Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái
Chương 183: Đừng Sợ, Ta Không Phải Là Người Xấu(1)

Một đạo huyết hồng nửa vòng hộ thuẫn chắn bảo vệ ở phía trước.

Huyết Thương Khung —— Tuyệt Tình.

Ầm!

Hỏa diễm nổ tung, tấm chắn hơi chấn động, ngăn lại ánh lửa ở phía trước.

Hỏa diễm rơi tứ tán vào trong nước, vậy mà lại không bị dập tắt, ngược lại còn đun sôi nước ở xung quanh.

Trong hơi nước lượn lờ, bỗng nhiên Lục Khiêm nhìn về phía bên cạnh.

Chỉ thấy đạo sĩ tóc đỏ yên lặng đứng ở phía sau cách đó không xa, cầm một viên hồ lô màu đỏ hồng trong tay, miệng hồ lô nhắm ngay Lục Khiêm, cười dữ tợn nói: “Nhận lấy cái chết đi!”

Phù!

Miệng hồ lô phun ra một đoàn hỏa diễm lưu huỳnh màu đỏ đậm.

Hỏa diễm biến ảo thành một cái đầu quỷ dữ tợn, nhe răng trợn mắt.

Hồ lô này là Huyết Hỏa Quỷ Sát Hồ Lô và lửa này là Âm Huyết Lưu Hoàng Đốt Tủy Hỏa.

Dùng tinh huyết của cơ thể người và lửa lưu huỳnh chế thành Chân hỏa, nhiễm lên đó một ít hỏa tinh, ngọn lửa lấy tinh huyết làm nhiên liệu, cho đến khi đốt con người thành tro tàn.

Tốc độ của đầu quỷ rất nhanh, tiến tới trước mặt Lục Khiêm trong nháy mắt.

Ầm!

Lúc này, tấm chắn máu trước mặt Lục Khiêm đột nhiên nổ tung, một lực mạnh mẽ đánh vào đầu quỷ khiến nó bị đình trệ trong nháy mắt.

“Không thể nào!”

Ở trong mắt đạo sĩ tóc đỏ, không biết từ khi nào trên người Lục Khiêm đã mặc Thanh Lân giáp, trực tiếp đi xuyên qua đầu quỷ, hỏa diễm không hề khiến hắn bị tổn thương một chút nào.

Ngay sau đó, nam tử tóc tím mắt vàng này đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt hắn ta.

Huyết Thương Khung —— Bạo Ngược.

Huyết vụ khiến làn da bị bỏng rát, nam tử giống như mãnh thú, dùng một đấm phá vỡ Pháp Y trên người hắn ta.

“Không!” Khóe mắt của đạo sĩ tóc đỏ hoàn toàn nứt ra.



Xẹt!

Cơ thể bị Lục Khiêm dứt khoát xé thành hai.

Cơ thể đã bị hủy, phản ứng của đạo sĩ tóc đỏ cũng nhanh, để Âm thần bám vào thân hồ lô, chạy trốn ra xa.

Lục Khiêm đứng ở tại chỗ không nhúc nhích, đột nhiên trong mắt phóng ra kim quang chói lóa.

Ầm ầm!

Tình cảnh thay đổi bất ngờ, sấm sét màu lục giáng xuống.

Ánh chớp đánh trúng hồ lô, đạo sĩ tóc đỏ đã hồn phi phách tán trong nháy mắt.

Lục Khiêm lập tức tiến lên nhặt hồ lô và túi Hồ Thiên.

Trên bầu trời, Lộc Đài đạo nhân cũng bắt đầu đánh với người khác.

Dường như đối phương đang ở ngoài mấy chục dặm bắn từng cung tên đến đây.

Lộc Đài đạo nhân mặc Điểu Vũ Pháp Y, tinh khí Mão Nhật quanh quẩn trên thân, tuy có sức mạnh to lớn, nhưng lại hoàn toàn không biết đối phương đang ở đâu.

Chỉ có thể phòng ngự bị động.

“Không ổn!” Lộc Đài đạo nhân thầm nghĩ trong lòng không ổn, không cẩn thận lộ sơ hở.

Sát khí dày đặc, khóa chặt ông ta trên không trung.

Mũi tên phá không, như mặt trời ban trưa.

Lộc Đài đạo nhân rơi xuống từ trên bầu trời, vẫn bị sát khí khóa chặt như cũ.

Lúc này, ông ta nhìn về đạo hữu ở phòng Luyện Đan bên cạnh mình, thần sắc hung ác trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.

Chợt có người hút ông ta đang ở trên không đến che trước mặt mình.

“Đại nhân, đừng mà!” Người này hoảng sợ kêu to.

Phập!



Mũi tên màu đỏ hồng đâm vào người này, một luồng sát khí bao phủ hai người.

“Thật tàn nhẫn!” Lục Khiêm nghĩ thầm, đám đạo sĩ Luyện thể này hoàn toàn không xem đạo hữu là người.

Hắn nhìn bốn phía xung quanh, các đồng liêu khác cũng đang chiến đấu với kẻ địch.

Lộc Đài đạo nhân vẫn còn đắm chìm trong ngọn lửa.

Trong lòng Lục Khiêm lập tức nảy sinh ý định rút lui.

Vì thế hắn hoàn toàn đi vào trong nước, âm thầm bơi ra xa.

Hắn chỉ là khách khanh, không có nhiều hạn chế như người trong môn phái.

Nếu như Lộc Đài không chết, thì cùng lắm là trở về tìm cái cớ.

Dù sao trong mắt người khác mình chỉ là một người am hiểu luyện đan, còn pháp thuật thì là tay mơ qua loa đại khái.

Đương nhiên, cũng phải tìm con đường phù hợp để chạy trốn.

Nơi chạy trốn tương đối xa, mới vừa rồi hắn đã chú ý, nơi đó có một quả Thứ Thủy Kim Điệp.

Có tương đối ít người đuổi theo.

Dọc theo đường đi, dựa vào thị lực từ Thái Âm Kim Đồng và cảm ứng về sự vận chuyển tinh khí, hắn đã tránh được không ít tranh đấu.

Chiến đấu tàn khốc khiến người nhìn cảm thấy kinh hãi, hầu như mỗi nơi đều có chém giết.

Có một số người còn chưa kịp mò đến bên cạnh Kim Điệp, thì nơi này đã trở thành địa điểm trả thù.

E rằng số người chết trong một ngày này còn nhiều hơn mấy tháng trước.

“Thủy Nhãn mười năm mở ra một lần, nói cách khác qua mười năm sẽ có một lần tranh đấu, chẳng lẽ là vì để giảm bớt số lượng cao thủ?” Trong lòng Lục Khiêm thầm nghĩ.

Khi hắn đang suy nghĩ, địa khí ở phía trước đột nhiên tăng nhiều lên.

Rào!

Hắn nhảy ra khỏi mặt nước, trước mặt là một mảnh đảo nhỏ, trên trời đầy sao, rừng cây rậm rạp.

Liếc mắt một cái là có thể xem đến cuối, tuy có nhiều cây cỏ, nhưng lại không có động vật.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương