Bắt Ma Đặc Công
Quyển 4 - Chương 6: Xác bò

Trời vẫn còn tối đen.

Lữ Minh Dương phát ra tiếng thở dài thoải mái, trở mình trên mặt giường ván. Hiện tại đã sáu giờ sáng, nhưng buổi sáng sớm mùa đông vẫn như trước chìm trong bóng đêm, hơn nữa trước lúc hừng đông cũng chính là lúc trời tối nhất.

Hàn Di ngồi ở đầu giường bên kia, chân xếp bằng hai tay bắt thủ ấn ngồi ngay ngắn ở đó, tựa hồ nghe thấy Lữ Minh Dương phát ra tiếng động, cô khẽ mở mắt, liếc nhìn hắn một cái, sau đó thu công hồi khí, nhàn nhạt nói:” Thức giấc sớm vậy.”

Lữ Minh Dương khẽ cười một tiếng, sau đó hỏi:” Thế nào? Có tin tức gì không?”

Hàn Di liếc nhìn chiếc bộ đàm trên bàn nhỏ, khẽ nhíu mày nói:” Bốn giờ sáng có báo cáo qua một lần, không phát hiện động tĩnh gì khác thường.”

“ Không có động tĩnh? Có khi nào cô ta không có bên trong mộ phần không?” Lữ Minh Dương nói.

“ Không đâu, cương thi trước khi hoàn toàn thành hình, nó sẽ trốn bên trong mộ phần của mình, nhưng mỗi đêm đều phải ra ngoài ăn gì đó.” Hàn Di bĩu môi nói.

“ Không chừng chẳng có cương thi nào hết a.” Lữ Minh Dương cũng bĩu môi nói,” Không phải nói là không tìm được nhân chứng đã nhìn thấy cương thi sao, chắc đây chỉ là lời đồn đãi thôi. A a, chuẩn bị thu dọn hành lý đi về thôi.”

Hàn Di tức giận liếc nhìn Lữ Minh Dương một cái, chẳng lẽ tên này mới ngủ dậy nên đầu óc còn chưa có tỉnh táo? Cô tức giận nói:” Lời đồn vốn từ thôn Vọng Thủy truyền ra, nhưng trước mắt thôn dân Vọng Thủy thôn lại cự tuyệt không thừa nhận bọn họ phát hiện qua cương thi, thôn dân lân cận thì lại không ngừng bàn tán về tin đồn này, thậm chí còn không dám đến thôn đó. Nếu như nhóm người Lưu đội trưởng không phát hiện chuyện gì khác thường, thì hôm nay hai người chúng ta đến thôn Vọng Thủy điều tra một chút, tiện thể du lịch một chuyến."

“ Du lịch?” Lữ Minh Dương méo miệng cười, nói:’ Chủ ý này nghe cũng được.”

“ Sao đây? Ngươi đừng coi thường chỗ này, phong cảnh nơi đây thật ra rất đẹp. Nếu không phải giao thông bất tiện, nơi này không chừng đã bị biến thành khu du lịch từ lâu.” Hàn Di cười nhạt nói.

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa, cánh cửa gỗ cũ kỹ trong không gian yên tĩnh buổi sáng sớm phát ra một tiếng kẽo kẹt, tiếp theo lại có tiếng ho khan từ ngoài sân vang lên.

Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày, Hàn Di cười nhạt nói:” Chủ nhà đấy. Ông ấy là bí thư thôn này, hiện tại chúng ta lấy danh nghĩa tiếp tục khám xét xem nơi này còn con sói nào không để tiếp tục ở lại đây.”

Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng nói:” Người miền núi không cần đi làm, sao lại thức sớm như vậy.”

Bỗng nhiên trong sân lại truyền đến một thét kinh hãi, chính là của vị bí thư vừa mới rời khỏi giường đó. Lữ Minh Dương và Hàn Di nhất thời phóng người lên, lập tức mở cửa phòng, chỉ thấy trong ánh sáng mờ ảo, một người đàn ông ước chừng hơn năm mươi tuổi chạy ra khỏi căn phòng đối diện, đến bên cạnh chuồng bò ở góc sân đang không ngừng run rẩy toàn thân.

Ba bước rút còn hai bước, hai người vội vàng chạy đến gần, loáng thoáng có thể nhìn thấy bên trong chuồng bò có một con vật to lớn nằm ngã dưới mặt đất, rõ ràng là một con bò trưởng thành.

“ Mau bật đèn lên.” Lữ Minh Dương vội vàng quay sang vị bí thư đang ngồi phịch dưới đất kia kêu lên.

Bí thư thôn vừa hoảng hốt vừa bối rối lồm cồm từ dưới đất đứng lên, hai ba bước chạy đi lấy ngọn đèn dầu ở gần đó. Người dân nông thôn không có điện để dùng, đèn dầu rất yếu, hơn nữa trong sân cũng không có gì che chắn, ánh sáng lại càng mờ nhạt, nhưng loáng thoáng đã có thể nhìn rõ, con bò nằm ngã trên mặt đất chính là một con bò đực trưởng thành.

Bò hiển nhiên đã tắt thở, dưới thân thể có một vết máu nhỏ, bụng bò dường như bị gì đó cắt rách, nội tạng rõ ràng đã không còn, trong khoang bụng vẫn còn hơi ấm nhè nhẹ, hiển nhiên mới vừa chết không bao lâu.

Lữ Minh Dương nhíu chặt chân mày, nhẹ nhàng ngồi xuống, cẩn thận quan sát vết thương trên người con bò. Cái này giống như bị móng vuốt sắt bén cắt rách, miệng vết thương nham nhở, còn có dấu cắn của răng nanh, xem cái dạng này chỉ e là không phải mãnh thú gì cả, mà nhất định là con cương thi trong truyền thuyết kia rồi.

Trưởng thôn nhìn thấy tình hình trước mắt, nhất thời ngồi xổm xuống ôm mặt khóc nấc. Một con bò đối với một gia đình miền núi tuyệt đối không phải là một tài sản nhỏ.

“ Xem ra còn một con sói nữa.” Hàn Di nhàn nhạt nói:” Lão Lý, ông cũng đừng quá đau sót, để tôi báo cáo với cấp trên xem có thể bồi thường tổn thất cho ông không.”

Lão Lý trưởng thôn vừa khóc vừa hết lời cảm ơn, Hàn Di lại nói:” lão thu xếp một chút, xem ra chúng tôi còn phải ở lại thêm mấy ngày, phải có biện pháp lập tức bắt nốt con sói còn lại mới được.”

Lão Lý vẻ mặt phẫn nộ nói:” Tuy tôi là một thôn dân sống ở miền núi, nhưng bao năm qua cũng không nghe thấy có sói, thứ chết tiệt đó, sao tự nhiên lại chạy đến đây gây họa. Cô nói xem, cái này có phải lỗi do tôi ngủ như chết, cho nên mới không nghe thấy động tĩnh gì... Ai da, phải kiếm thêm vài người để xử lý con bò này thôi, trưa nay chúng ta ăn thịt bò.” Lão Lý ta thán đi lên nhà trên.

Lữ Minh Dương lại khẽ nhíu chân mày, theo lý mà nói bản thân mình tuy ngủ nhưng lúc nào cũng rất nhạy, cho dù buổi tối lão Lý không nghe thấy động tĩnh gì, chính mình cũng có thể sẽ phát hiện, cho dù bản thân mình không phát hiện, nhưng còn Hàn Di suốt đêm ngồi thiền, quả thực không có ngủ, chẳng lẽ cô ta cũng không phát hiện hay sao? Hắn quay đầu nhìn sang Hàn Di.

Hàn Di cũng khẽ nhíu mày, bắt gặp ánh mắt của Lữ Minh Dương nhìn sang, cô nhàn nhạt nói:” Đừng nhìn ta, cái gì ta cũng không nghe thấy.”

Lữ Minh Dương không khỏi nhíu mày sâu càng thêm sâu.

Hắn cẩn thận kiểm tra xác bò lần nữa, cổ họng con bò có một vết thương, sâu tới cuống họng, hiển nhiên đây chính là vết thương trí mạng nhất. Miệng vết thương là bị móng vuốt sắt bén cắt đứt, nhưng cho dù con bò này bị một trảo trí mạng, thì cũng tuyệt đối không thể không phát ra bất cứ tiếng động nào trước khi chết, mà ban đêm tại sơn thôn vô cùng tĩnh lặng, cho dù chỉ là một động tĩnh nhỏ cũng sẽ nghe được rất rõ ràng, không lý do gì lại thoát được lỗ tai của Hàn Di.

“ Ai da, đáng tiếc bị chết chính là một con bò, bằng không thì có thể chiêu hồn lên hỏi xem chuyện gì.” Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, đứng lên.

Hàn Di tức giận liếc nhìn hắn một cái, nói:” Nhóm người của Lưu đội trưởng từ hôm qua đến giờ vẫn giám sát ở đó, thực không có phát hiện chuyện gì khác thường, xem ra cương thi cũng không phải là Lưu Thúy Hoa kia.”

Lữ Minh Dương chậm rãi gật đầu, hít một hơi khí trời trong lành buổi sáng, thở dài một tiếng nói:” Xem ra hôm nay không thể trở về rồi.”

Hàn Di lần nữa tức giận nhìn hắn, xoay người bỏ về phòng. Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, lại nhìn xuống con bò nằm dưới đất, bỗng nhiên hơi nhíu chân mày, lại ngồi trở xuống.

Phương đông đã dần dần sáng tỏ, ánh đèn dầu nho nhỏ kia lại càng thêm mờ nhạt, nhưng trong sân lớn càng lúc lại càng sáng rõ hơn nhiều. Đã loáng thoáng có thể phân biệt được những vật thể rất nhỏ.

Lữ Minh Dương từ dưới đất nhặt lên một khúc cây nhỏ, nhẹ nhàng khều khều vào miệng mũi con bò, rồi đưa đến trước mặt cẩn thận quan sát.

Trên khúc cây dính một chút chất lỏng, có màu xám đục. Tuy sau khi chết con bò sẽ bài tiết ra một chút chất lỏng ở miệng, nhưng đáng lẽ nó phải có màu trong suốt mới phải, còn trước mắt chất lỏng này lại có màu xám đục, đây tuyệt đối không phải bình thường.

Hàn Di phát hiện Lữ Minh Dương thực tế không có theo sau mình, cũng đã quay đầu, cô hơi nhíu mày rồi xoay người người lại, nhìn Lữ Minh Dương nói:” Sao vậy?”

Lữ Minh Dương đưa khúc cây về phía Hàn Di, nói:” Tự cô qua xem đi.”

“ Có độc?” Hàn Di nhìn chất lỏng trên đầu khúc cây, nhíu mày nói.

“ Chỉ có thể nói là có lẽ.” Lữ Minh Dương nhẹ thở dài,” Thịt bò trưa nay chỉ sợ là không thể nuốt trôi.”

Hàn Di thở ra một bụng tức khí, ném khúc cây qua một bên, xoay người đi về phòng, Lữ Minh Dương cười khổ cũng đi theo.

“ Trước tiên liên hệ với nhóm người Lưu đội trưởng một chút, lập tức triệu hồi bọn họ trở về, sau đó sẽ xử lý con bò.” Hàn Di nói xong, cầm bộ đàm trên bàn lên.

Bật bộ đàm hô khẩu lệnh, Hàn Di lặp lại khẩu lệnh hai lần, nhưng không hề nhận được một lời đáp trả.

Trong bộ đàm chỉ phát ra tiếng rè rè đơn điệu, Hàn Di không khỏi nhíu mày chặt lại. Có chuyện gì rồi? Chẳng lẽ bọn người Lưu đội trưởng xảy ra chuyện? Phải biết rằng bọn họ có tổng cộng mười người, nếu xảy ra chuyện thì cũng không đến nỗi tất cả đều mất hết liên lạc a.

Lữ Minh Dương và Hàn Di nhẹ đưa mắt nhìn nhau, một dự cảm không hề tốt phủ xuống khắp người bọn họ.

Tuy đã sớm dự đoán sự kiện lần này tuyệt đối không đơn giản, nhưng không ngờ lại nguy hiểm đến vậy. Tuy nhóm người Lưu đội trưởng không có trải qua huấn luyện bắt ma chuyên nghiệp, nhưng dù sao bọn họ cũng không phải là quân nhân bình thường, tham gia và hỗ trợ trong những nhiệm vụ cơ mật thế này, thân thủ tuyệt đối sẽ không đơn giản, là thứ gì có khả năng trong chớp mắt vô thanh vô tức giải quyết toàn bộ nhóm người này?

Nếu như nói là cương thi, thì nó đã có nhiều “thức ăn hợp khẩu vị” đến vậy, sao lại còn mò đến chỗ này cắn chết một con bò?

Nếu như bọn người Lưu đội trưởng cũng không phải là bị hạ độc thủ, vậy thì còn một cách giải thích.

Lữ Minh Dương hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại thở ra thật dài, nói:” Âm thanh rè rè này hình như là bộ đàm bị nhiễu. Phụ cận nơi này có nguyên nhân gì làm nó bị nhiễu không?”

Hàn Di nhẹ lắc đầu, nói:” Nơi này đến tín hiệu điện thoại di động còn không có, có thứ gì có thể là nguyên nhân gây nhiễu chứ?” Cô khẽ nhíu chân mày, lời của Lữ Minh Dương cô hoàn toàn hiểu được. Cái gọi là gây nhiễu sóng điện từ, ngoại trừ thiết bị điện tử, thứ dễ dàng làm cho người ta liên tưởng đến nhất chính là ác linh.

Lữ Minh Dương cười khổ một tiếng, nói:” Đừng nói với tôi là cương thi cũng biết diễn trò đấy nhé.”

Hàn Di nhàn nhạt liếc Lữ Minh Dương một cái, xoay người lại, ánh mắt tựa hồ có chút mông lung. Cô nhẹ thở dài, nói:” Bây giờ quan trọng nhất là phải nhanh chóng xử lý thi thể con bò kia, à, còn phải lấy mẫu gửi về viện nghiên cứu để kiểm nghiệm nữa.”

“ Không phải nói trước đây đã xảy ra rất nhiều vụ gia súc bị cắn chết rồi sao?” Lữ Minh Dương khẽ nhíu mày nói,” Những thi thể đó rốt cục xử lý thế nào?”

“ Trước kia những vụ việc phát sinh đều tập trung ở Vọng Thủy thôn, cụ thể xử lý thế nào tôi cũng chưa có điều tra qua.” Hàn Di quay đầu nhìn Lữ Minh Dương, ánh mắt vô cùng lo lắng,” Đây là vụ việc đầu tiên phát sinh bên ngoài Vọng Thủy thôn...”

Lữ Minh Dương không khỏi treo một nụ cười khổ trên môi, xem ra cương thi đã bắt đầu mở rộng phạm vi hoạt động. Nhưng càng làm cho người ta lo lắng chính là, vì sao vụ việc xảy ra lại có thể thoát khỏi con mắt của chính mình và Hàn Di được chứ?

------------------------------------

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương