Bảo Mẫu
Chương 3

Sau khi biểu diễn xong, chúng ta liền tới địa điểm tuyên truyền, phỏng vấn, ghi âm, quay chụp, không có Quan Chí Lãng tồn tại, chúng ta lại trở nên bình tĩnh.

Vất vả hoàn thành công việc cả ngày, cuối cùng có thể về nhà, đương nhiên là quay về nhà tên kia, nếu y cần ta lưu lại, ta sẽ lưu lại, nếu y không cần ta, ta sẽ ở trên đường đi một chút, hoặc là ở bên trong xe ngủ cho đến bình minh.

『 Nếu đáng yêu vì sao ta không người yêu, ta hàng đêm một mình khẩn cầu có ai tới trong nhà toạ toạ ……』 Đang lúc ta tính toán đi vào trong đó ăn cơm, điện thoại của ta liền vang lên.

” Uy?” Nhìn vào màn hình là số của một người xa lạ.

『 Thiêm Nhạc ~ ngươi có tan tầm hay chưa?? Chúng ta cùng nhau ăn bữa tối được không??』

” Ngươi là ai?” Trong óc ta một đoàn hỗn loạn, không có bao nhiêu người biết số điện thoại của ta.

『 Nha ~~~ không thể tưởng được Thiêm Nhạc lại vô tình như thế, vừa mới gặp mặt liền quên người ta!!! Lãng ~ ta là Lãng ~~』

” Lãng!?” Ta vẫn nhớ không nổi là ai, người phía sau lại đột nhiên cướp đi điện thoại của ta.

” Quan Chí Lãng!!! Ngươi đến tột cùng muốn như thế nào!?…… Cái gì!? Không được!!! Hắn là bảo mẫu của ta, ta nói không được chính là không được!!!” ” Ba” một tiếng, tên kia hung hăng đóng điện thoại, ta phảng phất nhìn thấy trên người y phát ra tia lửa giận.

” Đến nhà của ta đi.” Một câu mệnh lệnh quyết định nơi mà buổi tối ta phải đi về, ta không biết tại sao y phải tức giận vì một cú điện thoại, nhưng rất nhanh ta liền đã biết.

Vừa tiến vào nhà, y liền đem ta đẩy ngã, mạnh mẽ đóng cửa lại, phát cuồng xông lên quyền đấm cước đá vào người ta.

” Tại sao ngươi lại đê tiện như thế!? Ta không thể thoả mãn ngươi sao!? Còn muốn bắt cá hai tay!? Rác rưởi!!! Tiện nhân, phế vật!!!……” Khắp nơi trên thân thể đều đã bị quyền đánh, ta nằm trên mặt đất mặc y phát tiết, đối với sự quở trách của y, ta cảm thấy thập phần vô lý, ta khi nào thì bắt cá hai tay!? Một thứ rác rưởi giống như ta, sẽ có người nguyện ý thượng ta sao!? Nhưng ta không có phản bác y, rác rưởi phải có bộ dáng của rác rưởi, chỉ cần cho y tiết hết giận, sự tình liền giải quyết, tuy rằng y là lần đầu tiên phẫn nộ như vậy……

『 Nếu đáng yêu vì sao ta không người yêu, ta hàng đêm một mình khẩn cầu có ai tới trong nhà toạ toạ ……』 Trong lúc y ra sức đánh ta, điện thoại của ta lại vang lên, làm cho cơn giận dữ trong y càng phát hoả hơn. Y nắm lấy tóc của ta, đem cả người ta kéo dài tới trên giường, thô bạo kéo quần ta xuống, không hề dự triệu sáp nhập, rút ra, thân thể thừa nhận vô cùng thống khổ, hô hấp thập phần khó khăn, tầm mắt mông hồ……

” Đáng yêu!? Ngươi đừng nói cho ta biết ngươi đáng yêu…… a… a…… ngươi chính là rác rưởi cũng chính là tiện nhân, rác rưởi!!!” Cảm thụ trong cơ thể gì đó loạn đảo, cái lổ tai thì nghe y nhục mạ, tự nhiên cũng hiểu được chính mình rất đê tiện, tuy rằng ta là rác rưởi, tuy rằng ta là phế vật, nhưng ta cho tới bây giờ đều không có phòng trở y, ta chỉ yên lặng làm một bảo mẫu, làm một đối tượng bị y phát tiết, tại sao y phải đối với ta như vậy? Ta nhắm mắt lại, hy vọng hết thảy những việc này không là thật……

Khi ta tỉnh lại, đã qua ba ngày, địa điểm là bệnh viện, bên cạnh là quản lí của tên kia, Tiểu Huệ, nàng là người tốt, đối ta cũng không tồi.

” Thiêm Nhạc, ngươi cảm thấy như thế nào rồi!? Dật lần này thật quá mức, nhưng ngươi tha thứ cho y đi, nói sao thì các ngươi cũng đã hợp tác năm năm rồi, y là người ra sao ngươi so với ta rõ nhất, y chỉ là muốn phát tiết phát tiết thôi.” Lời nói của Ân Tiểu Huệ làm ta khiếp sợ, ta kinh ngạc nhìn nàng.” Ta… ta biết quan hệ của các ngươi, vất vả ngươi, nhưng ngươi phải biết rằng, Dật là một ngôi sao, việc này không tốt bị người biết, cho nên đành phải vất vả ngươi, lần này là y quá mức, ta cam đoan y không có tiếp theo!!!”

Ta cũng không nói gì, trên thực tế ta từ trước đến nay đều luôn trầm mặc, hơn nữa chuyện tới hiện giờ ta cũng không mặt mũi nào đối diện Ân Tiểu Huệ, không biết trong lòng nàng, ta là loại người gì!? Là món đồ chơi để Ôn Gia Dật phát tiết tính dục sao!? Chủ nhân tuy rằng làm sai, nhưng là món đồ chơi ta cũng chỉ phải nhẫn nhịn sao!?

” Ngươi có yêu cầu gì hay không?” Ân Tiểu Huệ thấy ta không phản ứng, miễn cưỡng hỏi.

” Ta… ta muốn từ chức……” Gian nan nói ra những lời nên sớm nói từ lâu.

” Thiêm Nhạc, sự kiện nháo lớn đối với ngươi cũng không ưu đãi, ngươi ngẫm lại đi, sau khi ngươi trọng thương liền từ chức, ngoại giới sẽ nghĩ như thế nào!? Phóng viên sẽ đăng tin như thế nào!? Ta biết uỷ khuất ngươi, nhưng nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng.” Lời nói của Ân Tiểu Huệ đều một mực bảo hộ Ôn Gia Dật, tất cả mọi người đã biết, làm gì còn tại trước mặt ta diễn trò!? Ta cho tới bây giờ cũng không thích xem, nhưng bọn họ đều cưỡng bức ta xem tiết mục đó, Ôn Gia Dật như thế, Quan Chí Lãng như thế, Ân Tiểu Huệ cũng như thế.

” Như vậy, sau khi ta khang phục mới từ chức……” Đây là nhượng bộ của ta.

” Phải làm như thế nào ngươi mới có thể đánh mất ý niệm này trong đầu!? Ta cho Dật đến giải thích với ngươi đi!?” Ân Tiểu Huệ ra điều kiện với ta.

“……. Ta nghĩ buông tha cho.” Đúng, ta buông tha cho, ta buông tha cho việc làm rác rưởi của Ôn Gia Dật.

” Thiêm Nhạc, ai không muốn buông tha cho!? Ngươi mang một thân vết thương như thế này rời đi, có thể tới đó xin cơm ăn!? Ngươi cho rằng Ôn Gia Dật sẽ bỏ qua cho ngươi sao!? Ngươi cho rằng ngươi có thể hảo hảo sống qua ngày sao!?” Ta biết Ân Tiểu Huệ nói đều là sự thật, ta không có lựa chọn nào khác.” Ngươi biết không!? Sau khi ngươi hôn mê, Dật nhiều khẩn trương như thế nào đâu, ngươi có lẽ cho rằng y là vì sợ ngươi chết, nhưng ngươi nên nhìn vẻ mặt y khi đó, y là sợ mất đi ngươi, yêu cùng hận sẽ làm cho rất nhiều người có cảm giác sai lầm, biểu đạt sai lầm, có lẽ y cũng cảm giác sai lầm, bởi vì từ trước y đã xảy ra một việc, cũng trải qua giống như ngươi, tha thứ cho y đi!!! Ta cam đoan nếu ngươi lại bị y gây thương tích, ta sẽ chấp nhận ngươi tạm rời cương vị công tác.”

Ta không rõ ý của Ân Tiểu Huệ, cũng không muốn biết tên kia đã trải qua cái gì, ta chỉ biết cúi đầu thừa nhận sự thật.

Ta không hề phản kháng trở lại bên cạnh Ôn Gia Dật làm rác rưởi, các phóng viên đối với việc tại sao ta bị thương cảm thấy hứng thú, trong một tháng Ôn Gia Dật trả lời mấy mươi lần cùng một đáp án” Ta không có hảo hảo chiếu cố bảo mẫu nhà ta nên làm hắn bị thương.” A ~ Ta chính là “được” y rất chiếu cố mới bị thương, thực lực diễn trò của tên kia lại tăng thêm một bậc.

Tiếp đó, ở một vũ hội công khai, ta gặp gỡ người gián tiếp làm ta bị thương, Quan Chí Lãng. Ta chưa cùng hắn chào hỏi, hơn nữa vì tránh mặt hắn, ta liền ra ngoài ban công hút thuốc.

” Nghe nói ngươi bị trọng thương.” Quay đầu lại nhìn, là hắn.

” Là ta liên lụy ngươi sao!?” Hắn đi đến bên cạnh ta, vươn tay định vuốt ve hai má của ta, ta lập tức tránh đi.

” Không phải.” Ta phủ nhận vấn đề của hắn.

” Ta có thể gọi điện thoại cho ngươi nữa được không!?” Không tốt đâu!? Ta khó xử nhìn hắn.

” Vậy thì… ta nhắn SMS cho ngươi là có thể đi!?”

” Tuỳ ngươi.” Không muốn tiếp tục cùng hắn dây dưa, nhanh chóng rời đi hiện trường. Trở lại bên người Ôn Gia Dật, tên kia nhìn ta lại nhìn nhìn Quan Chí Lãng ngoài ban công.

” Chúng ta đi thôi.” Không chút cảm tình mệnh lệnh, ta thói quen tiêu sái ở phía trước vì y mở đường.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương