Bất Tử Ta Thật Sự Là Quá Mạnh (Dịch)
Chương 30: Đại La Kiếm Tông

“Ái chà chà! Là ngọn gió nào thổi Thập Tam gia tới đây vậy! Ta nói mà, sao mà sáng sớm chim khách đã líu lo trên đầu cành rồi, thì ra là đang ở đó gọi Thập Tam gia!”

Chưởng quỹ Kim Mãn Đường có một đôi mắt rất độc, cách xa 180m đã nhìn thấy Bạch Đông Lâm nên vội vã đừng chờ đón ở cửa.

Bạch gia là trời ở Vân Châu, lời nói còn có trọng lượng hơn cả lão hoàng đế. Kim Mãn Đường lăn lộn trên địa bàn Bạch gia, chẳng lẽ lại không nịnh bợ người nhà họ Bạch đến thư thái hay sao?

Bạch Đông Lâm khua khua tay cắt lời hắn ta:

“Miệng lưỡi đừng có mà trơn tru thế chứ. Vị trí cũ, mang hết đồ ăn ngon nhất của các ngươi lên đi, thêm cả Tiên Hạc Tuý ngon nhất nữa. Tối nay ta phải uống vài chén với nhị ca!”

Kim Mãn Đường nghe vậy thì mắt trợn tròn, vẻ mặt khiếp sợ nhìn nam tử ôn văn nho nhã, phong độ nhẹ nhàng phía sau.

Nhị ca? Bạch Nhị gia? Là trưởng tử Bạch gia bái nhập làm môn hạ tiên nhân trong truyền thuyết ư?

Kim Mãn Đường sợ đến toàn thân run rẩy, vội vàng cúi đầu không dám nhìn thêm, lập cà lập cập nói:

“Tiểu nhân lập tức đi chuẩn bị ngay, Nhị gia, Thập Tam gia, mời các ngài lên lầu ngồi trước.”

Ba người đi lên tầng cao nhất, ngồi xuống một cái bàn gần cửa sổ.

Danh tiếng Bạch gia đúng là dễ dùng ghê, chưa được bao lâu thức ăn đã được đem lên đầy bàn.

Mùi vị cá bạc hấp đúng là rất ngon, rượu cũng không tệ, nồng độ không cao mà mùi lại thơm ngát ngon miệng.

Qua ba tuần rượu, ba người cũng nói vài chuyện liên quan đến việc tranh đoạt danh ngạch ở Huyền Nguyệt kiếm phái.



Bạch Đông Lâm nghe xong thì tò mò hỏi: “Danh gạch à? Là danh ngạch gì mà lại quan trọng vậy, làm cho môn phái của nhị ca, sư tỷ phải hưng sư động chúng như vậy?”

Liễu Nhất Nhất uống vài chén rượu, khuôn mặt trắng nõn càng lộ vẻ xinh đẹp quyến rũ, nghe vậy thì khẽ mỉm cười, nói:

“Hưng sư động chúng thôi à? Nếu không phải có chưởng môn áp chế thì sợ rằng có vài người óc chó đều bị đánh văng ra rồi!”

“Bạch đệ đệ, đệ không phải người trong giới tu luyện đương nhiên sẽ không hiểu được, danh ngạch đối với chúng ta mà nói thì chính là cơ duyên một bước lên trời, bỏ lỡ sẽ hối hận cả đời.”

Bạch Kiếm Ca cũng gật đầu tiếp lời:

“Tối hôm qua ta từng nói với đệ là không lâu nữa ta phải tới Kiếm Vực, danh ngạch này chính là cơ hội đi tới thánh địa kiếm tu, tham gia khảo hạch nhập môn của tông môn hàng đầu: Đại La Kiếm Tông!”

“Vượt qua khảo hạch thì có thể bái nhập Đại La Kiếm Tông, chân chính là một bước lên trời!”

Nói đến đây hai người không khỏi sinh lòng hâm mộ. Đại La Kiếm Tông là một trong tứ đại thánh địa của kiếm tu trong Kiếm Vực. Dám hỏi kiếm tu khắp thiên hạ, ai không muốn bái nhập thánh địa chứ?

Chỉ có bái nhập thánh địa thì mới có cơ hội tiếp xúc với Kiếm Đạo thần bí chí cao.

Bạch Đông Lâm ngồi nghe nửa ngày mới hiểu, thì ra danh ngạch ở đây chính là thi thử đại học ở kiếp trước.

Xem ra thực lực của Đại La Kiếm Tông này chắc chắn là rất khủng bố. Chỉ là một cuộc thi nhập môn mà cũng làm cho những thiên tài kiếm này tu cuồng nhiệt như vậy.

Nhưng cuối cùng thì mười đại môn phái của Nam Dương quốc có quan hệ thế nào với những thánh địa tu luyện kia chứ?

Còn nữa, những vương triều phàm nhân và môn phái tu tiên không liên quan thì sao có thể tồn tại một cách hoà bình với nhau chứ?

Xem ra trong đó có rất nhiều bí mật không muốn cho người khác biết.



Quốc đô Nam Dương quốc.

Biện Châu, kinh thành.

Bây giờ đã vào đông, từng bông tuyết trắng như lông ngỗng bay đầy trời, phủ kín cả kinh thành.

Tuyết bay ngàn dặm, vạn vật đều khoác lên mình chiếc áo màu trắng bạc.

Đại thành thị nguy nga đứng sừng sững trên một vùng bình nguyên, tựa như một con mãnh thú hung dữ, muốn chọn người mà ăn tươi nuốt sống.

Nội thành hoàng cung, phủ đệ thái tử.

Một nữ tử có dung nhan tuyệt mỹ dáng người nổi bật, trên tay cầm một quyển thẻ ngọc màu trắng, thần sắc lười biếng nằm nghiêng trên giường êm.

Thái tử đương triều Lý Hoằng Văn nơm nớp lo sợ quỳ trên sàn lưu ly, cúi đầu không dám nhìn bóng dáng phía sau lớp vải sa mỏng.

Trong lúc hắn ta thấp thỏm lo âu thì có giọng nữ lười biếng mà uy nghiêm truyền đến:

"Thái tử điện hạ, từ lúc bản cung nhập cung tới nay đã được tám năm. Cho ngươi thời gian tám năm mà ngươi còn chưa giải quyết được phụ hoàng của mình, ngươi có ăn hại quá không đấy?"

"Vô dụng như vậy, ngay cả tư cách làm khôi lỗi ngươi cũng không có."

Lý Hoằng Văn sợ hãi dập đầu nói:

"Nương nương bớt giận! Nương nương bớt giận! Tiểu nhân đã dốc hết toàn lực, hơn nửa văn võ bá quan đã bị tiểu nhân thu vào dưới trướng, nhưng đáng hận là có cung phụng của tông môn đang âm thầm giám sát tất cả mọi chuyện nên ta mới không dám có động tác quá lớn. Không phải tiểu nhân sợ chết, mà là sợ làm chậm trễ đại kế của nương nương!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương