Bảo Bối Sát Thủ Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo
-
Chương 6: Mười hai năm sau
Khi ông Phan đi vệ sinh về, Trâm Anh đã ngủ thiếp đi mất rồi. Ông lắc đầu cười. Con gái ông thật là, như vậy mà cũng ngủ được. Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên, tuổi bằng ông Phan, đến cung kính nói “Ông chủ, đã mua được vé”
“Khi nào thì khởi hành?” ông Phan không nhìn người đàn ông kia, chỉ nhìn cô bé đang ngủ gục trên vai Ngọc Diệp.
“Vâng, là chuyến bay lúc ba giờ” Thụ Nhân, người đàn ông đó cung kính đáp.
“Bây giờ hai rưỡi rồi, chúng ta lên máy bay ngồi đi” ông Phan nói xong bước đến bên cạnh Trâm Anh, ra dấu im lặng với Ngọc Diệp và Nghi Dung, cúi người xuống bế Trâm Anh vào lòng. Ông làm rất cẩn thận, tránh làm cho cô bé tỉnh dậy. Rồi ông đi theo Thụ Nhân đến nơi xoát vé. Ngọc Diệp và Nghi Dung chạy theo phía sau.
Lúc này Quế Chi đang nghe nhạc. Đột nhiên nhỏ cảm thấy như có thứ gì quan trọng đang rời xa nhỏ. Bỏ tai nghe ra, nhỏ quay đầu nhìn xung quanh, nhưng không thấy gì hết. Nhỏ tự vỗ vào má mình nói “Haizzzzz…sao lại bị ảo giác chứ”
“Nè cô bé, đang nhìn gì đó? Hay là lâu quá không thấy anh quay lại nên nhớ rồi” Bảo Kiệt trêu chọc nhỏ.
“Ảo tưởng” Quế Chi trừng mắt
“Ê, A Kiệt nhân lúc hai ông bà già này không có ở đây, định bắt cóc con gái chúng tôi hả” bà Đặng khoác tay chồng, cầm túi đựng nước đến.
“Chú với cô lại nghĩ xấu cho con rồi” Bảo Kiệt trả lời bà Đặng, xong quay sang nói với nhỏ: “à, chuyến bay của chúng ta là ba rưỡi nha Quế Chi”
“Vâng…” Quế Chi cười tươi nói. Nhưng thật sự nhỏ không muốn cười một chút nào. Diệu Anh rơi xuống biển đến nay vẫn chưa tìm thấy, lòng nhỏ làm sao có thể vui vẻ được. Chẳng qua nhỏ không muốn nhìn thấy mọi người lo lắng thôi.
Sau cái ngày Quế Chi khóc một trận, nhỏ đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Diệu Anh rơi xuống biển, mọi người nói Diệu Anh đã chết. Nhưng sâu trong tim nhỏ, có một điều gì đó làm cho nhỏ cảm nhận được, Diệu Anh vẫn còn sống. Nếu vậy, chắc chắn nhỏ sẽ tìm được Diệu Anh của nhỏ. Nhỏ tin chắc bọn họ sẽ gặp lại nhau thôi.
Anh Nhi bảo bối, mình tin bọn mình sẽ sớm gặp lại thôi. Mình hứa với cậu đó
///////////////////////////////////// Mười hai năm sau///////////////////////////////////
Nước Anh - London
Đêm nay, trời rất đẹp. Ánh trắng yếu ớt chiếu rọi xuống căn biệt thự tối đen làm cho nó càng thêm mờ ảo. Căn biệt thự này rất đồ sộ. Dù căn biệt thự không bật đèn nhưng nhờ ánh trăng yếu ớt, ta có thể nhìn thấy từng tốp bảo vệ đi tuần để bảo đảm an ninh khu biệt thự. Trong các góc khuất, camera đang làm việc hết hiệu suất.
Trong góc khuất của camera, có hai bóng đen đang ẩn núp. Hai bóng đen đó bịt kín từ trên xuống dưới, chỉ để lộ đôi mắt của mình. Từ đôi mắt của họ, người ta có thể nhận ra họ là con gái.
“Kiyoko gọi Kimiko, Kimiko trả lời” một trong hai cô gái kia nhỏ giọng nói. Giọng của cô trong trẻo như tiếng nước chảy, nghe rất vui tai. Cô ấn vào một nút trên hoa tai rồi nói. Lập tức, một giọng nói tinh nghịch nhưng không kém phần nghiêm túc vang lên bên tai Kiyoko “Kimiko trả lời, báo cáo, tất cả các camera đã ngừng hoạt động, thời gian chúng ta chỉ có mười phút, Kiyoko phải cẩn thận”
“Được, chị giám sát mọi nhất cửa nhất động của toà biệt thự, có gì báo cho em” Kiyoko nói xong với Kimiko, quay sang Kyubi nói “Mười phút, hành động”
Dứt lời, hai cô gái linh hoạt, nhanh nhẹn nhảy vào một cái cửa sổ đang mở mà Kyubi nhắm từ trước mà không ai hay biết. Khi vào trong, dựa theo kế hoạch, hai người đi lên phòng ngủ ở lầu ba. Đường đi của bọn họ là rất quen thuộc. Đấy là do bọn họ hi sinh thời gian một tháng quý báu để dò xét từng ngõ ngách trong khu biệt thự này trong thân phận người hầu. Thật là, tiền nhiều thì phải bỏ đi nhiều thời gian mà.
Vừa đến lầu ba, từng tiếng ái muội từ trong phòng truyền ra làm cho hai cô gái đỏ hết cả mặt. Kyubi nhìn đồng hồ ở cuối hành lang, khuôn mặt biểu hiện vẻ mặt bất đắc dĩ nói nhỏ “bây giờ đã là mười hai giờ rồi, ông già này vậy mà còn sung ghê, làm hơn ba tiếng mà vẫn chưa đủ. Đúng là ông chùm ma tuý có khác…”
“Chỉ một phát súng rồi chuồn” Kiyoko lạnh nhạt nói. Nếu không phải mạng lão già này có giá, còn lâu cô mới rời bỏ những ngày thư giãn để nhận nhiệm vụ này. Thật là,…
“Oki cưng, chị em mình, mỗi người một phát, cộng vào là hai. Bắn xong ta
chuồn” Kyubi nháy mắt nói.
Hai người nhanh chóng rút súng ra, lắp ống giảm thanh vào. Kyubi cầm tay nắm của cửa, ra hiệu sẵn sàng. Khi đã sẵn sàng, cô đột ngột mở cửa làm cho hai người đang bận việc trong phòng giật mình. Không cho họ thời gian suy nghĩ, hai người đống thời bắn hai phát súng. Đôi nam nữ kia chết mà mắt trợn tròn, vẫn không hiểu vì sao mình chết. Trước khi biến mất khỏi hiện trường, Kyubi lấy ra một cái phi tiêu ở trong cái túi nhỏ đeo ngang hông, gắn vào cửa phòng. Trên cái phi tiêu, khắc hình một con chim Ưng đang tung cánh. Nếu ai nhìn thấy biểu tượng này đều sẽ e sợ. Vì, đó là biểu tượng của Phi Ưng, người mà những ông chùm hắc đạo muốn truy lùng về làm người của mình.
Nha Trang
“Chi, hôm nay về Hà Nội rồi, em có muốn đi chào Diệu Anh rồi mới đi không?” Bảo Kiệt ôm Quế Chi từ đằng sau hỏi. Từ sau cái ngày mà Diệu Anh mất tích, Quế Chi đã về Hà Nội trước một tuần để chuẩn bị nói cho cha mẹ nuôi của Diệu Anh biết chuyện. Hai người biết, đầu tiên rất shock, ba nuôi Diệu Anh thì đỡ hơn một chút nhưng mẹ nuôi Diệu Anh thì nằm liệt giường mất một tháng mới có thể gượng dậy được. Từ đó, hai bọn họ không đi cái gì mà khảo cổ nữa mà ở nhà. Hai người nói, con gái bọn họ sẽ trở về, bọn họ muốn đợi con bé trở lại. Thấm thoát cũng đã mười hai năm rồi. Năm nào, vào đợt hè Quế Chi đều đến Nha Trang, ra sườn trái của khu resort ngồi cả ngày. Năm hè nào cũng vậy. Bảo Kiệt thì lúc nào cũng dành thời gian ngày hè cho Quế Chi.
À, nhắc đến Quế Chi và Bảo Kiệt thì phải nói một chuyện tình làm cho bao cô gái ghen tỵ. Bảo Kiệt ở bên cạnh Quế Chi từ khi cô bé chín tuổi. Mới đầu, hai người chỉ coi nhau như là bạn bè. Nhưng đến năm Quế Chi mười sáu tuổi, đã trổ mã thành một thiếu nữ làm nhiều con trai phải điêu đứng. Bảo Kiệt nhìn nhỏ có nhiều ruồi nhặn vây quanh, lâu dần, cậu lên cơn ghen. Đến một ngày đẹp trời, cậu đã rất táo bạo tỏ tình với nhỏ. Hai người làm người yêu đến khi Quế Chi hai mươi một tuổi, cuối cùng cũng đồng ý lời cầu hôn thứ chín chín của Bảo Kiệt. Hai người cưới nhau đến nay đã được một tháng. Lúc này lại đúng lúc đến thời gian Quế Chi đến Nha Trang. Ở đây một tháng, hôm nay là ngày mà nhỏ phải về Hà Nội. Nhỏ muốn ở lâu nữa nhưng điều kiện không cho phép. Bảo Kiệt là phó giám đốc của một công ty, không thể vì nhỏ mà bỏ bê công ty được. Mà giờ nhỏ cũng là bà chủ của một nhà hàng cũng rất có tiếng.
“Có chứ, em phải chào Anh Nhi rồi mới đi được. Em mà không báo trước với Anh Nhi, chắc chắn bảo bối sẽ giận em đó” Quế Chi một tay để lên bàn tay đang đặt trên bụng nhỏ, một tay để lên hai sợi dây truyền nhỏ đeo trên cổ. Anh Nhi, thấm thoát đã mười hai năm trôi qua. Thật lâu đúng không? Nhưng mình đã có thể tự lập rồi. Nếu cậu ở đây thì tốt biết bao.
Ngoài biển, từng cánh chim hải âu bay lên rồi xà xuống. Nước biển trong xanh, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi. Từng tia nắng nhỏ bé chiếu xuống dưới bãi biển đông người. Ở bên sườn trái khu resort, Bảo Kiệt dắt tay Quế Chi, từng bước đi ra biển.
Đến hòn đá mà Quế Chi hay ngồi tâm sự với Diệu Anh, nhỏ thả tay Bảo Kiệt ra, dang hai tay ra, dịu dàng nói “Anh Nhi, hôm nay mình về Hà Nội rồi, năm sau mình mới đến đây tiếp được.”
Lúc này, một cơn gió nhẹ nhàng vờn quanh Quế Chi. Cảm nhận được cơn gió, nhỏ nở nụ cười thầm thì “Gió, có phải Anh Nhi cũng đang nhớ tôi đúng không? Tôi cũng nhớ Anh Nhi lắm. Tôi có cảm giác, ngày chúng tôi gặp lại sẽ không xa đâu”
////////////////////// Tôi là dải ngân hà ngăn cách…ngăn được gì thì ngăn/////////////////
Tại một căn biệt thự ở London
“Aizzzz…tại sao lại thua nữa rồi? Dung, cậu không tha cho mình môt con đường sống được sao?” Ngọc Diệp nhìn vào chữ GAMES OVER to tướng trên máy tính giận dỗi nói.
“Đã chơi thì phải chịu thôi” Nghi Dung tinh nghịch nói rồi quay sang phía cô gái đang ngồi trên sopha đọc tiểu thuyết trinh thám nói “đúng không Trâm Anh bé nhỏ”
Trâm Anh vẫn chú tâm vào cuốn tiểu thuyết, không để ý đến Nghi Dung khiến cho cô chu môi lên oán “Trâm Anh, cuốn sách dày cộp kia có gì hay đâu mà em cứ đọc suốt thế, chán ngắt mà”
“Nâng cao IQ” Trâm Anh lạnh nhạt trả lời. Đã mười hai năm trôi qua, từ một cô bé Trâm Anh đã trổ mã lên thành một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người như thế này. Nhưng khuôn mặt của cô không có thay đổi gì nhiều. Vẫn đôi mắt to, vẫn cái mũi thẳng, vẫn đôi môi nhỏ nhắn đầy đặn. Nếu không phải khuôn mặt cô luôn luôn lạnh nhạt, như thể nói với bất cứ ai muốn tới gần “Đừng làm phiền tôi”, thì bây giờ đã có một đoàn tàu đạp đổ cửa mà cầu hôn cô rồi.
“Trâm Anh, em thật là không đáng yêu gì hết. Hồi nhỏ em dễ thương lắm mà, vì sao khi bắt đầu học võ bắn súng, em trở nên đáng ghét như vậy?” Nghi Dung oán
“Dung, cậu không để ý gì hết. Trâm Anh của chúng ta mỗi khi đọc sách là coi mọi người bên cạnh nó như không khí luôn. Bây giờ cậu oán với ai hả” Ngọc Diệp vỗ vai Nghi Dung, nhìn về phía người con gái đang ngồi trên sofa chăm chú đọc sách nói.
“Hừ, mấy cuốn sách không thú vị gì hết, đọc phí cả thời gian, thà mình đọc truyện tranh còn hơn. Chẳng hiểu con bé thích mấy cái quyển sách đó ở điểm nào nữa?” Nghi Dung hỡn dỗi nói.
“Được rồi, chúng ta chơi tiếp đi” Ngọc Diệp nói rồi cầm điều khiển điện tử lên chơi tiếp. Nghi Dung thấy vậy thì vứt hết mọi chuyện chơi game với Ngọc Diệp.
Còn Trâm Anh, cô đang đọc tiểu thuyết nhưng vẫn để ý đến của hai người chị của mình. Khi nghe thấy câu nói đó của Nghi Dung. Đột nhiên, có một giọng nói trẻ con mang theo nét giận dỗi vang lên trong đầu cô “Hừ, mấy cuốn sách lãng xoẹt, thà mình đọc truyện tranh còn hơn. Chẳng hiểu Anh Nhi thích mấy cuốn sách đó ở điểm nào chứ?”. Trâm Anh ngồi ngẩn ra. Trong đầu hiện lên hàng loạt câu hỏi. Giọng nói kia là của ai? Anh Nhi là ai? Chủ nhân giọng nói đó với Anh Nhi có quan hệ gì? Mà cô có quan hệ gì với hai người đó?...
Đúng lúc này, một người hầu nữ đi vào, cầm một hộp bưu kiện nói “cô chủ, có
người gửi bưu kiện cho cô”
“A…à, được rồi, cô cứ để đó đi” Trâm Anh giật mình nói.
Cô hầu kia khi để bưu kiện trên bàn rồi quay lại công việc của mình. Còn Trâm Anh, cô nhìn bưu kiện đầy khó hiểu. Cô có đặt cái gì đâu, cũng không có quen ai để gửi đồ. Với lại, căn nhà này, với danh nghĩa của cha cô, không ai biết người sống ở trong này là ai. Lúc các cô ra khỏi nhà, sẽ luôn đi xe ô tô kín. Người làm trong này toàn là người mà cha cô huấn luyện nên từ người hầu đến quản gia ai cũng đều có võ.
Cầm bưu kiện lên, nhìn tên người gửi, cô nụ cười. Cầm máy lên, bấm một dãy số, cô bỏ cuốn tiểu thuyết lên bàn, người ngã ra sau ghế, nhàn nhã đợi đối phương bắt máy. Không để cô đợi lâu, bên kia rất nhanh bắt máy. Truyền đến tai cô là một giọng nói nam không ra nam, nữ không ra nữ nói “Ai da, hôm nay sao hoả đâm vào trái đất hay sao mà thủ lĩnh Phi Ưng gọi điện đến cho tôi vậy?”
“Eric, dạo này cậu có vẻ nhàn dỗi quá ha. Chúng tôi đã nói chúng tôi muốn nghỉ ngơi, một tháng trước cậu gửi bưu kiện cho chúng tôi. Nếu không phải tiền làm việc đó rất nhiều, tôi đã mua một vé bay đến đánh cho cậu một trận. Vậy mà giờ cậu còn gửi thêm bưu kiện cho chúng tôi nữa. Cậu có vẻ đã ngứa da ngứa thịt rồi” Trầm Anh lạnh lùng nói.
“Kiyoko, cậu ở bên đó thật là nhàn nhã nha, để lại một mình tôi ở cái đất nước Pháp xa hoa. Cậu có biết, một ngày có bao nhiêu người muốn thuê các cậu không? Cậu không ở đây khiến cho một thân mảnh mai này của tôi phải xem từng bưu kiện rồi gửi trả cho người ta. Mấy người nghỉ hai năm rồi đó. Hai năm nay tôi mệt mỏi lắm rồi, Kiyoko cậu thật quá đáng” Eric ẻo lả nói
Đúng, Trâm Anh chính là một trong ba cô gái mấy ngày trước đột nhập vào một căn biệt thự ám sát một ông chùm ma tuý. Cô cũng chính là thủ lĩnh của Phi Ưng. Sát thủ Phi Ưng, trong Hắc đạo, ai nghe thấy cũng đều e sợ. Họ nghe đồn rằng Phi Ưng là một công tử của ông chùm nào đó, cũng có người nói Phi Ưng là một đứa trẻ mồ côi…và rất nhiều rất nhiều. Nhưng bọn họ không ai biết, Phi Ưng thật ra là một nhóm sát thủ gồm bốn người, ba cô gái và một người con trai. Bốn người này, hành tung bất định, không ai tra ra.
“Rồi cậu gửi cho tôi hai cái bưu kiện?” Trâm Anh vẫn lạnh lùng nói
“Kiyoko, tôi nói nè, cậu thật không đáng yêu nha, chẳng đáng yêu giống Kimiko và Kyubi gì cả” Eric chu môi vào điện thoại nói.
“Nói, lần này lại là giết ai?” Trâm Anh giữ nguyên bộ mặt.
“Lần này không có giết ai nha. Có người bỏ ra một số tiền khổng lồ chỉ để các cậu đánh cắp con chíp bí mật của một tên doanh nhân. Trong bưu kiện có hết, giở ra mà đọc. Bye Bye cưng nha” nói xong, Eric vội vàng cúp điện thoại. Đùa à, Trâm Anh chính là hầm băng tái sinh mà. Thât là sợ a. Thật là, trái tim bé nhỏ của anh không chịu nổi đâu…
Trâm Anh đang ngẩn người nhìn vào màn hình điện thoại đã sớm tối đen, cô đáng sợ vậy sao? Làm gì mà Eric cụp máy như tránh quỷ vậy. Lúc này, một giọng nói kéo cô về thực tại.
“Trâm Anh, Eric nói gì vậy?” Nghi Dung hỏi
“Ách…làm sao chị biết là cậu ta?” Trâm Anh nghi hoặc.
“Thì ngoài cậu ta còn có ai gửi bưu kiện tới đây nữa” Nghi Dung khoanh tay nói.
“Chị xem mục tiêu đợt này là gì đi” Trâm Anh cầm bưu kiện ném về phía Nghi Dung. Nghi Dung bắt lấy, mở bọc bưu kiện ra. Bọc bưu kiện phải to bằng cuốn tiểu thuyết trên tay Trâm Anh. Nhưng, Nghi Dung mở nó phải nói là rất là mất kiên nhẫn. Hết bọc này đến bọc khác, tầng tầng lớp lớp. Đến khi chỉ còn một chiếc hộp nhỏ bằng bàn tay thì không biết Nghi Dung đã rủa thầm Eric bao lần. Cái tên nam không ra nam, nữ không phải nữ kia định troll bọn họ à?
Mở chiếc hộp đó ra, Nghi Dung trực tiếp muốn ngất. Trong đó lại có thêm một chiếc hộp nhỏ khác. Nắm chặt tay, trong mắt cô nổi lên lửa giận, gằn từng chữ “Eric, để chị đây bắt được cậu, chị sẽ cho cậu đến bar đồng tình là “gay bán hoa” để cậu không không bằng chết. Tốt nhất là cậu đừng để chị thấy cậu”. Người nào đó đang nghiên cứu vũ khí trong phòng, đột nhiên thấy sống lưng lạnh toát. Cậu xoa xoa gáy, lẩm bẩm “lạ nhỉ, điều hoà không lạnh, tại sao sống lưng lại lạnh thế nhỉ. Chẳng nhẽ ai đang tính kế mình”
“Cậu mở nốt đi” Ngọc Diệp thúc giục. Thật là tò mò quá, chẳng biết trong đó là gì vậy ta. Nghi Dung nghe thấy Ngọc Diệp nói vậy thì thôi không mắng nữa, cầm hộp mở tiếp. Nhưng…trong chiếc hộp nhỏ đó lại thêm một chiếc hộp nhỏ hơn và kèm với nó là một mẩu giấy. Nghi Dung cảm thấy máu trong cơ thể mình đang không ngừng tăng lên. Nếu mà Eric mà ở trước mặt cô, tin chắc ngày này năm sau là ngày dỗ của hắn.
Thấy Nghi Dung đang bốc hỏa, Ngọc Diệp lấy chiếc hộp nhỏ đó ra khỏi chiếc hộp trong tay Nghi Dung, lấy mẩu giấy xuống, đọc to lên “Hi, chắc mấy người đang bốc lửa đúng không? Rất muốn xé Eric này ra thành trăm mảnh đúng không? Vậy xin chia buồn, Eric sẽ mất tích một thời gian. Ha…ha…ha… . Bye bye baby. À quên, tư liệu trong chiếc hộp đó đấy”. Ngọc Diệp đọc rất truyền cảm, không chỉ vậy cô còn có thêm vài biểu cảm vào đó nữa. Nghi Dung nghe, máu của cô càng sôi hơn. Được, được, E…r…i…c, cậu, đợi, đó!!!
Ngọc Diệp mở chiếc hộp ra, trong hộp là một cái USB nằm im lìm trong đó. Chạy tới lấy chiếc Laptop trên bàn, khởi động máy. Khi máy khởi động xong, cô cắm USB đó vào. Trong đó là một file văn bản. Mở ra đọc một hồi, đến khi nhìn thấy ảnh của một người, cô không khỏi hút một ngụm khí lạnh. Người này... người này… thật là đẹp trai mà. “Nghi Dung, chúng ta vớ được soái ca rồi” Ngọc Diệp hướng Nghi Dung cao hứng nói.
“Hả, soái ca sao, đâu đâu” Nghi Dung nghe thấy vậy, mắt sáng lên, chạy đến ngồi cạnh Ngọc Diệp xem. Đến khi nhì thấy ảnh của người đó, Nghi Dung cao hứng nói “có người muốn chúng ta bắt cóc soái ca này cho họ à. Vậy nhận đi, nhận đi”
Vừa nói xong, đầu của Nghi Dung truyền đến một trận đau đớn. Và hung khí chính là quả táo đang ăn dở trên mặt đất kia. Cô nhìn về phía hung thủ đang rất ung dung ngồi gặm quả táo khác, đọc tiểu thuyết, đôi mắt xinh đẹp trừng Trâm Anh “Em làm cái gì vậy?”
“Em bảo chị đọc thông tin đối tượng không phải là ngắm soái ca” Trâm Anh chú tâm vào cuốn sách nói.
“Đọc thì đọc, cần gì phải cầm cả quả táo đó ném chị” Nghi Dung chu muôi oán.
“Dung, thôi nào, đọc thôi” Ngọc Diệp xem ngang. Nếu không xem vào hai người này, có khi đến năm sau vẫn không đọc được thông tin về đối tượng mất.
“Khi nào thì khởi hành?” ông Phan không nhìn người đàn ông kia, chỉ nhìn cô bé đang ngủ gục trên vai Ngọc Diệp.
“Vâng, là chuyến bay lúc ba giờ” Thụ Nhân, người đàn ông đó cung kính đáp.
“Bây giờ hai rưỡi rồi, chúng ta lên máy bay ngồi đi” ông Phan nói xong bước đến bên cạnh Trâm Anh, ra dấu im lặng với Ngọc Diệp và Nghi Dung, cúi người xuống bế Trâm Anh vào lòng. Ông làm rất cẩn thận, tránh làm cho cô bé tỉnh dậy. Rồi ông đi theo Thụ Nhân đến nơi xoát vé. Ngọc Diệp và Nghi Dung chạy theo phía sau.
Lúc này Quế Chi đang nghe nhạc. Đột nhiên nhỏ cảm thấy như có thứ gì quan trọng đang rời xa nhỏ. Bỏ tai nghe ra, nhỏ quay đầu nhìn xung quanh, nhưng không thấy gì hết. Nhỏ tự vỗ vào má mình nói “Haizzzzz…sao lại bị ảo giác chứ”
“Nè cô bé, đang nhìn gì đó? Hay là lâu quá không thấy anh quay lại nên nhớ rồi” Bảo Kiệt trêu chọc nhỏ.
“Ảo tưởng” Quế Chi trừng mắt
“Ê, A Kiệt nhân lúc hai ông bà già này không có ở đây, định bắt cóc con gái chúng tôi hả” bà Đặng khoác tay chồng, cầm túi đựng nước đến.
“Chú với cô lại nghĩ xấu cho con rồi” Bảo Kiệt trả lời bà Đặng, xong quay sang nói với nhỏ: “à, chuyến bay của chúng ta là ba rưỡi nha Quế Chi”
“Vâng…” Quế Chi cười tươi nói. Nhưng thật sự nhỏ không muốn cười một chút nào. Diệu Anh rơi xuống biển đến nay vẫn chưa tìm thấy, lòng nhỏ làm sao có thể vui vẻ được. Chẳng qua nhỏ không muốn nhìn thấy mọi người lo lắng thôi.
Sau cái ngày Quế Chi khóc một trận, nhỏ đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Diệu Anh rơi xuống biển, mọi người nói Diệu Anh đã chết. Nhưng sâu trong tim nhỏ, có một điều gì đó làm cho nhỏ cảm nhận được, Diệu Anh vẫn còn sống. Nếu vậy, chắc chắn nhỏ sẽ tìm được Diệu Anh của nhỏ. Nhỏ tin chắc bọn họ sẽ gặp lại nhau thôi.
Anh Nhi bảo bối, mình tin bọn mình sẽ sớm gặp lại thôi. Mình hứa với cậu đó
///////////////////////////////////// Mười hai năm sau///////////////////////////////////
Nước Anh - London
Đêm nay, trời rất đẹp. Ánh trắng yếu ớt chiếu rọi xuống căn biệt thự tối đen làm cho nó càng thêm mờ ảo. Căn biệt thự này rất đồ sộ. Dù căn biệt thự không bật đèn nhưng nhờ ánh trăng yếu ớt, ta có thể nhìn thấy từng tốp bảo vệ đi tuần để bảo đảm an ninh khu biệt thự. Trong các góc khuất, camera đang làm việc hết hiệu suất.
Trong góc khuất của camera, có hai bóng đen đang ẩn núp. Hai bóng đen đó bịt kín từ trên xuống dưới, chỉ để lộ đôi mắt của mình. Từ đôi mắt của họ, người ta có thể nhận ra họ là con gái.
“Kiyoko gọi Kimiko, Kimiko trả lời” một trong hai cô gái kia nhỏ giọng nói. Giọng của cô trong trẻo như tiếng nước chảy, nghe rất vui tai. Cô ấn vào một nút trên hoa tai rồi nói. Lập tức, một giọng nói tinh nghịch nhưng không kém phần nghiêm túc vang lên bên tai Kiyoko “Kimiko trả lời, báo cáo, tất cả các camera đã ngừng hoạt động, thời gian chúng ta chỉ có mười phút, Kiyoko phải cẩn thận”
“Được, chị giám sát mọi nhất cửa nhất động của toà biệt thự, có gì báo cho em” Kiyoko nói xong với Kimiko, quay sang Kyubi nói “Mười phút, hành động”
Dứt lời, hai cô gái linh hoạt, nhanh nhẹn nhảy vào một cái cửa sổ đang mở mà Kyubi nhắm từ trước mà không ai hay biết. Khi vào trong, dựa theo kế hoạch, hai người đi lên phòng ngủ ở lầu ba. Đường đi của bọn họ là rất quen thuộc. Đấy là do bọn họ hi sinh thời gian một tháng quý báu để dò xét từng ngõ ngách trong khu biệt thự này trong thân phận người hầu. Thật là, tiền nhiều thì phải bỏ đi nhiều thời gian mà.
Vừa đến lầu ba, từng tiếng ái muội từ trong phòng truyền ra làm cho hai cô gái đỏ hết cả mặt. Kyubi nhìn đồng hồ ở cuối hành lang, khuôn mặt biểu hiện vẻ mặt bất đắc dĩ nói nhỏ “bây giờ đã là mười hai giờ rồi, ông già này vậy mà còn sung ghê, làm hơn ba tiếng mà vẫn chưa đủ. Đúng là ông chùm ma tuý có khác…”
“Chỉ một phát súng rồi chuồn” Kiyoko lạnh nhạt nói. Nếu không phải mạng lão già này có giá, còn lâu cô mới rời bỏ những ngày thư giãn để nhận nhiệm vụ này. Thật là,…
“Oki cưng, chị em mình, mỗi người một phát, cộng vào là hai. Bắn xong ta
chuồn” Kyubi nháy mắt nói.
Hai người nhanh chóng rút súng ra, lắp ống giảm thanh vào. Kyubi cầm tay nắm của cửa, ra hiệu sẵn sàng. Khi đã sẵn sàng, cô đột ngột mở cửa làm cho hai người đang bận việc trong phòng giật mình. Không cho họ thời gian suy nghĩ, hai người đống thời bắn hai phát súng. Đôi nam nữ kia chết mà mắt trợn tròn, vẫn không hiểu vì sao mình chết. Trước khi biến mất khỏi hiện trường, Kyubi lấy ra một cái phi tiêu ở trong cái túi nhỏ đeo ngang hông, gắn vào cửa phòng. Trên cái phi tiêu, khắc hình một con chim Ưng đang tung cánh. Nếu ai nhìn thấy biểu tượng này đều sẽ e sợ. Vì, đó là biểu tượng của Phi Ưng, người mà những ông chùm hắc đạo muốn truy lùng về làm người của mình.
Nha Trang
“Chi, hôm nay về Hà Nội rồi, em có muốn đi chào Diệu Anh rồi mới đi không?” Bảo Kiệt ôm Quế Chi từ đằng sau hỏi. Từ sau cái ngày mà Diệu Anh mất tích, Quế Chi đã về Hà Nội trước một tuần để chuẩn bị nói cho cha mẹ nuôi của Diệu Anh biết chuyện. Hai người biết, đầu tiên rất shock, ba nuôi Diệu Anh thì đỡ hơn một chút nhưng mẹ nuôi Diệu Anh thì nằm liệt giường mất một tháng mới có thể gượng dậy được. Từ đó, hai bọn họ không đi cái gì mà khảo cổ nữa mà ở nhà. Hai người nói, con gái bọn họ sẽ trở về, bọn họ muốn đợi con bé trở lại. Thấm thoát cũng đã mười hai năm rồi. Năm nào, vào đợt hè Quế Chi đều đến Nha Trang, ra sườn trái của khu resort ngồi cả ngày. Năm hè nào cũng vậy. Bảo Kiệt thì lúc nào cũng dành thời gian ngày hè cho Quế Chi.
À, nhắc đến Quế Chi và Bảo Kiệt thì phải nói một chuyện tình làm cho bao cô gái ghen tỵ. Bảo Kiệt ở bên cạnh Quế Chi từ khi cô bé chín tuổi. Mới đầu, hai người chỉ coi nhau như là bạn bè. Nhưng đến năm Quế Chi mười sáu tuổi, đã trổ mã thành một thiếu nữ làm nhiều con trai phải điêu đứng. Bảo Kiệt nhìn nhỏ có nhiều ruồi nhặn vây quanh, lâu dần, cậu lên cơn ghen. Đến một ngày đẹp trời, cậu đã rất táo bạo tỏ tình với nhỏ. Hai người làm người yêu đến khi Quế Chi hai mươi một tuổi, cuối cùng cũng đồng ý lời cầu hôn thứ chín chín của Bảo Kiệt. Hai người cưới nhau đến nay đã được một tháng. Lúc này lại đúng lúc đến thời gian Quế Chi đến Nha Trang. Ở đây một tháng, hôm nay là ngày mà nhỏ phải về Hà Nội. Nhỏ muốn ở lâu nữa nhưng điều kiện không cho phép. Bảo Kiệt là phó giám đốc của một công ty, không thể vì nhỏ mà bỏ bê công ty được. Mà giờ nhỏ cũng là bà chủ của một nhà hàng cũng rất có tiếng.
“Có chứ, em phải chào Anh Nhi rồi mới đi được. Em mà không báo trước với Anh Nhi, chắc chắn bảo bối sẽ giận em đó” Quế Chi một tay để lên bàn tay đang đặt trên bụng nhỏ, một tay để lên hai sợi dây truyền nhỏ đeo trên cổ. Anh Nhi, thấm thoát đã mười hai năm trôi qua. Thật lâu đúng không? Nhưng mình đã có thể tự lập rồi. Nếu cậu ở đây thì tốt biết bao.
Ngoài biển, từng cánh chim hải âu bay lên rồi xà xuống. Nước biển trong xanh, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi. Từng tia nắng nhỏ bé chiếu xuống dưới bãi biển đông người. Ở bên sườn trái khu resort, Bảo Kiệt dắt tay Quế Chi, từng bước đi ra biển.
Đến hòn đá mà Quế Chi hay ngồi tâm sự với Diệu Anh, nhỏ thả tay Bảo Kiệt ra, dang hai tay ra, dịu dàng nói “Anh Nhi, hôm nay mình về Hà Nội rồi, năm sau mình mới đến đây tiếp được.”
Lúc này, một cơn gió nhẹ nhàng vờn quanh Quế Chi. Cảm nhận được cơn gió, nhỏ nở nụ cười thầm thì “Gió, có phải Anh Nhi cũng đang nhớ tôi đúng không? Tôi cũng nhớ Anh Nhi lắm. Tôi có cảm giác, ngày chúng tôi gặp lại sẽ không xa đâu”
////////////////////// Tôi là dải ngân hà ngăn cách…ngăn được gì thì ngăn/////////////////
Tại một căn biệt thự ở London
“Aizzzz…tại sao lại thua nữa rồi? Dung, cậu không tha cho mình môt con đường sống được sao?” Ngọc Diệp nhìn vào chữ GAMES OVER to tướng trên máy tính giận dỗi nói.
“Đã chơi thì phải chịu thôi” Nghi Dung tinh nghịch nói rồi quay sang phía cô gái đang ngồi trên sopha đọc tiểu thuyết trinh thám nói “đúng không Trâm Anh bé nhỏ”
Trâm Anh vẫn chú tâm vào cuốn tiểu thuyết, không để ý đến Nghi Dung khiến cho cô chu môi lên oán “Trâm Anh, cuốn sách dày cộp kia có gì hay đâu mà em cứ đọc suốt thế, chán ngắt mà”
“Nâng cao IQ” Trâm Anh lạnh nhạt trả lời. Đã mười hai năm trôi qua, từ một cô bé Trâm Anh đã trổ mã lên thành một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người như thế này. Nhưng khuôn mặt của cô không có thay đổi gì nhiều. Vẫn đôi mắt to, vẫn cái mũi thẳng, vẫn đôi môi nhỏ nhắn đầy đặn. Nếu không phải khuôn mặt cô luôn luôn lạnh nhạt, như thể nói với bất cứ ai muốn tới gần “Đừng làm phiền tôi”, thì bây giờ đã có một đoàn tàu đạp đổ cửa mà cầu hôn cô rồi.
“Trâm Anh, em thật là không đáng yêu gì hết. Hồi nhỏ em dễ thương lắm mà, vì sao khi bắt đầu học võ bắn súng, em trở nên đáng ghét như vậy?” Nghi Dung oán
“Dung, cậu không để ý gì hết. Trâm Anh của chúng ta mỗi khi đọc sách là coi mọi người bên cạnh nó như không khí luôn. Bây giờ cậu oán với ai hả” Ngọc Diệp vỗ vai Nghi Dung, nhìn về phía người con gái đang ngồi trên sofa chăm chú đọc sách nói.
“Hừ, mấy cuốn sách không thú vị gì hết, đọc phí cả thời gian, thà mình đọc truyện tranh còn hơn. Chẳng hiểu con bé thích mấy cái quyển sách đó ở điểm nào nữa?” Nghi Dung hỡn dỗi nói.
“Được rồi, chúng ta chơi tiếp đi” Ngọc Diệp nói rồi cầm điều khiển điện tử lên chơi tiếp. Nghi Dung thấy vậy thì vứt hết mọi chuyện chơi game với Ngọc Diệp.
Còn Trâm Anh, cô đang đọc tiểu thuyết nhưng vẫn để ý đến của hai người chị của mình. Khi nghe thấy câu nói đó của Nghi Dung. Đột nhiên, có một giọng nói trẻ con mang theo nét giận dỗi vang lên trong đầu cô “Hừ, mấy cuốn sách lãng xoẹt, thà mình đọc truyện tranh còn hơn. Chẳng hiểu Anh Nhi thích mấy cuốn sách đó ở điểm nào chứ?”. Trâm Anh ngồi ngẩn ra. Trong đầu hiện lên hàng loạt câu hỏi. Giọng nói kia là của ai? Anh Nhi là ai? Chủ nhân giọng nói đó với Anh Nhi có quan hệ gì? Mà cô có quan hệ gì với hai người đó?...
Đúng lúc này, một người hầu nữ đi vào, cầm một hộp bưu kiện nói “cô chủ, có
người gửi bưu kiện cho cô”
“A…à, được rồi, cô cứ để đó đi” Trâm Anh giật mình nói.
Cô hầu kia khi để bưu kiện trên bàn rồi quay lại công việc của mình. Còn Trâm Anh, cô nhìn bưu kiện đầy khó hiểu. Cô có đặt cái gì đâu, cũng không có quen ai để gửi đồ. Với lại, căn nhà này, với danh nghĩa của cha cô, không ai biết người sống ở trong này là ai. Lúc các cô ra khỏi nhà, sẽ luôn đi xe ô tô kín. Người làm trong này toàn là người mà cha cô huấn luyện nên từ người hầu đến quản gia ai cũng đều có võ.
Cầm bưu kiện lên, nhìn tên người gửi, cô nụ cười. Cầm máy lên, bấm một dãy số, cô bỏ cuốn tiểu thuyết lên bàn, người ngã ra sau ghế, nhàn nhã đợi đối phương bắt máy. Không để cô đợi lâu, bên kia rất nhanh bắt máy. Truyền đến tai cô là một giọng nói nam không ra nam, nữ không ra nữ nói “Ai da, hôm nay sao hoả đâm vào trái đất hay sao mà thủ lĩnh Phi Ưng gọi điện đến cho tôi vậy?”
“Eric, dạo này cậu có vẻ nhàn dỗi quá ha. Chúng tôi đã nói chúng tôi muốn nghỉ ngơi, một tháng trước cậu gửi bưu kiện cho chúng tôi. Nếu không phải tiền làm việc đó rất nhiều, tôi đã mua một vé bay đến đánh cho cậu một trận. Vậy mà giờ cậu còn gửi thêm bưu kiện cho chúng tôi nữa. Cậu có vẻ đã ngứa da ngứa thịt rồi” Trầm Anh lạnh lùng nói.
“Kiyoko, cậu ở bên đó thật là nhàn nhã nha, để lại một mình tôi ở cái đất nước Pháp xa hoa. Cậu có biết, một ngày có bao nhiêu người muốn thuê các cậu không? Cậu không ở đây khiến cho một thân mảnh mai này của tôi phải xem từng bưu kiện rồi gửi trả cho người ta. Mấy người nghỉ hai năm rồi đó. Hai năm nay tôi mệt mỏi lắm rồi, Kiyoko cậu thật quá đáng” Eric ẻo lả nói
Đúng, Trâm Anh chính là một trong ba cô gái mấy ngày trước đột nhập vào một căn biệt thự ám sát một ông chùm ma tuý. Cô cũng chính là thủ lĩnh của Phi Ưng. Sát thủ Phi Ưng, trong Hắc đạo, ai nghe thấy cũng đều e sợ. Họ nghe đồn rằng Phi Ưng là một công tử của ông chùm nào đó, cũng có người nói Phi Ưng là một đứa trẻ mồ côi…và rất nhiều rất nhiều. Nhưng bọn họ không ai biết, Phi Ưng thật ra là một nhóm sát thủ gồm bốn người, ba cô gái và một người con trai. Bốn người này, hành tung bất định, không ai tra ra.
“Rồi cậu gửi cho tôi hai cái bưu kiện?” Trâm Anh vẫn lạnh lùng nói
“Kiyoko, tôi nói nè, cậu thật không đáng yêu nha, chẳng đáng yêu giống Kimiko và Kyubi gì cả” Eric chu môi vào điện thoại nói.
“Nói, lần này lại là giết ai?” Trâm Anh giữ nguyên bộ mặt.
“Lần này không có giết ai nha. Có người bỏ ra một số tiền khổng lồ chỉ để các cậu đánh cắp con chíp bí mật của một tên doanh nhân. Trong bưu kiện có hết, giở ra mà đọc. Bye Bye cưng nha” nói xong, Eric vội vàng cúp điện thoại. Đùa à, Trâm Anh chính là hầm băng tái sinh mà. Thât là sợ a. Thật là, trái tim bé nhỏ của anh không chịu nổi đâu…
Trâm Anh đang ngẩn người nhìn vào màn hình điện thoại đã sớm tối đen, cô đáng sợ vậy sao? Làm gì mà Eric cụp máy như tránh quỷ vậy. Lúc này, một giọng nói kéo cô về thực tại.
“Trâm Anh, Eric nói gì vậy?” Nghi Dung hỏi
“Ách…làm sao chị biết là cậu ta?” Trâm Anh nghi hoặc.
“Thì ngoài cậu ta còn có ai gửi bưu kiện tới đây nữa” Nghi Dung khoanh tay nói.
“Chị xem mục tiêu đợt này là gì đi” Trâm Anh cầm bưu kiện ném về phía Nghi Dung. Nghi Dung bắt lấy, mở bọc bưu kiện ra. Bọc bưu kiện phải to bằng cuốn tiểu thuyết trên tay Trâm Anh. Nhưng, Nghi Dung mở nó phải nói là rất là mất kiên nhẫn. Hết bọc này đến bọc khác, tầng tầng lớp lớp. Đến khi chỉ còn một chiếc hộp nhỏ bằng bàn tay thì không biết Nghi Dung đã rủa thầm Eric bao lần. Cái tên nam không ra nam, nữ không phải nữ kia định troll bọn họ à?
Mở chiếc hộp đó ra, Nghi Dung trực tiếp muốn ngất. Trong đó lại có thêm một chiếc hộp nhỏ khác. Nắm chặt tay, trong mắt cô nổi lên lửa giận, gằn từng chữ “Eric, để chị đây bắt được cậu, chị sẽ cho cậu đến bar đồng tình là “gay bán hoa” để cậu không không bằng chết. Tốt nhất là cậu đừng để chị thấy cậu”. Người nào đó đang nghiên cứu vũ khí trong phòng, đột nhiên thấy sống lưng lạnh toát. Cậu xoa xoa gáy, lẩm bẩm “lạ nhỉ, điều hoà không lạnh, tại sao sống lưng lại lạnh thế nhỉ. Chẳng nhẽ ai đang tính kế mình”
“Cậu mở nốt đi” Ngọc Diệp thúc giục. Thật là tò mò quá, chẳng biết trong đó là gì vậy ta. Nghi Dung nghe thấy Ngọc Diệp nói vậy thì thôi không mắng nữa, cầm hộp mở tiếp. Nhưng…trong chiếc hộp nhỏ đó lại thêm một chiếc hộp nhỏ hơn và kèm với nó là một mẩu giấy. Nghi Dung cảm thấy máu trong cơ thể mình đang không ngừng tăng lên. Nếu mà Eric mà ở trước mặt cô, tin chắc ngày này năm sau là ngày dỗ của hắn.
Thấy Nghi Dung đang bốc hỏa, Ngọc Diệp lấy chiếc hộp nhỏ đó ra khỏi chiếc hộp trong tay Nghi Dung, lấy mẩu giấy xuống, đọc to lên “Hi, chắc mấy người đang bốc lửa đúng không? Rất muốn xé Eric này ra thành trăm mảnh đúng không? Vậy xin chia buồn, Eric sẽ mất tích một thời gian. Ha…ha…ha… . Bye bye baby. À quên, tư liệu trong chiếc hộp đó đấy”. Ngọc Diệp đọc rất truyền cảm, không chỉ vậy cô còn có thêm vài biểu cảm vào đó nữa. Nghi Dung nghe, máu của cô càng sôi hơn. Được, được, E…r…i…c, cậu, đợi, đó!!!
Ngọc Diệp mở chiếc hộp ra, trong hộp là một cái USB nằm im lìm trong đó. Chạy tới lấy chiếc Laptop trên bàn, khởi động máy. Khi máy khởi động xong, cô cắm USB đó vào. Trong đó là một file văn bản. Mở ra đọc một hồi, đến khi nhìn thấy ảnh của một người, cô không khỏi hút một ngụm khí lạnh. Người này... người này… thật là đẹp trai mà. “Nghi Dung, chúng ta vớ được soái ca rồi” Ngọc Diệp hướng Nghi Dung cao hứng nói.
“Hả, soái ca sao, đâu đâu” Nghi Dung nghe thấy vậy, mắt sáng lên, chạy đến ngồi cạnh Ngọc Diệp xem. Đến khi nhì thấy ảnh của người đó, Nghi Dung cao hứng nói “có người muốn chúng ta bắt cóc soái ca này cho họ à. Vậy nhận đi, nhận đi”
Vừa nói xong, đầu của Nghi Dung truyền đến một trận đau đớn. Và hung khí chính là quả táo đang ăn dở trên mặt đất kia. Cô nhìn về phía hung thủ đang rất ung dung ngồi gặm quả táo khác, đọc tiểu thuyết, đôi mắt xinh đẹp trừng Trâm Anh “Em làm cái gì vậy?”
“Em bảo chị đọc thông tin đối tượng không phải là ngắm soái ca” Trâm Anh chú tâm vào cuốn sách nói.
“Đọc thì đọc, cần gì phải cầm cả quả táo đó ném chị” Nghi Dung chu muôi oán.
“Dung, thôi nào, đọc thôi” Ngọc Diệp xem ngang. Nếu không xem vào hai người này, có khi đến năm sau vẫn không đọc được thông tin về đối tượng mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook