Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái
-
Chương 164: Âm Huyết Luyện Hồn, Thương Hội Lăng Ba(2)
Người ở giữa mặc đạo bào màu đen, hai mắt nhắm nghiền, mặt mày xám xanh, không có hô hấp, hình như đã chết từ lâu.
"Chắc là đạo sĩ Dưỡng Thần bị lạc mất Âm thần. Nếu dùng Chiêu Hồn thuật kịp thời còn có thể cứu được, nhưng hiện tại thì không được rồi."
Đào Chu tiên sinh trông như đang xem trò vui.
Lão già này nhìn như một thương nhân, nhưng dù sao cũng là một đạo sĩ Luyện Khí hậu kỳ, cho nên vẫn rất có mắt nhìn.
“Thì ra là như vậy.” Lục Khiêm bừng tỉnh đại ngộ.
Hai nhóm người này mua thấp bán cao, chắc không may phát hiện đây là thi thể Dưỡng Thần nên mới xảy ra xung đột.
Ầm!
Có tiếng nổ lớn trên trời.
Mây máu đỏ thẫm bay tới từ xa, trong đó ẩn giấu một Huyết Sát Âm ma mặt xanh nanh vàng.
"Ha ha, tiểu tử gia hỏa ngươi đúng là có lòng, không phải là giết người thôi sao, có cần đuổi theo lão phu tới tận ngàn dặm như vậy không?"
"Ma đầu chịu chết đi!"
Một đạo thần quang hàn băng trắng tinh theo sau, trong ánh sáng truyền tới một giọng nói.
Những người phía dưới chợt cảm thấy sát khí ập đến, sát khí lạnh lẽo phả vào tới chân mày.
Hóa ra là một đạo sĩ Dưỡng Thần Ngưng Sát.
“Đảo Vạn Tượng này vậy mà có thể nhìn thấy Dưỡng Thần tranh đấu khắp nơi.” Lục Khiêm ngạc nhiên nói.
Xét về số lượng và chất lượng của cao thủ các thế lực, chắc chắn hơn hẳn bá chủ Thông U quan trong vòng nghìn dặm.
Nhìn chung thì e rằng đảo Vạn Tương có rất nhiều cao thủ từ Dưỡng Thần trở lên.
Dù sao thì Thông Thiên hà hội tụ tu sĩ từ nam chí bắc.
Có điều tán tu vẫn kém hơn đại phái rất nhiều.
Không có hệ thống công pháp, không có phả hệ kế thừa đồng tu nhất mạch; thế lực tán tu lấy lợi ích mà hợp lại, tâm tư và lực lượng kém hơn nhiều so với môn phái.
"Đúng vậy, ở đây không bao giờ thiếu cao thủ, thứ không thiếu nhất là cao thủ bị giết. Nhưng tán tu chúng ta hiếm khi giao tiếp với bọn họ."
Con thuyền tiến vào thành.
Hắc Thủy thành danh xứng với thực.
Kênh rạch dày đặc đen kịt tạo thành các con đường thành thị.
Nền đá hai bên rất cao, rêu xanh phủ kín.
Trên nền là lầu các bằng gỗ cao tới vài tầng, khí tức vẩn đục, vẻ ngoài loang lổ.
Tất nhiên, không phải tất cả đều là đường thủy, một số đường phố lát đá xanh thoạt nhìn trông rất sạch sẽ.
Đào Chu tiên sinh nói cho hắn biết đây là nơi ở cho các thế lực lớn dừng chân, người thường không được phép vào.
Đảo Vạn Tượng được chia làm ba giai cấp.
Địa vị thấp nhất là người phàm, làm công việc nặng nhọc, khổ sở nhất; tiếp đến là số ít tán tu.
Tầng trên cùng là tán tu tạo thành đường khẩu, phường thị, cùng với các tu sĩ của gia tộc thế lực.
Có địa bàn riêng, tài nguyên và động phủ...
Lục Khiêm chú ý thấy một hàng dài người trên con phố bên cạnh.
Hầu hết đều là người phàm da đen, mặc quần áo ngắn màu đen.
Đội ngũ phía trước là một chiếc bàn dài màu xanh, bên trên bày mấy công cụ dính đầy máu.
Một lão đại mặc áo bào xám ngồi trên ghế.
“Bán nước, bán linh kiện đây.” Lão đạo mắt nửa khép nửa mở, quay sang nói với nam tử râu ngắn trước mặt.
"Bán nước, mua nước..." Nam tử râu ngắn xoa xoa hai tay, có chút mất tự nhiên.
Lão đạo bỗng cầm cây tiểu đao chém vào tay nam tử tạo ra một vết thương.
Máu tuôn như suối, tràn đầy bát bạch ngọc.
"Người tiếp theo!"
Sắc mặt nam tử nọ nhanh chóng tái nhợt, sau đó lão đạo niệm phù chú một vòng, vết thương nhanh chóng biến mất, ném cho nam tử kia một cục vàng.
“Đại nhân, tôi muốn bán thận.” một nam tử trẻ khoảng hai mươi tuổi nói.
Lão đạo mổ bụng lấy thận ra, sau khi niệm phù chú một vòng, vết thương cũng biến mất.
Lão có kinh nghiệm rất phong phú, sau khi thận bị lấy ra, nam tử kia mới phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Hai Pháp tiền thanh đồng được ném ra.
"Cho ngươi, bây giờ có rất nhiều kẻ bán thận nên chỉ có hai Pháp tiền thôi. Lần sau trực tiếp bán tim đi, lão tử sẽ cho ngươi giá gấp năm lần là một nghìn lượng vàng, có số tiền này, người nhà ngươi sẽ sống rất thoải mái."
Lão đạo tham lam nhìn những người phàm này.
Nếu không phải các đại thế lực không cho phép tùy ý giết hại người phàm, lão đã giết rồi phân xác từ lâu rồi.
“Hai cái là đủ rồi.” Đôi mắt của nam tử trẻ tuổi nóng rực, “Dù sao thì tôi cũng có hai cái thận. Cuối cùng cũng gom đủ tiền để cho muội muội học Pháp thuật. Gia đình chúng tôi muốn có một cuộc sống tốt đẹp”.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Khiêm càng hiểu rõ hơn về tình hình ở nơi đây.
Các tu sĩ ở chốn này là tầng lớp trên, rất nhiều người phàm bị vót nhọn cả đầu mới có thể đi lên.
Không giống ở Đạo quan che che giấu giấu, tích tiểu thành đại mà trực tiếp thu hoạch một cách ngang tàng.
“Thứ đồ chơi âm vật của người môi giới rất thất đức, rồi sẽ mua đi bán lại cho nhau.” Đào Chu tiên sinh căm hận nhìn những người đó, trong mắt còn hiện lên sự ghen tị, “Bán sang tay với giá cao gấp ba bốn lần, cướp cũng không nhanh đến vậy. "
"Chắc là đạo sĩ Dưỡng Thần bị lạc mất Âm thần. Nếu dùng Chiêu Hồn thuật kịp thời còn có thể cứu được, nhưng hiện tại thì không được rồi."
Đào Chu tiên sinh trông như đang xem trò vui.
Lão già này nhìn như một thương nhân, nhưng dù sao cũng là một đạo sĩ Luyện Khí hậu kỳ, cho nên vẫn rất có mắt nhìn.
“Thì ra là như vậy.” Lục Khiêm bừng tỉnh đại ngộ.
Hai nhóm người này mua thấp bán cao, chắc không may phát hiện đây là thi thể Dưỡng Thần nên mới xảy ra xung đột.
Ầm!
Có tiếng nổ lớn trên trời.
Mây máu đỏ thẫm bay tới từ xa, trong đó ẩn giấu một Huyết Sát Âm ma mặt xanh nanh vàng.
"Ha ha, tiểu tử gia hỏa ngươi đúng là có lòng, không phải là giết người thôi sao, có cần đuổi theo lão phu tới tận ngàn dặm như vậy không?"
"Ma đầu chịu chết đi!"
Một đạo thần quang hàn băng trắng tinh theo sau, trong ánh sáng truyền tới một giọng nói.
Những người phía dưới chợt cảm thấy sát khí ập đến, sát khí lạnh lẽo phả vào tới chân mày.
Hóa ra là một đạo sĩ Dưỡng Thần Ngưng Sát.
“Đảo Vạn Tượng này vậy mà có thể nhìn thấy Dưỡng Thần tranh đấu khắp nơi.” Lục Khiêm ngạc nhiên nói.
Xét về số lượng và chất lượng của cao thủ các thế lực, chắc chắn hơn hẳn bá chủ Thông U quan trong vòng nghìn dặm.
Nhìn chung thì e rằng đảo Vạn Tương có rất nhiều cao thủ từ Dưỡng Thần trở lên.
Dù sao thì Thông Thiên hà hội tụ tu sĩ từ nam chí bắc.
Có điều tán tu vẫn kém hơn đại phái rất nhiều.
Không có hệ thống công pháp, không có phả hệ kế thừa đồng tu nhất mạch; thế lực tán tu lấy lợi ích mà hợp lại, tâm tư và lực lượng kém hơn nhiều so với môn phái.
"Đúng vậy, ở đây không bao giờ thiếu cao thủ, thứ không thiếu nhất là cao thủ bị giết. Nhưng tán tu chúng ta hiếm khi giao tiếp với bọn họ."
Con thuyền tiến vào thành.
Hắc Thủy thành danh xứng với thực.
Kênh rạch dày đặc đen kịt tạo thành các con đường thành thị.
Nền đá hai bên rất cao, rêu xanh phủ kín.
Trên nền là lầu các bằng gỗ cao tới vài tầng, khí tức vẩn đục, vẻ ngoài loang lổ.
Tất nhiên, không phải tất cả đều là đường thủy, một số đường phố lát đá xanh thoạt nhìn trông rất sạch sẽ.
Đào Chu tiên sinh nói cho hắn biết đây là nơi ở cho các thế lực lớn dừng chân, người thường không được phép vào.
Đảo Vạn Tượng được chia làm ba giai cấp.
Địa vị thấp nhất là người phàm, làm công việc nặng nhọc, khổ sở nhất; tiếp đến là số ít tán tu.
Tầng trên cùng là tán tu tạo thành đường khẩu, phường thị, cùng với các tu sĩ của gia tộc thế lực.
Có địa bàn riêng, tài nguyên và động phủ...
Lục Khiêm chú ý thấy một hàng dài người trên con phố bên cạnh.
Hầu hết đều là người phàm da đen, mặc quần áo ngắn màu đen.
Đội ngũ phía trước là một chiếc bàn dài màu xanh, bên trên bày mấy công cụ dính đầy máu.
Một lão đại mặc áo bào xám ngồi trên ghế.
“Bán nước, bán linh kiện đây.” Lão đạo mắt nửa khép nửa mở, quay sang nói với nam tử râu ngắn trước mặt.
"Bán nước, mua nước..." Nam tử râu ngắn xoa xoa hai tay, có chút mất tự nhiên.
Lão đạo bỗng cầm cây tiểu đao chém vào tay nam tử tạo ra một vết thương.
Máu tuôn như suối, tràn đầy bát bạch ngọc.
"Người tiếp theo!"
Sắc mặt nam tử nọ nhanh chóng tái nhợt, sau đó lão đạo niệm phù chú một vòng, vết thương nhanh chóng biến mất, ném cho nam tử kia một cục vàng.
“Đại nhân, tôi muốn bán thận.” một nam tử trẻ khoảng hai mươi tuổi nói.
Lão đạo mổ bụng lấy thận ra, sau khi niệm phù chú một vòng, vết thương cũng biến mất.
Lão có kinh nghiệm rất phong phú, sau khi thận bị lấy ra, nam tử kia mới phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Hai Pháp tiền thanh đồng được ném ra.
"Cho ngươi, bây giờ có rất nhiều kẻ bán thận nên chỉ có hai Pháp tiền thôi. Lần sau trực tiếp bán tim đi, lão tử sẽ cho ngươi giá gấp năm lần là một nghìn lượng vàng, có số tiền này, người nhà ngươi sẽ sống rất thoải mái."
Lão đạo tham lam nhìn những người phàm này.
Nếu không phải các đại thế lực không cho phép tùy ý giết hại người phàm, lão đã giết rồi phân xác từ lâu rồi.
“Hai cái là đủ rồi.” Đôi mắt của nam tử trẻ tuổi nóng rực, “Dù sao thì tôi cũng có hai cái thận. Cuối cùng cũng gom đủ tiền để cho muội muội học Pháp thuật. Gia đình chúng tôi muốn có một cuộc sống tốt đẹp”.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Khiêm càng hiểu rõ hơn về tình hình ở nơi đây.
Các tu sĩ ở chốn này là tầng lớp trên, rất nhiều người phàm bị vót nhọn cả đầu mới có thể đi lên.
Không giống ở Đạo quan che che giấu giấu, tích tiểu thành đại mà trực tiếp thu hoạch một cách ngang tàng.
“Thứ đồ chơi âm vật của người môi giới rất thất đức, rồi sẽ mua đi bán lại cho nhau.” Đào Chu tiên sinh căm hận nhìn những người đó, trong mắt còn hiện lên sự ghen tị, “Bán sang tay với giá cao gấp ba bốn lần, cướp cũng không nhanh đến vậy. "
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook