Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái
-
Chương 182: Hai Mươi Bốn Cầu Minh Nguyệt Dạ(2)
Một mùi tanh tưởi đánh úp lại, bóng ma đè xuống.
Lục Khiêm ngẩng đầu theo bản năng, chỉ thấy trên nước sông có chín đầu rắn vảy đen thật lớn ló ra khỏi mặt nước.
Nước sông Thông Thiên trong suốt bị nhuốm thành màu xanh lục đậm trong nháy mắt, vô số cá tôm ngửa bụng nổi lên mặt nước.
“Tương Liễu, là Đạo Cơ hậu kỳ đứng nhất trong bảng treo thưởng!” Lộc Đài đạo nhân kinh ngạc nói.
Tương Liễu cũng không phải là tu sĩ Luyện Thể, không biết đã dùng bí pháp gì, mà lại luyện hóa Âm thần của mình thành dáng vẻ này.
Người này cực hung cực ác.
Đã từng dùng chín cái đầu ăn sạch mười vạn sinh linh trên chín đỉnh núi cùng một lúc, bao gồm cả gia tộc Đường Khẩu trên đó.
Tương Liễu lập tức xuất hiện ở gần Phục Ba đạo nhân.
“Không ổn!” Đồng tử của Phục Ba đạo nhân co rụt lại, mười thân thể tỏa ra ánh sáng âm u, phóng ra mười loại thần thông.
Phun lửa, ngự thủy, da sắt, lục hồn…
Mưa gió vì vậy mà biến sắc.
“Múa rìu qua mắt thợ, cút!” Tương Liễu khẽ quát một tiếng, đầu rắn ở giữa phun ra độc nước màu đen nhánh, quét đi tất cả pháp thuật.
Đầu rắn bên phải thổi ra gió lạnh bào xương màu xanh lá, thổi bay Phục Ba đạo nhân và cả mấy người xung quanh.
“Âm thần luyện yêu! Thật là một đạo nhân hung ác, e rằng chỉ có quan chủ mới có thể đè ép được hắn.” Tĩnh Chủ Diệu Minh nhíu mày một cái.
Chỉ sợ hôm nay phải đi một chuyến tay không.
“Ha!”
Trong hư không truyền đến một tiếng cười khẽ, âm thanh trong sáng, vừa nghe đã khiến người ta có loại cảm giác cực kỳ anh khí.
Bầu trời tối sầm lại.
Hai mươi bốn vầng trăng sáng treo trên bầu trời cao.
Một luồng kiếm âm như đánh vào chuông ngọc, du dương thanh khiết, vang lên bên tai mọi người.
“Hai mươi bốn cầu Minh Nguyệt Kiếm hoàn, đây là Long Tiêu Kiếm Tiên Khúc Tố Anh!”
Không cần người xung quanh nhắc nhở, Lục Khiêm cũng nhận ra đây là người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng.
Người tu luyện Kiếm hoàn đa số đều là người ở môn phái phía nam.
Chỉ là Lục Khiêm không ngờ đó lại là nữ, hơn nữa kiếm khí còn sắc bén như thế.
Không biết chiêu thức Kiếm hoàn kia đã lấy đi mạng sống của bao nhiêu thế lực cao tầng ở đảo Vạn Tượng.
Hai mươi bốn vòng Minh Nguyệt và Tương Liễu đấu thành một khối.
Kiếm quang đầy trời.
Long Tiêu Kiếm Tiên không có hứng thú với Sắc Thủy Kim điệp, dường như là có mối thù sâu đậm gì đó với Tương Liễu.
Các cao thủ ở một bên chờ thời cơ để ra tay.
Ầm!
Quả cầu ánh sáng vàng nổ tung, mấy chục đạo ánh sáng bay ra bốn phương tám hướng.
“Đi!” Lộc Đài đạo nhân quát, rung cánh lên, đuổi theo một đạo ánh sáng trong đó.
Lục Khiêm nhìn xung quanh, dừng một chút, cuối cùng vẫn đi theo phía sau mọi người.
“Đuổi theo!”
Lộc Đài đạo nhân sải cánh ra, màu sắc của cánh đẹp đẽ, giống như cánh gà trống.
Thật ra ông ta có huyết mạch của dị thú Phù Hề, đó là một loại gà trống mọc ra khuôn mặt người.
Vừa xuất hiện chắc chắn sẽ có chiến tranh, đây là một loại dị thú cực kỳ hung tàn.
Gà trống bay trên không trung, Dương Hưng ở bên cạnh lấy một tờ phù lục.
Phù lục không hỏa tự đốt, tro tàn màu đen rơi vào trong nước.
Ào!
Một con cá có màu trắng đen xen kẽ kỳ lạ hiện lên từ trong nước, Dương Hưng đứng trên lưng cá, cười nói: “Đạo hữu có muốn tới đây ngồi hay không?”
“Không.” Lục Khiêm uyển chuyển từ chối.
Còn hai tu sĩ Dưỡng Thần khác lại dùng Âm thần đi ra ngoài trong lần này, cho nên đã bám thẳng vào trên sủng vật phi hành rời đi.
Nếu tu sĩ Luyện Thể muốn bay, thì hoặc là có huyết mạch bay được ngay từ đầu, hoặc là chỉ có thể tu luyện thuật cùng loại với Trệ Không thuật.
Bình thường khi tới Huyết Hóa Chu Thân thì mới có thể sử dụng được.
Nhưng Lục Khiêm cũng có phương pháp lên đường.
Ầm!
Mặt nước nổ tung, bóng người hiện ra ở ngoài một trăm trượng.
Tuy giới hạn bước lên của Ma Tung Thiên Nhai không cao, nhưng khi tu luyện đến đại thành, thì một bước cũng nhảy vọt tới trăm trượng.
Ba bước gần hai dặm, chỉ cần tốn hai hơi thở.
Tốc độ của nó cũng không chậm, vừa nãy đã đuổi kịp tốc độ của Lộc Đài đạo nhân.
Trong lúc chạy, trong lòng Lục Khiêm suy nghĩ phải làm sao để lấy được một Sắc Thủy Kim Điệp cho mình.
Sau khi đại hội sứ giả trôi qua một thời gian, hiện tượng thiên văn Thất Tinh Liên Châu cũng xuất hiện, đây mới là thời gian Thủy Nhãn mở ra.
Bình thường số lượng của Sắc Thủy Kim Điệp đều nằm trong khoảng hai trăm cái.
Nghe nói mỗi lần có người vào trong đi ra ngoài, đều có thu hoạch không tệ.
Nhìn đến thái độ của Lộc Đài đạo nhân, cũng đủ để thấy nhóm người này xem mình là cu li.
Cho dù có được Kim Điệp cũng sẽ bị tịch thu,
Nhiều nhất là thưởng cho hắn một ít đồ vật.
Rào rào!
Trong lúc đang suy nghĩ, mặt nước bỗng nhiên nổ tung.
Một ngọn hỏa diễm màu đỏ thẫm mang theo mùi lưu huỳnh nồng đậm ập vào mặt hắn.
“Tới đúng lúc lắm!” Lục Khiêm hơi mỉm cười, thân hình hơi động một cái, hơi nước huyết dịch bùng nổ.
Lục Khiêm ngẩng đầu theo bản năng, chỉ thấy trên nước sông có chín đầu rắn vảy đen thật lớn ló ra khỏi mặt nước.
Nước sông Thông Thiên trong suốt bị nhuốm thành màu xanh lục đậm trong nháy mắt, vô số cá tôm ngửa bụng nổi lên mặt nước.
“Tương Liễu, là Đạo Cơ hậu kỳ đứng nhất trong bảng treo thưởng!” Lộc Đài đạo nhân kinh ngạc nói.
Tương Liễu cũng không phải là tu sĩ Luyện Thể, không biết đã dùng bí pháp gì, mà lại luyện hóa Âm thần của mình thành dáng vẻ này.
Người này cực hung cực ác.
Đã từng dùng chín cái đầu ăn sạch mười vạn sinh linh trên chín đỉnh núi cùng một lúc, bao gồm cả gia tộc Đường Khẩu trên đó.
Tương Liễu lập tức xuất hiện ở gần Phục Ba đạo nhân.
“Không ổn!” Đồng tử của Phục Ba đạo nhân co rụt lại, mười thân thể tỏa ra ánh sáng âm u, phóng ra mười loại thần thông.
Phun lửa, ngự thủy, da sắt, lục hồn…
Mưa gió vì vậy mà biến sắc.
“Múa rìu qua mắt thợ, cút!” Tương Liễu khẽ quát một tiếng, đầu rắn ở giữa phun ra độc nước màu đen nhánh, quét đi tất cả pháp thuật.
Đầu rắn bên phải thổi ra gió lạnh bào xương màu xanh lá, thổi bay Phục Ba đạo nhân và cả mấy người xung quanh.
“Âm thần luyện yêu! Thật là một đạo nhân hung ác, e rằng chỉ có quan chủ mới có thể đè ép được hắn.” Tĩnh Chủ Diệu Minh nhíu mày một cái.
Chỉ sợ hôm nay phải đi một chuyến tay không.
“Ha!”
Trong hư không truyền đến một tiếng cười khẽ, âm thanh trong sáng, vừa nghe đã khiến người ta có loại cảm giác cực kỳ anh khí.
Bầu trời tối sầm lại.
Hai mươi bốn vầng trăng sáng treo trên bầu trời cao.
Một luồng kiếm âm như đánh vào chuông ngọc, du dương thanh khiết, vang lên bên tai mọi người.
“Hai mươi bốn cầu Minh Nguyệt Kiếm hoàn, đây là Long Tiêu Kiếm Tiên Khúc Tố Anh!”
Không cần người xung quanh nhắc nhở, Lục Khiêm cũng nhận ra đây là người đứng thứ hai trong bảng xếp hạng.
Người tu luyện Kiếm hoàn đa số đều là người ở môn phái phía nam.
Chỉ là Lục Khiêm không ngờ đó lại là nữ, hơn nữa kiếm khí còn sắc bén như thế.
Không biết chiêu thức Kiếm hoàn kia đã lấy đi mạng sống của bao nhiêu thế lực cao tầng ở đảo Vạn Tượng.
Hai mươi bốn vòng Minh Nguyệt và Tương Liễu đấu thành một khối.
Kiếm quang đầy trời.
Long Tiêu Kiếm Tiên không có hứng thú với Sắc Thủy Kim điệp, dường như là có mối thù sâu đậm gì đó với Tương Liễu.
Các cao thủ ở một bên chờ thời cơ để ra tay.
Ầm!
Quả cầu ánh sáng vàng nổ tung, mấy chục đạo ánh sáng bay ra bốn phương tám hướng.
“Đi!” Lộc Đài đạo nhân quát, rung cánh lên, đuổi theo một đạo ánh sáng trong đó.
Lục Khiêm nhìn xung quanh, dừng một chút, cuối cùng vẫn đi theo phía sau mọi người.
“Đuổi theo!”
Lộc Đài đạo nhân sải cánh ra, màu sắc của cánh đẹp đẽ, giống như cánh gà trống.
Thật ra ông ta có huyết mạch của dị thú Phù Hề, đó là một loại gà trống mọc ra khuôn mặt người.
Vừa xuất hiện chắc chắn sẽ có chiến tranh, đây là một loại dị thú cực kỳ hung tàn.
Gà trống bay trên không trung, Dương Hưng ở bên cạnh lấy một tờ phù lục.
Phù lục không hỏa tự đốt, tro tàn màu đen rơi vào trong nước.
Ào!
Một con cá có màu trắng đen xen kẽ kỳ lạ hiện lên từ trong nước, Dương Hưng đứng trên lưng cá, cười nói: “Đạo hữu có muốn tới đây ngồi hay không?”
“Không.” Lục Khiêm uyển chuyển từ chối.
Còn hai tu sĩ Dưỡng Thần khác lại dùng Âm thần đi ra ngoài trong lần này, cho nên đã bám thẳng vào trên sủng vật phi hành rời đi.
Nếu tu sĩ Luyện Thể muốn bay, thì hoặc là có huyết mạch bay được ngay từ đầu, hoặc là chỉ có thể tu luyện thuật cùng loại với Trệ Không thuật.
Bình thường khi tới Huyết Hóa Chu Thân thì mới có thể sử dụng được.
Nhưng Lục Khiêm cũng có phương pháp lên đường.
Ầm!
Mặt nước nổ tung, bóng người hiện ra ở ngoài một trăm trượng.
Tuy giới hạn bước lên của Ma Tung Thiên Nhai không cao, nhưng khi tu luyện đến đại thành, thì một bước cũng nhảy vọt tới trăm trượng.
Ba bước gần hai dặm, chỉ cần tốn hai hơi thở.
Tốc độ của nó cũng không chậm, vừa nãy đã đuổi kịp tốc độ của Lộc Đài đạo nhân.
Trong lúc chạy, trong lòng Lục Khiêm suy nghĩ phải làm sao để lấy được một Sắc Thủy Kim Điệp cho mình.
Sau khi đại hội sứ giả trôi qua một thời gian, hiện tượng thiên văn Thất Tinh Liên Châu cũng xuất hiện, đây mới là thời gian Thủy Nhãn mở ra.
Bình thường số lượng của Sắc Thủy Kim Điệp đều nằm trong khoảng hai trăm cái.
Nghe nói mỗi lần có người vào trong đi ra ngoài, đều có thu hoạch không tệ.
Nhìn đến thái độ của Lộc Đài đạo nhân, cũng đủ để thấy nhóm người này xem mình là cu li.
Cho dù có được Kim Điệp cũng sẽ bị tịch thu,
Nhiều nhất là thưởng cho hắn một ít đồ vật.
Rào rào!
Trong lúc đang suy nghĩ, mặt nước bỗng nhiên nổ tung.
Một ngọn hỏa diễm màu đỏ thẫm mang theo mùi lưu huỳnh nồng đậm ập vào mặt hắn.
“Tới đúng lúc lắm!” Lục Khiêm hơi mỉm cười, thân hình hơi động một cái, hơi nước huyết dịch bùng nổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook