Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái
-
Chương 163: Âm Huyết Luyện Hồn, Thương Hội Lăng Ba(1)
Khuôn mặt bị bao phủ bởi ngư lân màu vàng sẫm, cái đầu tóc tím mắt vàng nhô ra từ phía sau nữ tử.
Lục Khiêm tựa cằm vào bờ vai mềm mại của Bách Hoa, nhẹ giọng nói với Bách Hoa, giống như đang nói với mọi người: "Ai bảo ngươi là... ta rất dễ bị bắt nạt?"
Đồng tử của Đào Chu tiên sinh hơi co lại, nội tâm khiếp sợ.
Phù Kiếm thu lại ánh mắt kiêu ngạo, trong mắt hắn ta lộ vẻ kiêng dè.
“Ngươi!” Yên Quỷ cảm thấy bị nhục nhã, khói xanh cuồn cuộn hóa thành một con Giao Long.
"Đừng, đừng làm mất hòa khí, bây giờ không phải là có tế phẩm rồi đấy ư! Tất cả đều chỉ là hiểu lầm thôi."
Đào Chu tiên sinh vội vàng đứng ra hoà giải, quay đầu lại nói với Lục Khiêm: "Tất cả đều do tiện nhân này giở trò quỷ, đạo hữu giết hay lắm!"
Lục Khiêm mỉm cười, mắt dán chặt vào người Yên Quỷ.
Tình hình nguy cấp, Yên Quỷ vẫn nghe theo đại cục, thu hồi bản lĩnh của mình: "Tất cả chỉ là hiểu lầm, xin lỗi."
Đối phương là một tu sĩ Luyện Thể, nếu như xảy ra xung đột trong phạm vi chật hẹp, e rằng hắn ta sẽ không thể đánh bại đối phương.
Bấy giờ Lục Khiêm mới khôi phục nguyên hình, đặt trái tim của nữ tử về vị trí cũ.
Thực ra hắn muốn giết cả hai người, nhưng không chắc chỉ một đòn sẽ giết được hắn ta.
Rầm!
Tiếng nước vang lên, mọi người ném thi thể Bách Hoa còn chưa kịp lạnh ra ngoài thuyền.
Nam tử tuấn tú áo trắng mũ trắng cưỡi ngựa đi đến, tiếp lấy thi thể trong không trung.
Hắn ta đột nhiên mở miệng, xé toạc cổ họng của nữ tử rồi uống máu tươi.
Nhất thời một thân tiên khí đều tan biến, giống như dã thú ăn thịt người.
Lục Khiêm như suy nghĩ điều gì, đây hẳn là một loại yêu quái nào đó, trên người hắn ta không có khí tức của con người.
Con thuyền cập bến, từ xa có thể thấy một vài tòa thành lớn.
Toàn bộ hòn đảo bị mây đen bao phủ, dưới bóng tối mịt mù trông giống như sắc trời xám xịt lúc mặt trời xuống núi.
Thỉnh thoảng lại có sấm chớp.
Ánh sáng trắng chập chờn chiếu xuống mặt đất.
Thành thị phía dưới trông vô cùng u ám.
Bên cạnh xuất hiện hàng chục thuyền hàng cỡ lớn.
Cánh buồm của con thuyền chở hàng nghênh lấy gió, trên đó là đồ án pháp trận được vẽ bằng chu sa, linh quang của pháp thuật màu đỏ thẫm sáng bừng.
Trên bờ có một bến thuyền, tiếng người huyên náo, vô số người khuân vác mặc áo đen đang vận chuyển hàng hóa.
Người khuân vác đưa hàng hóa lên xe ngựa hoặc thuyền nhỏ.
Con thuyền lán đen kịt được chất đầy hàng, tiến về phía hòn đảo.
"Đó là thuyền chở hàng của thương hội. Đây là của Yên Ba Các, Lăng Ba Lâu..."
Đào Chu tiên sinh giải thích.
Rầm!
Lúc xuống thuyền, Yên Quỷ bỗng lạnh lùng nhìn Lục Khiêm một cái, lập tức hóa thành khói xanh biến mất tăm.
Lục Khiêm có lòng muốn ngăn hắn ta lại, nhưng hắn ta thật sự chạy quá nhanh.
Phù Kiếm cũng rời thuyền.
Người lái thuyền hú lên một tiếng còi rồi biến mất trong làn khói.
Chỉ còn lại Đào Chu tiên sinh và Lục Khiêm.
"Đạo hữu Ngư Long, nếu chưa quen cuộc sống nơi đây, hay là tới chỗ của ta, ở ngay Hắc Thủy thành phía trước thôi."
Đào Chu tiên sinh chỉ vào tòa thành ở phía trước, nói.
Trước tòa thành đồ sộ là hơn mười con sông nhỏ vắt ngang qua.
Cổng thành cao lớn có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người ra vào.
“Được!” Lục Khiêm đồng ý.
"Hai vị đạo trưởng có muốn đi thuyền không? Chỉ một lượng vàng vụn thôi. Hoặc là hoa cỏ, đan dược, xương thú cũng được."
Lúc này, một chiếc thuyền lán đi tới, trên thuyền là một người lái thuyền tóc bạc đội nón lá, da ngăm đen.
"Ha, cái lão tiểu tử này đúng là biết dùng công phu sư tử ngoạm đó nhỉ, lại còn đan dược, xương thú nữa cơ đấy."
Đào Chu tiên sinh nhảy lên thuyền, tiện tay ném một miếng vàng vụn ra.
Đối với người tu hành mà nói, vàng bạc không đáng quý.
Ở một số địa phương có địa khí kỳ lạ, thậm chí có mấy tòa núi vàng, xe ngựa một trăm năm cũng không thể kéo xong.
"Được rồi!"
Người lái thuyền khẽ chống gậy trúc, sóng nước lăn tăn.
Càng đi vào chỗ sâu, kênh rạch càng trở nên chằng chịt, phức tạp.
Ngoài ra còn có một vài thuyền lán chở các đạo nhân mặc quần áo khác nhau.
Xa xa có thể thấy rõ Hắc Thủy thành, phía trên thành trì có đám khói đen bùng lên.
Lúc trước nước phía dưới thuyền vẫn rất trong, nhưng càng đến gần, chất nước càng vẩn đục.
Đủ loại rác sinh hoạt nổi lềnh bềnh trên làn nước đen xám.
Trên bờ có kẻ quần áo rách rưới đang nhặt rác.
Bên bờ mọc lên một loại cây nước màu xanh đậm, cao cỡ nửa người.
"To gan! Đây là do lão phu nhìn thấy!"
"Súc sinh, không tìm hiểu xem danh hiệu U Lang đường của ta, dám cướp đồ với chúng ta."
"Các đạo hữu đừng nói linh tinh nữa, cùng xông lên đi!"
Đúng lúc này, cách bờ vài trăm trượng truyền đến tiếng ồn ào náo động.
Theo huyết quang nhìn lại, chỉ thấy huyết quang đầy trời, âm phong nổi lên.
Quỷ vật âm u và U Lang mắt xanh giao đấu, đạo nhân phóng ra u diễm, tráng hán đang cầm trong tay hồn linh (chuông hồn) điều khiển U Lang.
Mười mấy người bao vây chém giết một người.
Lục Khiêm tựa cằm vào bờ vai mềm mại của Bách Hoa, nhẹ giọng nói với Bách Hoa, giống như đang nói với mọi người: "Ai bảo ngươi là... ta rất dễ bị bắt nạt?"
Đồng tử của Đào Chu tiên sinh hơi co lại, nội tâm khiếp sợ.
Phù Kiếm thu lại ánh mắt kiêu ngạo, trong mắt hắn ta lộ vẻ kiêng dè.
“Ngươi!” Yên Quỷ cảm thấy bị nhục nhã, khói xanh cuồn cuộn hóa thành một con Giao Long.
"Đừng, đừng làm mất hòa khí, bây giờ không phải là có tế phẩm rồi đấy ư! Tất cả đều chỉ là hiểu lầm thôi."
Đào Chu tiên sinh vội vàng đứng ra hoà giải, quay đầu lại nói với Lục Khiêm: "Tất cả đều do tiện nhân này giở trò quỷ, đạo hữu giết hay lắm!"
Lục Khiêm mỉm cười, mắt dán chặt vào người Yên Quỷ.
Tình hình nguy cấp, Yên Quỷ vẫn nghe theo đại cục, thu hồi bản lĩnh của mình: "Tất cả chỉ là hiểu lầm, xin lỗi."
Đối phương là một tu sĩ Luyện Thể, nếu như xảy ra xung đột trong phạm vi chật hẹp, e rằng hắn ta sẽ không thể đánh bại đối phương.
Bấy giờ Lục Khiêm mới khôi phục nguyên hình, đặt trái tim của nữ tử về vị trí cũ.
Thực ra hắn muốn giết cả hai người, nhưng không chắc chỉ một đòn sẽ giết được hắn ta.
Rầm!
Tiếng nước vang lên, mọi người ném thi thể Bách Hoa còn chưa kịp lạnh ra ngoài thuyền.
Nam tử tuấn tú áo trắng mũ trắng cưỡi ngựa đi đến, tiếp lấy thi thể trong không trung.
Hắn ta đột nhiên mở miệng, xé toạc cổ họng của nữ tử rồi uống máu tươi.
Nhất thời một thân tiên khí đều tan biến, giống như dã thú ăn thịt người.
Lục Khiêm như suy nghĩ điều gì, đây hẳn là một loại yêu quái nào đó, trên người hắn ta không có khí tức của con người.
Con thuyền cập bến, từ xa có thể thấy một vài tòa thành lớn.
Toàn bộ hòn đảo bị mây đen bao phủ, dưới bóng tối mịt mù trông giống như sắc trời xám xịt lúc mặt trời xuống núi.
Thỉnh thoảng lại có sấm chớp.
Ánh sáng trắng chập chờn chiếu xuống mặt đất.
Thành thị phía dưới trông vô cùng u ám.
Bên cạnh xuất hiện hàng chục thuyền hàng cỡ lớn.
Cánh buồm của con thuyền chở hàng nghênh lấy gió, trên đó là đồ án pháp trận được vẽ bằng chu sa, linh quang của pháp thuật màu đỏ thẫm sáng bừng.
Trên bờ có một bến thuyền, tiếng người huyên náo, vô số người khuân vác mặc áo đen đang vận chuyển hàng hóa.
Người khuân vác đưa hàng hóa lên xe ngựa hoặc thuyền nhỏ.
Con thuyền lán đen kịt được chất đầy hàng, tiến về phía hòn đảo.
"Đó là thuyền chở hàng của thương hội. Đây là của Yên Ba Các, Lăng Ba Lâu..."
Đào Chu tiên sinh giải thích.
Rầm!
Lúc xuống thuyền, Yên Quỷ bỗng lạnh lùng nhìn Lục Khiêm một cái, lập tức hóa thành khói xanh biến mất tăm.
Lục Khiêm có lòng muốn ngăn hắn ta lại, nhưng hắn ta thật sự chạy quá nhanh.
Phù Kiếm cũng rời thuyền.
Người lái thuyền hú lên một tiếng còi rồi biến mất trong làn khói.
Chỉ còn lại Đào Chu tiên sinh và Lục Khiêm.
"Đạo hữu Ngư Long, nếu chưa quen cuộc sống nơi đây, hay là tới chỗ của ta, ở ngay Hắc Thủy thành phía trước thôi."
Đào Chu tiên sinh chỉ vào tòa thành ở phía trước, nói.
Trước tòa thành đồ sộ là hơn mười con sông nhỏ vắt ngang qua.
Cổng thành cao lớn có thể lờ mờ nhìn thấy bóng người ra vào.
“Được!” Lục Khiêm đồng ý.
"Hai vị đạo trưởng có muốn đi thuyền không? Chỉ một lượng vàng vụn thôi. Hoặc là hoa cỏ, đan dược, xương thú cũng được."
Lúc này, một chiếc thuyền lán đi tới, trên thuyền là một người lái thuyền tóc bạc đội nón lá, da ngăm đen.
"Ha, cái lão tiểu tử này đúng là biết dùng công phu sư tử ngoạm đó nhỉ, lại còn đan dược, xương thú nữa cơ đấy."
Đào Chu tiên sinh nhảy lên thuyền, tiện tay ném một miếng vàng vụn ra.
Đối với người tu hành mà nói, vàng bạc không đáng quý.
Ở một số địa phương có địa khí kỳ lạ, thậm chí có mấy tòa núi vàng, xe ngựa một trăm năm cũng không thể kéo xong.
"Được rồi!"
Người lái thuyền khẽ chống gậy trúc, sóng nước lăn tăn.
Càng đi vào chỗ sâu, kênh rạch càng trở nên chằng chịt, phức tạp.
Ngoài ra còn có một vài thuyền lán chở các đạo nhân mặc quần áo khác nhau.
Xa xa có thể thấy rõ Hắc Thủy thành, phía trên thành trì có đám khói đen bùng lên.
Lúc trước nước phía dưới thuyền vẫn rất trong, nhưng càng đến gần, chất nước càng vẩn đục.
Đủ loại rác sinh hoạt nổi lềnh bềnh trên làn nước đen xám.
Trên bờ có kẻ quần áo rách rưới đang nhặt rác.
Bên bờ mọc lên một loại cây nước màu xanh đậm, cao cỡ nửa người.
"To gan! Đây là do lão phu nhìn thấy!"
"Súc sinh, không tìm hiểu xem danh hiệu U Lang đường của ta, dám cướp đồ với chúng ta."
"Các đạo hữu đừng nói linh tinh nữa, cùng xông lên đi!"
Đúng lúc này, cách bờ vài trăm trượng truyền đến tiếng ồn ào náo động.
Theo huyết quang nhìn lại, chỉ thấy huyết quang đầy trời, âm phong nổi lên.
Quỷ vật âm u và U Lang mắt xanh giao đấu, đạo nhân phóng ra u diễm, tráng hán đang cầm trong tay hồn linh (chuông hồn) điều khiển U Lang.
Mười mấy người bao vây chém giết một người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook