Bánh Răng
-
Chương 24
Edit: Cải Trắng
Khoảng 10 giờ sáng hôm sau, tại tỉnh Z chưa bao giờ gặp thiên tai bỗng đón trận động đất bất ngờ ập tới, khiến chục triệu dân đang sinh sống ở đó rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Độ rạn nứt của các tầng địa chất bị nứt rất nhanh do động đất, mức chấn động cao, diện tích rộng, liên lụy đến nhiều thành phố. Và, thành phố Y là nơi chịu ảnh hưởng nghiêm trọng nhất.
Động đất xảy ra, cả Trung Quốc bùng nổ.
Năm người đang ở thành phố Y bao gồm Sa Khinh Vũ, Lận Yên, Mục Hoằng Dịch, Cố Hiểu Thần và Kỷ Đức đều mất liên lạc, như cá mắc cạn.
Lận Thần ngồi trước TV xem bảng tin, ánh mắt nặng nề, thuận tay bấm điện thoại gọi cho Liễu Duệ.
“Anh Thần.”
“Cậu muốn tới thành phố Y?”
“Vâng, em chuẩn bị theo chuyến bay đầu đến đó.”
Lận Thần nhìn chằm chằm TV, hình ảnh được chiếu cho thấy tỉnh Z đâu đâu cũng báo động đỏ, công trình xây dựng sụp đổ nghiêng trái ngã phải bấp bênh nguy hiểm. Anh cau mày: “Tôi với cậu cùng đi.”
Nơi thành phố Y có người bọn họ không thể buông được, không đi một chuyến tới đó thì không yên tâm.
Thiết lập an toàn ở thành phố Y thấp, kết cấu công trình xây dựng phòng ốc có lực chịu chấn động đất kém, nên các cơ sở hạ tầng cùng các công trình trọng điểm bị phá hư nghiêm trọng. Năng lượng được cung cấp và thông tin bị gián đoạn lần nữa.
Hoạt động cứu tế diễn ra suốt mười hai tiếng đồng hồ trong tình trạng tồi tệ ấy.
Bên dưới đống đổ nát, có người sống chầm chậm bò ra, có người bỏ mạng được kéo ra ngoài. Khung cảnh rộng lớn, khiếp sợ không gì sánh bằng.
Phải đến gần 11 giờ đêm mới có người báo lại rằng đã phát hiện tung tích của nhóm người Cố Hiểu Thần tại một thị trấn nhỏ. Cô và Mục Hoằng Dịch tự lập một đội chữa bệnh, đang có mặt tại nơi có mức dao động lớn nhất.
“Tham mưu trưởng, anh yên tâm đi. Chị dâu không sao cả, đang cùng nhóm bạn của mình tích cực cứu người.” Binh lính trở về từ thị trấn nhỏ báo cáo.
Liễu Duệ khép hờ đôi mắt trĩu nặng, thả lòng: “Ừm.”
“Hay anh đi lên nhìn một cái cho yên tâm?” Binh lính lưỡng lự hỏi.
“Không cần.” Từ chối xong, Liễu Duệ liếc sang chỗ Lận Thần: “Anh Thần, anh có muốn qua đó xem thử không? Em phái người đưa anh qua đó.”
Dưới ánh trăng yếu ớt, Lận Thần cụp mắt, che đi những tơ máu đỏ bên trong, khàn giọng nói: “Không cần, đợi mọi người cùng đến thôi.”
Liễu Duệ gật đầu, phất tay với cậu binh lính kia.
“Nhưng, tham mưu trưởng…” Cậu khựng lại giây lát mới nói: “Chị dâu đang có mặt ở khu đất nguy hiểm nhất thị trấn, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp động đất, đến lúc đó…”
Cậu chưa kịp nói xong, Liễu Duệ đã nhận được cuộc gọi từ tổ trưởng tổ cứu viện thị trấn Lỗ Vĩnh Thương, báo cáo nhà cửa ở đó sụp đổ, mấy trăm người rơi vào cảnh khốn khó, mong được tiếp viện.
Chẳng có thì giờ suy xét thêm, Liễu Duệ đã đưa phần lớn nhân viên cứu hộ theo mình đến thị trấn nhỏ. Lận Thần cũng đi.
Trong thị trấn chỉ có mấy tòa nhà cao tầng nằm ở phố kinh doanh. Địa điểm ăn uống, chỗ mua sắm và các văn phòng làm việc đều quy tụ ở đó hết. Chắc hẳn do lúc xây dựng xảy ra tình trạng ăn bớt nguyên vật liệu nên gặp động đất cái là sụp, còn không vững chắc bằng nhà ở bình dân.
Liễu Duệ vừa đến, Lỗ Vĩnh Thương lập tức báo cáo, chỉ ra chỗ bị nghiêng cực kỳ nghiêm trọng phía xa xa: “Chỗ mấy tòa nhà trước mặt kia giờ đã bị chia ra làm hai nửa, ở giữa có duy nhất một cây trụ lớn được cố định trên nền xi măng. Hai bên đều có đường đi vào tiếp viện nhưng vấn đề là ở cả hai bên đều có người gặp nạn. Nếu động bên trái, cân bằng không giữ nổi, bên phải sẽ đổ, người bị nhốt ở bên trong có khả năng bỏ mạng. Ngược lại, chúng ta vào lối bên phải, bên trái cũng không thoát khỏi đường chết.”
Đây là một câu hỏi lựa chọn.
Lận Thần chăm chú nhìn vào tòa nhà đổ nát có thể sập bất cứ lúc nào, thê lương hỏi: “Có biết đại khái số lượng người ở hai bên không?”
Lỗ Vĩnh Thương gật đầu: “Bên phải ít người hơn, chắc chỉ độ bảy, tám người. Còn bên trái khoảng 80 người.”
Liễu Duệ nghiên cứu tình trạng hiện tại. Quả thật tiến thoán lưỡng nan, khó mà lo chu toàn cho cả hai bên. Cái trụ duy nhất đứng ở giữa có thể ngã bất cứ lúc nào, cần phải nhanh chóng ra quyết định. Sau một hồi im lặng, anh quyết định: “Cứu người bên trái trước…”
Mới nói được nửa, Lận Yên cả người toàn máu bổ nhào tới, chắn trước Lỗ Vĩnh Thương đang đợi lệnh hành động, kích động hét to: “Không được!”
Mắt Liễu Duệ chợt lóe, phản xạ có điều kiện liếc Lận Thần.
Lận Yên trông rất nhếch nhác, đầu bù tóc rối, quần áo tươm như thể muốn nói cho mọi người biết cô vừa trải qua cảnh tượng khó khăn chưa từng gặp bao giờ. Lận Thần cau mày đi lên, duỗi tay chỉnh lại tóc cho cô, vỗ về an ủi.
Lận Yên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu chăm chú nhìn Lận Thần, chắc hẳn đã khóc rất nhiều. Cô cố nén tiếng nức nở, cầu xin: “Anh, em xin anh hãy cứu bên phải trước.”
Dứt câu, cô không nén được cảm xúc, dòng nước mắt lành lạnh chậm rãi lăn xuống má. Mỗi một lần hít thở, ngực cô phập phồng kịch liệt, trên áo lông màu trắng xuất hiện vết máu đỏ tươi.
Lận Thần đưa tay thay cô lau nước mắt, nhẹ giọng hỏi: “Hoằng Dịch ở bên đó?”
Lận Yên lắc đầu như trống bỏi, khóc càng to hơn, giọng run rẩy: “Không, không phải ạ, là Khinh Vũ, Khinh Vũ ở đó…”
Động tác lau nước mắt của Lận Thần cứng lại, giọng điệu căng thẳng: “Em nói cái gì?”
“Khinh Vũ ạ.” Lận Yên nức nở quay sang chỗ Liễu Duệ: “Cả Hiểu Thần nữa. Bọn họ đều ở bên trong. Bọn họ ở lẫn trong bảy, tám người kia, đang ở phía bên phải mà mọi người định từ bỏ đó. Cho nên các anh không thể… không thể cứu nhóm người bên trái trước.”
Cả Hiểu Thần, bọn họ đang ở bên trong…
Ánh mắt Liễu Duệ trở nên nặng nề, sâu tựa đáy biển, lần nữa quan sát khối kiến trúc lung lay sắp đổ kia.
Cô ở bên trong?
“Tham mưu trưởng, chúng ta có cần đưa ra phương án khác không?” Lỗ Vĩnh Thương quay đầu hỏi Liễu Duệ.
Khoảnh khắc đó, Liễu Duệ do dự.
Lận Thần tóm chặt lấy hai vai Lận Yên, dùng sức mạnh đến mức khớp xương trở nên trắng bợt, mắt âm trầm đáng sợ: “Em chắc bọn họ đều ở bên trong chứ?”
Lận Yên ngước đôi mắt ửng đỏ, kiên định gật đầu: “Em chắc chắn.”
Liễu Duệ nhìn Lỗ Vĩnh Thương, cất tiếng khàn khàn: “Cậu nắm chắc số người ở hai bên chứ?”
Lỗ Vĩnh Thương gật đầu chắc nịch: “Chắc chắn! Cả hai bên đều có người của chúng ta, có bộ đàm, có tín hiệu, người bên trong thống kê báo lại sẽ không xảy ra sai sót.”
“Bộ đàm?” Liễu Duệ khựng lại. Ngay sau đó, anh lập tức ấn gọi bộ đàm, hô: “Cố Hiểu Thần, nghe rõ trả lời!”
Không tới vài giây sau, bộ đàm truyền ra tiếng Cố Hiểu Thần lẫn với tiếng điện lưu rè rè, không quá rõ: “Nghe rõ!”
“Em có bị thương không?” Liễu Duệ hỏi.
“Không.” Cố Hiểu Thần bình tĩnh trả lời.
Liễu Duệ muốn mở miệng nói thêm nhưng rồi phát hiện trừ câu đó ra, mình chẳng nói được gì nữa.
Tựa như, chỉ cần cô còn sống là được.
Giữa lúc im lặng bao trùm, Lận Thần dịu giọng gọi một tiếng vào bộ đàm, nghe hơi cứng ngắc: “Sa Khinh Vũ.”
“Em ở đây!”
Nghe tiếng cô, Lận Thần khép hờ hai mắt lại. Lần nữa mở ra, ánh mắt trở nên nghiêm túc đến lạ. Anh nhìn chằm chằm đống đổ nát, bụi mù khắp nơi choáng tầm nhìn, dày đặc không cách nào hòa tan.
Khoảnh khắc ấy, anh hơi mất bình tĩnh.
“Anh, Liễu Duệ, hai người mau ra lệnh cho họ cứu Khinh Vũ với Hiểu Thần trước đi!” Lận Yên dồn dập thúc giục họ cứu người.
Đôi mắt nhìn về phía Lận Yên của cả Lận Thần lẫn Liễu Duệ càng lạnh hơn.
“Hai người quyết định đi!” Thấy họ chậm chạp không quyết, Lận Yên sốt ruột.
Liễu Duệ và Lận Thần ăn ý nhìn nhau, sóng ngầm mãnh liệt bên trong đều thấu, quyết sách phải đưa ngay, chọn trái hay phải không phải việc bọn họ muốn là được.
“Bên trái.”
Cơ hồ là trăm miệng một lời.
Lỗ Vĩnh Thương làm động tác theo nghi thức quân đội, hô: “Rõ!” Sau đó ấn bộ đàm sắp xếp các khâu hành động.
Lận Yên nghe xong quyết sách, điên cuồng níu lấy vạt áo Liễu Duệ, quát to bằng giọng không tin nổi: “Cậu điên rồi à? Ở đó là Hiểu Thần! Cố Hiểu Thần đang ở đó!”
Liễu Duệ bị Lận Yên đẩy lui về phía sau mấy bước, đôi mắt trầm lắng chẳng có gợn sóng nào.
Đúng thế! Người ở bên trong sắp phải nhận lấy những gì vận mệnh an bài là vợ của anh – Cố Hiểu Thần.
Nhưng đứng trước lựa chọn 80 hay 8, anh bất lực. Không còn cơ hội để cứu cô ra. Bởi vì, trọng trách anh mang trên lưng không chỉ có một sinh mạng mà là hàng trăm triệu tính mạng của người dân Trung Quốc. Về điểm này, anh tin Lận Thần cũng hiểu rõ, chỉ là không nói ra.
“Ở khu gặp nạn, chỉ có người gặp nạn.” Liễu Duệ bình thản trả lời. Đôi mắt đen nhánh kết tầng băng, phá lệ trong suốt, lại sâu thăm thẳm.
Nghe vậy, Lận Yên chậm rãi buông tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lận Thần, chất vấn: “Anh thì sao? Anh cũng là người ở khu gặp nạn chỉ có người bị hại à? Khinh Vũ mất mạng cũng chẳng sao đúng không?”
Trong đêm tối yên ắng, người trước mặt khóc lóc, lòng Lận Thần loạn cào cào, có người lại đang kiên cường chống đỡ chỗ hiểm trở.
Không một câu đáp. Lận Yên “ồ” lên, giận dữ gật đầu: “Được! Được lắm! Hai người các anh đều rất được! Không phụ sự mong đợi của Đảng và nhân dân! Không làm quốc gia vĩ đại phải thất vọng! Nhưng hai người… đang làm chính người mình yêu tổn thương đấy! Hai người lo cho toàn cục, thế Hiểu Thần và Khinh Vũ thì sao? Ai lo cho các cậu ấy!”
Đáp lại cô là sự im ắng đến cùng cực. Lận Yên lảo đảo lui mấy bước, hoảng sợ. Cô không phải Lận Thần hay Liễu Duệ, không có ý thức phải lo cho toàn cục. Cô chỉ muốn người nhà và người thân mình bình an.
Mà Sa Khinh Vũ và Cố Hiểu Thần chính là người thân của cô.
Trong cơn hoảng loạn, Lận Yên điên cuồng gào lên: “Hai người các anh đúng là đồ khốn khiếp!”
Tiếng hét bị gió đêm cắn nuốt, cô dữ tợn trừng họ bằng đôi mắt đỏ ngầu.
Phẫn nộ, khó hiểu và phần nhiều là oán trách.
Ở bên kia, Lỗ Vĩnh Thương đã dẫn người chuẩn bị cứu viện, đèn ở bộ đàm lóe lên: “Tham mưu trưởng, mọi thứ đã chuẩn bị xong!”
Việc cứu viện diễn ra rất thuận lợi. Có điều, đúng như Lỗ Vĩnh Thương nói, động trái, bên phải sẽ bắt đầu sụp đổ. Cho dù có dùng thêm túi hơi chịu lực cũng chẳng có tác dụng gì. Bởi vì tòa nhà này đã đổ nát đến mất hình dáng ban đầu, khắp nơi toàn mảnh vỡ xi măng, như hạt cát tán loạn che hết khe hở.
Bỗng nhiên, “rầm” một tiếng, câu trụ duy nhất ở giữa bị tách. Gạch vỡ ngói lành sụp hết. Bụi mù tứ tung đến nỗi trong màn đêm vẫn nhìn rõ.
Tiếng vang kịch liệt chưa ngừng ở đó, cứ sụp dần nhìn mà ghê người.
Lận Thần vừa đội được nón bảo hiểm lên bỗng xoay người, tầm nhìn bị chắn bởi một lớp bụi mù dày đặc. Anh vội vàng ấn gọi bộ đàm, chật vật bất an hô: “Sa Khinh Vũ!”
Bên tai loáng thoáng nghe tiếng xi măng vỡ cùng tiếng thép lạch cạch đổ.
Ngoài ra, không còn tiếng nào khác.
Lòng hoảng loạn, trống rỗng như bị khoét.
“Sa Khinh Vũ!” Anh gọi lần nữa, đáp lời vẫn là sự yên ắng chết chóc.
Buông máy bộ đàm màu đen ra, anh phát hiện lòng bàn tay mình toàn mồ hôi dính nhớp nháp. Gió lạnh thổi từng đợt tới cũng chẳng thể hong khô.
Giây tiếp theo, Lận Thần chạy thẳng vào màn đêm không chút do dự.
Nhìn theo bóng anh biến mất trong màn đêm âm u vô tận, Lận Yên cau mày. Đôi mắt đang hoảng loạn nhìn phần kiến trúc bị sập bên phải bỗng sâu sắc không ai hiểu.
Khi đó, cô nghĩ, Lận Thần rất yêu Sa Khinh Vũ. Yêu nhiều hơn bất kỳ ai.
Khoảng 10 giờ sáng hôm sau, tại tỉnh Z chưa bao giờ gặp thiên tai bỗng đón trận động đất bất ngờ ập tới, khiến chục triệu dân đang sinh sống ở đó rơi vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng. Độ rạn nứt của các tầng địa chất bị nứt rất nhanh do động đất, mức chấn động cao, diện tích rộng, liên lụy đến nhiều thành phố. Và, thành phố Y là nơi chịu ảnh hưởng nghiêm trọng nhất.
Động đất xảy ra, cả Trung Quốc bùng nổ.
Năm người đang ở thành phố Y bao gồm Sa Khinh Vũ, Lận Yên, Mục Hoằng Dịch, Cố Hiểu Thần và Kỷ Đức đều mất liên lạc, như cá mắc cạn.
Lận Thần ngồi trước TV xem bảng tin, ánh mắt nặng nề, thuận tay bấm điện thoại gọi cho Liễu Duệ.
“Anh Thần.”
“Cậu muốn tới thành phố Y?”
“Vâng, em chuẩn bị theo chuyến bay đầu đến đó.”
Lận Thần nhìn chằm chằm TV, hình ảnh được chiếu cho thấy tỉnh Z đâu đâu cũng báo động đỏ, công trình xây dựng sụp đổ nghiêng trái ngã phải bấp bênh nguy hiểm. Anh cau mày: “Tôi với cậu cùng đi.”
Nơi thành phố Y có người bọn họ không thể buông được, không đi một chuyến tới đó thì không yên tâm.
Thiết lập an toàn ở thành phố Y thấp, kết cấu công trình xây dựng phòng ốc có lực chịu chấn động đất kém, nên các cơ sở hạ tầng cùng các công trình trọng điểm bị phá hư nghiêm trọng. Năng lượng được cung cấp và thông tin bị gián đoạn lần nữa.
Hoạt động cứu tế diễn ra suốt mười hai tiếng đồng hồ trong tình trạng tồi tệ ấy.
Bên dưới đống đổ nát, có người sống chầm chậm bò ra, có người bỏ mạng được kéo ra ngoài. Khung cảnh rộng lớn, khiếp sợ không gì sánh bằng.
Phải đến gần 11 giờ đêm mới có người báo lại rằng đã phát hiện tung tích của nhóm người Cố Hiểu Thần tại một thị trấn nhỏ. Cô và Mục Hoằng Dịch tự lập một đội chữa bệnh, đang có mặt tại nơi có mức dao động lớn nhất.
“Tham mưu trưởng, anh yên tâm đi. Chị dâu không sao cả, đang cùng nhóm bạn của mình tích cực cứu người.” Binh lính trở về từ thị trấn nhỏ báo cáo.
Liễu Duệ khép hờ đôi mắt trĩu nặng, thả lòng: “Ừm.”
“Hay anh đi lên nhìn một cái cho yên tâm?” Binh lính lưỡng lự hỏi.
“Không cần.” Từ chối xong, Liễu Duệ liếc sang chỗ Lận Thần: “Anh Thần, anh có muốn qua đó xem thử không? Em phái người đưa anh qua đó.”
Dưới ánh trăng yếu ớt, Lận Thần cụp mắt, che đi những tơ máu đỏ bên trong, khàn giọng nói: “Không cần, đợi mọi người cùng đến thôi.”
Liễu Duệ gật đầu, phất tay với cậu binh lính kia.
“Nhưng, tham mưu trưởng…” Cậu khựng lại giây lát mới nói: “Chị dâu đang có mặt ở khu đất nguy hiểm nhất thị trấn, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp động đất, đến lúc đó…”
Cậu chưa kịp nói xong, Liễu Duệ đã nhận được cuộc gọi từ tổ trưởng tổ cứu viện thị trấn Lỗ Vĩnh Thương, báo cáo nhà cửa ở đó sụp đổ, mấy trăm người rơi vào cảnh khốn khó, mong được tiếp viện.
Chẳng có thì giờ suy xét thêm, Liễu Duệ đã đưa phần lớn nhân viên cứu hộ theo mình đến thị trấn nhỏ. Lận Thần cũng đi.
Trong thị trấn chỉ có mấy tòa nhà cao tầng nằm ở phố kinh doanh. Địa điểm ăn uống, chỗ mua sắm và các văn phòng làm việc đều quy tụ ở đó hết. Chắc hẳn do lúc xây dựng xảy ra tình trạng ăn bớt nguyên vật liệu nên gặp động đất cái là sụp, còn không vững chắc bằng nhà ở bình dân.
Liễu Duệ vừa đến, Lỗ Vĩnh Thương lập tức báo cáo, chỉ ra chỗ bị nghiêng cực kỳ nghiêm trọng phía xa xa: “Chỗ mấy tòa nhà trước mặt kia giờ đã bị chia ra làm hai nửa, ở giữa có duy nhất một cây trụ lớn được cố định trên nền xi măng. Hai bên đều có đường đi vào tiếp viện nhưng vấn đề là ở cả hai bên đều có người gặp nạn. Nếu động bên trái, cân bằng không giữ nổi, bên phải sẽ đổ, người bị nhốt ở bên trong có khả năng bỏ mạng. Ngược lại, chúng ta vào lối bên phải, bên trái cũng không thoát khỏi đường chết.”
Đây là một câu hỏi lựa chọn.
Lận Thần chăm chú nhìn vào tòa nhà đổ nát có thể sập bất cứ lúc nào, thê lương hỏi: “Có biết đại khái số lượng người ở hai bên không?”
Lỗ Vĩnh Thương gật đầu: “Bên phải ít người hơn, chắc chỉ độ bảy, tám người. Còn bên trái khoảng 80 người.”
Liễu Duệ nghiên cứu tình trạng hiện tại. Quả thật tiến thoán lưỡng nan, khó mà lo chu toàn cho cả hai bên. Cái trụ duy nhất đứng ở giữa có thể ngã bất cứ lúc nào, cần phải nhanh chóng ra quyết định. Sau một hồi im lặng, anh quyết định: “Cứu người bên trái trước…”
Mới nói được nửa, Lận Yên cả người toàn máu bổ nhào tới, chắn trước Lỗ Vĩnh Thương đang đợi lệnh hành động, kích động hét to: “Không được!”
Mắt Liễu Duệ chợt lóe, phản xạ có điều kiện liếc Lận Thần.
Lận Yên trông rất nhếch nhác, đầu bù tóc rối, quần áo tươm như thể muốn nói cho mọi người biết cô vừa trải qua cảnh tượng khó khăn chưa từng gặp bao giờ. Lận Thần cau mày đi lên, duỗi tay chỉnh lại tóc cho cô, vỗ về an ủi.
Lận Yên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ ngầu chăm chú nhìn Lận Thần, chắc hẳn đã khóc rất nhiều. Cô cố nén tiếng nức nở, cầu xin: “Anh, em xin anh hãy cứu bên phải trước.”
Dứt câu, cô không nén được cảm xúc, dòng nước mắt lành lạnh chậm rãi lăn xuống má. Mỗi một lần hít thở, ngực cô phập phồng kịch liệt, trên áo lông màu trắng xuất hiện vết máu đỏ tươi.
Lận Thần đưa tay thay cô lau nước mắt, nhẹ giọng hỏi: “Hoằng Dịch ở bên đó?”
Lận Yên lắc đầu như trống bỏi, khóc càng to hơn, giọng run rẩy: “Không, không phải ạ, là Khinh Vũ, Khinh Vũ ở đó…”
Động tác lau nước mắt của Lận Thần cứng lại, giọng điệu căng thẳng: “Em nói cái gì?”
“Khinh Vũ ạ.” Lận Yên nức nở quay sang chỗ Liễu Duệ: “Cả Hiểu Thần nữa. Bọn họ đều ở bên trong. Bọn họ ở lẫn trong bảy, tám người kia, đang ở phía bên phải mà mọi người định từ bỏ đó. Cho nên các anh không thể… không thể cứu nhóm người bên trái trước.”
Cả Hiểu Thần, bọn họ đang ở bên trong…
Ánh mắt Liễu Duệ trở nên nặng nề, sâu tựa đáy biển, lần nữa quan sát khối kiến trúc lung lay sắp đổ kia.
Cô ở bên trong?
“Tham mưu trưởng, chúng ta có cần đưa ra phương án khác không?” Lỗ Vĩnh Thương quay đầu hỏi Liễu Duệ.
Khoảnh khắc đó, Liễu Duệ do dự.
Lận Thần tóm chặt lấy hai vai Lận Yên, dùng sức mạnh đến mức khớp xương trở nên trắng bợt, mắt âm trầm đáng sợ: “Em chắc bọn họ đều ở bên trong chứ?”
Lận Yên ngước đôi mắt ửng đỏ, kiên định gật đầu: “Em chắc chắn.”
Liễu Duệ nhìn Lỗ Vĩnh Thương, cất tiếng khàn khàn: “Cậu nắm chắc số người ở hai bên chứ?”
Lỗ Vĩnh Thương gật đầu chắc nịch: “Chắc chắn! Cả hai bên đều có người của chúng ta, có bộ đàm, có tín hiệu, người bên trong thống kê báo lại sẽ không xảy ra sai sót.”
“Bộ đàm?” Liễu Duệ khựng lại. Ngay sau đó, anh lập tức ấn gọi bộ đàm, hô: “Cố Hiểu Thần, nghe rõ trả lời!”
Không tới vài giây sau, bộ đàm truyền ra tiếng Cố Hiểu Thần lẫn với tiếng điện lưu rè rè, không quá rõ: “Nghe rõ!”
“Em có bị thương không?” Liễu Duệ hỏi.
“Không.” Cố Hiểu Thần bình tĩnh trả lời.
Liễu Duệ muốn mở miệng nói thêm nhưng rồi phát hiện trừ câu đó ra, mình chẳng nói được gì nữa.
Tựa như, chỉ cần cô còn sống là được.
Giữa lúc im lặng bao trùm, Lận Thần dịu giọng gọi một tiếng vào bộ đàm, nghe hơi cứng ngắc: “Sa Khinh Vũ.”
“Em ở đây!”
Nghe tiếng cô, Lận Thần khép hờ hai mắt lại. Lần nữa mở ra, ánh mắt trở nên nghiêm túc đến lạ. Anh nhìn chằm chằm đống đổ nát, bụi mù khắp nơi choáng tầm nhìn, dày đặc không cách nào hòa tan.
Khoảnh khắc ấy, anh hơi mất bình tĩnh.
“Anh, Liễu Duệ, hai người mau ra lệnh cho họ cứu Khinh Vũ với Hiểu Thần trước đi!” Lận Yên dồn dập thúc giục họ cứu người.
Đôi mắt nhìn về phía Lận Yên của cả Lận Thần lẫn Liễu Duệ càng lạnh hơn.
“Hai người quyết định đi!” Thấy họ chậm chạp không quyết, Lận Yên sốt ruột.
Liễu Duệ và Lận Thần ăn ý nhìn nhau, sóng ngầm mãnh liệt bên trong đều thấu, quyết sách phải đưa ngay, chọn trái hay phải không phải việc bọn họ muốn là được.
“Bên trái.”
Cơ hồ là trăm miệng một lời.
Lỗ Vĩnh Thương làm động tác theo nghi thức quân đội, hô: “Rõ!” Sau đó ấn bộ đàm sắp xếp các khâu hành động.
Lận Yên nghe xong quyết sách, điên cuồng níu lấy vạt áo Liễu Duệ, quát to bằng giọng không tin nổi: “Cậu điên rồi à? Ở đó là Hiểu Thần! Cố Hiểu Thần đang ở đó!”
Liễu Duệ bị Lận Yên đẩy lui về phía sau mấy bước, đôi mắt trầm lắng chẳng có gợn sóng nào.
Đúng thế! Người ở bên trong sắp phải nhận lấy những gì vận mệnh an bài là vợ của anh – Cố Hiểu Thần.
Nhưng đứng trước lựa chọn 80 hay 8, anh bất lực. Không còn cơ hội để cứu cô ra. Bởi vì, trọng trách anh mang trên lưng không chỉ có một sinh mạng mà là hàng trăm triệu tính mạng của người dân Trung Quốc. Về điểm này, anh tin Lận Thần cũng hiểu rõ, chỉ là không nói ra.
“Ở khu gặp nạn, chỉ có người gặp nạn.” Liễu Duệ bình thản trả lời. Đôi mắt đen nhánh kết tầng băng, phá lệ trong suốt, lại sâu thăm thẳm.
Nghe vậy, Lận Yên chậm rãi buông tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lận Thần, chất vấn: “Anh thì sao? Anh cũng là người ở khu gặp nạn chỉ có người bị hại à? Khinh Vũ mất mạng cũng chẳng sao đúng không?”
Trong đêm tối yên ắng, người trước mặt khóc lóc, lòng Lận Thần loạn cào cào, có người lại đang kiên cường chống đỡ chỗ hiểm trở.
Không một câu đáp. Lận Yên “ồ” lên, giận dữ gật đầu: “Được! Được lắm! Hai người các anh đều rất được! Không phụ sự mong đợi của Đảng và nhân dân! Không làm quốc gia vĩ đại phải thất vọng! Nhưng hai người… đang làm chính người mình yêu tổn thương đấy! Hai người lo cho toàn cục, thế Hiểu Thần và Khinh Vũ thì sao? Ai lo cho các cậu ấy!”
Đáp lại cô là sự im ắng đến cùng cực. Lận Yên lảo đảo lui mấy bước, hoảng sợ. Cô không phải Lận Thần hay Liễu Duệ, không có ý thức phải lo cho toàn cục. Cô chỉ muốn người nhà và người thân mình bình an.
Mà Sa Khinh Vũ và Cố Hiểu Thần chính là người thân của cô.
Trong cơn hoảng loạn, Lận Yên điên cuồng gào lên: “Hai người các anh đúng là đồ khốn khiếp!”
Tiếng hét bị gió đêm cắn nuốt, cô dữ tợn trừng họ bằng đôi mắt đỏ ngầu.
Phẫn nộ, khó hiểu và phần nhiều là oán trách.
Ở bên kia, Lỗ Vĩnh Thương đã dẫn người chuẩn bị cứu viện, đèn ở bộ đàm lóe lên: “Tham mưu trưởng, mọi thứ đã chuẩn bị xong!”
Việc cứu viện diễn ra rất thuận lợi. Có điều, đúng như Lỗ Vĩnh Thương nói, động trái, bên phải sẽ bắt đầu sụp đổ. Cho dù có dùng thêm túi hơi chịu lực cũng chẳng có tác dụng gì. Bởi vì tòa nhà này đã đổ nát đến mất hình dáng ban đầu, khắp nơi toàn mảnh vỡ xi măng, như hạt cát tán loạn che hết khe hở.
Bỗng nhiên, “rầm” một tiếng, câu trụ duy nhất ở giữa bị tách. Gạch vỡ ngói lành sụp hết. Bụi mù tứ tung đến nỗi trong màn đêm vẫn nhìn rõ.
Tiếng vang kịch liệt chưa ngừng ở đó, cứ sụp dần nhìn mà ghê người.
Lận Thần vừa đội được nón bảo hiểm lên bỗng xoay người, tầm nhìn bị chắn bởi một lớp bụi mù dày đặc. Anh vội vàng ấn gọi bộ đàm, chật vật bất an hô: “Sa Khinh Vũ!”
Bên tai loáng thoáng nghe tiếng xi măng vỡ cùng tiếng thép lạch cạch đổ.
Ngoài ra, không còn tiếng nào khác.
Lòng hoảng loạn, trống rỗng như bị khoét.
“Sa Khinh Vũ!” Anh gọi lần nữa, đáp lời vẫn là sự yên ắng chết chóc.
Buông máy bộ đàm màu đen ra, anh phát hiện lòng bàn tay mình toàn mồ hôi dính nhớp nháp. Gió lạnh thổi từng đợt tới cũng chẳng thể hong khô.
Giây tiếp theo, Lận Thần chạy thẳng vào màn đêm không chút do dự.
Nhìn theo bóng anh biến mất trong màn đêm âm u vô tận, Lận Yên cau mày. Đôi mắt đang hoảng loạn nhìn phần kiến trúc bị sập bên phải bỗng sâu sắc không ai hiểu.
Khi đó, cô nghĩ, Lận Thần rất yêu Sa Khinh Vũ. Yêu nhiều hơn bất kỳ ai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook