Bảo Bối Giá Trên Trời: Daddy, Cầu Hôn Lần Thứ 99
-
Chương 43
Editor: May
Đường Tâm Niệm ôm Tiểu Thiên Thiên gần như không dám có bất kỳ dừng lại gì trở về phòng ngủ của Thiên Thiên,
Chỗ ngực “Thình thịch thình thịch” nhảy lên,
Thẳng đến khóa cửa lại, cô mới cảm thấy giờ phút này bọn họ là an toàn.
Chỉ là máy chụp hình kia, cô có chút lo lắng……
“Tâm Tâm, ngủ”
Thiên Thiên vươn cánh tay nhỏ, còn buồn ngủ nhìn cô ngáp một cái muốn ôm.
Ánh mắt Đường Tâm Niệm chợt nhu hòa, ôm Tiểu Thiên Thiên vào trong lòng ngực nằm xuống ngủ.
Một đời này, tuy rằng rất nhiều chuyện đều thay đổi, nhưng duy chỉ có Thiên Thiên không thay đổi, bé vẫn là ỷ lại cô giống như đời trước.
Sáng sớm, Đường Tâm Niệm là bị giọng nói của quản gia đánh thức, cho tới nay bọn họ đều có một thói quen, mỗi thứ bảy đều sẽ đi chỗ ông nội Tần.
Đời trước, cô thích nhất đại khái chính là ngày đó, bởi vì ông nội Tần sẽ để cô và Tần Lệ Tước ở trong một gian phòng, thậm chí ông nội Tần vì làm cô nhanh chóng hoài thai cháu trai nhà họ Tần, còn từng bỏ thuốc cho Tần Lệ Tước.
Chẳng qua đáng tiếc chính là, cho dù Tần Lệ Tước trúng thuốc, tình nguyện ở trong phòng tắm ngâm tắm nước lạnh cả một đêm, cũng không muốn chạm vào cô.
“Tâm Tâm ~ dì hẳn sẽ không lại suy nghĩ về ba tôi đi?”
Tiểu Thiên Thiên tiến đầu qua, nghiêng mắt nhìn cô.
“Sao có thể, ta sao có thể suy nghĩ về anh ta”
Đường Tâm Niệm có chút chột dạ mở miệng, “Thiên Thiên của chúng ta thông minh hơn anh ta, soái hơn anh ta, ta sao có thể nghĩ đến anh ta!”
“Thật sự?”
Một bàn tay của Thiên Thiên cắm vào bên trong túi quần, mắt phượng nho nhỏ liếc nhìn cô một cái, hơi thở tiểu tổng tài bá đạo trên người tràn ngập mười phần.
“Thật sự thật sự”
Đường Tâm Niệm gật đầu, hôm nay cô cố ý mặc một quần áo đặc biệt giống đồ mẹ con với Tiểu Thiên Thiên, nắm Tiểu Thiên Thiên đi xuống lầu.
“U, phu nhân, thiếu gia, hôm nay các người mặc một thân quần áo thực hợp nhau” Quản gia tán thưởng một câu từ đáy lòng.
“Này không phải là đồ mẹ con sao?"
Hai người hầu cũng vây quanh lên, chỉ là ngữ khí lại là âm dương quái khí.
Đường Tâm Niệm ở nhà họ Tần luôn không chiếm được cưng chiều của Tần Lệ Tước, cho nên ở chỗ này cũng cực kỳ không được yêu thích, người hầu nói chuyện với cô không lớn không nhỏ, châm chọc mười phần đều thực bình thường. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Đường Tâm Niệm ôm Tiểu Thiên Thiên gần như không dám có bất kỳ dừng lại gì trở về phòng ngủ của Thiên Thiên,
Chỗ ngực “Thình thịch thình thịch” nhảy lên,
Thẳng đến khóa cửa lại, cô mới cảm thấy giờ phút này bọn họ là an toàn.
Chỉ là máy chụp hình kia, cô có chút lo lắng……
“Tâm Tâm, ngủ”
Thiên Thiên vươn cánh tay nhỏ, còn buồn ngủ nhìn cô ngáp một cái muốn ôm.
Ánh mắt Đường Tâm Niệm chợt nhu hòa, ôm Tiểu Thiên Thiên vào trong lòng ngực nằm xuống ngủ.
Một đời này, tuy rằng rất nhiều chuyện đều thay đổi, nhưng duy chỉ có Thiên Thiên không thay đổi, bé vẫn là ỷ lại cô giống như đời trước.
Sáng sớm, Đường Tâm Niệm là bị giọng nói của quản gia đánh thức, cho tới nay bọn họ đều có một thói quen, mỗi thứ bảy đều sẽ đi chỗ ông nội Tần.
Đời trước, cô thích nhất đại khái chính là ngày đó, bởi vì ông nội Tần sẽ để cô và Tần Lệ Tước ở trong một gian phòng, thậm chí ông nội Tần vì làm cô nhanh chóng hoài thai cháu trai nhà họ Tần, còn từng bỏ thuốc cho Tần Lệ Tước.
Chẳng qua đáng tiếc chính là, cho dù Tần Lệ Tước trúng thuốc, tình nguyện ở trong phòng tắm ngâm tắm nước lạnh cả một đêm, cũng không muốn chạm vào cô.
“Tâm Tâm ~ dì hẳn sẽ không lại suy nghĩ về ba tôi đi?”
Tiểu Thiên Thiên tiến đầu qua, nghiêng mắt nhìn cô.
“Sao có thể, ta sao có thể suy nghĩ về anh ta”
Đường Tâm Niệm có chút chột dạ mở miệng, “Thiên Thiên của chúng ta thông minh hơn anh ta, soái hơn anh ta, ta sao có thể nghĩ đến anh ta!”
“Thật sự?”
Một bàn tay của Thiên Thiên cắm vào bên trong túi quần, mắt phượng nho nhỏ liếc nhìn cô một cái, hơi thở tiểu tổng tài bá đạo trên người tràn ngập mười phần.
“Thật sự thật sự”
Đường Tâm Niệm gật đầu, hôm nay cô cố ý mặc một quần áo đặc biệt giống đồ mẹ con với Tiểu Thiên Thiên, nắm Tiểu Thiên Thiên đi xuống lầu.
“U, phu nhân, thiếu gia, hôm nay các người mặc một thân quần áo thực hợp nhau” Quản gia tán thưởng một câu từ đáy lòng.
“Này không phải là đồ mẹ con sao?"
Hai người hầu cũng vây quanh lên, chỉ là ngữ khí lại là âm dương quái khí.
Đường Tâm Niệm ở nhà họ Tần luôn không chiếm được cưng chiều của Tần Lệ Tước, cho nên ở chỗ này cũng cực kỳ không được yêu thích, người hầu nói chuyện với cô không lớn không nhỏ, châm chọc mười phần đều thực bình thường. <!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook