Ngay khi Thụy Hiên cùng thủ hạ rời tửu lâu, quân đội Viễn Cư Quốc ở gần đó theo chỉ thị của Hoa Thuần cũng chuẩn bị trở về. Quân doanh lúc này kì thực chỉ còn cái xác, chính là để che mắt người khác, thuận tiện cho kế hoạch sau này.

Cho nên, khi Thụy Hiên đuổi đến chỗ đội quân, bọn họ đã đi được một nửa lộ trình. Mà Bùi Trình Quan đối với việc Mộc, Sở hai người bị an bài tận phía sau cũng chỉ có một phản ứng: “Nhóm lão đại trúng độc, thân thể suy yếu, chúng ta đây rõ ràng phải dựa vào ngươi thôi đúng không?”

“Nếu là ngươi nguyện ý nghe lệnh của ta, thì hẳn là vậy.”. Thụy Hiên cười nhạt, y đang cưỡi ngựa đi cùng Bùi Trình Quan và Hứa Nghi.

“Vậy… Chúng ta không được đổi thành ngày ra đêm phục sao?”. Bùi Trình Quan vẻ mặt khẩn cầu hỏi.

“Ngày phục đêm ra không tốt sao?”. Thụy Hiên vẫn cười.

“Cũng không phải không tốt…”. Bùi Trình Quan gãi gãi má.

“Vậy cứ duy trì thế đi.”. Thụy Hiên một câu gạt bỏ thỉnh cầu của Bùi Trình Quan.

“A!!! Vì sao chứ?”. Bùi Trình Quan hô to.

“Chẳng vì sao cả.”. Dứt lời, liền quay ngựa chạy về phía xe của Mộc, Sở hai người.

Rất xa rồi y vẫn còn nghe thấy Bùi Trình Quan đang lớn giọng phàn nàn.

Thật thú vị! Nói giống hệt Hoa Thuần.

“Đang cười cái gì?”. Thanh âm Sở Hoài Chi từ trên xe truyền đến.

Bọn họ phải ngồi trên xe ngựa buồn chán muốn chết, Thụy Hiên cư nhiên cưỡi ngựa ngoài kia mà cười, thực đáng giận.

Lại nói đến lúc hai người điên cuồng tìm kiếm, y lại ở Tân Ngu Quốc thoải mái qua ngày. Tuy rằng mất trí nhớ, nhưng…cùng y một chỗ là Thiều Dật a! Y lại còn cùng tên đó… Cho dù thế nào cũng đều khiến kẻ khác sinh khí!

“Thân thể các ngươi đã khá hơn chút nào chưa?”. Thụy Hiên ngừng cười, vui vẻ hỏi.

Còn nữa! Y giống như thừa nhận chính mình yêu thượng Thiều Dật. Vậy còn bọn họ? Chẳng lẽ lại như lời Thiều Dật nói, chỉ vì cùng là người Viễn Cư Quốc, lại bị ép buộc nên Thụy Hiên mới chịu ở cùng bọn họ?

“Thân thể các ngươi có tốt hơn không?”. Không hề biết suy nghĩ của hai người, Thụy Hiên hỏi lại lần nữa. Kì quái. Sao không đáp lại? Có khi nào thân thể chuyển biến xấu?

Càng nghĩ càng uể oải, càng làm hai người khó chịu, tâm tình tụt xuống đáy cốc, ngay cả Thụy Hiên hỏi cũng không đáp.

Thực uổng bọn họ vất vả hiểu ra mình yêu thượng y…

Thụy Hiên thấy hai người vẫn chưa trả lời, trong lòng không khỏi lo lắng, liền dưới sự trợ giúp của Phong đi vào trong xe ngựa.

“Các ngươi không có việc gì chứ?”

Mộc, Sở hai người dường như không nghe thấy, chỉ ngồi đó không nhúc nhích.

“Này!”. Thụy Hiên lay nhẹ, hai người kia rốt cục nhìn y.

“Các ngươi cảm thấy thế nào?”

Im lặng…

“Không trả lời, chính là tốt nha?”. Thụy Hiên nhíu mày, lắc đầu rời khỏi xe ngựa.

Không để ý đến y, lại còn bày ra khuôn mặt đáng ghét như vậy!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương