Bất Cẩn Cái Chọc Thủng Trời
-
Chương 20
Giết chóc càng nhiều, hủy diệt càng nhiều, sụp đổ càng nhanh.
Thuật pháp quay ngược thời gian này là do Tô Hàn sau vô số lần thất bại mới lĩnh ngộ ra, lúc đó hắn cho rằng chỉ cần có thuật pháp này nhất định có thể ngăn cản Tô Băng.
Nhưng kết quả lại càng bết bát hơn.
Tô Băng phá hư, Tô Hàn chữa trị, khiến cho vốn nên chỉ một lần “phá hư” biến thành vô số lần.
Cũng khiến hủy diệt tới nhanh hơn, đừng nói là “ngăn cản”, đây hoàn toàn là thêm dầu vào lửa.
Cho nên, trừ phi bất đắc dĩ, Tô Hàn không muốn dùng đến thuật pháp này, vì đây là uống rượu độc giải khát, giải quyết được vấn đề nhưng tác dụng phụ mang tới lại đếm không xuể.
Trước khi tiến vào cánh cửa thứ chín, Tô Băng nói với thiếu niên bên cạnh rằng: “Lát nữa cách xa ta một chút.”
Nhóm thiếu niên đã cực kỳ sủng bái kính nể lại thêm bảo sao nghe vậy với y, lúc này không hỏi thêm gì, như gà con mổ thóc đáp: “Vâng.”
Tô Băng nghĩ nghĩ một lát, lại dặn: “Dù đã giải quyết xong hết đống bên trong cũng không được tới gần ta.”
Mặc dù ba người đều rất mông lung, những vẫn nhu thuận hiểu chuyện gật đầu đồng ý.
Tô Băng mỉm cười: “Tuy có hơi ngốc, nhưng rất thức thời.”
Tô Hàn: “…” Mặc dù biết y đang khen người ta, nhưng lời khen như vậy, cho âm một vạn điểm e rằng vẫn chưa đủ thấp.
Cũng may Tô Băng nói trong thức hải, bằng không trái tim ba thiếu niên khẳng định vỡ vụn như thủy tinh, nhất thời tức giận chưa biết chừng sẽ mưu triều soán vị, tụ tập lại trừng trị tên “bạo quân” không nói lý này.
Cánh của cuối cùng trong Tỏa Bảo Trận, sau khi mở ra sẽ xuất hiện từng trận gió âm hàn cuồn cuộn, tràn ngập sương đen mang theo mùi chết chóc, đám Giang Ninh Tiển cách khá xa, nhưng vẫn bị ảnh hưởng, bầu không khí khiến người ta ngạt thở, khiến da đầu tê dại, khiến người ta tự nhiên dâng lên nỗi sợ hãi khó hiểu.
Chu Khả Khả dù sao cũng chỉ là một cô nương, gan nhỏ, trợn to mắt nhìn, nét mặt có vẻ vẫn rất bình thường, nhưng đôi chân dưới làn váy đã run lẩy bẩy.
Mà hai cậu thiếu niên bên cạnh cũng là Bồ Tát bùn qua sông, thân mình còn lo chưa xong, căn bản không thế phân tâm giúp đỡ nàng.
Tô Hàn khẽ nhíu mi: “Quỷ tu?”
Tô Băng nói: “Đoán chừng là bị trấn áp ở đây, lâu rồi chưa thấy quỷ tu.” Lời vừa nói ra, mắt y híp lại, ánh lên màu đỏ tươi.
Tô Hàn định nói rồi lại thôi.
Tô Băng nói: “Cái bệnh đa sầu đa cảm này của ngươi nên sửa đi. Tính tình âm u tàn nhẫn, thích giết chóc lại thích ăn thịt người mới là quỷ tu, gà mờ như Tô Xuyên không tính.”
Tô Hàn vì cái tên này mà gợi nhớ đến ký ức đã từ rất lâu xa xôi trước kia, một ký ức không mấy tốt đẹp, thế nhưng lại không thể nào quên… hắn cau mày, không nói một lời.
Tô Băng cũng không nói thêm gì nữa, nhấc chân bước vào cửa thứ chín. Y không hề bị ảnh hưởng bởi màn sương đen âm u, hành động tự nhiên, thoáng như nhàn tản đi dạo trong vườn hoa, đừng nói sợ hãi, chỉ thấy ung dung thoải mái mà thôi.
Như Tô Hàn nói, thủ vệ của cánh cửa cuối cùng này là một tên quỷ tu bị trấn áp vô số năm gần như đã phát điên.
Quỷ tu cũng là người, chẳng qua là lựa chọn một nhánh tu hành cực đoan tàn nhẫn nhất, cũng bởi vì công pháp tà quỷ mà từ từ đánh mất nhân tính, biến thành một quái vật không còn bề ngoài nhân loại.
Tu vi của quỷ tu này thâm hậu, đã có cảnh giới Quỷ Anh hậu kỳ, hơn nữa gã bị áp chế quá lâu, nên đã có phần điên cuồng, vừa nhìn thấy sinh linh, lập tức trở nên hung bạo.
Nếu như là Tô Băng lúc mới vào Tỏa Bảo Trận, có lẽ còn có thể chiến đấu kịch liệt một lúc với gã, dù sao cũng cùng là Nguyên Anh hậu kỳ như nhau, tu vi không chênh lệch nhiều lắm, chiến đấu chính là so thuật pháp và kỹ xảo thành thạo.
Đáng tiếc, đi tới cửa này Tô Băng đã tiếp cận rất gần tới trạng thái đỉnh cao, khi ở trạng thái này, nếu hắn thực sự sử dụng sức mạnh, toàn bộ thế giới sẽ hóa thành mảnh vụn, chứ đừng nói đến tên quỷ tu nhỏ bé này.
Nhưng đây cũng là thời khắc khảo nghiệm Tô Băng, thân thể nhỏ yếu của bản thân lúc này không thể nào khống chế sức mạnh, chiến đấu ngược lại thành trói buộc, hoặc là quá tay, hoặc là quá nhẹ, muốn chuẩn xác thật đúng là phải rất chú tâm tỉ mỉ.
Y đang chuẩn bị ra tay, nhưng khi tên quỷ tu kia sắp sửa tiếp cận thì nhìn rõ diện mạo của gã.
Mày kiếm mắt sao, dưới đôi môi mỏng có một vết sẹo rất nhỏ…
Con ngươi Tô Băng co lại ─ Tô Xuyên?
Quỷ tu này bộ dạng giống y đúc Tô Xuyên.
Tô Băng khẽ nhíu mày, động tác trên tay khựng lại, tên kia vốn nên bị giết chết dễ dàng, lại hơi nghiêng người, dễ dàng tránh thoát.
Tô Xuyên là đệ đệ ruột Tô Hàn, ở thế giới ban đầu, thân nhân sống sót duy nhất của Tô Hàn sau khi Tô gia bị hủy diệt.
Tô Hàn mười sáu tuổi đã vấn đỉnh điên phong, hắn tự tay nuôi lớn đệ đệ bốn tuổi, trút hết tất cả tình cảm, cuối cùng lại vì sơ suất của mình, khiến Tô Xuyên vừa thành niên đã chết oan chết uổng.
Tô Hàn ảo não không cam lòng, ý đồ nghịch thiên, để đệ đệ chết mà sống lại.
Sau khi hao phí hơn mười năm ròng, hắn đã thực sự làm được, nhưng Tô Xuyên sống lại lại thành quỷ tu người người đuổi đánh.
Thích giết chóc, ăn thịt người, một quái vật hình người hung tàn đáng sợ.
Tô Xuyên là một đứa trẻ rất đơn thuần, hắn được Tô Hàn bao bọc quá kỹ, chưa từng chứng kiến nỗi khổ nhân gian, nhưng sau một “Giấc mộng” tỉnh lại, bản thân lại trở thành một quái vật không thể kìm chế bản năng.
Muốn giết người, muốn ăn người, muốn làm hết những chuyện đáng sợ tàn nhẫn, mất nhân tính kia.
Đây hoàn toàn là dằn vặt, dằn vặt Tô Xuyên, cũng là dằn vặt Tô Hàn.
Đó là lần đầu tiên, Tô Hàn nhận ra mình còn quá yếu, yếu đến mức đến người thân cuối cùng cũng không bảo vệ nổi.
Tô Băng hiểu rõ quỷ tu trước mặt này không phải Tô Xuyên, chẳng qua chỉ là một quái vật am hiểu thuật mê hoặc, biến bản thân thành người mà Tô Hàn không đành lòng thương tổn nhất.
Nhưng Tô Băng vẫn không động thủ, dù cho chỉ có gương mặt, ý nghĩa của Tô Xuyên với Tô Hàn cũng không tầm thường.
Đến tận khi Tô Hàn lên tiếng: “Giết gã.”
Tô Băng không chút chần chừ, một mũi nhọn màu đen từ đầu ngón tay bắn ra, linh lực bị đè nén vô hạn thành một điểm, sức mạnh ngưng tụ ra trái lại càng đáng sợ hơn, không có bất kỳ vũ khí sắc bén nào có thể so sánh với nó, nó nhanh chóng lao về phía giữa trán quỷ tu, chính xác không chút sai lầm đâm xuyên qua một điểm còn mảnh hơn cả sợi tóc.
Quỷ tu không thể dùng cách thức bình thường mà giết chết, thân thể hủy diệt thì sẽ lại nhanh chóng tái sinh, chỉ có phá vỡ tử môn, mới có thể vĩnh viễn biết mất.
Mà tử môn là thứ bọn chúng hết sức bảo vệ và che giấu, quỷ tu trước mắt quả rất thông minh giấu tử môn ở sâu trong não, tử môn đặt trong thân thể thường rất khó bị phát hiện.
Tiếc rằng hắn lại gặp phải Tô Băng.
Một người nghiên cứu về quỷ tu đến cực kỳ thấu triệt.
Quỷ tu phát ra tiếng gào thét thảm thiết, nổ thành một đám sương đen, tiêu tan khỏi hậu thế.
Nhưng mũi kim đen Tô Băng phóng ra lúc nãy lại chưa ngừng thế tiến công, sau khi giết chết quỷ tu lại tiếp tục xông thẳng về phía vách tường, từng tiếng xé gió viu viu viu vang lên, mũi kim đen này cư nhiên chọc thủng toàn bộ Tỏa Bảo Trận.
Tô Hàn: “…”
Tô Băng: “…”
Tốt lắm, tu vi của hắn đã khôi phục hoàn toàn, may mà vừa giết chết một quỷ tu Quỷ Anh hậu kỳ, cũng may Tỏa Bảo Trận này kiên cố, bằng không mũi kim kia cũng đủ để chọc thủng toàn bộ đại lục…
Tu vi quay về thời kỳ đỉnh cao, cũng chỉ có thể cố gắng áp chế nó không cho dư ra chút nào.
Tô Băng chẳng có tý hứng thú nào với thân thể yếu đuối này: “Trả lại thân thể cho ngươi.”
Vừa nói xong, Tô Hàn đã mở mắt ra, chân vững vàng đạp trên mặt đất.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giải quyết xong vấn đề trước mắt, có thể trở về Cửu Huyền Tông rồi.
Ý niệm này của hắn vừa xuất hiện, đang xoay người định đi về phía đám Giang Ninh Tiển, lại bỗng truyền đến một tiếng nổ chói tai, hắn mở trừng mắt nhìn, con ngươi co lại.
Tỏa Bảo Trận còn một cơ quan cuối cùng, mà cơ quan này lại nằm ngay chỗ đám Giang Ninh Tiển đứng!
Những lưỡi dao bay như tên bắn không cần đến một hơi thở đã có thể đâm bốn thiếu niên kia thành tổ ong vò vẽ!
Làm sao đây?
Tô Hàn còn chưa có cách nào phóng ra sức mạnh chuẩn xác, hắn ở trong thân thể này, thậm chí đến việc chạy tới bên họ cũng là rất khó khăn.
Trong nháy mắt, Tô Băng lần thứ hai cướp quyền khống chế thân thể, khi Tô Hàn còn đang sững sờ, y đã giơ tay lên, ngón tay chuyển động, lập tức như đang cắt đậu hủ, chém giết tất cả những gì bên trong bao gồm cả bốn thiếu niên kia.
Bốn thiếu niên vốn sức sống bừng bừng nháy mắt thành một đống thịt máu đầm đìa, một đôi mắt hiện lên vẻ mờ mịt thất thố, vừa vô tri lại ngây thơ với cái chết bất ngờ này.
Con ngươi Tô Hàn co rút lại, bị hình ảnh quen thuộc này đâm thẳng vào tim.
Nhưng ngay lúc này, giọng Tô Băng đã vang lên trong đầu hắn: “Còn lại giao cho ngươi.”
Tô Hàn chợt hoàn hồn, hoản toàn tỉnh táo lại.
Nếu như cơ quan của Tỏa Bảo Trận giết chết đám người Thẩm Tiêu Vân, dù có là hắn cũng không cách nào xoay chuyển trời đất.
Nhưng nếu là Tô Băng giết chết họ, vậy hắn có thể sử dụng quay ngược thời gian để chỉnh sửa.
Thuật pháp quay ngược thời gian này là do Tô Hàn sau vô số lần thất bại mới lĩnh ngộ ra, lúc đó hắn cho rằng chỉ cần có thuật pháp này nhất định có thể ngăn cản Tô Băng.
Nhưng kết quả lại càng bết bát hơn.
Tô Băng phá hư, Tô Hàn chữa trị, khiến cho vốn nên chỉ một lần “phá hư” biến thành vô số lần.
Cũng khiến hủy diệt tới nhanh hơn, đừng nói là “ngăn cản”, đây hoàn toàn là thêm dầu vào lửa.
Cho nên, trừ phi bất đắc dĩ, Tô Hàn không muốn dùng đến thuật pháp này, vì đây là uống rượu độc giải khát, giải quyết được vấn đề nhưng tác dụng phụ mang tới lại đếm không xuể.
Trước khi tiến vào cánh cửa thứ chín, Tô Băng nói với thiếu niên bên cạnh rằng: “Lát nữa cách xa ta một chút.”
Nhóm thiếu niên đã cực kỳ sủng bái kính nể lại thêm bảo sao nghe vậy với y, lúc này không hỏi thêm gì, như gà con mổ thóc đáp: “Vâng.”
Tô Băng nghĩ nghĩ một lát, lại dặn: “Dù đã giải quyết xong hết đống bên trong cũng không được tới gần ta.”
Mặc dù ba người đều rất mông lung, những vẫn nhu thuận hiểu chuyện gật đầu đồng ý.
Tô Băng mỉm cười: “Tuy có hơi ngốc, nhưng rất thức thời.”
Tô Hàn: “…” Mặc dù biết y đang khen người ta, nhưng lời khen như vậy, cho âm một vạn điểm e rằng vẫn chưa đủ thấp.
Cũng may Tô Băng nói trong thức hải, bằng không trái tim ba thiếu niên khẳng định vỡ vụn như thủy tinh, nhất thời tức giận chưa biết chừng sẽ mưu triều soán vị, tụ tập lại trừng trị tên “bạo quân” không nói lý này.
Cánh của cuối cùng trong Tỏa Bảo Trận, sau khi mở ra sẽ xuất hiện từng trận gió âm hàn cuồn cuộn, tràn ngập sương đen mang theo mùi chết chóc, đám Giang Ninh Tiển cách khá xa, nhưng vẫn bị ảnh hưởng, bầu không khí khiến người ta ngạt thở, khiến da đầu tê dại, khiến người ta tự nhiên dâng lên nỗi sợ hãi khó hiểu.
Chu Khả Khả dù sao cũng chỉ là một cô nương, gan nhỏ, trợn to mắt nhìn, nét mặt có vẻ vẫn rất bình thường, nhưng đôi chân dưới làn váy đã run lẩy bẩy.
Mà hai cậu thiếu niên bên cạnh cũng là Bồ Tát bùn qua sông, thân mình còn lo chưa xong, căn bản không thế phân tâm giúp đỡ nàng.
Tô Hàn khẽ nhíu mi: “Quỷ tu?”
Tô Băng nói: “Đoán chừng là bị trấn áp ở đây, lâu rồi chưa thấy quỷ tu.” Lời vừa nói ra, mắt y híp lại, ánh lên màu đỏ tươi.
Tô Hàn định nói rồi lại thôi.
Tô Băng nói: “Cái bệnh đa sầu đa cảm này của ngươi nên sửa đi. Tính tình âm u tàn nhẫn, thích giết chóc lại thích ăn thịt người mới là quỷ tu, gà mờ như Tô Xuyên không tính.”
Tô Hàn vì cái tên này mà gợi nhớ đến ký ức đã từ rất lâu xa xôi trước kia, một ký ức không mấy tốt đẹp, thế nhưng lại không thể nào quên… hắn cau mày, không nói một lời.
Tô Băng cũng không nói thêm gì nữa, nhấc chân bước vào cửa thứ chín. Y không hề bị ảnh hưởng bởi màn sương đen âm u, hành động tự nhiên, thoáng như nhàn tản đi dạo trong vườn hoa, đừng nói sợ hãi, chỉ thấy ung dung thoải mái mà thôi.
Như Tô Hàn nói, thủ vệ của cánh cửa cuối cùng này là một tên quỷ tu bị trấn áp vô số năm gần như đã phát điên.
Quỷ tu cũng là người, chẳng qua là lựa chọn một nhánh tu hành cực đoan tàn nhẫn nhất, cũng bởi vì công pháp tà quỷ mà từ từ đánh mất nhân tính, biến thành một quái vật không còn bề ngoài nhân loại.
Tu vi của quỷ tu này thâm hậu, đã có cảnh giới Quỷ Anh hậu kỳ, hơn nữa gã bị áp chế quá lâu, nên đã có phần điên cuồng, vừa nhìn thấy sinh linh, lập tức trở nên hung bạo.
Nếu như là Tô Băng lúc mới vào Tỏa Bảo Trận, có lẽ còn có thể chiến đấu kịch liệt một lúc với gã, dù sao cũng cùng là Nguyên Anh hậu kỳ như nhau, tu vi không chênh lệch nhiều lắm, chiến đấu chính là so thuật pháp và kỹ xảo thành thạo.
Đáng tiếc, đi tới cửa này Tô Băng đã tiếp cận rất gần tới trạng thái đỉnh cao, khi ở trạng thái này, nếu hắn thực sự sử dụng sức mạnh, toàn bộ thế giới sẽ hóa thành mảnh vụn, chứ đừng nói đến tên quỷ tu nhỏ bé này.
Nhưng đây cũng là thời khắc khảo nghiệm Tô Băng, thân thể nhỏ yếu của bản thân lúc này không thể nào khống chế sức mạnh, chiến đấu ngược lại thành trói buộc, hoặc là quá tay, hoặc là quá nhẹ, muốn chuẩn xác thật đúng là phải rất chú tâm tỉ mỉ.
Y đang chuẩn bị ra tay, nhưng khi tên quỷ tu kia sắp sửa tiếp cận thì nhìn rõ diện mạo của gã.
Mày kiếm mắt sao, dưới đôi môi mỏng có một vết sẹo rất nhỏ…
Con ngươi Tô Băng co lại ─ Tô Xuyên?
Quỷ tu này bộ dạng giống y đúc Tô Xuyên.
Tô Băng khẽ nhíu mày, động tác trên tay khựng lại, tên kia vốn nên bị giết chết dễ dàng, lại hơi nghiêng người, dễ dàng tránh thoát.
Tô Xuyên là đệ đệ ruột Tô Hàn, ở thế giới ban đầu, thân nhân sống sót duy nhất của Tô Hàn sau khi Tô gia bị hủy diệt.
Tô Hàn mười sáu tuổi đã vấn đỉnh điên phong, hắn tự tay nuôi lớn đệ đệ bốn tuổi, trút hết tất cả tình cảm, cuối cùng lại vì sơ suất của mình, khiến Tô Xuyên vừa thành niên đã chết oan chết uổng.
Tô Hàn ảo não không cam lòng, ý đồ nghịch thiên, để đệ đệ chết mà sống lại.
Sau khi hao phí hơn mười năm ròng, hắn đã thực sự làm được, nhưng Tô Xuyên sống lại lại thành quỷ tu người người đuổi đánh.
Thích giết chóc, ăn thịt người, một quái vật hình người hung tàn đáng sợ.
Tô Xuyên là một đứa trẻ rất đơn thuần, hắn được Tô Hàn bao bọc quá kỹ, chưa từng chứng kiến nỗi khổ nhân gian, nhưng sau một “Giấc mộng” tỉnh lại, bản thân lại trở thành một quái vật không thể kìm chế bản năng.
Muốn giết người, muốn ăn người, muốn làm hết những chuyện đáng sợ tàn nhẫn, mất nhân tính kia.
Đây hoàn toàn là dằn vặt, dằn vặt Tô Xuyên, cũng là dằn vặt Tô Hàn.
Đó là lần đầu tiên, Tô Hàn nhận ra mình còn quá yếu, yếu đến mức đến người thân cuối cùng cũng không bảo vệ nổi.
Tô Băng hiểu rõ quỷ tu trước mặt này không phải Tô Xuyên, chẳng qua chỉ là một quái vật am hiểu thuật mê hoặc, biến bản thân thành người mà Tô Hàn không đành lòng thương tổn nhất.
Nhưng Tô Băng vẫn không động thủ, dù cho chỉ có gương mặt, ý nghĩa của Tô Xuyên với Tô Hàn cũng không tầm thường.
Đến tận khi Tô Hàn lên tiếng: “Giết gã.”
Tô Băng không chút chần chừ, một mũi nhọn màu đen từ đầu ngón tay bắn ra, linh lực bị đè nén vô hạn thành một điểm, sức mạnh ngưng tụ ra trái lại càng đáng sợ hơn, không có bất kỳ vũ khí sắc bén nào có thể so sánh với nó, nó nhanh chóng lao về phía giữa trán quỷ tu, chính xác không chút sai lầm đâm xuyên qua một điểm còn mảnh hơn cả sợi tóc.
Quỷ tu không thể dùng cách thức bình thường mà giết chết, thân thể hủy diệt thì sẽ lại nhanh chóng tái sinh, chỉ có phá vỡ tử môn, mới có thể vĩnh viễn biết mất.
Mà tử môn là thứ bọn chúng hết sức bảo vệ và che giấu, quỷ tu trước mắt quả rất thông minh giấu tử môn ở sâu trong não, tử môn đặt trong thân thể thường rất khó bị phát hiện.
Tiếc rằng hắn lại gặp phải Tô Băng.
Một người nghiên cứu về quỷ tu đến cực kỳ thấu triệt.
Quỷ tu phát ra tiếng gào thét thảm thiết, nổ thành một đám sương đen, tiêu tan khỏi hậu thế.
Nhưng mũi kim đen Tô Băng phóng ra lúc nãy lại chưa ngừng thế tiến công, sau khi giết chết quỷ tu lại tiếp tục xông thẳng về phía vách tường, từng tiếng xé gió viu viu viu vang lên, mũi kim đen này cư nhiên chọc thủng toàn bộ Tỏa Bảo Trận.
Tô Hàn: “…”
Tô Băng: “…”
Tốt lắm, tu vi của hắn đã khôi phục hoàn toàn, may mà vừa giết chết một quỷ tu Quỷ Anh hậu kỳ, cũng may Tỏa Bảo Trận này kiên cố, bằng không mũi kim kia cũng đủ để chọc thủng toàn bộ đại lục…
Tu vi quay về thời kỳ đỉnh cao, cũng chỉ có thể cố gắng áp chế nó không cho dư ra chút nào.
Tô Băng chẳng có tý hứng thú nào với thân thể yếu đuối này: “Trả lại thân thể cho ngươi.”
Vừa nói xong, Tô Hàn đã mở mắt ra, chân vững vàng đạp trên mặt đất.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giải quyết xong vấn đề trước mắt, có thể trở về Cửu Huyền Tông rồi.
Ý niệm này của hắn vừa xuất hiện, đang xoay người định đi về phía đám Giang Ninh Tiển, lại bỗng truyền đến một tiếng nổ chói tai, hắn mở trừng mắt nhìn, con ngươi co lại.
Tỏa Bảo Trận còn một cơ quan cuối cùng, mà cơ quan này lại nằm ngay chỗ đám Giang Ninh Tiển đứng!
Những lưỡi dao bay như tên bắn không cần đến một hơi thở đã có thể đâm bốn thiếu niên kia thành tổ ong vò vẽ!
Làm sao đây?
Tô Hàn còn chưa có cách nào phóng ra sức mạnh chuẩn xác, hắn ở trong thân thể này, thậm chí đến việc chạy tới bên họ cũng là rất khó khăn.
Trong nháy mắt, Tô Băng lần thứ hai cướp quyền khống chế thân thể, khi Tô Hàn còn đang sững sờ, y đã giơ tay lên, ngón tay chuyển động, lập tức như đang cắt đậu hủ, chém giết tất cả những gì bên trong bao gồm cả bốn thiếu niên kia.
Bốn thiếu niên vốn sức sống bừng bừng nháy mắt thành một đống thịt máu đầm đìa, một đôi mắt hiện lên vẻ mờ mịt thất thố, vừa vô tri lại ngây thơ với cái chết bất ngờ này.
Con ngươi Tô Hàn co rút lại, bị hình ảnh quen thuộc này đâm thẳng vào tim.
Nhưng ngay lúc này, giọng Tô Băng đã vang lên trong đầu hắn: “Còn lại giao cho ngươi.”
Tô Hàn chợt hoàn hồn, hoản toàn tỉnh táo lại.
Nếu như cơ quan của Tỏa Bảo Trận giết chết đám người Thẩm Tiêu Vân, dù có là hắn cũng không cách nào xoay chuyển trời đất.
Nhưng nếu là Tô Băng giết chết họ, vậy hắn có thể sử dụng quay ngược thời gian để chỉnh sửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook