Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái
-
Chương 161: Bất Trú Mộc, Thông Thiên Hà(3)
Ông lão vuốt râu, mang cá hai bên đóng mở mừng rỡ, nhận được một mối làm ăn lớn sao lại không vui cho được.
“Ba nghìn Pháp tiền… đắt quá.” Lục Khiêm tặc lưỡi.
Ba nghìn Pháp tiền tương đương với ba trăm Đạo công, bằng tiền trợ cấp của một đạo sĩ Luyện Khí trong hơn hai mươi năm.
Quá đắt, chuyến đi này của Lục Khiêm, trong túi hắn chỉ có khoảng năm trăm Pháp tiền, làm sao có thể trả được phí thuyền cao như vậy?
“Giá chung rồi, ngài tìm Quá Thủy dân khác cũng là giá này thôi.” Chu Liệp cười như không cười, “Nếu như đạo trưởng cho là đắt thì cũng có thể tự cân nhắc, ta có lòng tốt nhắc nhở một câu, tinh quái trong nước này rất khó đối phó."
Lục Khiêm suy nghĩ một chút, lấy ra một túi Pháp tiền thanh đồng, nói: "Quên đi, một mình ta lên thuyền, không đi cùng bọn họ."
"Được!"
Dứt lời, Lục Khiêm quay sang dặn dò Tạ Hàn:
"Các ngươi về trước đi, trong thời gian này giúp ta hỏi thăm vài người, tìm được người thì bảo họ đến đảo Vạn Tượng."
Lục Khiêm miêu tả hình dáng của đám Yêu Nguyệt, Tập Nguyệt cho hắn ta biết.
Tuy không biết các nàng sống chết thế nào nhưng coi như là để họ lại, sau này nhất định sẽ quay về.
"Vâng, lão gia."
Rồi lập tức theo ông lão lên thuyền.
Thuyền màu đen, cao to như tòa lầu, đáy rộng, có người hộ tống hai bên.
Toàn bộ con thuyền được chia thành ba tầng, tầng dưới cùng được đặt đất đá nước ngọt để chi phối trọng lượng, tầng giữa là khoang thuyền.
Tầng trên giống như đại sảnh, bên trong có tiếng người vọng ra.
Thuyền không lớn, rộng mười bước, dài chừng hai mươi bước.
Con thuyền không có buồm, lúc lên thuyền thì đi chầm chậm rồi biến mất trong màn sương mù dày đặc.
Không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh, cũng không nghe thấy tiếng dòng sông rít gào, như thể bị cô lập với đời.
Tại tầng ba.
Những tấm ván gỗ được chạm khắc rỗng tạo thành một gian phòng.
Bên ngoài có chắn gió, ánh nến hắt ra từng tia từ bên trong.
Hai bên bày những chiếc ghế khắc hoa, ở giữa là một chiếc bàn dài bằng gỗ lim.
Trong căn phòng cổ kính có bốn người đang ngồi.
Một người mặc áo bào đen, qua khe hở trên áo bào có thể lờ mờ nhìn thấy người này có diện mạo xanh xao, đôi mắt thâm quầng, thế nhưng không nhìn ra được tuổi tác.
Người này cầm trên tay một chiếc lư hương tử kim.
Khói xanh nghi ngút, nhưng không tán loạn.
Quanh quẩn quanh thân tạo thành các hình hoa lá, chim muông, sống động như thật, trông rất thú vị.
Lục Khiêm rõ ràng cảm giác được trên người nam tử hắc bào có mùi máu tanh nồng đậm, không biết trên tay đã cướp đi bao nhiêu mạng người.
Người kia có mái tóc trắng xóa, quần áo hoa lệ, mặc một thân đạo bào nạm vàng màu vàng óng.
Ngoài ra còn có một nữ tử mặc quần ngắn, dáng vẻ thướt tha cùng với một nam tử trẻ tuổi đang ôm hộp kiếm.
Những người bên trong hoặc lập dị, hoặc sắc sảo, hoặc diễm lệ, hoặc tài năng lộ rõ.
Trong số họ không một ai là người phàm.
Nhưng suy nghĩ một chút thì thấy cũng phải, người phàm làm sao người có thể đến đây được.
So ra thì Lục Khiêm dáng vẻ là người lánh đời, ngược lại khi ở trong đám người thì có vẻ cực kỳ bình thường.
Những người còn lại chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền cúi đầu quay đi làm chuyển của mình.
Ngược lại, ông lão ăn mặc khoa trương lại khá có hứng thú với Lục Khiêm.
“Tại hạ là Đào Chu tiên sinh, không biết quý tính của các hạ là gì?” Đào Chu tiên sinh cười nói.
“Ngư Long.” Lục Khiêm lạnh nhạt nhả ra hai chữ.
Đào Chu tiên sinh lờ đi thái độ lạnh lùng của Lục Khiêm, tự mình nói: "Nhìn diện mạo của các hạ, không biết là đến từ đường khẩu nào? Hay là xuất thân từ nhà phú quý nào?"
Nghe thấy mấy từ không quen thuộc, đôi mắt Lục Khiêm hơi nheo lại, rồi lập tức tỏ vẻ không muốn trả lời.
"Ha ha, chắc đây là lần đầu tiên các hạ đến chốn này."
Ông lão rất giỏi nhìn mặt đoán ý, liếc mắt là biết Lục Khiêm chưa quen thuộc đối với nơi đây.
"Vậy lão đạo sẽ giải thích cho các hạ một chút, kẻ hèn này mở một nhà môi giới, nếu các hạ có nhu cầu gì thì xin chiếu cố đến nhiều hơn."
Đào Chu tiên sinh đưa một thẻ đen có viết chữ lớn Kỳ Hóa (hàng hiếm) ra.
“Được.” Lục Khiêm nhận lấy tấm thẻ.
Chẳng trách ông lão này rất biết ăn nói, hóa ra là mở nhà môi giới.
Người môi giới có thể cung cấp các giao dịch giới thiệu, cung cấp cất kho... Hắn chưa rành về nơi đây, đúng là rất cần loại nghiệp vụ này.
"Đảo Vạn Tượng vàng thau lẫn lộn, tán tu cùng tề tụ; nhưng không phải rất hỗn loạn. Trên đảo có tất cả tám thành, các thành không chia năm xẻ bảy mà có các đại đường khẩu và gia tộc phân chia địa bàn quản lý."
Đào Chu tiên sinh hắng giọng một cái rồi lại nói thêm: "Dù đến thành nào thì cũng phải nắm rõ tình hình để tránh đắc tội bọn cường hào ác bá; cho nên về việc môi giới của lão đạo, ha ha, cũng xin đạo hữu có thể quan tâm đến nhiều hơn."
Dứt lời, ông ta nháy mắt ra hiệu nhìn Lục Khiêm, trông không giống đạo sĩ mà lại giống như một thương nhân phố chợ hơn.
“Ba nghìn Pháp tiền… đắt quá.” Lục Khiêm tặc lưỡi.
Ba nghìn Pháp tiền tương đương với ba trăm Đạo công, bằng tiền trợ cấp của một đạo sĩ Luyện Khí trong hơn hai mươi năm.
Quá đắt, chuyến đi này của Lục Khiêm, trong túi hắn chỉ có khoảng năm trăm Pháp tiền, làm sao có thể trả được phí thuyền cao như vậy?
“Giá chung rồi, ngài tìm Quá Thủy dân khác cũng là giá này thôi.” Chu Liệp cười như không cười, “Nếu như đạo trưởng cho là đắt thì cũng có thể tự cân nhắc, ta có lòng tốt nhắc nhở một câu, tinh quái trong nước này rất khó đối phó."
Lục Khiêm suy nghĩ một chút, lấy ra một túi Pháp tiền thanh đồng, nói: "Quên đi, một mình ta lên thuyền, không đi cùng bọn họ."
"Được!"
Dứt lời, Lục Khiêm quay sang dặn dò Tạ Hàn:
"Các ngươi về trước đi, trong thời gian này giúp ta hỏi thăm vài người, tìm được người thì bảo họ đến đảo Vạn Tượng."
Lục Khiêm miêu tả hình dáng của đám Yêu Nguyệt, Tập Nguyệt cho hắn ta biết.
Tuy không biết các nàng sống chết thế nào nhưng coi như là để họ lại, sau này nhất định sẽ quay về.
"Vâng, lão gia."
Rồi lập tức theo ông lão lên thuyền.
Thuyền màu đen, cao to như tòa lầu, đáy rộng, có người hộ tống hai bên.
Toàn bộ con thuyền được chia thành ba tầng, tầng dưới cùng được đặt đất đá nước ngọt để chi phối trọng lượng, tầng giữa là khoang thuyền.
Tầng trên giống như đại sảnh, bên trong có tiếng người vọng ra.
Thuyền không lớn, rộng mười bước, dài chừng hai mươi bước.
Con thuyền không có buồm, lúc lên thuyền thì đi chầm chậm rồi biến mất trong màn sương mù dày đặc.
Không thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh, cũng không nghe thấy tiếng dòng sông rít gào, như thể bị cô lập với đời.
Tại tầng ba.
Những tấm ván gỗ được chạm khắc rỗng tạo thành một gian phòng.
Bên ngoài có chắn gió, ánh nến hắt ra từng tia từ bên trong.
Hai bên bày những chiếc ghế khắc hoa, ở giữa là một chiếc bàn dài bằng gỗ lim.
Trong căn phòng cổ kính có bốn người đang ngồi.
Một người mặc áo bào đen, qua khe hở trên áo bào có thể lờ mờ nhìn thấy người này có diện mạo xanh xao, đôi mắt thâm quầng, thế nhưng không nhìn ra được tuổi tác.
Người này cầm trên tay một chiếc lư hương tử kim.
Khói xanh nghi ngút, nhưng không tán loạn.
Quanh quẩn quanh thân tạo thành các hình hoa lá, chim muông, sống động như thật, trông rất thú vị.
Lục Khiêm rõ ràng cảm giác được trên người nam tử hắc bào có mùi máu tanh nồng đậm, không biết trên tay đã cướp đi bao nhiêu mạng người.
Người kia có mái tóc trắng xóa, quần áo hoa lệ, mặc một thân đạo bào nạm vàng màu vàng óng.
Ngoài ra còn có một nữ tử mặc quần ngắn, dáng vẻ thướt tha cùng với một nam tử trẻ tuổi đang ôm hộp kiếm.
Những người bên trong hoặc lập dị, hoặc sắc sảo, hoặc diễm lệ, hoặc tài năng lộ rõ.
Trong số họ không một ai là người phàm.
Nhưng suy nghĩ một chút thì thấy cũng phải, người phàm làm sao người có thể đến đây được.
So ra thì Lục Khiêm dáng vẻ là người lánh đời, ngược lại khi ở trong đám người thì có vẻ cực kỳ bình thường.
Những người còn lại chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền cúi đầu quay đi làm chuyển của mình.
Ngược lại, ông lão ăn mặc khoa trương lại khá có hứng thú với Lục Khiêm.
“Tại hạ là Đào Chu tiên sinh, không biết quý tính của các hạ là gì?” Đào Chu tiên sinh cười nói.
“Ngư Long.” Lục Khiêm lạnh nhạt nhả ra hai chữ.
Đào Chu tiên sinh lờ đi thái độ lạnh lùng của Lục Khiêm, tự mình nói: "Nhìn diện mạo của các hạ, không biết là đến từ đường khẩu nào? Hay là xuất thân từ nhà phú quý nào?"
Nghe thấy mấy từ không quen thuộc, đôi mắt Lục Khiêm hơi nheo lại, rồi lập tức tỏ vẻ không muốn trả lời.
"Ha ha, chắc đây là lần đầu tiên các hạ đến chốn này."
Ông lão rất giỏi nhìn mặt đoán ý, liếc mắt là biết Lục Khiêm chưa quen thuộc đối với nơi đây.
"Vậy lão đạo sẽ giải thích cho các hạ một chút, kẻ hèn này mở một nhà môi giới, nếu các hạ có nhu cầu gì thì xin chiếu cố đến nhiều hơn."
Đào Chu tiên sinh đưa một thẻ đen có viết chữ lớn Kỳ Hóa (hàng hiếm) ra.
“Được.” Lục Khiêm nhận lấy tấm thẻ.
Chẳng trách ông lão này rất biết ăn nói, hóa ra là mở nhà môi giới.
Người môi giới có thể cung cấp các giao dịch giới thiệu, cung cấp cất kho... Hắn chưa rành về nơi đây, đúng là rất cần loại nghiệp vụ này.
"Đảo Vạn Tượng vàng thau lẫn lộn, tán tu cùng tề tụ; nhưng không phải rất hỗn loạn. Trên đảo có tất cả tám thành, các thành không chia năm xẻ bảy mà có các đại đường khẩu và gia tộc phân chia địa bàn quản lý."
Đào Chu tiên sinh hắng giọng một cái rồi lại nói thêm: "Dù đến thành nào thì cũng phải nắm rõ tình hình để tránh đắc tội bọn cường hào ác bá; cho nên về việc môi giới của lão đạo, ha ha, cũng xin đạo hữu có thể quan tâm đến nhiều hơn."
Dứt lời, ông ta nháy mắt ra hiệu nhìn Lục Khiêm, trông không giống đạo sĩ mà lại giống như một thương nhân phố chợ hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook