Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh (Dịch)
-
Chương 29: Bạch Hạc Lầu
Nhẫn trữ vật! Đồ tốt đó! Vẻ mặt Bạch Đông Lâm vui vẻ nhận lấy. Hắn sẽ không khách khí với nhị ca, hôm nay có ơn tặng bảo, ngày sau tất báo!
Dưới sự chỉ điểm của nhị ca, Bạch Đông Lâm ép ra một giọt tinh huyết rồi nhỏ lên trên chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn bạch ngọc phát ra ánh sáng màu đỏ nhè nhẹ, cắn nuốt sạch sẽ huyết dịch.
Bạch Đông Lâm lập tức cảm nhận được giữa mình và chiếc nhẫn có chút liên hệ như có như không. Hắn hơi xoay chuyển ý nghĩ thu ấm trà trên bàn, lại thu cả cái ghế vào, xong rồi thả hết ra… chơi một lúc lâu mới dừng lại.
Nhẫn trữ vật này thực sự quá tiện lợi, thần khí cần thiết khi ra ngoài du lịch. Nhét nhiều nhiều quần áo trang sức vào, sau này trước khi đánh nhau không cần phải cởi đồ ra nữa.
Nếu kiếp trước mà có thứ đồ chơi này thì tốt quá, chẳng cần loay hoay tìm chỗ đậu xe, cứ trực tiếp thu vào trong nhẫn là khoẻ re.
“Nhẫn bạch ngọc này chỉ cần dùng sức mạnh khí huyết của đệ là có thể thôi động, thật ra rất thích hợp với đệ.”
Bạch Kiếm Ca cười cười, chỉ vào một đống chai chai lọ lọ trên bàn nói:
“Đây là một ít đan dược chữa thương, giải độc, còn có một ít đan dược luyện thể.”
“Còn những bùa chú này đều có lực công kích khá lớn, người phàm cũng có thể sử dụng, cứ ném đại ra là được rồi.”
“Thanh kiếm ngọc này là phù kiếm mà sư tôn ban thưởng cho ta, có thể giữ lại làm thủ đoạn bảo vệ tính mạng.”
“Đúng rồi, quyển tàn tịch này đệ cũng giữ đi, có lẽ nó sẽ có ích với đệ đấy.”
Tàn Tịch, đan dược, một xấp bùa chú, một túi linh thạch, còn có cả phù kiếm quý giá.
Hy vọng những thứ này có thể trợ giúp cho tiểu đệ. Chuyến đi này nhất định sẽ cực kỳ hung hiểm, hắn ta vẫn hy vọng tiểu đệ có thể thành công bước lên con đường tu luyện.
Bạch Đông Lâm thừa nhận mình đã bị những hành động này làm cho cảm động rồi. Nhị ca đối xử với hắn thật sự quá tốt, đến cả vật bảo mệnh sư tôn ban mà nhị ca cũng lấy ra cho mình.
Chỉ có Bạch Đông Lâm mới biết rõ thân thể Bất Diệt Bất Tử của mình. Không như nhẫn trữ vật, những thứ này căn bản là không có tác dụng gì với hắn, cho nên Bạch Đông Lâm vội vàng từ chối, nói:
“Nhị ca, mấy thứ này quá quý giá, đệ không thể nhận được!”
Bạch Kiếm Ca khoát tay, vừa cười vừa nói:
“Hai huynh đệ chúng ta còn cần phải khách sáo như vậy à? Mấy năm nay đều là đệ thay ta bầu bạn với mẫu thân, ta cảm tạ đệ còn không hết nữa kìa.”
“Hôm nay ta giúp đệ, ngày sau đệ phất lên như diều gặp gió thì cũng có thể quay lại giúp đỡ ta. Về sau đệ không định trợ giúp nhị ca à?”
Bạch Đông Lâm vội vàng lắc đầu, nói: “Tất nhiên là không rồi, nhưng mà…”
“Đừng ‘nhưng mà’. Thật ra không lâu nữa ta sẽ lên đường đến Kiếm Vực! Mấy thứ này đã không còn bao nhiêu tác dụng với ta nữa.”
“Về việc của đệ, chuyện vi huynh có thể giúp cũng không nhiều lắm, nói ra thật sự là xấu hổ.”
Thấy vậy, Bạch Đông Lâm cũng không khăng khăng nữa, dùng nhẫn bạch ngọc nhận lấy tất cả mọi thứ.
Thôi, chờ đến khi xuất phát thì để lại những thứ này cho đại nương vậy.
Hai huynh đệ trò chuyện thêm một lát, sau đó Bạch Kiếm Ca hoá thành kiếm quang rời đi.
Bạch Đông Lâm nhìn thấy mà thèm muốn chết, Kiếm Tu ngầu bá cháy! Quá phóng khoáng!
Chẳng qua là không còn lựa chọn nào khác, nếu không… làm kiếm tiên phong độ nhẹ nhàng cũng là một lựa chọn tốt.
Mình thì chạy như điên trên con đường bá chủ cơ bắp, mấy cái từ như phong độ nhẹ nhàng này kia càng ngày càng xa xôi!
…
Sáng sớm hôm sau.
Đã sát cuối năm, cả Bạch thành đều trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Trên đường, người tới người lui tấp nập chen chúc, đều là người đi mua sắm hàng tết.
Người trong thôn trang nhỏ ở các tiểu trấn xung quanh Bạch thành cũng tới đây họp chợ, cho nên mỗi con đường trong Bạch thành đều trở thành biển người nhấp nhô, xô đẩy mãnh liệt.
Bạch thành là thành thị lớn nhất Vân Châu, nhân khẩu lên tới mấy trăm vạn, diện tích rất rộng. Các loại kiến trúc san sát như rừng, nào là cửa hiệu, thanh lâu, gánh hát, nào là sòng bạc, thuyền hoa… cần thứ gì có thứ đó, không thiếu chỗ vui chơi.
Sáng sớm, hai huynh đệ Bạch Đông Lâm đã dẫn Liễu Nhất Nhất đi dạo phố.
Lần đầu tiên Liễu Nhất Nhất được thấy thành thị náo nhiệt nhiều người, bán nhiều thứ lung tung như vậy, bên cạnh còn có cả gánh xiếc thú nữa, nàng ta hoa hết cả mắt, ghé chỗ này tới chỗ kia, mua một đống đồ đạc.
Hai huynh đệ theo sát phía sau, vừa đi vừa nói cười.
Ba người đi dạo phố, đi bộ quanh hồ, ngoại trừ thanh lâu, gánh hát ra thì ngay cả sòng bạc cũng vào chơi.
Đến tận lúc màn đêm buông xuống mới ngừng lại ở Bạch Hạc Lầu phía đông hồ, chuẩn bị dùng bữa tối.
Cá bạc hấp của Bạch Hạc Lầu là đặc sản của Bạch thành, có người nói rượu cất Tiên Hạc Túy độc nhất vô nhị cũng không tệ, tiếc là trước đi theo đại nương nên không được uống rượu. Lần này thì có thể nếm thử một chút rồi.
Dưới sự chỉ điểm của nhị ca, Bạch Đông Lâm ép ra một giọt tinh huyết rồi nhỏ lên trên chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn bạch ngọc phát ra ánh sáng màu đỏ nhè nhẹ, cắn nuốt sạch sẽ huyết dịch.
Bạch Đông Lâm lập tức cảm nhận được giữa mình và chiếc nhẫn có chút liên hệ như có như không. Hắn hơi xoay chuyển ý nghĩ thu ấm trà trên bàn, lại thu cả cái ghế vào, xong rồi thả hết ra… chơi một lúc lâu mới dừng lại.
Nhẫn trữ vật này thực sự quá tiện lợi, thần khí cần thiết khi ra ngoài du lịch. Nhét nhiều nhiều quần áo trang sức vào, sau này trước khi đánh nhau không cần phải cởi đồ ra nữa.
Nếu kiếp trước mà có thứ đồ chơi này thì tốt quá, chẳng cần loay hoay tìm chỗ đậu xe, cứ trực tiếp thu vào trong nhẫn là khoẻ re.
“Nhẫn bạch ngọc này chỉ cần dùng sức mạnh khí huyết của đệ là có thể thôi động, thật ra rất thích hợp với đệ.”
Bạch Kiếm Ca cười cười, chỉ vào một đống chai chai lọ lọ trên bàn nói:
“Đây là một ít đan dược chữa thương, giải độc, còn có một ít đan dược luyện thể.”
“Còn những bùa chú này đều có lực công kích khá lớn, người phàm cũng có thể sử dụng, cứ ném đại ra là được rồi.”
“Thanh kiếm ngọc này là phù kiếm mà sư tôn ban thưởng cho ta, có thể giữ lại làm thủ đoạn bảo vệ tính mạng.”
“Đúng rồi, quyển tàn tịch này đệ cũng giữ đi, có lẽ nó sẽ có ích với đệ đấy.”
Tàn Tịch, đan dược, một xấp bùa chú, một túi linh thạch, còn có cả phù kiếm quý giá.
Hy vọng những thứ này có thể trợ giúp cho tiểu đệ. Chuyến đi này nhất định sẽ cực kỳ hung hiểm, hắn ta vẫn hy vọng tiểu đệ có thể thành công bước lên con đường tu luyện.
Bạch Đông Lâm thừa nhận mình đã bị những hành động này làm cho cảm động rồi. Nhị ca đối xử với hắn thật sự quá tốt, đến cả vật bảo mệnh sư tôn ban mà nhị ca cũng lấy ra cho mình.
Chỉ có Bạch Đông Lâm mới biết rõ thân thể Bất Diệt Bất Tử của mình. Không như nhẫn trữ vật, những thứ này căn bản là không có tác dụng gì với hắn, cho nên Bạch Đông Lâm vội vàng từ chối, nói:
“Nhị ca, mấy thứ này quá quý giá, đệ không thể nhận được!”
Bạch Kiếm Ca khoát tay, vừa cười vừa nói:
“Hai huynh đệ chúng ta còn cần phải khách sáo như vậy à? Mấy năm nay đều là đệ thay ta bầu bạn với mẫu thân, ta cảm tạ đệ còn không hết nữa kìa.”
“Hôm nay ta giúp đệ, ngày sau đệ phất lên như diều gặp gió thì cũng có thể quay lại giúp đỡ ta. Về sau đệ không định trợ giúp nhị ca à?”
Bạch Đông Lâm vội vàng lắc đầu, nói: “Tất nhiên là không rồi, nhưng mà…”
“Đừng ‘nhưng mà’. Thật ra không lâu nữa ta sẽ lên đường đến Kiếm Vực! Mấy thứ này đã không còn bao nhiêu tác dụng với ta nữa.”
“Về việc của đệ, chuyện vi huynh có thể giúp cũng không nhiều lắm, nói ra thật sự là xấu hổ.”
Thấy vậy, Bạch Đông Lâm cũng không khăng khăng nữa, dùng nhẫn bạch ngọc nhận lấy tất cả mọi thứ.
Thôi, chờ đến khi xuất phát thì để lại những thứ này cho đại nương vậy.
Hai huynh đệ trò chuyện thêm một lát, sau đó Bạch Kiếm Ca hoá thành kiếm quang rời đi.
Bạch Đông Lâm nhìn thấy mà thèm muốn chết, Kiếm Tu ngầu bá cháy! Quá phóng khoáng!
Chẳng qua là không còn lựa chọn nào khác, nếu không… làm kiếm tiên phong độ nhẹ nhàng cũng là một lựa chọn tốt.
Mình thì chạy như điên trên con đường bá chủ cơ bắp, mấy cái từ như phong độ nhẹ nhàng này kia càng ngày càng xa xôi!
…
Sáng sớm hôm sau.
Đã sát cuối năm, cả Bạch thành đều trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Trên đường, người tới người lui tấp nập chen chúc, đều là người đi mua sắm hàng tết.
Người trong thôn trang nhỏ ở các tiểu trấn xung quanh Bạch thành cũng tới đây họp chợ, cho nên mỗi con đường trong Bạch thành đều trở thành biển người nhấp nhô, xô đẩy mãnh liệt.
Bạch thành là thành thị lớn nhất Vân Châu, nhân khẩu lên tới mấy trăm vạn, diện tích rất rộng. Các loại kiến trúc san sát như rừng, nào là cửa hiệu, thanh lâu, gánh hát, nào là sòng bạc, thuyền hoa… cần thứ gì có thứ đó, không thiếu chỗ vui chơi.
Sáng sớm, hai huynh đệ Bạch Đông Lâm đã dẫn Liễu Nhất Nhất đi dạo phố.
Lần đầu tiên Liễu Nhất Nhất được thấy thành thị náo nhiệt nhiều người, bán nhiều thứ lung tung như vậy, bên cạnh còn có cả gánh xiếc thú nữa, nàng ta hoa hết cả mắt, ghé chỗ này tới chỗ kia, mua một đống đồ đạc.
Hai huynh đệ theo sát phía sau, vừa đi vừa nói cười.
Ba người đi dạo phố, đi bộ quanh hồ, ngoại trừ thanh lâu, gánh hát ra thì ngay cả sòng bạc cũng vào chơi.
Đến tận lúc màn đêm buông xuống mới ngừng lại ở Bạch Hạc Lầu phía đông hồ, chuẩn bị dùng bữa tối.
Cá bạc hấp của Bạch Hạc Lầu là đặc sản của Bạch thành, có người nói rượu cất Tiên Hạc Túy độc nhất vô nhị cũng không tệ, tiếc là trước đi theo đại nương nên không được uống rượu. Lần này thì có thể nếm thử một chút rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook