ cọ trán vào bả vai Hoắc Hàm.
Hoắc Hàm thầm mắng một câu gì đó, hắn quên mất — hôm qua anh trai hắn có nói sẽ ghé qua đây.
Hắn tay chân nhẹ nhàng ngồi dậy, cúi xuống hôn nhẹ lên thái dương Tiêu Gia Niên, vỗ về nhẹ giọng nói: "Em ngủ tiếp đi."
Sau đó vội vàng xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.
Hoắc Thanh trong tay cầm một ly nước, đứng trước cửa sổ kính sát đất của căn penthouse.
Nhìn ra xa xa, có thể thấy được toàn bộ cảnh quan của thành phố này, hầu như không có gì có thể cản trở tầm nhìn.
Nghe thấy động tĩnh phía sau, Hoắc Thanh một tay đút túi, quay người lại.
Y giơ ly nước trong tay lên, từ từ ngửa đầu uống một ngụm, tầm mắt lại dán chặt vào Hoắc Hàm, tỏa ra áp lực nặng nề.
Hoắc Hàm đột nhiên cảm thấy da đầu tê dại, Hoắc Thanh hơn hắn 8 tuổi, anh cả như cha.
Tuy ngày thường Hoắc Hàm không sợ y lắm, nhưng giờ phút này phải đối diện với người anh cả ít nói ít cười, hắn cảm thấy có chút chột dạ.
Hoắc Thanh dời ánh mắt đi, nhàn nhạt hỏi: "Không giải thích gì sao?"
Sợ Hoắc Thanh hiểu lầm, Hoắc Hàm xua xua tay: "Không phải chơi đùa bừa bãi đâu, em thật sự thích em ấy."
Hoắc Thanh cười khẽ một tiếng: "Nếu em dám chơi đùa bừa bãi, anh sẽ đánh gãy chân em."
Hoắc Hàm đột nhiên cảm thấy chân mình đau nhói như thật, hắn cười gượng hai tiếng, sau đó lại nghe Hoắc Thanh hỏi: "Ở bên nhau khi nào?"
Hoắc Hàm im lặng một lúc, nếu hắn nói với Hoắc Thanh là... ngày hôm qua, rồi ngay đêm đó hai người đã nằm chung một giường, không biết anh trai hắn có đánh gãy chân hắn không??
Thấy người kia không trả lời, Hoắc Thanh cũng không ép, dù sao chuyện tình cảm cũng là vấn đề khá riêng tư.
Hoắc Hàm thấy anh trai hé miệng, vừa định nói gì đó, thì ánh mắt bình tĩnh chợt dừng lại phía sau hắn.
Hắn vừa quay đầu lại, liền thấy Tiêu Gia Niên thò cái đầu nhỏ ra, thấy mình đã bị phát hiện, liền đường hoàng bước ra ngoài.
Thực ra khi Hoắc Hàm ra khỏi phòng, Tiêu Gia Niên cũng đã nửa tỉnh nửa mê.
Sau đó cậu mới muộn màng nhận ra hình như vừa rồi có người mở cửa, vào thời điểm này mà có người có thể tự do ra vào nhà Hoắc Hàm, đoán chừng chỉ có anh trai trong truyền thuyết kia.
Nghĩ thông điểm này, Tiêu Gia Niên quả thật hoảng sợ vô cùng, cơn buồn ngủ trong tích tắc biến mất sạch.
Thế này... chẳng phải là gặp phụ huynh trá hình sao??
Nếu Hoắc Thanh không biết cậu ở đây thì cậu còn có thể hèn hèn trốn tránh, nhưng đối phương khi mở cửa chắc hẳn đã thấy cậu rồi, hơn nữa còn bắt gặp trong tình huống khó xử như vậy.
Tiêu Gia Niên quả thật muốn đập đầu vào đậu hủ chết luôn.
Cuối cùng cậu vẫn quyết định ra ngoài gặp mặt, chào hỏi một tiếng, chứ không thì trông có vẻ thiếu lễ phép quá.
Hoắc Thanh bình tĩnh lặng lẽ quan sát Tiêu Gia Niên, đối phương trông có vẻ còn rất trẻ, thậm chí còn nhỏ hơn cả em trai mình.
Trên người mặc một chiếc áo phông trắng hơi rộng, Hoắc Thanh nhìn một cái đã biết, đó chắc là áo của em trai mình.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn xinh đẹp của Tiêu Gia Niên, sắc mặt Hoắc Thanh dịu đi đôi chút: "Chào em, anh là Hoắc Thanh, anh trai của Hoắc Hàm."
Hoắc Hàm nắm lấy tay Tiêu Gia Niên, hai người nhìn nhau một cái.
Ngay sau đó Tiêu Gia Niên lại chuyển ánh mắt về phía người đàn ông trước mặt, người có năm phần giống Hoắc Hàm nhưng toát ra vẻ lạnh lùng mạnh mẽ hơn.
Cậu ngoan ngoãn chào hỏi: "Chào anh, em tên Mộc Cẩn."
Hoắc Thanh khi đến có mang theo bữa sáng do dì giúp việc trong nhà đóng gói, y ôn hoà nói: "Ngồi xuống cùng ăn sáng đi."
Hoắc Hàm giúp Hoắc Thanh mở hộp đựng thức ăn ra, đồ ăn bên trong rất phong phú, có cháo do dì giúp việc nấu, hoành thánh nhân tôm và bánh bao gạch cua tự gói, phần ăn rất đầy đủ.
Tiêu Gia Niên dùng thìa nhẹ nhàng khuấy cháo, để cháo nguội bớt, có vẻ như sợ cậu không thoải mái, Hoắc Thanh không hỏi chi tiết về tình hình của cậu, cũng không truy hỏi tiến độ phát triển tình cảm của cậu và Hoắc Hàm.
Giống như một gia đình bình thường, trò chuyện với em trai về những câu chuyện thường ngày trong nhà, thỉnh thoảng nói sang tình hình công ty.
Nhưng Tiêu Gia Niên đặc biệt nhạy cảm, cậu có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương thỉnh thoảng nhìn về phía mình, như thể đang quan sát điều gì đó.
Đối phương tung hoành trong giới thương trường hơn mười năm, có thứ đầu trâu mặt ngựa nào chưa từng gặp đâu?
Đối với người đột nhiên xuất hiện bên cạnh em trai mình, Hoắc Thanh tất nhiên phải cẩn thận một chút.
Tiêu Gia Niên có thể hiểu được, cho nên cũng không để tâm lắm.
Có lẽ vì sáng nay giống như học sinh cấp ba lén yêu sớm bị phụ huynh bắt gặp, cho nên bây giờ Hoắc Hàm đặc biệt ngoan ngoãn, trước mặt anh trai như con chim cút.
Tiêu Gia Niên không nhịn được nghiêng đầu nhìn hắn thêm vài lần, sau đó âm thầm cười trộm.
Ah, hoá ra người anh trai mạnh mẽ, có thể tự mình giải quyết mọi việc một cách hoàn hảo ở thế giới sách cũng có một mặt ngoan ngoãn nghe lời như thế này sao?
Nụ cười của cậu bị Hoắc Hàm phát hiện, sau đó Tiêu Gia Niên cảm thấy eo mình bị người kia véo nhẹ một cái.
Cậu không nhịn được cựa quậy, rồi đưa tay ra sau tóm lấy bàn tay nghịch ngợm kia.
Mấy hành động nhỏ của hai người đều lọt vào mắt Hoắc Thanh, trong mắt y lóe lên ý cười.
"Được rồi, anh chỉ qua xem em thế nào thôi, anh phải đi đây." Sau khi hai người ăn xong, Hoắc Thanh đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Hoắc Hàm và Tiêu Gia Niên tiễn người ra đến tận cửa, Hoắc Thanh ôn hoà nhìn Tiêu Gia Niên: "Có thời gian thì bảo thằng nhóc này dẫn em về nhà chơi nhé."
"Vâng." Tiêu Gia Niên cong cong mắt cười.
Đợi người ta đi rồi, toàn thân căng thẳng của Tiêu Gia Niên mới hoàn toàn thả lỏng, mềm nhũn ngã vào người Hoắc Hàm.
Hoắc Hàm không nhịn được cười: "Căng thẳng à?"
"Em đương nhiên căng thẳng rồi, thế này chẳng phải là gặp phụ huynh rồi sao!!"
Hoắc Hàm ôm người ngồi lên sofa: "Sợ gì chứ? Anh ấy rất thích em đấy."
"Thật sao?" Tiêu Gia Niên cuộn tròn trong lòng hắn cười cười, "Không ai có thể không thích em."
Hoắc Hàm bị cậu chọc cười, không nhịn được hôn lên trán cậu: "Đúng vậy, không ai có thể không thích em."
-
Tình cảm của hai người thăng tiến rất nhanh, gần nhau như hình với bóng.
Rất nhanh sau đó, trong giới đã lan truyền khắp nơi rằng, bên cạnh nhị công tử Hoắc gia vốn luôn giữ mình trong sạch xuất hiện một cậu trai xinh đẹp, đi đâu cũng dẫn theo.
Lúc đầu, người ta còn tưởng Hoắc Hàm đổi tính, có phải chỉ chơi đùa thôi không.
Vì thế có người nói năng lỗ mãng với Tiêu Gia Niên, trong lời trêu ghẹo còn mang theo ý coi thường cùng khinh miệt, kết quả Hoắc Hàm biết được việc này.
Vị công tử nhỏ tính tình rất tốt, tính cách phóng khoáng này, lần đầu tiên không thèm giữ vẻ hòa thuận bề ngoài, trực tiếp lạnh mặt dạy dỗ người ta một trận, thậm chí còn liên luỵ đến một dự án hợp tác trong nhà người đó.
— Do Hoắc Thanh ra tay.
Điều này thể hiện mức độ nghiêm trọng của sự việc, đồng thời cũng cho thấy Hoắc Hàm không hề chơi đùa, Tiêu Gia Niên đã được Hoắc gia thừa nhận.
Ánh nắng chiều tươi sáng, Tiêu Gia Niên có chút lười biếng ngủ trưa, khi tỉnh dậy cả người vẫn còn mơ mơ màng màng, tinh thần không được tỉnh táo.
"Mộc Cẩn, Mộc Cẩn?"
Hoắc Hàm vào cửa liền gọi cậu, Tiêu Gia Niên không đáp lại.
Dường như sau một lúc rồi mới kịp phản ứng, đối phương ngẩng đầu đáp lại: "Hả?"
Hoắc Hàm có chút bất lực kéo người ra khỏi chăn: "Đừng ngủ quá lâu, tối không ngủ được đâu."
"Ừm." Tiêu Gia Niên ngoan ngoãn đáp, "Có phải hôm nay sẽ đi sang nhà anh Hoắc Thanh không?"
"Ừ, chị dâu làm mấy món em thích ăn đó, chị ấy nhớ em lắm."
Tiêu Gia Niên hưng phấn reo lên một tiếng: "Oh yeah!"
Hoắc Hàm cười nhìn cậu vui vẻ nhảy chân sáo vào phòng tắm, đợi sau khi cửa đóng lại, ý cười trên mặt Hoắc Hàm mới nhạt đi đôi chút.
Đây không phải lần đầu như thế này, mỗi lần hắn gọi đối phương là "Mộc Cẩn", phản ứng của đối phương đều chậm chạp hơn rất nhiều, như thể không phải đang gọi tên cậu vậy.
Phản ứng đầu tiên của cậu với hai chữ "Mộc Cẩn" này, không phải là tên của bản thân, mà là "hoa dâm bụt" nở vào mùa hè.
Hoắc Hàm không khỏi nhớ đến mấy ngày trước khi hắn đến công ty tìm Hoắc Thanh, trên mặt Hoắc Thanh vẫn là vẻ nghiêm túc, lạnh lùng không cảm xúc như cũ.
Y nói: "Tiểu Hàm, em có thực sự hiểu biết về Mộc Cẩn không?"
Ý cười trên mặt Hoắc Hàm dần phai nhạt: "Ý anh là sao?"
Hoắc Thanh không muốn làm mọi chuyện trở nên quá nghiêm trọng, giọng y dịu đi đôi chút: "Tiểu Hàm, vì đối phương là người em thích, anh vốn không muốn làm chuyện thất lễ này, nhưng rất xin lỗi, lai lịch của đối phương quá kỳ lạ, anh lo lắng cho em, nên vẫn tìm người đi điều tra em ấy."
Đầu ngón tay Hoắc Hàm khẽ run rẩy một chút: "Vậy rồi sao? Anh điều tra được gì?"
"Anh không điều tra được gì cả."
Hoắc Hàm khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó lại nghe thấy Hoắc Thanh tiếp tục mở miệng: "Cái gọi là "không điều tra được" này, không phải chỉ không điều tra được án tiền sự hay chuyện đen tối gì, mà là theo đúng nghĩa đen là không điều tra được, trống rỗng, không có ai trưởng thành với dáng vẻ như em ấy lại tên là Mộc Cẩn, em ấy không có giấy tờ tuỳ thân, không có hộ chiếu, trong hệ thống công an cũng không có em ấy, không có gì cả."
Hoắc Thanh dừng lại một chút, nói ra kết luận của mình, giống như tiếng chuông chùa cổ vang vọng trong đầu Hoắc Hàm, từng hồi không dứt.
"Em ấy như một người không tồn tại trong thế giới này, như một cơn gió phiêu diêu hư vô."
"Tiểu Hàm, gió đi qua không để lại dấu vết, một người có thể đột ngột xuất hiện, em phải chuẩn bị tinh thần cho việc đối phương có thể đột ngột biến mất."
___
Tác giả có lời muốn nói: Tới rồi đây ~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook