Bất Khả Chiến Bại
Chapter Chương 4: Mộc Mộc. (3)

Chương 4: Mộc Mộc. (3)

- Lăn lộn chốn sơn tặc, làm người của Vô Lương Trại cũng đã tám năm …

Cây côn sắt, bảo bối đã cùng hắn vào sinh ra tử suốt tám năm trời, vậy mà giờ đây, ngay trước mắt hắn, lại bị bóp méo thành một quả cầu sắt. Cảnh tượng thật quá sức hoang đường!

Hắn từng nghe nói trong số các cao thủ nội công thâm hậu có người có thể bẻ cong sắt như kẹo mạch nha, nhưng chuyện này lại mang một cảm giác rất khác.

Cồm cộp, cồm cộp.

Cơ bắp cánh tay kia … rốt cuộc phải rèn luyện thế nào thì mới có thể nổi rõ ràng đến vậy?

Tên sơn tặc còn đang nửa kinh ngạc, nửa hoang mang thì tiếng quát sắc lẹm của tên Tên đại ca vang lên bên tai:

- Ê! Ngươi làm gì đó?!

Giật mình tỉnh giấc, hắn theo phản xạ đưa tay về phía đoản đao bên hông.

Nhưng …

- Trả lại cho ngươi.

- Cái gì?

Vút! Choang!

- Ặc!

Khối cầu sắt được Mộc Mộc tiện tay ném ra, trúng ngay đầu tên sơn tặc. Thân thể hắn xoay tít tại chỗ, rồi ngã vật ra đất trong tư thế kỳ quái, lưng gập lại.

Rắc!

Tên sơn tặc run lên bần bật, rồi bất động.

- A …

Mộc Mộc lấy tay che miệng, liếc nhìn Du Diệp Khanh. Hắn chỉ hơi nóng lòng muốn bảo vệ nghĩa phụ nên mới vô thức ném khối cầu sắt đi mà thôi.

‘Chết rồi …’

- Nghĩa phụ, chuyện này …

- Tốt, tốt lắm!

Du Diệp Khanh kêu lên đầy phấn khích. Mộc Mộc thầm thở phào nhẹ nhõm. Hắn lo lắng nghĩa phụ sẽ phát hiện ra việc mình lén luyện võ công, nào ngờ …

Thực ra, Du Diệp Khanh đâu còn tâm trí nghĩ đến chuyện đó. Hắn chỉ mong đứa con trai chưa từng trải sự đời có thể tự bảo vệ mình. Thấy Mộc Mộc bình tĩnh đối phó với sơn tặc, liền an tâm phần nào.

- Đại … Đại ca!

Tên sơn tặc mặt đầy râu ria hốt hoảng gọi tên đầu lĩnh mặt sẹo. Bọn chúng cũng không khỏi kinh hãi. Một tên nhóc tay không bóp bẹp côn sắt thành cầu, rồi ném một cái khiến tên kia xoay mấy vòng … Đúng là chuyện khó tin!

‘Tên tiểu tử này võ công cao cường.’

Đầu lĩnh mặt sẹo nheo mắt. Đã lâu lắm rồi hắn mới gặp được đối thủ. Nhìn thì còn trẻ, nhưng đã có thể bóp bẹp sắt thép, chắc hẳn đã khổ luyện nội công từ nhỏ. Nhưng xem ra kinh nghiệm còn non kém …

‘Chưa từng trải sự đời.’

‘Sơ hở đầy rẫy. Ví dụ như …’

- Chia nhau ra, chặn nó lại! Ta sẽ bắt nghĩa phụ nó làm con tin!

- Quả nhiên là Đại ca! Tuy tên nhóc kia có chút bản lĩnh, nhưng nếu bắt nghĩa phụ nó làm con tin, thì nó cũng chẳng làm gì được.

- Chúng bay xông …

Chữ ‘lên’ còn chưa kịp thốt ra …

Rắc! Xoẹt!

Bọn chúng chợt khựng lại. Mộc Mộc nắm lấy một cây non cao chừng một trượng, nhổ bật rễ. Rồi hắn dùng tay vuốt sạch cành lá, biến nó thành một cây thương gỗ thô sơ, rồi ném thẳng về phía trước.

Vút!

Nhanh như chớp.

Phập!

- Á!

- Khục!

Cây thương gỗ xuyên qua người hai tên sơn tặc đứng trước mặt hắn. Chúng giãy giụa trong đau đớn, rồi gục xuống.

‘Cái … quái …’

Tên sơn tặc mặt đầy râu cứng họng. Dù sao cũng là người của Vô Lương Trại, lừng lẫy trong Thất Thập Nhị Đại Trại. Võ công cũng kha khá, vậy mà … bị một cây thương gỗ đâm chết tươi!

- Chuyện, chuyện này …

- Khốn kiếp!

Tên đại ca cũng không khỏi kinh hoàng. Võ công tên nhóc kia, xem ra không chỉ đơn giản là 'cao cường'. Nó đã vượt xa khỏi tầm hiểu biết của hắn. Đụng vào hắn e là rước họa vào thân.

Đương đầu trực tiếp với nó, e rằng ngay cả hắn ‘một cao thủ gần đạt đến Nhất Lưu’ cũng khó lòng toàn mạng.

- Bắt nghĩa phụ nó trước!

Tên đại ca và tên mặt rậm rạp đồng loạt xông lên.  Xét về khoảng cách, bọn chúng gần Du Diệp Khanh hơn. Du Diệp Khanh biết bọn chúng muốn bắt mình làm con tin, định bỏ chạy nhưng vì vết thương ở đùi nên không thể di chuyển.

Trong nháy mắt, bọn chúng đã đến gần.

Đúng lúc đó …

Vụt!

Một bóng người xẹt qua trước mặt. Đó chính là Mộc Mộc. Hắn dừng lại trước mặt Du Diệp Khanh, mặt đất dưới chân nứt toác, bụi bay mù mịt.

- Vô, Mộc Mộc!

Du Diệp Khanh mừng rỡ.

‘Hỏng rồi!’

Mặt tên Tên đại ca mặt mày biến sắc. Rõ ràng bọn chúng ở gần hơn, vậy mà tên nhóc kia lại đến trước. Hơn nữa, lực đạo ở chân mạnh đến mức làm nứt cả mặt đất …

- Các ngươi thật hèn hạ.

- Hả?

- Muốn bắt nghĩa phụ ta làm con tin?

Nhìn gần, Mộc Mộc là một thiếu niên tuấn tú, ánh mắt và giọng nói có vẻ ngây thơ chất phác. Nhưng võ công cao cường, ra tay lại tàn nhẫn …

‘Một thiếu niên chưa đến tuổi cập kê mà đã có võ công cái thế này, ắt hẳn phải có sư phụ là bậc cao nhân.’

Hắn bắt đầu thấy lo lắng. Lỡ đụng nhầm phải cao đồ của danh môn đại phái thì rắc rối to.

‘À!’

Bỗng nhiên, tên đại ca nảy ra một ý. Tên nhóc này tuy võ công cao nhưng có vẻ ngây ngô. Chắc hẳn cũng biết chút ít về Thất Thập Nhị Đại Trại. Vậy thì …

- Tiểu huynh đệ võ công cao cường. Tại hạ là Doãn Bình, Phó trại chủ của Vô Lương Trại, một trong Thất Thập Nhị Đại Trại. Không biết tiểu huynh đệ, sư xuất môn?

Hắn cố tình nhấn mạnh Thất Thập Nhị Đại Trại, ngầm uy hiếp đối phương: Sau lưng ta là cả Vô Lương Trại, và cả Thất Thập Nhị Đại Trại nữa đấy!

- Võ công là gì? Sư xuất môn nào là sao?

- Hả?

Doãn Bình cứng đờ người. Hắn cứ tưởng đối phương là cao đồ danh môn nào đó, ai ngờ lại chẳng hiểu hắn nói gì.

- Ngươi … đùa ta à …

Bốp!

Lời còn chưa dứt, tên sơn tặc mặt râu đã lãnh trọn một cú đấm của Mộc Mộc, ngã lăn quay.

Tên đầu lĩnh mặt sẹo chết lặng. Hắn đã nói đến cả Thất Thập Nhị Đại Trại mà tên nhóc này vẫn dám ra tay…

- Ngươi … ngươi không sợ Vô Lương Trại, không sợ Thất Thập Nhị Đại Trại?

- Ta không biết, nhưng ta biết các ngươi là sơn tặc.

‘Tên tiểu tử này …’

Tên đại ca cuối cùng cũng hiểu ra. Tên nhóc này chẳng hiểu gì về võ lâm, chỉ coi bọn hắn là sơn tặc mà thôi. Vậy mà võ công lại cao cường đến vậy … Chuyện quái quỷ gì thế này?

- Phải chạy thôi.

Không ổn rồi. Thà chạy thoát thân, gọi Trại chủ cùng những huynh đệ trong trại đến còn hơn.

Tuy võ công khá khẩm so với tuổi tác, nhưng trước uy danh của tên đại ca và năm mươi tên sơn tặc Vô Lương Trại, e rằng hắn cũng khó lòng chống đỡ.

Thoắt!

Tên Phó trại chủ toan bỏ chạy nhưng chưa kịp bước chân.

Vút!

- Hự!

Một cú đá như chớp giật của Mộc Mộc giáng thẳng vào vai hắn.

Do đã đề phòng từ trước, hắn vội vận nội công hộ thân.

Bịch! Rắc!

Nhưng ngay khi bàn chân Mộc Mộc chạm vào vai, tiếng xương gãy vang lên. Thân thể hắn bay ra như diều đứt dây.

Ầm! ầm! ầm!

Hắn lăn lộn trên đất mấy vòng mới dừng lại, bất tỉnh nhân sự.

Một lúc sau, hắn tỉnh lại. Cú đá vừa rồi đau đến mức khiến hắn hoa mắt, chóng mặt.

Lộp cộp! Lộp cộp!

Mộc Mộc chậm rãi bước tới.

Đồng tử tên Phó trại chủ co rút lại.

‘Cái bắp chân đó là …’

Hắn chưa từng thấy ai có bắp đùi và bắp chân cuồn cuộn, săn chắc đến vậy. Quần áo ôm sát đến nỗi như sắp nứt ra.

Lần đầu tiên hắn thấy người ta mặc quần áo mà cơ bắp vẫn nổi rõ mồn một. Uy lực khủng khiếp đó … lẽ nào xuất phát từ những khối cơ bắp kia?

- Xem ra các vị sơn tặc không chú trọng rèn luyện gân cốt. Người nào người nấy đều yếu nhược.

‘Nó đang nói cái gì vậy …’

Lộp cộp! Lộp cộp!

‘Hự!’

Tiếng bước chân đều đều của Mộc Mộc như bóp nghẹt cổ họng hắn. Kinh hoàng tột độ, hắn lắp bắp:

- Ngươi… ngươi không sợ hậu hoạ sao? Nếu ta chết, người của Vô Lương Trại sẽ kéo đến đây trả thù. Ngươi có chắc mình chống đỡ nổi không?

Mộc Mộc quay sang nhìn Du Diệp Khanh, như muốn hỏi ý kiến nghĩa phụ.

Thấy vậy, tên Phó trại chủ như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vàng van xin:

- Vị thiếu hiệp này! Xin hãy tha mạng cho ta! Ta xin thề, sẽ không bao giờ quay lại đây nữa! Ta lấy danh dự của Phó trại chủ Vô Lương Trại ra đảm bảo!

Du Diệp Khanh trầm ngâm suy nghĩ. Liệu có nên tin lời hắn ta không?

Hắn vịn vào đùi bị thương, loạng choạng bước tới chỗ tên Phó trại chủ.

Tên Phó trại chủ vội quỳ xuống, dập đầu van xin:

- Xin thiếu hiệp tha mạng!

- Mộc Mộc.

- Dạ.

- Con có nhớ lời ta dạy, quân tử phải độ lượng không?

- Con nhớ ạ.

‘Phù!’

Mặt tên Phó trại chủ sáng bừng lên. Quả nhiên, nhìn tướng mạo nho nhã, phong thái ung dung của người đàn ông này, chắc chắn là một vị học giả. Hắn ta thoát chết rồi!

Nhưng …

- Nhưng nếu kẻ nào dám đụng đến người nhà ta, thì không cần phải độ lượng.

‘Hả!?’

- Vừa rồi ngươi ra lệnh cho bọn chúng giết con ta phải không?

- Khoan, chuyện đó …

Xoẹt! Phập!

Chưa kịp nói hết câu, Du Diệp Khanh đã rút con dao găm trên đùi mình ra, đâm thẳng vào cổ họng tên Phó trại chủ.

- Khục … khục … khốn … kiếp …

Thịch!

Tên Phó trại chủ ôm cổ, giãy giụa rồi tắt thở.

‘Hộc … hộc…’

Tuy làm vậy để bảo vệ con trai, nhưng đây là lần đầu tiên Du Diệp Khanh giết người. Hai tay run lên bần bật.

Cả đời chỉ biết cầm bút, nào ngờ lại gặp phải chuyện này …

Dù vậy, hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, không muốn để con trai thấy mình sợ hãi, nhưng đôi chân cũng bắt đầu run rẩy.

‘Ư…’

Vết thương ở đùi càng thêm đau nhức.

Mộc Mộc vội vàng chạy tới đỡ nghĩa phụ.

- Nghĩa phụ không sao chứ?

- Ta … ta không sao. Ư …

- Sao nghĩa phụ lại rút dao ra?

Xé!

Mộc Mộc xé một mảnh vải áo, băng bó vết thương cho nghĩa phụ.

Du Diệp Khanh nhíu mày, nói với giọng khó nhọc:

- … Con trai … Băng chặt quá … Đùi ta sắp … nổ tung rồi …

- Á!

Mộc Mộc luống cuống nới lỏng mảnh vải.

Du Diệp Khanh nhìn Mộc Mộc, thầm nghĩ:

‘Sao nó càng lúc càng khỏe ra vậy?’

* * *

[Nếu bạn phát hiện bất kỳ chỗ nào không ổn về bản dịch này thì hãy để lại lời bình dưới khung comment. Sự hài lòng của bạn chính là sự thành công của chúng tôi.]

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương