Bất Cẩn Đi Con Đường Nữ Phụ
-
Chương 9: Hôn Một Cái, Rồi Em Đứng Lên.
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường rung lên hai lần, trước khi nó phát ra tiếng động lớn hơn, thì một bàn tay to lớn đã không thương tiếc đã ấn vào nó, thành công kết nối.
Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói vội vàng của đầu dây kia vang lên: “Thư Nhi à, bây giờ cô nên dậy đánh răng rửa mặt đi, tốt nhất là đắp mặt nạ luôn, lần chụp ảnh tạp chí này còn có một hậu bối nữa, nếu mặt cô kém hơn người ta thì nhanh tự sát đi....blah blah.”
-- blah blah, sau đó Phó Nhiên tóm gọn những câu còn lại.
Anh kiên nhẫn chờ đối phương nói xong mới mở miệng: “Tôi đã biết, bây giờ tôi sẽ gọi Vân... Thư Thư dậy.”
Thư Nhi là cái xưng hô quỷ gì, anh gọi Thư Thư thân mật hơn.
Người đàn ông ở đầu dây kia như bị bóp chặt yết hầu, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Anh anh anh anh.... anh là ai?!!"
Tiếng “ai” cuối cùng như bị vỡ .
Phó Nhiên bình tĩnh đáp: “Phó Nhiên.”
Người đàn ông lặp lại lời Phó Nhiên một cách vô thức, khi chữ “F"* gần ra khỏi miệng, anh ta chợt nhớ ra Phó Nhiên.
Là ai, nhất thời nội tâm anh ta cuộn trào, trên mặt không quên cười đáp: “Phó, Phó tổng, chào Phó tổng."
*Vì phiên âm tên Phó Nhiên là Fu Ran'
Phó Nhiên nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nói: “Lát nữa làm phiền cậu mang bữa sáng qua đây."
“Được, không thành vấn đề.”
“Mang đồ Thư Thư thích ăn là được, tôi không kén chọn.”
“À, à... Được."
Trương Đại Vĩ, người đại diện của Vân Thư, dáng người như tên cao lớn thô kệch, bây giờ anh ta đang nắm chặt điện thoại trong tay hoài nghi cuộc đời.
Đm, con cá mặn Vân Thư này có sức quyến rũ như vậy sao? Một buổi tối đã ăn sạch nam thần Phó tổng rồi?
Phục, anh phục rồi.
Xem ra anh ta phải dành thời gian học hỏi kinh nghiệm của Vân Thư mới được!
***
Phó Nhiên nói được làm được, anh xoay người gọi Vân Thư rời giường. Anh gọi vài tiếng, Vân Thư rầm rì không chịu dậy, liên tục ồn ào nói ngủ không đủ.
Phó Nhiên nói: “Nếu không dậy, em sẽ đến muộn buổi chụp hình.”
Đạo đức nghề nghiệp được rèn luyện hằng ngày của Vân Thư khiến cô mở mắt, sau đó cô nhìn thấy gương mặt vô cùng đẹp của Phó Nhiên, còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn đã bị sắc đẹp đánh úp, Vân Thư ngả ngớn trêu Phó Nhiên: “Anh đẹp trai, anh thật đẹp, hôn một cái em dậy ngay."
Nghe vậy, Phó Nhiền bối rối, sau đó anh thật sự cúi đầu hôn mặt Vân Thư một cái, giọng nói khàn khàn: “Hôn rồi, em dậy đi.”
Nói xong, Phó Nhiên ra khỏi phòng, lập tức vào phòng tắm rửa mặt.
Đúng, là rửa mặt, tuyệt đối không phải chạy trối chết, tuyệt đối không phải!
...
Nụ hôn nhẹ của Phó Nhiên khiến não Vân Thư lập tức ngừng hoạt động, nhưng chỉ một lát lại điên cuồng xoay chuyển, nóng đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể cháy lên.
--- Phó, Phó Nhiên, anh ta thể mà, thế mà....a a a!
Vân Thư duỗi tay sờ hai bên má, tuy hôn xong là rời đi ngay, nhưng cái cảm giác này lại quanh quẩn ở trong lòng cô thật lâu, làm tim cô nhộn nhạo mãi không yên.
“Thư Thư, dậy rửa mặt đi."
Người đàn ông dùng nước lạnh rửa mặt, nên trên người còn lưu lại hơi lạnh như băng, cộng thêm vẻ mặt bình thản, khiến Vân Thư cũng bình tĩnh lại.
Vân Thư tự nói với mình, phải bình tĩnh.
Sau đó, vì thất thần mà Vân Thư không cẩn thận lảo đảo một cái, Phó Nhiên kịp thời ôm lấy eo cô, hơi thở lành lạnh bao bọc lấy cả người Vân Thư.
Sau khi sững sờ một lúc, giọng nói bất đắc dĩ lại có chút cưng chiều của anh vang lên: “Đi đứng phải nhìn đường, lần sau cẩn thận một chút đi.”
Ngay sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói vội vàng của đầu dây kia vang lên: “Thư Nhi à, bây giờ cô nên dậy đánh răng rửa mặt đi, tốt nhất là đắp mặt nạ luôn, lần chụp ảnh tạp chí này còn có một hậu bối nữa, nếu mặt cô kém hơn người ta thì nhanh tự sát đi....blah blah.”
-- blah blah, sau đó Phó Nhiên tóm gọn những câu còn lại.
Anh kiên nhẫn chờ đối phương nói xong mới mở miệng: “Tôi đã biết, bây giờ tôi sẽ gọi Vân... Thư Thư dậy.”
Thư Nhi là cái xưng hô quỷ gì, anh gọi Thư Thư thân mật hơn.
Người đàn ông ở đầu dây kia như bị bóp chặt yết hầu, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình: "Anh anh anh anh.... anh là ai?!!"
Tiếng “ai” cuối cùng như bị vỡ .
Phó Nhiên bình tĩnh đáp: “Phó Nhiên.”
Người đàn ông lặp lại lời Phó Nhiên một cách vô thức, khi chữ “F"* gần ra khỏi miệng, anh ta chợt nhớ ra Phó Nhiên.
Là ai, nhất thời nội tâm anh ta cuộn trào, trên mặt không quên cười đáp: “Phó, Phó tổng, chào Phó tổng."
*Vì phiên âm tên Phó Nhiên là Fu Ran'
Phó Nhiên nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nói: “Lát nữa làm phiền cậu mang bữa sáng qua đây."
“Được, không thành vấn đề.”
“Mang đồ Thư Thư thích ăn là được, tôi không kén chọn.”
“À, à... Được."
Trương Đại Vĩ, người đại diện của Vân Thư, dáng người như tên cao lớn thô kệch, bây giờ anh ta đang nắm chặt điện thoại trong tay hoài nghi cuộc đời.
Đm, con cá mặn Vân Thư này có sức quyến rũ như vậy sao? Một buổi tối đã ăn sạch nam thần Phó tổng rồi?
Phục, anh phục rồi.
Xem ra anh ta phải dành thời gian học hỏi kinh nghiệm của Vân Thư mới được!
***
Phó Nhiên nói được làm được, anh xoay người gọi Vân Thư rời giường. Anh gọi vài tiếng, Vân Thư rầm rì không chịu dậy, liên tục ồn ào nói ngủ không đủ.
Phó Nhiên nói: “Nếu không dậy, em sẽ đến muộn buổi chụp hình.”
Đạo đức nghề nghiệp được rèn luyện hằng ngày của Vân Thư khiến cô mở mắt, sau đó cô nhìn thấy gương mặt vô cùng đẹp của Phó Nhiên, còn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn đã bị sắc đẹp đánh úp, Vân Thư ngả ngớn trêu Phó Nhiên: “Anh đẹp trai, anh thật đẹp, hôn một cái em dậy ngay."
Nghe vậy, Phó Nhiền bối rối, sau đó anh thật sự cúi đầu hôn mặt Vân Thư một cái, giọng nói khàn khàn: “Hôn rồi, em dậy đi.”
Nói xong, Phó Nhiên ra khỏi phòng, lập tức vào phòng tắm rửa mặt.
Đúng, là rửa mặt, tuyệt đối không phải chạy trối chết, tuyệt đối không phải!
...
Nụ hôn nhẹ của Phó Nhiên khiến não Vân Thư lập tức ngừng hoạt động, nhưng chỉ một lát lại điên cuồng xoay chuyển, nóng đến mức bất cứ lúc nào cũng có thể cháy lên.
--- Phó, Phó Nhiên, anh ta thể mà, thế mà....a a a!
Vân Thư duỗi tay sờ hai bên má, tuy hôn xong là rời đi ngay, nhưng cái cảm giác này lại quanh quẩn ở trong lòng cô thật lâu, làm tim cô nhộn nhạo mãi không yên.
“Thư Thư, dậy rửa mặt đi."
Người đàn ông dùng nước lạnh rửa mặt, nên trên người còn lưu lại hơi lạnh như băng, cộng thêm vẻ mặt bình thản, khiến Vân Thư cũng bình tĩnh lại.
Vân Thư tự nói với mình, phải bình tĩnh.
Sau đó, vì thất thần mà Vân Thư không cẩn thận lảo đảo một cái, Phó Nhiên kịp thời ôm lấy eo cô, hơi thở lành lạnh bao bọc lấy cả người Vân Thư.
Sau khi sững sờ một lúc, giọng nói bất đắc dĩ lại có chút cưng chiều của anh vang lên: “Đi đứng phải nhìn đường, lần sau cẩn thận một chút đi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook