Bạo Quân – Tế Miễu
-
Chương 102
“Như thế nào là đáng tiếc Thiều Dật không phải người Viễn Cư Quốc nên hai người không có khả năng?”. Sở Hoài Chi cũng gia nhập đội ngũ đốt lên hỏa dục, giận dữ cười, bộ dạng thập phần khủng bố. “Hẳn là ý tứ nếu tiểu tử kia là người đồng quốc, ngươi sẽ để hắn đùa bỡn đi?”
Thụy Hiên đáng thương hề hề lắc đầu. Trời ạ… Biết thế y đã không nói những lời đó với Thiều Dật…
“A… Tay… Đừng…”. Thanh âm ngọt ngào ngăn cản, như trước vô dụng.
“Hai chúng ta có thể cùng một chỗ với ngươi là do đồng quốc sao?”. Tay Mộc Dĩnh Nhiên đã muốn đi xuống dưới.
“Ta…”
“Hừ… Thụy Hiên, đừng nói…”. Mộc Dĩnh Nhiên xé góc áo, nhét vào miệng Thụy Hiên.
“Chúng ta không thể để âm thanh mềm mại đáng yêu của ngươi lại bị…người thứ tư nghe thấy!”. Tay Sở Hoài Chi cũng từ lưng Thụy Hiên lần xuống.
Người thứ tư kia, không cần nói cũng biết là Thiều Dật. Hai người mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thế nào rồi cũng phải đối mặt với sự thật.
“Ô… Ô…”. Tiếng kêu của Thụy Hiên quả nhiên nhỏ đi rất nhiều, đại khái chỉ có hai tên ở trên người nghe được.
Vì sao lại không điểm huyệt? Này còn hỏi! Nếu điểm á huyệt thì còn nghe cái gì nữa? Người khác không được nghe, không có nghĩa là bọn họ cũng không a!
“Hiên…”
Hai người cùng tấn công cơ thể mẫn cảm của Thụy Hiên, đưa Thụy Hiên lâm vào dục vọng mãnh liệt.
Nhưng ngay lúc y đạt tới cao trào chuẩn bị phát tiết, mọi động tác nhất loạt đình chỉ.
Sao tự nhiên lại ngừng?
“Hôm nay đến đây thôi.”. Mộc Dĩnh Nhiên thu tay, cười tủm tỉm nói.
Gì?!
“Thân thể chúng ta còn chưa hồi phục, hôm nay cứ thế đã.”. Sở Hoài Chi một bộ suy yếu.
Gạt người! Biểu hiện vừa rồi mà lại là thân thể không tốt? Cư nhiên giờ lại để y nhắm mắt nghỉ ngơi?
“Rõ ràng là cố ý!” Thụy Hiên ủy khuất.
Bọn họ sinh khí. Sinh khí cái gì? Đương nhiên là vì việc vừa mới nói… Ghen là tốt lắm, chứng tỏ hai người họ quả nhiên thích y. Chỉ khổ y… Tay bị trói, hai người lại không giúp. Y phải giải quyết dục vọng của mình thế nào đây?
Sau đó, trong mười ngày trên đường trở về Viễn Cư Quốc, Thụy Hiên đều bị hai người kia tra tấn như vậy. Thẳng đến khi hồi phủ, y mới được giải thoát, hơn nữa lại thêm vài ngày không xuống được giường.
Thụy Hiên đáng thương hề hề lắc đầu. Trời ạ… Biết thế y đã không nói những lời đó với Thiều Dật…
“A… Tay… Đừng…”. Thanh âm ngọt ngào ngăn cản, như trước vô dụng.
“Hai chúng ta có thể cùng một chỗ với ngươi là do đồng quốc sao?”. Tay Mộc Dĩnh Nhiên đã muốn đi xuống dưới.
“Ta…”
“Hừ… Thụy Hiên, đừng nói…”. Mộc Dĩnh Nhiên xé góc áo, nhét vào miệng Thụy Hiên.
“Chúng ta không thể để âm thanh mềm mại đáng yêu của ngươi lại bị…người thứ tư nghe thấy!”. Tay Sở Hoài Chi cũng từ lưng Thụy Hiên lần xuống.
Người thứ tư kia, không cần nói cũng biết là Thiều Dật. Hai người mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thế nào rồi cũng phải đối mặt với sự thật.
“Ô… Ô…”. Tiếng kêu của Thụy Hiên quả nhiên nhỏ đi rất nhiều, đại khái chỉ có hai tên ở trên người nghe được.
Vì sao lại không điểm huyệt? Này còn hỏi! Nếu điểm á huyệt thì còn nghe cái gì nữa? Người khác không được nghe, không có nghĩa là bọn họ cũng không a!
“Hiên…”
Hai người cùng tấn công cơ thể mẫn cảm của Thụy Hiên, đưa Thụy Hiên lâm vào dục vọng mãnh liệt.
Nhưng ngay lúc y đạt tới cao trào chuẩn bị phát tiết, mọi động tác nhất loạt đình chỉ.
Sao tự nhiên lại ngừng?
“Hôm nay đến đây thôi.”. Mộc Dĩnh Nhiên thu tay, cười tủm tỉm nói.
Gì?!
“Thân thể chúng ta còn chưa hồi phục, hôm nay cứ thế đã.”. Sở Hoài Chi một bộ suy yếu.
Gạt người! Biểu hiện vừa rồi mà lại là thân thể không tốt? Cư nhiên giờ lại để y nhắm mắt nghỉ ngơi?
“Rõ ràng là cố ý!” Thụy Hiên ủy khuất.
Bọn họ sinh khí. Sinh khí cái gì? Đương nhiên là vì việc vừa mới nói… Ghen là tốt lắm, chứng tỏ hai người họ quả nhiên thích y. Chỉ khổ y… Tay bị trói, hai người lại không giúp. Y phải giải quyết dục vọng của mình thế nào đây?
Sau đó, trong mười ngày trên đường trở về Viễn Cư Quốc, Thụy Hiên đều bị hai người kia tra tấn như vậy. Thẳng đến khi hồi phủ, y mới được giải thoát, hơn nữa lại thêm vài ngày không xuống được giường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook