Bảy Lần Thất Thân Của Tô Phá Nguyệt
-
Chương 29: Quyết định
Trên giường, một đôi tình nhân đang ngủ say. Nam nhân dùng vòng tay rộng lớn ôm trọn nữ nhân vào lòng, mặt hướng về nhau, chân nhỏ của nàng thô bạo gác lên ngườ hắn, tay nhỏ ôm lấy vòng eo lớn.
Nhìn kỹ sẽ thấy khoé miệng nữ nhân còn rỉ chút nước bọt, ngay trước miệng nàng là một chấm đỏ nhỏ ẩn sau lớp vải, chắc có lẽ nàng đang mơ thấy gì đó không ngần ngại ngậm chấm đỏ vào trong miệng, nước bọt làm ướt vùng áo chỗ đó.
Cùng lúc hắn mơ màng tỉnh dậy, nhíu mày nửa tỉnh nửa mê nhìn xuống dưới, đột nhiên mắt sáng hẳn ra, nhìn rõ cảnh vật phía dưới, theo bản năng hắn lần mò xuống chiếm lấy cánh môi nhỏ, dịu dàng xâm lấn, triền miên với cánh hồng nhỏ ngọt ngào.
Chưa được bao lâu hắn đã cảm giác được cơn đau nhói truyền từ môi đến, đưa mắt lên trên hắn bắt gặp hai con ngươi đen láy đầy dục vọng, vội vàng thả ra, hắn mặt đỏ gắt ngồi bật dậy, ho khan vài tiếng rồi kiếm cớ chạy thẳng ra ngoài không dám chậm chạp nửa bước, phía sau đôi mắt hồ ly giảo hoạt nhìn chằm chằm theo bóng hắn, nàng thèm khát đưa lưỡi liếm quanh môi rồi nở nụ cười âm hiểm.
*
Lớp học kết thúc, nàng và hắn cùng nhau rảo bộ về nhà, vừa về tới cổng đã thấy một thân hoàng y đứng lấp ló trước cổng, nàng hứng thú rón rén chạy đến sau lưng y, dùng lực thật mạnh vỗ thẳng vào vai một cái, người giật mình ngã lăn ra đất, y hoảng hốt quay lại nhìn liền thấy khuôn mặt cười ghê rợn của ai kia, nuốt luôn cả lời nói nghẹn ở cổ họng xuống, không dám hó hé gì nữa.
Đỗ Nhạc ôn nhu bước đến cạnh nàng, ôm cả thân hình nhỏ bé vào lòng, dịu dàng đưa nàng vào trong nhà, hắn hoàn toàn không có ý định trách cứ khi thấy nàng bạo lực với tri kỷ của mình như vậy, ngược lại còn có chút lo lắng nàng phát tiết chưa đủ, xém chút nữa không kiềm được dắt nàng quay lại cho nàng đánh thoả thích.
Ngồi trên ghế, Phác Luân bộ dạng úp úp mở mở, muốn nói nhưng lại thôi, Đỗ Nhạc nhíu mày nhìn hắn, đưa mắt ra hiệu ý bảo cho phép hắn nói, Tô Phá Nguyệt vừa nhìn liền biết ngay là chuyện gì, nàng thức thời đứng dậy kiếm cớ lánh mặt đi chỗ khác. Nàng vừa đi, Phác Luân như được thả ra, nhanh nhẹn tiến đến bên hắn, dùng âm lượng nhỏ nhất có thể nói:
" Lão đại, huynh nghĩ không thi thật sao? Cơ hội này chính là ngàn năm có một nếu huynh không đi..."
Thật ra hắn quay lại là vì muốn thử xem Đỗ Nhạc có hay không thực sự hết hy vọng với kỳ thi lần này, là anh em thân thiết bao năm hắn sao có thể không biết, làm trạng nguyên chính là mơ ước duy nhất của Đỗ Nhạc, đời này hắn không giúp Đỗ Nhạc thành trạng thì quả thật là uổng phí cả nửa đời người của hắn rồi.
Phác Luân đang thao thao bất tuyệt lập tức ngậm miệng, hai mắt hắn trợn lớn nhìn kỹ thân ảnh vừa xuất hiện, Đỗ Nhạc lập tức hoảng hốt, hắn theo bản năng đứng bật dậy, luống cuống không biết giải thích thế nào.
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Đỗ Nhạc, nàng có chút buồn cười, tim không biết từ bao giờ lại đầy hơn một chỗ trống, nàng nhanh chân bước đến cạnh hắn, trước cặp mắt lo sợ của Phác Luân ôm lấy hắn, nhẹ nhàng thốt ra một câu khiến người ta đứng tim:
" Ca ca, huynh đi đi."
Đỗ Nhạc hai mắt loé lên tia đau xót, hắn quay người ôm nàng vào lòng, dứt khoát quăng ra một câu khiến tên họ Phác kia chết đứng:
" Huynh không đi."
Chưa kịp để tên nào đó lấy lại tinh thần, hắn tiếp tục vì tình yêu cao cả mà hi sinh đời mình:
" Nếu muội không thích, huynh cả đời này cũng không bao giờ....."
Vào thời khắc này một cỗ ấm áp xâm chiếm lấy đôi môi của hắn, nàng dịu dàng mỉm cười chặn không cho hắn nói tiếp, tuy ngắn ngủi nhưng rất ngọt ngào, nàng dùng hết cả tấm lòng để nói với hắn:
" Muội đi với huynh."
Lần thứ hai nàng nói câu này với hắn, vào thời khắc hắn khó xử nhất nàng liền ra tay giúp hắn, tuy rằng có chút đau lòng nhưng hắn không thể phủ nhận rằng mỗi lúc như thế này hắn thật muốn đè nàng xuống...
Đỗ Nhạc ngay lập tức lao đến ôm chầm nàng vào lòng, hạnh phúc không phải là khi hắn được thực hiện ước mơ của đời mình, mà là khi hắn cùng nàng thực hiện ước mơ này.
Ở một " góc tối "nào đó có một cặp mắt đang trợn tròn lên nhìn hai người diễn cảnh tình cảm, tên họ Phác sững sờ vừa mới nhích người lên một xíu đã bị cặp mắt hắc ám lia tới, hàm ý mang đầy tính cảnh cáo dễ dàng đè ép thần hồn yếu ớt của tên họ Phác này xuống.
Phác Luân dẫu ngu ngốc mấy cũng không thể nào không hiểu được, nếu hắn đem chuyện này nhắc lại một lần nữa thì chắc chắn nửa đời sau của hắn sẽ phải nằm im ở một chỗ cố định.
Nhìn kỹ sẽ thấy khoé miệng nữ nhân còn rỉ chút nước bọt, ngay trước miệng nàng là một chấm đỏ nhỏ ẩn sau lớp vải, chắc có lẽ nàng đang mơ thấy gì đó không ngần ngại ngậm chấm đỏ vào trong miệng, nước bọt làm ướt vùng áo chỗ đó.
Cùng lúc hắn mơ màng tỉnh dậy, nhíu mày nửa tỉnh nửa mê nhìn xuống dưới, đột nhiên mắt sáng hẳn ra, nhìn rõ cảnh vật phía dưới, theo bản năng hắn lần mò xuống chiếm lấy cánh môi nhỏ, dịu dàng xâm lấn, triền miên với cánh hồng nhỏ ngọt ngào.
Chưa được bao lâu hắn đã cảm giác được cơn đau nhói truyền từ môi đến, đưa mắt lên trên hắn bắt gặp hai con ngươi đen láy đầy dục vọng, vội vàng thả ra, hắn mặt đỏ gắt ngồi bật dậy, ho khan vài tiếng rồi kiếm cớ chạy thẳng ra ngoài không dám chậm chạp nửa bước, phía sau đôi mắt hồ ly giảo hoạt nhìn chằm chằm theo bóng hắn, nàng thèm khát đưa lưỡi liếm quanh môi rồi nở nụ cười âm hiểm.
*
Lớp học kết thúc, nàng và hắn cùng nhau rảo bộ về nhà, vừa về tới cổng đã thấy một thân hoàng y đứng lấp ló trước cổng, nàng hứng thú rón rén chạy đến sau lưng y, dùng lực thật mạnh vỗ thẳng vào vai một cái, người giật mình ngã lăn ra đất, y hoảng hốt quay lại nhìn liền thấy khuôn mặt cười ghê rợn của ai kia, nuốt luôn cả lời nói nghẹn ở cổ họng xuống, không dám hó hé gì nữa.
Đỗ Nhạc ôn nhu bước đến cạnh nàng, ôm cả thân hình nhỏ bé vào lòng, dịu dàng đưa nàng vào trong nhà, hắn hoàn toàn không có ý định trách cứ khi thấy nàng bạo lực với tri kỷ của mình như vậy, ngược lại còn có chút lo lắng nàng phát tiết chưa đủ, xém chút nữa không kiềm được dắt nàng quay lại cho nàng đánh thoả thích.
Ngồi trên ghế, Phác Luân bộ dạng úp úp mở mở, muốn nói nhưng lại thôi, Đỗ Nhạc nhíu mày nhìn hắn, đưa mắt ra hiệu ý bảo cho phép hắn nói, Tô Phá Nguyệt vừa nhìn liền biết ngay là chuyện gì, nàng thức thời đứng dậy kiếm cớ lánh mặt đi chỗ khác. Nàng vừa đi, Phác Luân như được thả ra, nhanh nhẹn tiến đến bên hắn, dùng âm lượng nhỏ nhất có thể nói:
" Lão đại, huynh nghĩ không thi thật sao? Cơ hội này chính là ngàn năm có một nếu huynh không đi..."
Thật ra hắn quay lại là vì muốn thử xem Đỗ Nhạc có hay không thực sự hết hy vọng với kỳ thi lần này, là anh em thân thiết bao năm hắn sao có thể không biết, làm trạng nguyên chính là mơ ước duy nhất của Đỗ Nhạc, đời này hắn không giúp Đỗ Nhạc thành trạng thì quả thật là uổng phí cả nửa đời người của hắn rồi.
Phác Luân đang thao thao bất tuyệt lập tức ngậm miệng, hai mắt hắn trợn lớn nhìn kỹ thân ảnh vừa xuất hiện, Đỗ Nhạc lập tức hoảng hốt, hắn theo bản năng đứng bật dậy, luống cuống không biết giải thích thế nào.
Nhìn vẻ mặt ủ rũ của Đỗ Nhạc, nàng có chút buồn cười, tim không biết từ bao giờ lại đầy hơn một chỗ trống, nàng nhanh chân bước đến cạnh hắn, trước cặp mắt lo sợ của Phác Luân ôm lấy hắn, nhẹ nhàng thốt ra một câu khiến người ta đứng tim:
" Ca ca, huynh đi đi."
Đỗ Nhạc hai mắt loé lên tia đau xót, hắn quay người ôm nàng vào lòng, dứt khoát quăng ra một câu khiến tên họ Phác kia chết đứng:
" Huynh không đi."
Chưa kịp để tên nào đó lấy lại tinh thần, hắn tiếp tục vì tình yêu cao cả mà hi sinh đời mình:
" Nếu muội không thích, huynh cả đời này cũng không bao giờ....."
Vào thời khắc này một cỗ ấm áp xâm chiếm lấy đôi môi của hắn, nàng dịu dàng mỉm cười chặn không cho hắn nói tiếp, tuy ngắn ngủi nhưng rất ngọt ngào, nàng dùng hết cả tấm lòng để nói với hắn:
" Muội đi với huynh."
Lần thứ hai nàng nói câu này với hắn, vào thời khắc hắn khó xử nhất nàng liền ra tay giúp hắn, tuy rằng có chút đau lòng nhưng hắn không thể phủ nhận rằng mỗi lúc như thế này hắn thật muốn đè nàng xuống...
Đỗ Nhạc ngay lập tức lao đến ôm chầm nàng vào lòng, hạnh phúc không phải là khi hắn được thực hiện ước mơ của đời mình, mà là khi hắn cùng nàng thực hiện ước mơ này.
Ở một " góc tối "nào đó có một cặp mắt đang trợn tròn lên nhìn hai người diễn cảnh tình cảm, tên họ Phác sững sờ vừa mới nhích người lên một xíu đã bị cặp mắt hắc ám lia tới, hàm ý mang đầy tính cảnh cáo dễ dàng đè ép thần hồn yếu ớt của tên họ Phác này xuống.
Phác Luân dẫu ngu ngốc mấy cũng không thể nào không hiểu được, nếu hắn đem chuyện này nhắc lại một lần nữa thì chắc chắn nửa đời sau của hắn sẽ phải nằm im ở một chỗ cố định.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook