Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái
-
Chương 162: Sứ Giả Trên Sông, Giết Phụ Nhân(1)
“Thì ra là vậy, đa tạ các hạ đã chỉ giáo.” Lục Khiêm nói.
Nơi tụ tập của tán tu không giống môn phái đứng đắn, là nơi ẩn cư thế ngoại, giúp đỡ thế lực bên dưới thu thập tài nguyên.
Tương đối hỗn loạn, cũng khá giống nơi phố chợ.
Lão nhân này chắc là không có ác ý, có lẽ thật sự chỉ muốn bàn việc làm ăn.
Tất nhiên, thận trọng một chút thì cũng chẳng sai.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, ba người kia hoàn toàn không chú ý đến bên này, xem ra cũng biết.
Thuyền chạy êm ru, thỉnh thoảng người lái thuyền lại tiến vào xem rồi báo cáo tình hình.
Năm canh giờ trôi qua.
Mặt trời treo cao, nắng vàng lọt qua khe cửa sổ tạo thành chùm bụi quang, mang theo hơi ấm bên trong.
Sau một ngày giao lưu, bọn họ đã có thể coi như là có quen biết lẫn nhau.
Nam tử nghịch thuốc tên Yên Quỷ, nữ tử tên Bách Hoa, hiệp khách cầm kiếm tên Phù Kiếm.
Cái tên vừa nghe đã biết là giả nhưng cũng chỉ là một xưng hô mà thôi, dù gì thì lữ khách trên thuyền cũng chẳng có giao tình gì.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, con thuyền rung lắc dữ dội, chén trà, chậu nước, bình hoa đều rơi xuống đất phát ra tiếng kêu rầm rầm.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đi khỏi khoang thuyền ra ngoài.
Màn sương đen kịt, hơi nước xung quanh con thuyền không hiểu sao lại tan biến.
Mặt nước trắng xóa hiện ra, con thuyền dừng lại, mặt nước mênh mông vô biên, còn con thuyền trông như một chiếc lá, lênh đênh trên mặt nước, lay động theo sóng lớn.
Mọi người trên thuyền lắc trái lắc phải, nếu không phải tất cả đều có công lực, e rằng đã bị văng ra ngoài từ lâu.
Đào Chu tiên sinh vội vàng chạy đến bên cạnh Chu Liệp, hỏi: "Lão tu hành, có chuyện gì vậy?"
Chu Liệp ngơ ngác đứng ở mũi thuyền, mở trừng mắt nhìn mặt nước, trong ánh mắt xuất hiện sự khủng hoảng, lưng toát mồ hôi lạnh.
Mọi người đều khó hiểu, không nhìn ra đằng trước có gì.
Nhìn thấy ông lão như vậy, nội tâm tất cả bọn họ đều vô cùng cảnh giác.
"Hà Bá sứ giả tới, lần này xong đời rồi, hôm nay không phải thời gian hắn xuất hành..." Chu Liệp tự lẩm bẩm.
"Hà Bá sứ giả!"
Ngoại trừ Lục Khiêm, những người khác đều trợn tròn mắt nhìn.
"Đụng tới Hà Bá sứ giả, nhất định cần phải cúng tế bằng máu, nếu không thuyền hủy người vong."
Lão đạo thấy Lục Khiêm không hiểu nên giải thích cho hắn.
Ầm ầm!
Mặt nước nổ tung, sóng lớn cao trăm trượng.
Con thuyền gần như bị lật, không biết Chu Liệp đọc đã đọc khẩu quyết gì mới khiến thuyền đứng vững lại.
Lúc này, mọi người không khỏi bị vật trước mắt hấp dẫn.
Trên mặt nước phía tây có người, cưỡi ngựa trắng, áo trắng, mũ trắng, theo sau là mười hai cậu bé cũng mặc đồ trắng.
Mắt như sao, mặt như bạch ngọc.
Cưỡi ngựa trên nước, như bay trong gió.
Vó ngựa đi đến đâu thì nước tới chỗ đó. Dù ở đâu, mưa vẫn như trút nước.
"Thần Dị kinh" có ghi: hà thần có thần đồng cưỡi ngựa trắng, ngày ra, thiên hạ lũ lụt, tối trở lại sông.
Nam tử có bộ dạng tuấn tú, khóe miệng mang nụ cười nhàn nhạt, khí chất tao nhã, cách mọi người chưa đến mười dặm.
Hoàn toàn không giống con quỷ ăn thịt người một chút nào.
Con ngựa trắng chạy rất nhanh, sợ rằng chưa đến thời gian một chén trà thì đã đi đến.
Hoặc là chủ động dâng người lên cho hắn ăn, hoặc là chờ bị ăn.
"Như vậy đi, chúng ta bỏ phiếu chọn một cá nhân hi sinh, bằng không tất cả chúng ta đều sẽ phải chết."
Lúc này, Yên Quỷ đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người.
Đầu tiên nhất định không thể dùng Chu Liệp làm vật tế.
Nếu không có Chu Liệp chèo thuyền, tất cả mọi người sẽ không thể phân rõ phương hướng.
Vậy thì chỉ có thể chọn trong số bốn người.
Yên Quỷ nói ra đề nghị này, còn Lục Khiêm vào lão đạo đều không nói lời nào, giống như không muốn mạo hiểm.
Phù Kiếm ôm khư khư hộp kiếm ở bên cạnh, ánh mắt đầy sát khí, như thể nếu nói chọn ai thì sẽ liều mạng với kẻ đó.
Thiếu phụ Bách Hoa vẫn giữ bộ dáng thướt tha, ánh mắt phiêu lãng, đôi mắt xinh đẹp, quyến rũ, cười nói: "Ta cảm thấy lời đề nghị này của đạo hữu rất hay. Hà Bá sứ giả chí ít cũng là một Đạo Cơ có cấp độ lão yêu quái, đám tôm tép chúng ta không thể đánh lại."
Rồi đưa mắt nhìn đám đông, lúc quét qua Lục Khiêm thì hơi dừng lại rồi chạm mắt với Yên Quỷ.
Hai người dường như đã đạt được thỏa thuận chung, cùng nhìn về phía Lục Khiêm.
Đào Chu tiên sinh lùi lại nửa bước, cách Lục Khiêm xa hơn một chút.
Phù Kiếm không nói gì, dù sao không chọn hắn ta là được.
Trên người Yên Quỷ bốc lên khói xanh dữ dội, giọng nói khàn khàn: "Ta chọn..."
Vù!
Đột nhiên, Lục Khiêm cử động, bóng dáng nhanh đến mức hai người kia đã chuẩn bị từ lâu cũng không kịp phản ứng.
Phù!
Đôi tay nhợt nhạt đưa ra phía sau Bách Hoa, bàn tay bê bết máu tươi, nắm lấy một trái tim đang đập.
"Á..." Bách Hoa chết ngay tại chỗ, ả ta kêu lên một tiếng không rõ, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Nơi tụ tập của tán tu không giống môn phái đứng đắn, là nơi ẩn cư thế ngoại, giúp đỡ thế lực bên dưới thu thập tài nguyên.
Tương đối hỗn loạn, cũng khá giống nơi phố chợ.
Lão nhân này chắc là không có ác ý, có lẽ thật sự chỉ muốn bàn việc làm ăn.
Tất nhiên, thận trọng một chút thì cũng chẳng sai.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, ba người kia hoàn toàn không chú ý đến bên này, xem ra cũng biết.
Thuyền chạy êm ru, thỉnh thoảng người lái thuyền lại tiến vào xem rồi báo cáo tình hình.
Năm canh giờ trôi qua.
Mặt trời treo cao, nắng vàng lọt qua khe cửa sổ tạo thành chùm bụi quang, mang theo hơi ấm bên trong.
Sau một ngày giao lưu, bọn họ đã có thể coi như là có quen biết lẫn nhau.
Nam tử nghịch thuốc tên Yên Quỷ, nữ tử tên Bách Hoa, hiệp khách cầm kiếm tên Phù Kiếm.
Cái tên vừa nghe đã biết là giả nhưng cũng chỉ là một xưng hô mà thôi, dù gì thì lữ khách trên thuyền cũng chẳng có giao tình gì.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, con thuyền rung lắc dữ dội, chén trà, chậu nước, bình hoa đều rơi xuống đất phát ra tiếng kêu rầm rầm.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đi khỏi khoang thuyền ra ngoài.
Màn sương đen kịt, hơi nước xung quanh con thuyền không hiểu sao lại tan biến.
Mặt nước trắng xóa hiện ra, con thuyền dừng lại, mặt nước mênh mông vô biên, còn con thuyền trông như một chiếc lá, lênh đênh trên mặt nước, lay động theo sóng lớn.
Mọi người trên thuyền lắc trái lắc phải, nếu không phải tất cả đều có công lực, e rằng đã bị văng ra ngoài từ lâu.
Đào Chu tiên sinh vội vàng chạy đến bên cạnh Chu Liệp, hỏi: "Lão tu hành, có chuyện gì vậy?"
Chu Liệp ngơ ngác đứng ở mũi thuyền, mở trừng mắt nhìn mặt nước, trong ánh mắt xuất hiện sự khủng hoảng, lưng toát mồ hôi lạnh.
Mọi người đều khó hiểu, không nhìn ra đằng trước có gì.
Nhìn thấy ông lão như vậy, nội tâm tất cả bọn họ đều vô cùng cảnh giác.
"Hà Bá sứ giả tới, lần này xong đời rồi, hôm nay không phải thời gian hắn xuất hành..." Chu Liệp tự lẩm bẩm.
"Hà Bá sứ giả!"
Ngoại trừ Lục Khiêm, những người khác đều trợn tròn mắt nhìn.
"Đụng tới Hà Bá sứ giả, nhất định cần phải cúng tế bằng máu, nếu không thuyền hủy người vong."
Lão đạo thấy Lục Khiêm không hiểu nên giải thích cho hắn.
Ầm ầm!
Mặt nước nổ tung, sóng lớn cao trăm trượng.
Con thuyền gần như bị lật, không biết Chu Liệp đọc đã đọc khẩu quyết gì mới khiến thuyền đứng vững lại.
Lúc này, mọi người không khỏi bị vật trước mắt hấp dẫn.
Trên mặt nước phía tây có người, cưỡi ngựa trắng, áo trắng, mũ trắng, theo sau là mười hai cậu bé cũng mặc đồ trắng.
Mắt như sao, mặt như bạch ngọc.
Cưỡi ngựa trên nước, như bay trong gió.
Vó ngựa đi đến đâu thì nước tới chỗ đó. Dù ở đâu, mưa vẫn như trút nước.
"Thần Dị kinh" có ghi: hà thần có thần đồng cưỡi ngựa trắng, ngày ra, thiên hạ lũ lụt, tối trở lại sông.
Nam tử có bộ dạng tuấn tú, khóe miệng mang nụ cười nhàn nhạt, khí chất tao nhã, cách mọi người chưa đến mười dặm.
Hoàn toàn không giống con quỷ ăn thịt người một chút nào.
Con ngựa trắng chạy rất nhanh, sợ rằng chưa đến thời gian một chén trà thì đã đi đến.
Hoặc là chủ động dâng người lên cho hắn ăn, hoặc là chờ bị ăn.
"Như vậy đi, chúng ta bỏ phiếu chọn một cá nhân hi sinh, bằng không tất cả chúng ta đều sẽ phải chết."
Lúc này, Yên Quỷ đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn, ánh mắt lạnh lùng quét qua mọi người.
Đầu tiên nhất định không thể dùng Chu Liệp làm vật tế.
Nếu không có Chu Liệp chèo thuyền, tất cả mọi người sẽ không thể phân rõ phương hướng.
Vậy thì chỉ có thể chọn trong số bốn người.
Yên Quỷ nói ra đề nghị này, còn Lục Khiêm vào lão đạo đều không nói lời nào, giống như không muốn mạo hiểm.
Phù Kiếm ôm khư khư hộp kiếm ở bên cạnh, ánh mắt đầy sát khí, như thể nếu nói chọn ai thì sẽ liều mạng với kẻ đó.
Thiếu phụ Bách Hoa vẫn giữ bộ dáng thướt tha, ánh mắt phiêu lãng, đôi mắt xinh đẹp, quyến rũ, cười nói: "Ta cảm thấy lời đề nghị này của đạo hữu rất hay. Hà Bá sứ giả chí ít cũng là một Đạo Cơ có cấp độ lão yêu quái, đám tôm tép chúng ta không thể đánh lại."
Rồi đưa mắt nhìn đám đông, lúc quét qua Lục Khiêm thì hơi dừng lại rồi chạm mắt với Yên Quỷ.
Hai người dường như đã đạt được thỏa thuận chung, cùng nhìn về phía Lục Khiêm.
Đào Chu tiên sinh lùi lại nửa bước, cách Lục Khiêm xa hơn một chút.
Phù Kiếm không nói gì, dù sao không chọn hắn ta là được.
Trên người Yên Quỷ bốc lên khói xanh dữ dội, giọng nói khàn khàn: "Ta chọn..."
Vù!
Đột nhiên, Lục Khiêm cử động, bóng dáng nhanh đến mức hai người kia đã chuẩn bị từ lâu cũng không kịp phản ứng.
Phù!
Đôi tay nhợt nhạt đưa ra phía sau Bách Hoa, bàn tay bê bết máu tươi, nắm lấy một trái tim đang đập.
"Á..." Bách Hoa chết ngay tại chỗ, ả ta kêu lên một tiếng không rõ, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook