Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt
-
Chương 28: Khách không mời
Trên con đường từ lớp học về nhà Tô Phá Nguyệt không nói lời nào, không liếc mắt một cái, thậm chí trực tiếp đem người kia biến thành không khí, ngoài mặt tỏ vẻ không quan tâm nhưng trong lòng đã uất đến mức động vào là lập tức chảy nước mắt.
Đỗ Nhạc ngược lại cũng không khá hơn gì, biết rõ lúc nãy mình làm sai, muốn mở miệng nói câu xin lỗi nhưng miệng chậm chạp lòng nặng nề không thốt được lên lời. Mỗi lần muốn mở miệng con dao lý trí lại khoét sâu vào tim hắn, nhắc nhở rằng hai người chỉ là huynh - muội mà thôi.
Về đến nhà thì ai làm việc người nấy, ăn cơm cũng trong bầu không khí lặng im, nhiều lúc chạm mặt cũng lướt qua nhau như một cơn gió, rõ ràng là biết mọi thứ nhưng vờ như không biết, càng im lặng lại càng đau.
Ăn tối xong, Tô Phá Nguyệt tự động dọn dẹp chén bát của mình, vô hồn vô thức bước chân về phòng ngủ. Ngoài cổng một tiếng nói vọng vào, Đỗ Nhạc nhanh chóng ra mở cửa, thắc mắc không biết ai tới.
Đứng trước cổng là một thanh niên tuấn tú, trên người khoác bộ y phục màu lam, tóc búi cao, giọng trẻ trung, vừa nhìn là biết ngay thiếu niên này vẫn còn ở độ tuổi trưởng thành. Nếu có Tô Phá Nguyệt ở đây chắc chắn nàng sẽ nhận ra người này có khuôn mặt giống y đúc với Tề Mặc Ca, vương gia duy nhất của Tề quốc.
Vừa mở cổng Đỗ Nhạc đã thấy một cái bóng nhanh như sóc lao vào người hắn, tay khoác lấy bả vai hắn, khuôn mặt tươi cười vui vẻ đúng như cảnh huynh đệ lâu ngày không gặp. Lập tức, Đỗ Nhạc dặt khách vào nhà, rót trà mời khách đúng như lễ nghi.
Tuy hành động có vài phần khách sáo nhưng không thể phủ nhận tình huynh đệ của hai người đã vượt trên mức thân thuộc, cả hai không chỉ là huynh đệ kết nghĩa mà còn là tri kỉ trăm năm khó kiếm.
Vừa ngồi xuống Phác Luân đã nhanh nhảu hỏi thăm, kể chuyện, y như bà già, bất chợt hắn cười đùa hỏi:
" Lão đại huynh định không lên kinh thi lần nữa à, dù gì cũng đã năm năm rồi, lần này hoàng thượng mở hội thi rất lớn tìm kiếm nhân tài, huynh không đi là phí cả đời người đó."
Đỗ Nhạc sững lại, thoáng ngây ra rồi lại nhàn nhạt cười nói:
" Muội tử, ta còn muội tử."
Phác Luân không thấy được ẩn ý trong lời nói của hắn, vui vẻ nhiệt tình bày cách giải quyết:
" Đem nàng ấy gả đi là được rồi."
Hắn cười như không cười, lòng quặn đau chua xót gắng hỏi:
" Gả cho ai?"
Lúc này Phác Luân cười ý đùa giỡn lại có chút thật lòng:
" Gả cho ta là được rồi...."
Hắn chưa dứt câu đã nghe thấy tiếng vỡ đồ ở buồng trong. Đỗ Nhạc hoảng hốt lật đật chạy vào trong, trước mắt hắn là nàng, nàng đứng giữa đống đồ vỡ nát toàn mảnh sứ với thủy tinh, nước mắt lăn ròng, gương mặt vô hồn không cảm xúc, dưới chân bê bết vết máu, ở một chỗ còn lẫn với cả nước mắt, khung cảnh thê tàn khiến người ta nhìn vào còn đau xót huống chi là hắn..... người yêu nàng.
Hắn theo bản năng chạy đến xốc nàng lên, đặt trên giường, vội vã chạy đi lấy thuốc băng bó, Phác Luân nhìn cảnh này lập tức hiểu ra lỗi là do hắn, chập chừng bước vào phòng, chào đón hắn là một khuôn mặt hắc ám kèm theo đôi mắt như muốn giết người, mồ hôi sau gáy chảy ròng ròng, hắn vừa định lên tiếng đã nhận được ám hiệu bằng mắt của nàng, mà ám hiệu này lại nửa giúp hắn giải thoát, nửa làm hắn đau lòng:
" Cút đi."
Cho dù hắn và Đỗ Nhạc có thân nhau đến mấy, cho dù hắn có ăn năn hối lỗi đến mức nào, muốn chuộc tội ra làm sao thì cũng không phủ nhận được hắn làm người ta bị thương, là nguyên nhân chính dẫn đến tai nạn gia đình người ta, theo nghĩa thì cũng nên đi cho rồi, cần gì đợi đến khi bị đuổi chứ....
Phác Luân không hổ là một " đứa trẻ ngoan ngoãn " hắn nhanh chóng ra khỏi cổng, chạy thật nhanh không một lời từ biệt. Bên trong Đỗ Nhạc hớt ha hớt hải đem hòm thuốc vào phòng, đau đớn lấy từng mảnh vỡ gắm dưới chân nàng ra, máu không ngừng chảy, nhìn khuôn mặt nhíu mày nén nhịn của nàng hắn hận không thể ôm vào lòng, giúp nàng hết đau.
Hắn cẩn trọng làm nhanh nhất có thể, cũng không quan tâm tên đầu sỏ hiện tại đang ở đâu, một mực cặm cụi giúp nàng băng bó vết thương. Ngược lại với hắn, tâm tình nàng hiện tại thật không biết dùng từ gì để diễn tả, một chút đau lòng, một chút cố chấp, một chút oán giận kèm theo một chút yêu thương.
Ánh mắt nàng vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt hắn, từng cử chỉ, từng đường nét giống như in đậm vào tim nàng, đến chết cũng không quên được. Hiện tại nàng không muốn quản những thứ lễ nghi khỉ gió gì gì đó chỉ biết là nam nhân nàng yêu đang ở ngay trước mắt, nếu không làm gì đó thật là uổng phí cả đời người.
Đúng lúc này hắn thắt chặt nút thắt, ngẩng đầu lên, miệng vừa hé mở định nói điều gì đó đã bị nàng thô lỗ chiếm lấy, trái tim vừa ổn định của hắn lại tiếp tục hoảng loạn, hắn ngây người ra không biết nên làm gì chỉ có thể để mặc cho nàng muốn chiếm bao nhiêu thì chiếm.
Khác với những lần trước, lần này nàng thô bạo ngậm chặt môi dưới của hắn, cắn mạnh một phát khiến hắn tự động mở miệng ra, điên cuồng thăm dò bên trong, hoà quyện với sự ngọt ngào là mùi tanh nồng của máu, hắn triền miên bỏ hết tất cả mọi thứ chỉ để tận hưởng giây phút này với nàng dù chỉ là một lần duy nhất trong đời, dù cho kết cục của hắn có thân tàn danh liệt thì cũng chẳng sao hết, vì nụ hôn này xứng đáng để hắn trả giá đắt.
Nàng đè hắn xuống giường, bá đạo ngồi lên người hắn, hung hăng chiếm lấy bờ môi quyến rũ, thèm khát cắn mút như điên dại. Hắn phối hợp theo, tay đặt lên hông nàng muốn dịch chuyển cái mông nhỏ ra khỏi vật của hắn, nếu không hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Nàng kiệt sức rời bỏ môi hắn, trườn lên người hắn, mặt đối mặt với nhau, giờ phút này hắn đột nhiên hoàn toàn tỉnh táo, điên cuồng biến mất, lý trí chiếm chỗ, hắn nhận ra mình vừa làm gì, hắn không biết phải nói gì với nàng chỉ có thể tìm cách trốn tránh.
Nàng bỗng dưng áp tai vào ngực hắn, thâm tình quyến rũ vào giờ phút này thốt lên một câu kéo hắn ra khỏi địa ngục bóng tối:
" Ta yêu chàng."
Hắn ngây người, lý trí biến mất nhường chỗ cho vui sướng hạnh phúc, hắn nỉ non gọi tên nàng:
" Manh Manh....."
Dường như nàng còn chưa thấy đủ, lại tiếp tục chiếm lấy cánh môi hắn, lần này nhẹ nhàng và ôn nhu hơn nhiều, chỉ có hạnh phúc không còn đau đớn. Hắn đang hưởng thụ nụ hôn nồng cháy của nàng đột nhiên lại bị ngắt đứt, tâm tình lại như mất mát thứ gì đó, vừa định mở miệng đã bị ngón tay nàng chặn lại, hắn cảm nhận được vật kia của mình bị người ta bóp chặt, nó như bị kích thích càng ngày càng phồng to, nàng hiện tại như hồ ly câu dẫn hắn, con hồ ly này dùng giọng ngây thơ nghiêng đầu hỏi hắn:
" A Nhạc, thứ này tính sao đây? "
Nàng hỏi hắn tính sao hắn làm sao biết trả lời, mặc dù không phải lần đầu tiên hắn căng cứng nhưng là lần đầu tiên bị người ta chạm vào, hắn thật sự muốn đè nàng xuống dưới, ăn sạch nàng.
" Manh Manh, bỏ tay..."
" Cái gì, chàng muốn ta giúp sao?"
" Manh Manh không được..... "
" Manh Manh...."
" Manh....."
Đỗ Nhạc ngược lại cũng không khá hơn gì, biết rõ lúc nãy mình làm sai, muốn mở miệng nói câu xin lỗi nhưng miệng chậm chạp lòng nặng nề không thốt được lên lời. Mỗi lần muốn mở miệng con dao lý trí lại khoét sâu vào tim hắn, nhắc nhở rằng hai người chỉ là huynh - muội mà thôi.
Về đến nhà thì ai làm việc người nấy, ăn cơm cũng trong bầu không khí lặng im, nhiều lúc chạm mặt cũng lướt qua nhau như một cơn gió, rõ ràng là biết mọi thứ nhưng vờ như không biết, càng im lặng lại càng đau.
Ăn tối xong, Tô Phá Nguyệt tự động dọn dẹp chén bát của mình, vô hồn vô thức bước chân về phòng ngủ. Ngoài cổng một tiếng nói vọng vào, Đỗ Nhạc nhanh chóng ra mở cửa, thắc mắc không biết ai tới.
Đứng trước cổng là một thanh niên tuấn tú, trên người khoác bộ y phục màu lam, tóc búi cao, giọng trẻ trung, vừa nhìn là biết ngay thiếu niên này vẫn còn ở độ tuổi trưởng thành. Nếu có Tô Phá Nguyệt ở đây chắc chắn nàng sẽ nhận ra người này có khuôn mặt giống y đúc với Tề Mặc Ca, vương gia duy nhất của Tề quốc.
Vừa mở cổng Đỗ Nhạc đã thấy một cái bóng nhanh như sóc lao vào người hắn, tay khoác lấy bả vai hắn, khuôn mặt tươi cười vui vẻ đúng như cảnh huynh đệ lâu ngày không gặp. Lập tức, Đỗ Nhạc dặt khách vào nhà, rót trà mời khách đúng như lễ nghi.
Tuy hành động có vài phần khách sáo nhưng không thể phủ nhận tình huynh đệ của hai người đã vượt trên mức thân thuộc, cả hai không chỉ là huynh đệ kết nghĩa mà còn là tri kỉ trăm năm khó kiếm.
Vừa ngồi xuống Phác Luân đã nhanh nhảu hỏi thăm, kể chuyện, y như bà già, bất chợt hắn cười đùa hỏi:
" Lão đại huynh định không lên kinh thi lần nữa à, dù gì cũng đã năm năm rồi, lần này hoàng thượng mở hội thi rất lớn tìm kiếm nhân tài, huynh không đi là phí cả đời người đó."
Đỗ Nhạc sững lại, thoáng ngây ra rồi lại nhàn nhạt cười nói:
" Muội tử, ta còn muội tử."
Phác Luân không thấy được ẩn ý trong lời nói của hắn, vui vẻ nhiệt tình bày cách giải quyết:
" Đem nàng ấy gả đi là được rồi."
Hắn cười như không cười, lòng quặn đau chua xót gắng hỏi:
" Gả cho ai?"
Lúc này Phác Luân cười ý đùa giỡn lại có chút thật lòng:
" Gả cho ta là được rồi...."
Hắn chưa dứt câu đã nghe thấy tiếng vỡ đồ ở buồng trong. Đỗ Nhạc hoảng hốt lật đật chạy vào trong, trước mắt hắn là nàng, nàng đứng giữa đống đồ vỡ nát toàn mảnh sứ với thủy tinh, nước mắt lăn ròng, gương mặt vô hồn không cảm xúc, dưới chân bê bết vết máu, ở một chỗ còn lẫn với cả nước mắt, khung cảnh thê tàn khiến người ta nhìn vào còn đau xót huống chi là hắn..... người yêu nàng.
Hắn theo bản năng chạy đến xốc nàng lên, đặt trên giường, vội vã chạy đi lấy thuốc băng bó, Phác Luân nhìn cảnh này lập tức hiểu ra lỗi là do hắn, chập chừng bước vào phòng, chào đón hắn là một khuôn mặt hắc ám kèm theo đôi mắt như muốn giết người, mồ hôi sau gáy chảy ròng ròng, hắn vừa định lên tiếng đã nhận được ám hiệu bằng mắt của nàng, mà ám hiệu này lại nửa giúp hắn giải thoát, nửa làm hắn đau lòng:
" Cút đi."
Cho dù hắn và Đỗ Nhạc có thân nhau đến mấy, cho dù hắn có ăn năn hối lỗi đến mức nào, muốn chuộc tội ra làm sao thì cũng không phủ nhận được hắn làm người ta bị thương, là nguyên nhân chính dẫn đến tai nạn gia đình người ta, theo nghĩa thì cũng nên đi cho rồi, cần gì đợi đến khi bị đuổi chứ....
Phác Luân không hổ là một " đứa trẻ ngoan ngoãn " hắn nhanh chóng ra khỏi cổng, chạy thật nhanh không một lời từ biệt. Bên trong Đỗ Nhạc hớt ha hớt hải đem hòm thuốc vào phòng, đau đớn lấy từng mảnh vỡ gắm dưới chân nàng ra, máu không ngừng chảy, nhìn khuôn mặt nhíu mày nén nhịn của nàng hắn hận không thể ôm vào lòng, giúp nàng hết đau.
Hắn cẩn trọng làm nhanh nhất có thể, cũng không quan tâm tên đầu sỏ hiện tại đang ở đâu, một mực cặm cụi giúp nàng băng bó vết thương. Ngược lại với hắn, tâm tình nàng hiện tại thật không biết dùng từ gì để diễn tả, một chút đau lòng, một chút cố chấp, một chút oán giận kèm theo một chút yêu thương.
Ánh mắt nàng vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt hắn, từng cử chỉ, từng đường nét giống như in đậm vào tim nàng, đến chết cũng không quên được. Hiện tại nàng không muốn quản những thứ lễ nghi khỉ gió gì gì đó chỉ biết là nam nhân nàng yêu đang ở ngay trước mắt, nếu không làm gì đó thật là uổng phí cả đời người.
Đúng lúc này hắn thắt chặt nút thắt, ngẩng đầu lên, miệng vừa hé mở định nói điều gì đó đã bị nàng thô lỗ chiếm lấy, trái tim vừa ổn định của hắn lại tiếp tục hoảng loạn, hắn ngây người ra không biết nên làm gì chỉ có thể để mặc cho nàng muốn chiếm bao nhiêu thì chiếm.
Khác với những lần trước, lần này nàng thô bạo ngậm chặt môi dưới của hắn, cắn mạnh một phát khiến hắn tự động mở miệng ra, điên cuồng thăm dò bên trong, hoà quyện với sự ngọt ngào là mùi tanh nồng của máu, hắn triền miên bỏ hết tất cả mọi thứ chỉ để tận hưởng giây phút này với nàng dù chỉ là một lần duy nhất trong đời, dù cho kết cục của hắn có thân tàn danh liệt thì cũng chẳng sao hết, vì nụ hôn này xứng đáng để hắn trả giá đắt.
Nàng đè hắn xuống giường, bá đạo ngồi lên người hắn, hung hăng chiếm lấy bờ môi quyến rũ, thèm khát cắn mút như điên dại. Hắn phối hợp theo, tay đặt lên hông nàng muốn dịch chuyển cái mông nhỏ ra khỏi vật của hắn, nếu không hắn không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.
Nàng kiệt sức rời bỏ môi hắn, trườn lên người hắn, mặt đối mặt với nhau, giờ phút này hắn đột nhiên hoàn toàn tỉnh táo, điên cuồng biến mất, lý trí chiếm chỗ, hắn nhận ra mình vừa làm gì, hắn không biết phải nói gì với nàng chỉ có thể tìm cách trốn tránh.
Nàng bỗng dưng áp tai vào ngực hắn, thâm tình quyến rũ vào giờ phút này thốt lên một câu kéo hắn ra khỏi địa ngục bóng tối:
" Ta yêu chàng."
Hắn ngây người, lý trí biến mất nhường chỗ cho vui sướng hạnh phúc, hắn nỉ non gọi tên nàng:
" Manh Manh....."
Dường như nàng còn chưa thấy đủ, lại tiếp tục chiếm lấy cánh môi hắn, lần này nhẹ nhàng và ôn nhu hơn nhiều, chỉ có hạnh phúc không còn đau đớn. Hắn đang hưởng thụ nụ hôn nồng cháy của nàng đột nhiên lại bị ngắt đứt, tâm tình lại như mất mát thứ gì đó, vừa định mở miệng đã bị ngón tay nàng chặn lại, hắn cảm nhận được vật kia của mình bị người ta bóp chặt, nó như bị kích thích càng ngày càng phồng to, nàng hiện tại như hồ ly câu dẫn hắn, con hồ ly này dùng giọng ngây thơ nghiêng đầu hỏi hắn:
" A Nhạc, thứ này tính sao đây? "
Nàng hỏi hắn tính sao hắn làm sao biết trả lời, mặc dù không phải lần đầu tiên hắn căng cứng nhưng là lần đầu tiên bị người ta chạm vào, hắn thật sự muốn đè nàng xuống dưới, ăn sạch nàng.
" Manh Manh, bỏ tay..."
" Cái gì, chàng muốn ta giúp sao?"
" Manh Manh không được..... "
" Manh Manh...."
" Manh....."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook