Bạo Quân – Tế Miễu
-
Chương 101
Đột nhiên xe ngựa nảy lên một cái, Thụy Hiên không cẩn thận mất đà ngã nhào về phía trước.
“A!”. Xong rồi, thế nào cũng tiếp xúc thân mật với sàn xe ngựa.
Cảm giác đau khi nào mới đến nhỉ?
Giống như cái gì cũng không xảy ra…
Thụy Hiên hé mắt, hóa ra là được hai người kia đỡ!
“Cảm ơn.”. Thụy Hiên nói lời cảm tạ. Đang định đứng lên…
“Ai u…”. Đau a! Tự nhiên lại buông tay, khiến y thực sự ngã xuống rồi.
“Các ngươi…” làm cái gì thế?
Sở Hoài Chi thế nhưng lại thô lỗ ném y lên ghế, nghĩ y là cá sao, có thể ở tình huống như vậy trở mình? Hại y lại bị đụng vào vách xe.
“Thụy Hiên, sao phải đeo mặt nạ?”. Mộc Dĩnh Nhiên cười cười, đưa tay kéo mặt nạ ra.
Thụy Hiên lúc này trong lòng nổi lên một hồi chuông cảnh báo, y có cảm giác như sắp chết đến nơi…
“A… Ta…”
“Không cần giải thích.”. Mộc Dĩnh Nhiên tiến lại gần, hôn xuống thật sâu.
“Ưm…”
Chờ một chút! Hai người này đang tính toán ở ngay đây làm cái chuyện-gì-đó có phải không?
Đáng chết! Kĩ xảo hôn của Mộc Dĩnh Nhiên vì sao lại tốt như thế chứ?
“Ân…”. Thụy Hiên chìm đắm trong nụ hôn đầy mãnh liệt, không hề phát hiện y phục chính mình đã bị cởi ra, cũng không biết hai tay đã bị trói lại sau lưng.
“Ngươi chính là như vậy cấp Thiều Dật ăn sao hả?”. Sở Hoài Chi lạnh lùng lên tiếng.
Thật tức chết, lúc trước hai người họ vô cùng vất vả dạy dỗ được thân thể mẫn cảm là thế, lại bị tiểu tử kia chiếm tiện nghi. Hừ! Sau này trọng tâm dạy dỗ sẽ chuyển thành “Ngoài huynh đệ bọn họ, Thụy Hiên cho dù bị ai bính cũng không có phản ứng.”
Sương mù đong đầy hai mắt, Thụy Hiên sửng sốt nhìn hai người… Sao lại cảm thấy có mùi giấm đâu đó nha?
“Cái thân thể mẫn cảm chết tiệt này!”. Cơn giận của Sở Hoài Chi đã sớm bộc phát lên cao.
Thụy Hiên cuối cùng cũng ý thức được tình cảnh của mình…
“Các ngươi muốn làm gì?”. Hai gò má đỏ lên, bọn họ cư nhiên nghĩ…muốn…
“Thụy Hiên… Thiều Dật hắn đã chạm qua toàn thân ngươi đi, kể cả địa phương tư mật cũng vậy phải không?”. Nụ cười của Mộc Dĩnh Nhiên sáng lạn đến chói mắt, nhưng thanh âm băng lãnh không hề giống bình thường.
“A… Là vì ta mất trí nhớ…nên mới…”. Trái tim Thụy Hiên cấp tốc nhảy lên.
Thảm rồi… Y thực sự thảm rồi…
“Mất trí nhớ là đúng, hôm nay ngươi thừa nhận mình yêu Thiều Dật cũng là đúng sao?”
“A… Đúng là có yêu… Nhưng lúc đó ta không nhớ gì cả…”. Thần ơi… Phật ơi… Có ai mau tới cứu ta…
“Nghĩa là mọi sai lầm đều do ngươi mất trí nhớ? Ngươi đúng là quên không còn một mảnh a… Ngay cả hương vị, cảm giác của hai người chúng ta cũng quên luôn…”. Mộc Dĩnh Nhiên thong thả nói, ngón tay ác ý quanh quẩn trên nụ hoa phấn hồng của Thụy Hiên.
Thực thích…
“A!”. Xong rồi, thế nào cũng tiếp xúc thân mật với sàn xe ngựa.
Cảm giác đau khi nào mới đến nhỉ?
Giống như cái gì cũng không xảy ra…
Thụy Hiên hé mắt, hóa ra là được hai người kia đỡ!
“Cảm ơn.”. Thụy Hiên nói lời cảm tạ. Đang định đứng lên…
“Ai u…”. Đau a! Tự nhiên lại buông tay, khiến y thực sự ngã xuống rồi.
“Các ngươi…” làm cái gì thế?
Sở Hoài Chi thế nhưng lại thô lỗ ném y lên ghế, nghĩ y là cá sao, có thể ở tình huống như vậy trở mình? Hại y lại bị đụng vào vách xe.
“Thụy Hiên, sao phải đeo mặt nạ?”. Mộc Dĩnh Nhiên cười cười, đưa tay kéo mặt nạ ra.
Thụy Hiên lúc này trong lòng nổi lên một hồi chuông cảnh báo, y có cảm giác như sắp chết đến nơi…
“A… Ta…”
“Không cần giải thích.”. Mộc Dĩnh Nhiên tiến lại gần, hôn xuống thật sâu.
“Ưm…”
Chờ một chút! Hai người này đang tính toán ở ngay đây làm cái chuyện-gì-đó có phải không?
Đáng chết! Kĩ xảo hôn của Mộc Dĩnh Nhiên vì sao lại tốt như thế chứ?
“Ân…”. Thụy Hiên chìm đắm trong nụ hôn đầy mãnh liệt, không hề phát hiện y phục chính mình đã bị cởi ra, cũng không biết hai tay đã bị trói lại sau lưng.
“Ngươi chính là như vậy cấp Thiều Dật ăn sao hả?”. Sở Hoài Chi lạnh lùng lên tiếng.
Thật tức chết, lúc trước hai người họ vô cùng vất vả dạy dỗ được thân thể mẫn cảm là thế, lại bị tiểu tử kia chiếm tiện nghi. Hừ! Sau này trọng tâm dạy dỗ sẽ chuyển thành “Ngoài huynh đệ bọn họ, Thụy Hiên cho dù bị ai bính cũng không có phản ứng.”
Sương mù đong đầy hai mắt, Thụy Hiên sửng sốt nhìn hai người… Sao lại cảm thấy có mùi giấm đâu đó nha?
“Cái thân thể mẫn cảm chết tiệt này!”. Cơn giận của Sở Hoài Chi đã sớm bộc phát lên cao.
Thụy Hiên cuối cùng cũng ý thức được tình cảnh của mình…
“Các ngươi muốn làm gì?”. Hai gò má đỏ lên, bọn họ cư nhiên nghĩ…muốn…
“Thụy Hiên… Thiều Dật hắn đã chạm qua toàn thân ngươi đi, kể cả địa phương tư mật cũng vậy phải không?”. Nụ cười của Mộc Dĩnh Nhiên sáng lạn đến chói mắt, nhưng thanh âm băng lãnh không hề giống bình thường.
“A… Là vì ta mất trí nhớ…nên mới…”. Trái tim Thụy Hiên cấp tốc nhảy lên.
Thảm rồi… Y thực sự thảm rồi…
“Mất trí nhớ là đúng, hôm nay ngươi thừa nhận mình yêu Thiều Dật cũng là đúng sao?”
“A… Đúng là có yêu… Nhưng lúc đó ta không nhớ gì cả…”. Thần ơi… Phật ơi… Có ai mau tới cứu ta…
“Nghĩa là mọi sai lầm đều do ngươi mất trí nhớ? Ngươi đúng là quên không còn một mảnh a… Ngay cả hương vị, cảm giác của hai người chúng ta cũng quên luôn…”. Mộc Dĩnh Nhiên thong thả nói, ngón tay ác ý quanh quẩn trên nụ hoa phấn hồng của Thụy Hiên.
Thực thích…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook