Bảo Mẫu
Chương 2

” Ngươi là bảo mẫu của Dật sao!? Tên gọi là gì?”

” Hoàng Thiêm Nhạc.”

” Thiêm Nhạc!? Rất có ý nghĩa, người nhà của ngươi nhất định hy vọng ngươi có thể tăng thêm khoái hoạt!”

” Có thể.” Ta vẫn đang lễ phép trả lời, ta không nghĩ nói cái gì để phản bác hắn, thứ nhất ta không biết hắn, thứ hai chuyện quá khứ đã qua đi, ta không muốn nhớ lại.

” Ngươi rất thích đọc sách sao? Ta nhớ không lầm thì mỗi lần thấy ngươi đều đang đọc sách thì phải.” Sao nói như vậy!? Ta cuối cùng cảm thấy hắn đối ta rất có hứng thú……

” Ân.”

” Công việc của bảo mẫu rất vất vả đúng không!? Bảo mẫu của ta thường xuyên oán giận lượng công việc nhiều quá! Hắn hiện tại thay ta về nhà lấy quần áo, bởi vì hắn quên mang y phục mà ta sắp mặc để diễn xuất, chính là tiết mục thay nhi đồng tổ chức biểu diễn, Dật cũng là một trong những khách quý đi!?” Hắn rốt cuộc muốn như thế nào!? Ta chỉ muốn lẳng lặng đọc sách a!!!

” Đúng, chờ Ôn tiên sinh làm xong phỏng vấn sẽ đến hội trường.”

” Ôn tiên sinh!? Ngươi là như vậy xưng hô với Dật sao!? Là y yêu cầu sao!?”

Hắn giống như bị ta doạ vậy, nhưng, cần kinh ngạc như vậy không!?

” Ân, cũng xem như là y yêu cầu!” Bởi vì tên kia nói ta không có tư cách gọi tên của y, thế là ta liền quyết định xưng hô y là ” Ôn tiên sinh”.

” Lãng!? Tại sao ngươi lại ở trong này??” Tên kia từ trong phòng đi ra, làm gì vậy chứ!? Dùng ánh mắt ngoan độc như vậy nhìn ta, ta lại đắc tội gì với ngươi sao?

” Giống với ngươi làm phỏng vấn rồi mới đi thay nhi đồng tổ chức biểu diễn ~ Thật phiền đi ~”

” Phiền sao!? Uy, Hoàng Thiêm Nhạc, chúng ta đi thôi!” A ~ Chỉ ở trước mặt người khác y mới gọi tên đầy đủ của ta, bình thường y chỉ biết kêu ta là ” Hoàng rác rưởi”, ” Hoàng phế vật”.

” Dật, cho ta quá giang xe một đoạn đường được không? Bảo mẫu của ta thay ta đi lấy đồ rồi, không có xe dùng ~~ được không??”

” Không cần! Ngươi đón tắc xi đi đi!” Thật là kỳ quái, y không phải luôn luôn thích ra vẻ người tốt sao!? Tại sao khác thường như vậy!?

” Ta mặc kệ, ta chính là muốn ngồi xe của ngươi!!!” Trên đời tại sao lại có ai xấu tính giống như người này!? Quan Chí Lãng vừa nói vừa xả tay tên kia ra.

Bọn họ cứ như vậy lôi kéo tranh luận một hồi, cuối cùng, tên xấu tính kia thắng thế, vô cùng cao hứng cùng tên còn lại ngồi ở băng sau, mà thân là bảo mẫu ta đương nhiên phụ trách lái xe, thế nhưng……

” Thiêm Nhạc, ngươi thích nhất là tác giả kia??”

” Thiêm Nhạc, số điện thoại của ngươi là mấy??”

” Thiêm Nhạc, bình thường có hoạt động gì??”

” Thiêm Nhạc……”

” Ngươi có thể thôi lải nhải không!? Vừa lên xe đã không ngừng hỏi hỏi hỏi, tên kia chính là phải phụ trách lái xe, ta cũng không muốn chết vì tai nạn xe cộ, còn phải chết cùng một chỗ với ngươi!!!” Ôn Gia Dật thật sự chịu không được Quan Chí Lãng cứ luôn miệng hỏi, trên thực tế ta chính mình cũng chịu không được… Vì trả lời vấn đề nhàm chán của hắn, ta phải dùng một lượng câu dùng cho cả một tuần, miệng mỏi chết mất.

” Có thể cùng Thiêm Nhạc chết chung cũng không tồi ~( cười)”

” Quan tiên sinh ngươi không cần nói giỡn như vậy được không!?” Bởi vì một chút cũng không buồn cười, nếu cùng ta chết chung là chuyện không tồi, kia tại sao bên cạnh ta chỉ có một mình ta!? Đương nhiên, còn có tên kia……

” Ta là nói nghiêm túc đấy.” Ngữ khí của hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc, làm ta nghĩ đến lời hắn nói là thật, nhưng, ta có thể tin tưởng không!?

” Đã muốn tới rồi, mời hai tiên sinh xuống xe đi.” Sao có thể chứ, sao có thể là thật, ta so với ai khác đều rõ ràng, ta cả đời đều bị mọi người chán ghét đến chết, hơn nữa Quan Chí Lãng sao có thể cùng ta và tên kia giống nhau thích nam nhân!? Đối mặt sự thật đi thôi!!!

” Cám ơn Thiêm Nhạc, còn có không cần gọi ta tiên sinh gì đó, gọi ta Lãng được rồi~” Hắn đối ta nhiệt tình mỉm cười, kia tươi cười thật ấm lòng, đối với cái loại rung động này làm ta không biết làm sao, là thật tâm sao!? Là giả sao!? Là……

” Ngây ngốc cái gì!?” Ôn Gia Dật đột nhiên đối ta rống giận, ta thoát khỏi suy nghĩ của mình, đối mặt gương mặt giận dữ của y, làm ta hiểu được tươi cười kia nhất định là giả, bọn họ đều là nghệ sĩ, như thế nào có cái gì thật tình chứ!? Nhìn người trước mặt này ta đã biết rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương