Bánh Răng
Chương 23

Edit: Cải Trắng

“Phóng viên Sa?”

Sa Khinh Vũ hoàn hồn, ngượng ngùng cười với Kỷ Đức: “Sao thế?”

Kỷ Đức chỉ ra bên ngoài cửa sổ, tầng mây lồng vào nhau, ngó xuống dưới thu hết vạn vật vào trong tầm mắt, nhỏ bé lại phức tạp.

“Máy bay sắp hạ cánh rồi.” Anh ta nói.

Sa Khinh Vũ thất thần gật đầu: “Nhanh quá!”

Nhanh thật! Cô còn chưa kịp sắp xếp lại mọi suy nghĩ trong đầu, đã đặt chân đến thành phố Y.

Kỷ Đức khiêm tốn cười hết sức nho nhã, lộ ra hàm răng trắng tinh, chỉ vào khóe môi cô: “Ở đây, làm sao thế?”

Sa Khinh Vũ bất giác chạm vào đôi môi bị Lận Thần cắn phá, tia xấu hổ xẹt qua trong mắt, lắc đầu: “Có gì đâu. Chắc do khí hậu Bắc Kinh khô hanh nên bị nẻ.”

Kỷ Đức cười nhạt, ánh mắt nặng nề.

Đôi môi đỏ kia rõ ràng bị người ta cắn phá, mà người làm là ai anh ta biết luôn.

Máy bay hạ cánh, giọng nói nhẹ nhàng của tiếp viên hàng không vang lên từ loa phát thanh, nhắc nhở hành khách đã đến thành phố Y và giới thiệu ngắn gọn.

Sa Khinh Vũ nghe chữ được chữ không, trong đầu toàn là cảnh đêm qua Lận Thần hôn mình, muốn vứt đi cũng vứt không được.

Đến sân bay, Lận Yên kích động vẫy tay với cô. Sa Khinh Vũ dở khóc dở cười: “Bà cô ơi, sao cậu còn ở sân bay vậy?”

Không phải Lận Yên bảo mình với Cố Hiểu Thần bay cùng chuyến, đi từ sáng hả?

“Bọn tớ đổi chuyến, ngồi cùng chuyến với cậu đó.” Lận Yên cười nhe răng, sau đó lấy di động gọi cho Cố Hiểu Thần.

Sa Khinh Vũ nghi ngờ: “Sao lúc trên máy bay tớ không phát hiện ra các cậu nhỉ?”

“Đổi chuyến thì khoang hạng nhất hết chỗ trống, lên máy bay thì không thể di chuyển đến khoang hạng nhất tìm người.” Lận Yên dứt câu thì cuộc gọi được kết nối, lập tức nói với Cố Hiểu Thần ở đầu kia: “Tớ gặp Khinh Vũ rồi, ở cửa sân bay nha.”

Cố Hiểu Thần và Mục Hoằng Dịch đẩy hành lý đi tới từ một hướng khác. Cô ấy oán giận: “Nếu con nhóc này không nằng nặc đòi cản cậu, bọn tớ đâu tới mức trở thành người khuân vác.”

Sa Khinh Vũ bất lực lắc đầu, an ủi Cố Hiểu Thần: “Đi theo cậu ấy, cậu phải chịu thôi.”

Cố Hiểu Thần oán thán.

“Hoằng Dịch, ca phẫu thuật của ông Diêm rất thành công, cảm ơn cậu nhé.” Ca phẫu thuật của bố Diêm Tòng Hạo diễn ra thuận lợi mà thời gian trước Sa Khinh Vũ lại quá bận, chưa có thời gian rảnh mời Mục Hoằng Dịch ăn cơm để cảm ơn. Lần này vừa lúc gặp được, cô nhắc luôn.

Mục Hoằng Dịch cười nhẹ: “Khách sáo quá.”

Lận Yên cau mày: “Thôi nào thôi nào, đừng đứng ở sân bay trò chuyện rồi nói cảm ơn chứ? Tớ đói bụng rồi, chúng ta tìm quán nào ăn cơm trước đi.”

Thấy Lận Yên ồn ào, Sa Khinh Vũ, Cố Hiểu Thần và Mục Hoằng Dịch ăn ý liếc nhau, sự bất lực không cần nói cũng biết.

Tìm được nhà hàng gần sân bay, Sa Khinh Vũ đơn giản giới thiệu mọi người làm quen với nhau. Lận Yên xấu xa liếc mắt quan sát Kỷ Đức, nói lời đầy ẩn ý: “Hóa ra đây là đại luật sư Kỷ.”

Kỷ Đức tinh ý nghe ra lớp nghĩa khác, mỉm cười: “Cô Lận quen tôi?”

Lận Yên gật đầu: “Anh trai tôi bảo, vụ án của Vương Quốc Cường được luật sư Kỷ quan tâm rất nhiều. Ngưỡng mộ đã lâu!”

Kỷ Đức chẳng bất ngờ gì, lịch sự gật đầu.

Bữa cơm kết thúc, Mục Hoằng Dịch đi thanh toán. Đến lúc quay lại phòng ăn, phát hiện bên trong chỉ có Sa Khinh Vũ và Kỷ Đức, hai người đang thảo luận mấy việc liên quan đến vụ án, anh không tiện đi vào.

Sa Khinh Vũ ngẩng đầu thấy Mục Hoằng Dịch đứng ở cửa. Anh hỏi: “Tiểu Yên đâu?”

Sa Khinh Vũ hất cằm ra bên ngoài: “Đi toilet rồi.”

Mục Hoằng Dịch gật đầu: “Tôi đứng ngoài hút điếu thuốc, cô ấy quay về thì cậu ra ngoài gọi tôi nhé.”

Sa Khinh Vũ nói: “Ok!”

Ngay lúc này, trong nhà vệ sinh chỉ có Lận Yên với Cố Hiểu Thần.

Cố Hiểu Thần vừa soi gương vừa hỏi: “Nói đi, nguyên nhân khiến cậu đổi chuyến bay.”

Đánh chết cô cũng tin, vì làm Sa Khinh Vũ bất ngờ nên Lận Yên đổi chuyến.

Lận Yên cười ha ha, ánh mắt trắng đen rõ ràng lóe lên sự lanh trí: “Không có lý do gì đặc biệt.”

“Hửm?” Cố Hiểu Thần hơi nâng cao âm điệu, hiển nhiên không có ý định buông tha người.

Lận Yên lấy giấy lau tay, ngoan ngoãn khai hết: “Anh tớ bảo tớ giám sát thật sát sao vào.”

“Giám sát kỹ cái gì?”

“Khinh Vũ đó!”

“Sao lại phải giám sát kỹ cô ấy?”

“Hừ!” Lận Yên hận không thể rèn sắt thành thép: “Không lẽ cậu nhìn không ra? Tay Kỷ Đức kia có ý với Khinh Vũ nhà chúng ta đó?”

Cố Hiểu Thần gật đầu: “Nhìn ra được.”

“Thế thì không ổn rồi!”

“Anh Thần bảo cậu giám sát kỹ hai người họ?”

Quai hàm Lận Yên bạnh ra: “Anh ấy không nói thế, nhưng ý muốn nói chẳng khác là bao đâu.”

Lận Thần đã bảo: “Đến thành phố Y đừng mải chơi, nhớ dẫn Khinh Vũ theo cùng.”

Cho nên, Lận Yên rất chắn chắn rằng, ý của anh mình là bảo cô phải giám sát sát sao Khinh Vũ, không cho cô ấy có cơ hội “trật đường ray”!

Cố Hiểu Thần hoài nghi nhìn Lận Yên: “Chắc không? Anh Thần nói rõ từng chữ bảo cậu phải quan sát họ sao?”

Lận Yên chột dạ, cúi đầu đan mười ngón tay vào nhau: “Cũng không khác nhau là bao mà!”

Không khác mấy? Cố Hiểu Thần bất lực vỗ trán. Cái không khác mấy của tác giả Lận khẳng định xa 1800 dặm.

Sau khi ăn xong, bọn họ đường ai nấy đi, quay về chỗ ở của mình.

Lúc gọi xe, Lận Yên hỏi Sa Khinh Vũ ở chỗ nào, cô nói: “Khách sạn Long Tường.”

Nghe xong, mắt Lận Yên sáng rực: “Bọn tớ cũng thế.”

Sa Khinh Vũ ngạc nhiên: “Trùng hợp vậy sao?”

Lận Yên cười hì hì gật đầu, đảo mắt một vòng quan sát đám người, vô tình đụng phải ánh mắt lạnh lùng của Cố Hiểu Thần, hoảng loạn lắc đầu.

Không hề! Cô không hề! Cô không hề thò tay tạo cơ hội làm ra sự trùng hợp này!

*

Lận Thần luôn tham gia đầy đủ các dịp tổ chức đánh cầu lông của bộ phận mình. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Anh đến vừa lúc Hồ Siêu và anh Ngụy đang thi đấu, tình hình chiến đấu cực kỳ mãnh liệt. Chọn được vị trí ngồi xuống, Chư Đoàn Diệc chậm rãi đi về phía anh.

“Chỉ khi đánh cầu lông anh mới luôn bừng bừng hứng thú.” Chư Đoàn Diệc ngồi xuống bên cạnh anh, dịu dàng nói.

Lận Thần hướng tầm mắt về phía xa. Trên sân, Hồ Siêu đã bị tiêu diệt, chuyển qua người khác tiếp tục đấu với anh Ngụy, chém giết liên hồi.

Trong tay anh cầm chai nước khoáng chưa mở nắp, ánh mắt chuyên chú, môi mím chặt, không đáp lời.

“Đơn xin về nước của em được phê duyệt rồi.” Chư Đoàn Diệc nói, tiện đà bổ sung thêm: “Vì anh đấy.”

Lận Thần cụp mắt, giấu đi cảm xúc không tên bên trong, vẫn không nói gì.

Chư Đoàn Diệc có ý muốn níu kéo: “Lận Thần, em thừa nhận lúc trước em quá trẻ con, cũng thừa nhận rằng bản thân quá mức kiêu ngạo. Bởi vì lúc đó em không nhận ra được mình yêu anh nhường nào.” Đến khi cô ta ngộ ra, đã muộn.

Cho đến nay, cô ta luôn kiêu ngạo cho rằng mình rời khỏi Lận Thần vẫn có thể sống phóng khoáng, thoải mái. Sau mới phát hiện, mình sai rồi.

Hơn nữa, còn sai cực trầm trọng.

Lận Thần mở nắp chai nước khoáng, uống một ngụm, cất giọng trầm thấp: “Lòng tôi có người khác.”

Chư Đoàn Diệc sụp đổ, không cam lòng nhìn anh.

Lúc trước, cô ta hiểu lầm Moyra là nguyên nhân khiến anh về nước. Sau biết Moyra chỉ là em gái anh, ngọn lửa trong tim lại rực cháy lần nữa.

Ánh đèn rọi xuống làm con ngươi đen nhánh của Lận Thần như được mạ một lớp sáng màu vàng, hơi lóe sáng dưới màn đêm. Anh bổ sung thêm một câu: “Tôi về nước vì cô ấy.”

Dứt câu, anh cầm lấy vợt cầu lông, thong dong bước vào sân.

Nhìn chằm chằm bóng lưng bị ánh đèn kéo dài, tim Chư Đoàn Diệc nhói đau.

Bảy năm. Giờ cô ta muốn bù đắp lại quãng thời gian bảy năm thì nhận được câu: Lòng tôi có người khác.

Có phải rất buồn cười không?

Chư Đoàn Diệc rời đi đầu tiên. Mọi người ai cũng sớm đoán được lý do nên ngoài Lận Thần chỉ chăm chú đánh cầu lông, mỗi người đều có một ý nghĩ khác trong lòng.

Lúc giải tán, anh Ngụy quan tâm dẫn mọi người đi ăn khuya, Lận Thần xua tay: “Tôi còn vài tập tài liệu chưa xem xong, về trước đây.”

Anh Ngụy không ép anh ở lại, gật đầu.

Bỗng nhiên nhớ ra gì đó, hắn hỏi: “Đúng rồi, lần trước ông Kỷ phái cậu tới Đức không giống như xử lý vụ việc theo lẽ công lắm…”

Phần im lặng đầy ý vị kia, Lận Thần hiểu, cười nhạt: “Chắc do tôi đắc tội với tên nhóc Kỷ Đức rồi.”

Anh Ngụy cười: “Cậu đắc tội với cậu ta? Quả thật là chuyện hài nước Mỹ.”

Lận Thần không giải thích thêm, chỉ lắc đầu, trông dáng vẻ rất bất đắc dĩ và đi ngay sau đó.

Nhìn theo Lận Thần cho đến khi anh hoàn toàn biến mất trong đêm tối, Hồ Siêu tiến lên nhiều chuyện: “Nghe nói đơn xin về nước của ngài Lận được phê duyệt rồi?”

Anh Ngụy nhìn Hồ Siêu bát quái với ánh mắt đầy ẩn ý.

Hồ Siêu bĩu môi: “Gần đây áp lực công việc lớn, muốn giải trí chút cũng không được sao!”

Anh Ngụy không chọc hắn nữa, hỏi: “Nghe nói cậu đánh cược với cô nhóc Ngọc Hứa?”

Hồ Siêu gật đầu, tiên tri: “Cô ấy thua chắc rồi.”

“Tính tình Lận Thần trầm ổn, rất chú trọng công việc, cân nhắc cũng nhanh, thích hợp làm trong ngành chúng ta. Thật đáng tiếc khi cậu ta quay về nước.” Anh Ngụy bỗng dưng cảm thán.

Để bồi dưỡng được một nhà ngoại giao giỏi thật không dễ dàng. Lận Thần còn trẻ đã leo lên được đến vị trí này, quả thật vừa là may mắn vừa là thước đo thực lực của anh. Vì một cô gái mà quay đầu rời khỏi chiến trường, thôi thì do số phận định trước.

“Sợ gì? Chúng ta còn em Kỷ mà!” Hồ Siêu nói.

Anh Ngụy ngắm nhìn bầu trời đêm mờ tối, lắc đầu: “Kỷ Niệm dù gì cũng là con gái.”

Hồ Siêu thở dài. Tuy anh Ngụy đã ở nước ngoài nhiều năm, trút hết cặn bã, hấp thụ tinh hoa nhưng cái gốc vẫn là người Trung Quốc, cái tư tưởng cổ hủ ấy đã ăn sâu bén rễ.

Mà thôi, chủ trương nam nữ bình đẳng toàn chỉ có sách giáo khoa tuyên truyền, làm gì có ai thật sự xử sự công bằng đâu!

*

Làm xong thủ tục nhận phòng, Lận Yên chẳng chịu ở yên mà chạy sang phòng Sa Khinh Vũ, thảo luận kế hoạch du lịch ngày mai: “Sao nào? Cậu muốn đi chơi cùng tớ không?”

Sa Khinh Vũ liếc mắt nhìn Lận Yên tạm thời ôm chân Phật, cứ thong dong tùy ý lập kế hoạch, cười nhẹ, không phát biểu gì.

Lận Yên nhìn thấu sự khinh thường trong mắt Sa Khinh Vũ, không vui hừ hừ.

“Hoằng Dịch không đi chơi với cậu hả?” Sa Khinh Vũ hỏi.

Lận Yên uể oải: “Anh ấy đi tham gia hội nghị giao lưu gì đó với Hiểu Thần, đâu có thời gian chơi với tớ.”

Sa Khinh Vũ gật đầu: “Có vẻ mọi người đều rất bận, ngoại trừ cậu.”

“Gì mà ngoại trừ tớ chứ?” Lận Yên kêu oan.

Sa Khinh Vũ xua tay: “Thôi nào thôi nào, không ngoại trừ cậu được chưa? Mau ra ngoài đi, tớ còn một đống việc cần làm.”

Lận Yên hầm hừ bằng âm mũi: “Cậu phải làm gì nữa?”

“Liên quan đến vụ án, không thể tiết lộ.”

“Phóng viên các cậu không phải chuyên moi ra những tin tức không nên lộ sao? Giả vờ cái gì chứ.”

Sa Khinh Vũ: “…”

Đúng là thế nhưng mà: “Bây giờ không phải lúc để tiết lộ, làm không tốt sẽ xảy ra chuyện, hiểu không?”

Lận Yên không bỏ qua: “Nói với tớ đi. Tớ hứa sẽ giữ bí mật, không chừng còn giúp được cậu.”

Đôi mắt lòng trắng đen rõ ràng của Sa Khinh Vũ nhìn chằm chằm Lận Yên, hơi lóe sáng, lập trường cực kỳ kiên định.

Lận Yên không ra vẻ giữ bí mật nữa, kiêu ngào hừ lạnh, quay ngoắt bỏ đi. Trước khi đóng cửa, cô nàng còn lườm Sa Khinh Vũ với vẻ không cam lòng rồi mới “rầm” một tiếng đóng cửa, thể hiện mình đang bừng lửa giận.

Sa Khinh Vũ nhìn cánh cửa rung nhẹ, bất đắc dĩ lắc đầu.

Không phải cô không muốn nói cho Lận Yên. Giờ không phải lúc thích hợp.

Lần này theo Kỷ Đức đến thành phố Y là do nhận được ủy thác của vụ bé gái bị bố dượng dâm ô.

Nhân vật chính của vụ án là Vương Tĩnh Di, 7 tuổi, sinh ra ở một vùng nông thôn nhỏ tại thành phố Y. Bố đẻ qua đời sau một lần gặp sự cố, mẹ đi bước nữa và bé theo mẹ đến thành phố, ở nhà bố dượng. Người bố dượng này là nhân viên văn phòng bình thường, dưới gối có đứa con trai 16 tuổi, tên Tiếu Vân đang học cấp ba.

Là Tiếu Vân tìm đến luật sư công ích, tố cáo bố mình dâm ô Vương Tĩnh Di.

Con trai tố cáo bố mình?

Sa Khinh Vũ mở cửa sổ ra, đón gió lạnh ùa vào, ngắm nhìn bầu trời đêm, buông tiếng thở dài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương