Billy tỉnh giấc khi Andy nhón chân đi qua phòng khách để thả con chó ra ngoài đi vệ sinh. Dù thằng bé cố tình quay mặt đi, nhưng Billy vẫn kéo chăn che cho Ellie đang nằm cạnh mình trên sofa xiên xẹo.

Cậu nhớ lại nỗi sợ hãi tối qua khi thấy chiếc xe thùng màu xanh dừng lại trước xe mooc, nhưng rồi Ellie chui ra khỏi xe. Cô giải thích rằng mình đã cho người khác mướn xe còn mình thì lái chiếc xe tải của họ. Rồi cô kể cho cậu nghe mình đã nhìn thấy cảnh sát Jake Baldwin ấy có đến nhà chị Mace. Ellie đã đậu xe ngoài đường cái, chờ gã đi ra, nhưng cô chờ mãi chẳng thấy nên cô hé mắt nhìn qua cửa sổ nhà Mace và thấy hai người họ đang ngồi cạnh nhau trên ghế sofa.

“Chắc em hiểu lầm anh ta rồi,” Ellie bảo. “Theo em, anh ta không làm việc cho David đâu. Thậm chí anh ấy còn gọi cho em và nhắ lại là anh ấy muốn giúp đỡ cho em nữa.”

Billy vẫn không thể vui nổi. Cậu phải biết là Mace bình an vô sợ mới được.

Andy trở vào với con chó quấn quýt bên chân nó, và cả hai nhanh chóng biến mất sau cánh của phòng ngủ duy nhất trong xe moóc.

Cặp mông tròn của Ellie áp sát vào giữa hai đùi Billy khiến cậu cương cứng. Đêm qua cô đã bảo cô sẵn sàng trao thân cho cậu nếu cậu muốn. Chúa ơi, cậu muốn chứ, và thật là khổ sở khi phải nằm cạnh tấm thân mềm mại của cô. Nhưng lần đầu mà ân ái với Ellie trên sofa gãy chân, không chút riêng tư và xung quanh đây rác rến, hình như là không được đúng đắn cho lắm, vậy nên Billy chỉ hôn cô và bảo cô chờ đến khi nào hai đứa được ở một mình. Tuy chưa bao giờ tâm sự với Mace về chuyện ấy, cậu vẫn chắc là Mace sẽ khen cậu vừa làm việc tốt. Billy nghĩ đến việc chị gái tự hào về mình.

Ellie trở mình. “Chào buổi sáng,” cô nũng nịu bằng giọng eo éo.

Cậu hôn lên mũi người yêu. Chắc hẳn người ta có chòng ghẹo Ellie vì giọng nói của cô. Nhưng khi Ellie đi với cậu thì đừng hòng. Nếu người ta không biết bỏ qua giọng nói của cô mà nhận thức được vẻ đẹp của cô ấy, thế thì họ thật ngốc tất. Mà Billy không chỉ nói đến vẻ bề ngoài. Rất nhiều đức tính của Ellie nhắc cậu nhớ đến Mace. Cũng như Macy, khi yêu ai Ellie cũng yêu bằng cả trái tim mình. Cô đã yêu cậu như thế, và cũng hết lòng lo lắng cho bà, người đã nuôi mình từ tấm bé. Thậm chí Ellie còn xin vào viện dưỡng lão làm việc để được ở bên chăm sóc cho bà. Bà đã mất, nhưng cô vẫn không bỏ quên những bệnh nhân khác, dù cô có thể kiếm nhiều tiền hơn bằng nghề phục vụ bàn.

Trong những lá thư gửi cho cậu, Ellie kể về những ông bà mà cô đã có dịp chăm sóc. Cũng có vài chuyện tiếu lâm. Tuy nhiên cũng có cả chuyện buồn, chẳng hạn nhiều người không bao giờ được con cháu ghé thăm. Ellie làm nhiều việc cho những bệnh nhân ấy – chẳng hạn cô cắt hình ảnh vui mắt từ tạp chí cũ rồi dán lên tường phía trên giường họ. Thỉnh thoảng cô còn lén mang kẹo hoặc thuốc lá cho những người còn ăn được hoặc hút thuốc được.

Ellie ngẩng lên nhìn quanh căn nhà tạm dưới ánh sáng ban ngày. Cô cau mày. “Thằng bé ở một mình thật à?”

Billy ngồi thẳng dậy, lấy chân đá khẩu súng vào gầm ghế sofa. “Tội nghiệp nó, em nhỉ?”

“Ừ.” Cô che miếng ngáp.

Billy chăm chú nhìn nhìn yêu lúc không trang điểm. Cậu biết Ellie thích trang điểm, nhưng thực ra cô chẳng cần phấn son làm gì. Da Ellie mới mịn màng làm sao. Billy không biết cô bao nhiêu tuổi – chắc lớn hơn cậu một hai tuổi gì đó chăng? Cậu chẳng màng.

Cặp mắt lục bảo của người yêu bắt gặp ánh mắt cậu. “Hôm nay ta sẽ làm gì hả anh?” Giọng cô không giấu nổi lo lắng.

“Anh phải tìm mọi cách nói chuyện được với Mace để biết chắc chị ấy vẫn bình an.” Billy có nghe radio và biết ông Hal còn sống. Brandon thì không được may mắn như thế. Billy nhớ lúc ấy mình đã cuối xuống và ghé sát mặt Brandon hỏi lớn, “chúng nó đi đến đâu vậy? Nói cho tôi biết đi.” Địa chỉ mà người bạn tù cho cậu lúc hấp hối là manh mối duy nhất, nên cậu chỉ còn biết hy vọng địa chỉ là chính xác.

Billy rùng mình. Cảnh tượng Brandon tuyệt vọng chờ chết trên vũng máu thật đáng sợ. Đến giờ này, Billy vẫn không chắc có phải mình đã bắn viên đạn giết chết Brandon hay không. Nếu đúng, thì đó là tai nạn mà thôi. Nhưng không phải vì thế mà sau này cậu không hối hận.

Ellie sốt ruột cựa mình bên cạnh cậu. “Rồi sau đó mình làm gì?”

“Anh cũng … không biết nữa,” cậu đáp. Cậu không thể nói sự thật cho Ellie. Cô ấy chắc chắn không thích đâu, nhưng quả thật cậu không tìm được cách nào khác để thoát khỏi mớ bòng bong này. Ngày hôm qua cậu đúng là thằng hèn. Nhưng hôm nay thì không. Ngay sau khi cậu biết Mace bình an vô sự, cậu sẽ làm cái việc đáng lẽ phải làm từ hôm qua. Cậu sẽ truy tìm và giết David Tanks.

Jack và Macy đến đồn cảnh sát muộn hơn một giờ so với dự tính của anh.

“Họ đang chờ trong phòng đồn trưởng đấy.” Donaldson bảo.

Jake huých Macr về phía Donalson, “Canh chừng cô ấy hộ tớ.” Dù cho bắt đầu thấy mến Mace, Jake buộc phải xét lại sức hấp dẫn của mình. Sáng nay, đụng chuyện gì cô ấy cũng cãi cho bằng được – nào chuyện nhanh chóng sửa soạn đến đồn, nào là chuyện công dân, hay về món xúc xích và bánh giòn anh mua trên đường đi. À mà không, cô không cãi lý về món ấy. Cơ bản là cô nhất định không ăn. Jake nhìn túi đựng đồ ăn của cô.

“Tôi không cần người trông trẻ,” Mace phản đối.

“Vào đây nào,” Donaldson hất đầy chỉ Macy về phía phòng làm việc của Jake, rồi theo Jake ra hành lang. “Chuyện gì đang xảy ra thế?”.

“Cô gái pizza chính là chị ruột của Billy Moore đấy. Hắn…”

“Là một trong những tên tù vượt ngục,” Donaldson tiếp lời. “Chết tiệt thật!”

“Ừ, mà này, tớ nói nghiêm chỉnh đấy – canh chừng cô ấy chặt chẽ vào. Cô ấy thích lỉnh đi lắm.”

“Cậu có nghĩ là cô ta tiếp tay cho chúng vượt ngục không?”

Sau cái thái độ bất hợp tác của Mace sáng nay, đúng là Jake đã cân nhắc đến khả năng ấy nhưng.. “Không, tớ không nghĩ thế. Nhưng cô ấy không thích đến đây. Điều này, theo cách nghĩ của cô ấy, có nghĩa là cô ấy có quyền đi về.”

Jake nhớ lúc trên xe, Macy thao thao bất tuyệt về quyền công dân và anh không biết cô gái này lấy thông tin từ đâu. Đó chẳng phải là loại thông tin mà cô góp nhặt từ các chương trình truyền hình, ngược lại cô nàng hùng hồn như thế một luật sư sành sỏi. Ai cũng biết cảnh sát chẳng bao giờ ưa luật sư cứng cỏi cả.

Anh bất giác đưa tay lên vuốt tóc. Macy Tucker quả rất bí ẩn. Cô vừa hấp dẫn anh vừa làm anh tức cành hông. Anh nhìn cô đang di đến cửa sổ phòng làm việc của anh và nhìn ra ngoài.

Ánh mắt anh nán ná nhìn cặp mông gần giống hình trái tim trong lớp vải quần jean bạc màu của cô. Quả thật, anh lúc nào cũng thích những điều bí ẩn hay ho. Bực dọc một chút thì có sao? Nhất là khi cho rằng thái độ như sáng nay của cô xuất phát từ việc lo lắng cho em trai. Anh có thể tưởng tượng ra mình cảm thấy thế nào nếu ở trong hoàn cảnh đó. À mà này, bản thân anh cũng có vấn đề với em trai đấy thôi.

Donaldon tặc lưỡi. “Tốt nhất là cô ta đừng có nhắm vào hạ bộ của tớ.”

“Thôi canh chừng cô ấy đi.” Jake đi xuống hành lang chuẩn bị đối mặt với cả cảnh sát liên bang lẫn đám IA.

Jake, FBI và nhóm thanh tra ngồi bàn thảo những hơn hai mươi phút và thi thoảng lại im lặng một cách khó chịu.

“Tôi đã không hề gặp lại Tanks từ khi tôi làm chứng trong phiên tòa xử hắn.” Jake nhún vai. Tuy cực kỳ khó chịu khi phải ngồi đây lúc này, nhưng nếu anh để cho họ biết thì anh chết chắc. Chẳng phải anh không muốn nói cho họ nghe những gì anh biết, mà anh chỉ bực mình vì có thanh tra liên ngành dính vào vụ này. Tuy hàng năm ròng kiên nhẫn ngồi ở hàng ghế đâu trong nhà thờ và giả vờ nghe như nuốt từng lời thuyết giảng đã giúp anh sẵn sàng đón nhận bất cứ câu hỏi gì thanh tra sắp nêu ra.

Ngồi một bên bàn là đặc vụ James, nhân viên FBI. Bên bàn đối diện là sỹ quan Clayton. Clayton, viên sỹ quan ranh ma của IA, người nói từ đầu đến cuôi. “Nói thế có nghĩa là anh không biết tí gì về vụ vượt ngục à?” Clayton hỏi.

“Tôi chỉ biết những thông tin có trong báo cáo mà thôi.” Jake ngả ghế ra sau cho ghế chỉ đứng bằng hai chân, hy vọng anh làm họ khó chịu theo cách hồi bé anh từng làm mẹ anh khó chịu. Sau đó, anh thả ghế xuống và dang rộng hai tay lên bàn trong tư thế hoàn toàn thoải mái. Anh có thể nhận thấy cái vẻ không lấy gì làm lo lắng của mình có khiến cho Clayton khó chịu, nhưng chẳng hề hấn gì đến đặc vụ James.

Anh liếc qua đại diện của FBI. “Tại sao FBI tham gia vào vụ này thế?”

Jame gấp tập hồ sơ mình đang đọc lại. “Chúng tôi nghe nói trong trại giam có tham nhũng . Hình như vài viên chức của trại giam đã nhận hối lộ từ phạm nhân để ưu tiên cho chúng vài đặc quyền đặc lơi. Ma túy và gái gọi. Tên anh có được nhắc đến.”

“Hay nhỉ,” Jake bảo.

“Hay á?” Clayton gắt. “Anh chỉ có thể nói được từng ấy thôi sao?”

Jake ngoài người ra trước và nói rành rọt. “Thứ thuốc duy nhất thi thoảng tôi mới dùng là aspirin. Còn gái gọi thì.. Này, tôi chưa bao giờ mua dâm cả. Vậy nên, các anh cứ việc ra ngoài mà điều tra. Còn nữa, chính tôi tống David vào tù cơ mà. Vậy làm sao tôi lại ưu tiên cho hắn được chứ?” Anh lại quay sang đặc vụ James. “Huntsville không phải là nhà tù liên bang, tại sao các anh lại quan tâm đến vụ vượt ngục này thế?”

Đặc vụ James không hề nao núng khi nghe câu hỏi ấy. “Chúng tôi đến điều tra Tanks bởi hắn liên quan đến một nhân viên FBI bị sát hại. Bởi tính chất nghiêm trọng của vụ này, hôm nay tôi chính thwucs được bổ nhiệm làm thành viên của lực lượng phòng chống bạo lực Gulf Coast. Chúng ta sẽ cùng điều tra vụ này đấy.”

Nhận thấy sự chân thật trong giọng nói của anh ta, Jake quyết định anh cũng sẽ không giấu diếm, Anh lấy cuộn băng trong túi áo sơ mi và đặt lên bàn.

“Cái gì đây?” Clayton quạu cọ.

Jake nói trực tiếp với đặc vụ James. “Tôi không trách anh đã tra hỏi tôi. Tôi trách anh đã để cho IA liên can vào trước khi anh nói chuyện với tôi. Về việc tên tôi có dính líu, Macy Tucker chỉ là …”

“Sao anh biết chúng tôi đã gặp Macy Tucker?” Tay FBI nhíu mày.

Jake kể từ đầu cho đặc vụ FBI nghe: chuyện Ellie đến báo cảnh sát, chuyện cái xác không đầu, và chuyện anh nhìn thấy tên cô trong báo cáo. Anh bỏ qua chuyện bi bị hành.

Anh chỉ vào cuộn băng lấy từ máy ghi âm tự động. “Anh sẽ nghe thấy hai tin nhắn quan trọng trong này. Một từ Ellie Chandler. Tôi không chắc tại sao cô ta lại dính vào vụ việc này, nhưng hình như chuyện cô ta sợ David Tanks là có thật. Tin nhắn kia là của Tanks – đe dọa cô Tucker.”

“Đêm qua cô ấy không nhắc đến cú điện thoại của Tanks,” Jame bảo.

“Vì lúc cô ấy gặp anh, cô ấy vẫn chưa nghe đoạn băng..” Jake bỏ qua luôn chi tiết anh cũng có mặt ở đấy khi Tanks gọi lại. Chẳng có lý gì phải trút thêm phẫn nộ lên mình.

“Tôi cần nói chuyện với cô này.” Jame có vẻ khó chịu khi thấy Jake biết nhiều thông tin hơn mình, nhưng đồng thời cũng có chút tôn trọng thoáng đố kỵ trong giọng nói anh ta.

“Cô ấy đang ở đây.” Nhưng Jake không muốn họ nặng lời với cô. “Cô ấy chỉ là nạn nhân của toàn bộ chuyện này thôi.”

“Anh có vẻ tin chắc quá nhỉ?” Đặc vụ James nhận xét.

“Đúng vậy.”

“Nếu vậy, cô ấy không có gì phải lo lắng cả.”

James bấm số điện thoại và bắt đầu đưa ra một loạt mệnh lệnh cho ai đó yêu cầu cung cấp thông tin đầy đủ về Macy và bản liệt kê mọi cuộc gọi đến và gọi đi từ điện thoại nhà Macy trong 48 giờ qua. Macy Tucker có thể vô can nhưng điều đó không ngăn được FBI làm đảo lộn cuộc sống của cô. Chuyện này chẳng có gì hay ho. Một đợt sóng thông cảm lẫn tội lỗi ùa vào trong Jake.

“Xem chừng hai anh chị gắn kết với nhau quá nhỉ,” Clayton nói kháy.

“Nếu anh muốn nói về việc tôi không muốn Tanks làm hại Macy Tucker thì vâng, đúng là chúng tôi có ‘gắn kết’ với nhau trong chuyện này,” Jake đáp.

James cúp máy và quay sang Clayton. “Anh Baldwin nói đúng. Tôi đã vội vàng khi đưa IA vào vụ này.”

Vẻ mặt Clayton quê độ. “Chúng ta không thể để cảnh sát phạm lỗi…”

“Việc này không liên quan gì đến anh Baldwin. Nếu anh ấy là bạn của cô Tucker, tôi cho rằng đấy là chuyện riêng của anh ấy.” Tay FBI quay sang Jake. “Tôi định hỏi cô ấy vài chuyện nhưng tôi đoán rwangf anh sẽ tiếp tục để mắt đến Macy Tucker chứ?”

Nàng sẽ không thích đâu, nhưng.. “Vâng, tôi cũng định thế rồi. Tôi sẽ làm hết sức có thể.” Vừa dứt lời, anh biết mình đã tự hứa với lòng. Anh chưa biết sự tận tâm này sẽ làm anh và Macy gần gũi đến mức nào, nhưng một lẽ trong đợi đã xẹt qua người anh xuống tận hai viên bi đang bầm tím. Sự trông đợi mà anh chưa từng có suốt mấy năm qua.

Sau khi rời cuộc họp, cảm giác dễ chịu của anh chỉ kéo dài thêm vài phút ngắn ngủ. Khi đến gần phòng làm việc của mình, anh nghe thấy tiếng cười vọng ra – giọng cười trầm khàn của Donaldson kéo theo tiếng con gái khúc khích vui vẻ. Vừa đến phòng, anh thấy Donaldson gác chân lên bàn ngả đâu ra sau và mặt mày hớn hở. Cô gái Pizza ngồi trên ghế tưa đối diện va co cả hai chân lêc trước ngực, tay vòng ngang ống chân.

Chúa ôi, cô thật đẹp khi cô cười. Và Jake không phải là người duy nhất nhận ra điều đó. Cậu bé vàng của đồn nghiêng đầu nhìn mái tóc dày dặn xõa xuống vai cô và Jake biết cậu ta đang ngắm nhìn tất thảy: Ngắm khóe miệng cong lên khi nhoẻn cười, ngắm mái tóc sẫm màu ôm lấy khuôn mặt, ngắm cặp mắt xanh ánh lên vẻ thông minh nhưng cũng rất dữ dội. Bất chợt, Jake cảm nhận được một tâm tình quá – đỗi – quen – thuộc nhưng hết sức xấu xa đớp lấy mình – sự ghen tuông. Anh nhớ đến bức hình cưới bay trang trọng trên mặt lò sưởi trong nhà mẹ anh. Trong hình, anh trai bảnh bao của anh trong bộ tuxedo vòng tay ôm cô dâu vào sát mình. Lisa, vị hôn thê cũ của anh, mặc váy trắng muốt đang ngước nhìn lên âu yếm. Nỗi đau ấy vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Một tiếng cười giòn tan nữ tính đưa anh về thực tại. Anh trừng mắt nhìn Donaldson, cậu này thì cứ dán mắt vào Macy không rời. “Có chuyện gì vui thế, hai người?”

Cả Macy và Donaldson cùng quay lại nhìn anh.

Jake bước vào, ngồi ghé lên mép bàn đồng thời huých mũi giày của Donaldson. Hai chân cậu chàng rơi xuống đất đánh huỵch. “Thế tên này có mời cô uống nước chưa vây?”

Macy nâng lon nước cam lên. “Anh ấy nhiệt tình lắm. Cảm ơn.” Tuy nhiên nụ cười mấy phút trước của cô tắt dần.

Chó thật, Jake có cảm giác như vừa bị phụ tình. Thôi được, cứ cho là sáng nay nó không có sự khởi đầu tốt đẹp đi nhưng vì cô là người đầu tiên khiến anh chú ý sau hai năm dài nên anh quyết định anh phải cứu lấy tình thế. “Tôi có thể lấy thêm gì cho cô không?”

“Giấy phép để tôi ra khỏi đây.”

Jake nhún vai thay cho lời xin lỗi. “Được thôi, muốn gì thì cứ làm cho hết đi.”

Cô đứng bật dậy. Gấu áo len ngắn co lên để lộ khoảng da bụng mịn màng. Miệng Jake khô khốc. Tất cả những gì anh có thể nghĩ là luồn một tay vào khoảng da trần ấy, rồi vuốt lên trên – hình ảnh chiếc áo lót màu xanh thoáng hiện trong tâm trí anh.

Anh mỉm cười nhìn khuôn mặt không thể gọi là hài lòng của cô. Được rồi, thuyết phục cô không phải là chuyện dễ nhưng Jake chưa bao giờ ngại thách thức cả. Anh giữ giọng nói của mình sao cho thật điềm tĩnh. “Đặc vụ James đang bận gọi điện thoại, và …”

Cô nhướn mày. “Tôi không có ở không cả ngày.”

Jake cũng nhướn mày đáp trả, rồi lên tiếng thật nhã nhặn. “Sẽ không lâu đâu.”

Cô mỉm cười. “Đấy thật là …”

“Ý tưởng không hay,” Jake cắt ngang.

Macy đành ngồi xuống và bắt chéo chân. Đây là khoảng lần thứ một trăm trong ngay kể từ lúc cô từ nhà tắm bước ra đến giờ, Jake thầm khen chiếc quần Jean của cô quá vừa vặn. Bộ đồng phục của nhân viên cửa hàng pizza đã che mất nhiều bí ẩn thú vị. Những đường cong. Những khoảng trễ. Những nơi thú vụ mà đàn ông khao khát khám phá. Bàn chân cô đung đưa nhịp nhàng. Những móng chân sơn màu hồng lấp ló dưới quai mép xăng đan màu trắng. Thậm chí ngón chân cô cũng quyến rũ.

“Chờ mất bao lâu đây?” cô hỏi, kéo Jake chú ý trở lại. Mắt họ gặp nhau và nhìn nhau mãi đấy. Anh lại cảm thấy- cảm thấy sự quyến rũ tận trong tâm khảm, nỗi mong chờ khao khát bỏng cháy.

“Khoảng một tiếng đồng hồ là cùng. Chắc là cô cần tôi xuống nhà ăn lấy món gì đó cho cô dùng tạm nhé.”

“Không cần,nhưng tôi cần chạy đi mua mấy thứ.”

“Để chi?”

Cô cắn môi dưới. “Aspirin. Tôi đang nhức đầu quá thể.”

“Tôi có sẵn mấy viên đây.” Jake xoay Donaldson, cả ghế cùng người, sang chỗ khác – cách xa Macy – và mở ngăn kéo bàn. Anh cầm lọ thuốc, nhoài người qua bàn và đặt nó vào tay cô.

Donaldson đứng lên. “Để tôi lấy cho cô ly nước.”

Jake lừ mắt nhìn cậu ta. “Cô ấy có nước cam rồi mà.”

Macy nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trong tay, đoạn ngẩng đầu lên bảo. “Tôi thích nhãn hiệu tôi hay dùng cơ.”

“Tôi có thể chạy đi mua giùm cô vậy.” Donaldson rút ngay chùm chìa khóa trong túi. “Nhân tiện tôi cũng có việc phải ra ngoài. Thế nhãn hiệu cô…”

“Để tôi làm,” Jake khăng khăng, khó chịu khi thấy Donaldson làm bộ quan tâm tới Macy. Chính xác là Donaldon chỉ giả vờ thật để lấy lòng Macy mà thôi.

Anh đăm đăm nhìn cậu ta. Thốt nhiên cậu bé Vàng trông giống một đối thủ cạnh tranh hơn chứ không còn là một chú nhóc con nữa. Jake trịch thượng lừ mắt như muốn bảo cậu ta tránh ra chỗ khác. Quỷ thật, anh mới là người bị cô gái này thúc gối vào hạ bô cơ mà. Anh phải được ưu tiên chứ.

Rõ ràng Donaldson hiểu cái nhìn ấy. “À, vậy tôi sẽ .. đi giải quyết vài việc ngay đây.”

Jake chờ cậu bé Vàng đi ra và quay sang Macy. “Bây giờ cô nói xem cô cần loại thuốc đau đầu gì nào. Cô cho tôi tên đi, tôi sẽ mua về ngay.”

“Nhưng tôi muốn tự mua cơ.”

“Đặc vụ James có yêu cầu đặc biệt là cô phải đợi ở đây. Nhưng tôi có thể chạy nhanh ra mua.” Anh đang ân cần hết sức đây. Trời ạ, anh là con trai mục sư mà. Anh biết cách tỏ ra nhã nhặn. Anh được dạy bảo phải cư xử lịch sự, nhã nhặn từ trước khi được tập cho ngồi bô kia.

Ánh mắt cô nhìn anh như muốn nói cô không cần anh lịch sự. Cô không cần lịch sự hay nhã nhặn. Cô muốn đối đầu.

Anh khoanh tay trước ngực. “Cô đang cố tình làm khó đấy à?”

Cô không chối nhưng không nói gì thêm.

“Cứ nói thẳng ra cô cần gì đi,” anh gặng hỏi.

“Anh không thể cố tình giữ chân tôi bất chấp mong muốn của tôi,” cô gắt.

Anh lắc đầu. “Tôi chẳng cố tình gì cả - Đừng có mà cứng đâu thế. Cứ nói cô muốn gì đi, tôi sẽ mua về cho cô.”

Cô ngửa đầu ra sau, và cùng với một tia mà Jake thề là tia bất khuất trong mắt , cô mỉm cười. “Được thôi.”

Jake nhẹ cả người. “Thấy chưa, có gì khó lắm đâu?”

“Không hề.”

Giọng cô là lạ khiến anh phải cảnh giác. Nhưng muộn mất rồi.

“Tôi cần mua băng vệ sinh dạng que,” cô bắt đầu – nó thật to đủ để cho ai đi ngang qua cũng nghe thấy được. “Loại trong ống thụt bằng nhựa ấy. Chúng được bán trong hộp màu hồng. Trong siêu thị, anh sẽ thấy chúng được trưng bày ở dãy kệ mà đàn ông hay tránh không đi qua, bên cạnh kệ thuốc nhiễm trùng phụ khoa và sản phẩm khử mùi của phụ nữ ấy. Mà này, anh đừng mua loại băng trong ống thụt bằng bìa cứng nhé. Loại ấy chẳng có dễ chịu gì đâu. Phụ nữa đã phải bị chướng bụng trong mấy ngày của tháng rồi. Chúng tôi không muốn lại bị khó chịu nữa.”

Anh hả họng định nói, nhưng quỷ sứ thật, nói gì được bây giờ chứ?

“Còn nữa, anh phải nhớ mua gói băng có nhiều độ thấm hút khác nhau. À, phải rồi, nhân tiện mua cho tôi ít băng mỏng nữa. Anh cũng biết là mấy ngày này hay bị dây bẩn lắm mà. Tôi thích loại có cánh ấy.”

Macy ước mình có máy chụp hình. Vẻ mặt trung úy cảnh sát Jake Baldwon lúc này thật đúng là đáng giá ngàn vàng. Nhưng cô chưa xong chuyện với anh. Cô mở túi xách lấy ví và đưa cho anh tờ 10 đô la.

“Chừng này là đủ rồi. Nhưng hượm đã. Tôi có tem phiếu đây.” Cô lục lọi một hồi, rồi thả một phiếu giảm giá băng vệ sinh vào tay anh. Theo kinh nghiệm của cô, đàn ông ghét dùng phiếu giảm giá không kém gì bàn luận về sản phẩm phụ khoa. Ôi, ghét cả phải tự tay mua chúng nữa.

Cô thoải mái tựa hẳn lưng vào ghế và mỉm cười. “Tôi sẽ ngồi ngay đây đợi anh quay lại.”

Macy giả vờ sửng sốt khi anh chộp khuỷu tay cô và cơ bản là lôi cô đứng dậy. Khi đi qua bàn tiếp tân ngoài cửa. anh nói với cô trực điện thoại. “Nếu đặc vụ James có hỏi, em bảo tụi anh sẽ về ngay nhé.”

Trên đường từ đó đến cửa hàng, Macy cứ cười toe. Đưa mắt nhìn theo Jake đi dọc kệ bán sản phẩm phụ khoa, cô không thể nhớ ra lần cuối mình được vui như thế là khi nào. Suốt dọc đường đi, Jake lầm lì không nói lấy một tiếng. Không một tiếng nào.

Thế rồi, giữa lúc hả hê nhìn theo anh bị trừng phạt trong câm lặng và cô đến quầy trả tiền và cảm giác dễ c hịu chòng ghẹo được Jake Baldwin phai nhạt dần. Cô quay lại đối mặt với thực tế. Tính mạng em trai cô như ngàn cân treo sợi tóc. Tuy chưa biết bằng cách nào nhưng cô nhất định phải tìm cách giúp Billy, tìm cách đưa em trở về trại trước khi nó gục chết ngoài đường phố. Dù cô thích hay không thích, đấu khẩu với Jake Baldwin không giúp cô giải quyết việc ấy được. Cô phải thực hiện xong cuộc thẩm vấn với FBI và quay về lo cuộc sống của mình.

Hóa ra cuộc thẩm vấn kéo dài hơn cô tưởng. Gần đến hai giờ chiều trung úy Baldwin mới lái xe đưa cô về. Cuộc thẩm vấn với đặc vụ James là một kinh nghiệm khó chịu. Anh ta hỏi đi hỏi lại một 4 hoặc 5 câu theo hàng chục cách khác nhau – rõ ràng là để bóc mẽ nếu cô nói dối. Cô cô gắng bình tĩnh trả lời từng câu một mà không nổi nóng bảo anh ta sao không leo lên mông voi mà ngồi. Trớ trêu thay, người đàn ông diu nhất là cô dường như không thể kiểm soát được miệng lưỡi của mình hôm nay lại chính là người đang ngồi ngay cạnh cô. Cô liếc trộm anh và quyết định đổ hết lỗi cho chứng PMS.

Khi cuộc thẩm vấn gần kết thúc, Baldwin mang cà phê vào phòng cho cả cô lẫn đặc vụ FBI.Không hiểu sao, đặc vụ James có vẻ tôn trọng Jake. Tất nhiên, Macy nhớ cách anh nói chuyện với chồng cũ mình, và nhớ dù cô khó chịu đến đâu , anh vẫn tử tế - và rất bảo bọc cô. Điều này cũng gây nên chút ít tôn trọng cô dành cho anh, bất kể những tình cảm khác mà anh đã gợi lên trong cô. Nghĩ đến đó, cô thấy nghèn nghẹn trong ngực. Chắc có lẽ tại cô chưa bao giờ gặp người đàn ông nào đáng để tôn trọng, ngoại trừ cha Luis. Nhưng cha là thầy dòng nên cô không tính.

“Tôi biết mọi chuyện không dễ chịu gì cho cô,” Baldwin nói khi anh chạy xe vào ngõ nhà cô. Vẻ lầm lì của anh biến mất ngay sau chuyến đi mua băng vệ sinh. Một phần trong cô thấy hối hận vì đã trêu trọc anh.

“Tôi sẽ không sao.”

Cô biết mình sẽ ổn thôi. Jake Baldwin chìa tay giúp đỡ - nhiều lúc đến là cáu tiết – cho cô trong suốt mười tám tiếng qua nhưng đã đến lúc cô phải tự lo rồi. Bên cạnh đó, ngay cả đồng sự của Jake còn cho rằng có thể tên Tanks đang trên đường trốn sang Mexico. Xe chưa kịp dừng hẳn thì cô đã mở cửa nhảy ra ngoài. Đứng trên ngõ nhà mình, cô quay người chúi đầu vào trong xe và nói với anh. “Cảm ơn anh về … tất cả nhé.”

Anh nhìn cô như thể chưa muốn rời đi. “Cứ cách khoảng vài tiếng sẽ có một cảnh sát lái xe ngang qua nhà. Cô cũng có số điện thoại của tôi rồi.” Anh chỉ vào túi xách của cô. Lúc này anh bỏ danh thiếp của mình vào đấy. “Nếu cần gì, cô cứ gọi cho tôi.”

“Tôi sẽ chẳng cần làm gì cả,” cô đáp, rất vững dạ rằng Tanks đã đi xa lắm rồi.

Anh thở dài. “Tôi chỉ muốn giúp thôi Macy ạ.”

“Anh đã giúp rất nhiều rồi.” Nhưng chuyện gì cũng phải có hồi kết. Và hồi kết ấy là đây. Sayonara. Adios.

Ánh mắt nghiêm nghị của anh chợt thay đổi và lấp lánh tia tinh nghịch. “Tôi muốn giúp nhiều hơn thế. Nhưng nếu cô lại định kể lể về sản phẩm phụ khoa nữa thì thôi, tôi biến đây.”

Cô mỉm cười. Ánh mắt họ gặp nhau , nhìn sững trong một hai giây. Cô đúng là rất tôn trọng anh.

Hai giây. Cô mến anh chàng này. Cô thực lòng quý mến anh.

Ba giây. Bực quá. Chuyện này không phải lỗi của PMS rồi.

Cô không thể quay mặt. Nụ cười của anh làm bao cảm xúc của cô dâng trào, đan xen vào nhau và vây chặt lấy con tim cô.

Đủ rồi đấy. Cô không cần dựa dẫm vào đàn ông để cho mình cảm thấy hạnh phúc hơn. Chẳng phải những người tưng đi qua đời cô đã chứng minh hùng hồn cho điều ấy rồi ư? Cầu trời phù hộ cô vì mỏm đá của tình duyên trắc trở đã đến gần lắm rồi. Cô phải chạy trốn trước khi Jake đến gần hơn nữa.

“Hay chúng ăn tối cùng nhau vậy,” Jake đề nghị. “Đến nơi nào dễ thương tí. Tôi có thể ..”

“Không.” Cô sập mạnh cửa xe và hi vọng anh sẽ bỏ đi. Nhưng không, anh tắt máy, mở cửa bước ra và đi vòng sang phía cô.

“Cô không thể đuổi tôi đi dễ dàng thế đâu.”

Cô lùi một bước và giơ bàn tay lên. “Có đấy, tôi đuổi đấy.”

Anh tiếp tục đến gần, như một người đàn ông biết mình muốn gì và quyết tâm phải có được thứ mình muốn. Phong thái đầy nam tính của anh chuyển động lại gần mang theo thêm nhiều cảm xúc bùng lên trong tim cô. Ôi phổi cô: Cô không thể thở được. Tâm trí cô, cô không thể suy nghĩ được gì. Mọi dầu dây thần kinh trên người đều đáp lại nụ cười của anh.

Cô dợm bước lùi quanh chiếc xe, miệng khô đắng, cố gắng thốt lên. “ Anh làm gì vậy? Ừm, … nếu tôi làm anh hiểu lầm thì cho tôi xin lỗi, nhưng tôi không hề quan tâm đến bất cứ …”

“Em nói dối.”

Anh dừng lại đúng lúc anh sắp xô vào cô và tự nhiên cô nghĩ đến một chuyên điên rồ nhất trần đời rằng anh đang thực sự định hôn cô. Bao tiếng nói nội tâm đang gào lên. Chạy đi, nhưng một phần trong cô lại khát khao nó, mong mỏi nó. Cần có nó.

“Tôi nói thật đấy. Tôi không…”

Anh nhìn sâu vào mắt cô. và Macy có thể thề là anh đã nhìn thấu những điều mà cô định không bao giờ để cho một người đàn ông nào khác nhìn ra. Rằng cô là một cô gái đang cần bàn tay vuốt ve của đàn ông. Một người phụ nữ đang mong ước được tựa vào một ai đó.. Một…

Một người giống hệt mẹ già yêu dấu của cô. “Ý tôi là, nếu anh tưởng là…”

Anh chạm nhẹ mọt ngón tay vào môi cô. “Anh chỉ biết rằng em là cô gái đang hoảng sợ. Một người bướng bỉnh đến mức khó chịu đựng nổi. Nhưng anh nghĩ em xứng đáng được chịu đựng, và anh nghĩ…” anh thôi không nhìn cô mà nhìn vào một điểm đằng sau vai trái của cô và mặt anh đanh lại. Cô định ngoái đầu xem cái gì khiến anh thay đổi nhanh đến như vậy nhưng anh đã chộp lấy cánh tay cô.

“Vào xe ngày.”

“Cái gì cơ?”

Anh rút súng ra. “Em trở vào xe. Đừng cãi anh nữa.

Anh đẩy cô ra sau lưng mình và rút nhanh điện thoại từ túi quần, lật nắp và nhấn nút. “Tôi là Baldwin. Tôi đang ở số nhà 417 phố Jackson. Tôi cần hỗ trợ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương