Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái
-
Chương 157: Xuất Phát Đến Hỏa Cốc, Băng Ngư Hỏa Thụ
Oanh!
Khi mưa kiếm rơi xuống.
Một tia chớp màu lam còn nhanh hơn cả mưa kiếm.
Thanh lôi rạch ngang bầu trời, ánh sáng chiếu rọi khắp mặt đất khiến người ta không thể mở nổi mắt.
“Lôi pháp!” Đồng tử của Vạn Kiếm Anh co rút lại, trong lòng dâng lên một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Công pháp của ông ta có tên là Lục Giáp Thôn Kim quyết, nuốt kim loại rồi dung nhập vào trong cơ thể.
Đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.
Cơ thể bằng thép có sức mạnh vô cùng lớn. Cho dù bị trúng pháp thuật thì cũng có thể vô hiệu hóa hầu hết sức mạnh.
Nhưng thứ pháp thuật này có nhược điểm trí mạng đó là sợ sấm sét.
Lôi pháp chí cương chí dương, sức công phá cực khủng khiếp, điều kiện phóng ra cực kỳ khắc nghiệt, không ngờ vậy mà lại gặp phải một kẻ ở chỗ này.
Đây là vận cứt chó gì chứ!
"Không thể nào!"
Vạn Kiếm Anh gầm lên một tiếng, vô số vật chất giống như giọt nước màu đen tuôn ra từ làn da ngăm đen của ông ta, tạo thành một tấm thiết thuẫn trước mặt.
Ầm!
Ất Mộc Tinh Lôi đánh lên tấm thiết thuẫn.
Trong lúc nhất thời, quang điện màu lam tản ra tứ phía.
Thiết thuẫn có thể dẫn điện, lôi điện xuyên qua thiết thuẫn, đánh trúng Vạn Kiếm Anh với sức công phá cực mạnh.
Bùm!
Lấy Vạn Kiếm Anh làm trung tâm, điện quang màu lam nhấn chìm bán kính năm trượng, đất đai bị dòng điện cực mạnh đốt cháy tạo ra nham thạch nóng chảy màu đỏ sẫm.
Cơ thể bằng sắt của Vạn Kiếm Anh giống như cây đèn cầy đang chảy, tứ chi và ngũ quan của ông ta đều tan ra.
Nhìn từ xa trông giống như một gò sắt lớn do người thợ thủ công lướt đi bằng đôi chân, chạm khắc lên đó ngũ quan vặn vẹo.
“Nếu nói tất cả những gì ngươi biết ra thì ta có thể tha cho ngươi.” Lục Khiêm bước đến trước mặt Vạn Kiếm Anh, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào ông ta.
“Hừ, ta nói thì ngươi sẽ bỏ qua cho ta chắc?” Khối sắt trên mặt đất cất giọng khàn khàn nói, một mắt ở bên trên, một mắt ở bên dưới.
“Nhưng nếu không nói thì ngươi cũng nhất định phải chết, lựa chọn đều nằm trong tay ngươi.” Lục Khiêm nói xong cũng không thèm nhắc lại, “Trước tiên cứ tỏ thành ý đi đã, nói cho ta biết tình huống xung quanh đây.”
Bầu không khí có chút đông cứng, người của Tạ phủ đều phản ứng lại.
Tạ Hàn mang theo mười tên Đạo binh bao vây Vạn Kiếm Anh.
“Đạo binh?” Khi nhìn thấy cảnh này, Vạn Kiếm hơi kinh ngạc.
Đạo binh chi pháp không phải thứ mà tán tu tầm thường có được, lẽ nào người này là đệ tử của đại môn phái?
Suy nghĩ hồi lâu, Vạn Kiếm Anh vẫn nói: "Nếu nói ra thì hy vọng ngươi sẽ giữ đúng lời hứa, quanh đây chẳng có gì đáng nói; nơi này là biên giới của Thông U quan, xa hơn nữa về phía tây là địa bàn của Thất Võ sơn.
Đi về phía nam là Thông Thiên hà, sông này là nơi nam bắc giao nhau, giữa sông có một hòn đảo tên là Vạn Tượng."
Quanh đảo Vạn Tượng rất phồn hoa, đây cũng là khu vực hỗn loạn nhất.
Nằm trong địa khu của các thế lực khác nhau, đồng thời là vùng trì hoãn xung đột của các các thế lực này.
Người yêu lẫn lộn, đủ mọi hạng người.
Con người, yêu ma, chính phái, bàng môn, ma đạo và còn có cả kẻ phản bội của các thế lực khác nhau...
Tất cả đều ở trên hòn đảo có chu vi hàng nghìn dặm này.
"Đảo Vạn Tượng..." Lục Khiêm thầm nghĩ.
Hòn đảo này ngư long hỗn tạp, chốn ấy có rất nhiều tu sĩ, tài nguyên cũng nhiều, đây không phải là nơi ẩn thân tuyệt vời sao?
"Làm thế nào để đến Đảo Vạn Tượng?"
"Vượt qua Hỏa cốc rồi từ bờ qua sông là được, nhất định phải thuê dân qua sông chuyên nghiệp; sông này quanh năm giông bão, trong nước nhiều đá ngầm làm tàu thuyền bình thường không thể qua được..."
Nghĩ đến đây, Vạn Kiếm Anh thăm dò nói: "Tại hạ bất tài, có điều vẫn có thể làm một người dẫn đường."
“Không vội, nói hết công pháp của ngươi ra, từng câu từng chữ một.” Lục Khiêm cười nói.
Vạn Kiếm Anh nghe vậy thì cười nhạt, nói: "Nếu ta nói ra thì hẳn là phải chết nhỉ? Giết ta đi, ngươi đừng hòng có được công pháp."
Vạn Kiếm Anh đã sống hơn trăm năm, dù là đầu heo thì cũng thành tinh.
Nói ra sẽ chết nhanh hơn, không nói thì vẫn còn cơ hội sống.
"Tốt thôi!"
Phập!
Một cây ma đao nhợt nhạt đâm vào cơ thể Vạn Kiếm Anh, lực hút mạnh mẽ, trong chớp mắt đã hút cạn máu trong cơ thể ông ta.
Vạn Kiếm Anh chết bất đắc kỳ từ, đến một tiếng kêu cũng không thể thốt ra được.
Trong tay Lục Khiêm xuất hiện một viên huyết cầu.
Miệng há ra đầy răng nanh trắng hếu, nuốt chửng xuống.
Hóa Huyết Ma đao có thể luyện hóa máu tươi, nhưng nếu cứ vậy mà luyện hóa hết thì thật lãng phí.
Trong nháy mắt, hơi nóng bùng lên trong miệng hắn.
Toàn thân hắn đỏ bừng như tôm luộc, chỉ trong chốc lát đã tan xuống bên dưới.
“Khí huyết của Luyện Khí kỳ cũng tốt thật đấy.” Lục Khiêm mỉm cười hài lòng.
Hồn phách cũng có thể ăn được, chẳng qua hiện tại vẫn còn rất hữu ích.
Phù!
Cờ hiệu màu đen lơ lửng bên cạnh hắn, những sợi hắc khí rủ xuống.
Cuồng phong quét qua, hắc khí cuộn quanh thi thể, một đạo âm ảnh trong suốt cuốn vào cờ hiệu màu đen.
Khi mưa kiếm rơi xuống.
Một tia chớp màu lam còn nhanh hơn cả mưa kiếm.
Thanh lôi rạch ngang bầu trời, ánh sáng chiếu rọi khắp mặt đất khiến người ta không thể mở nổi mắt.
“Lôi pháp!” Đồng tử của Vạn Kiếm Anh co rút lại, trong lòng dâng lên một cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Công pháp của ông ta có tên là Lục Giáp Thôn Kim quyết, nuốt kim loại rồi dung nhập vào trong cơ thể.
Đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm.
Cơ thể bằng thép có sức mạnh vô cùng lớn. Cho dù bị trúng pháp thuật thì cũng có thể vô hiệu hóa hầu hết sức mạnh.
Nhưng thứ pháp thuật này có nhược điểm trí mạng đó là sợ sấm sét.
Lôi pháp chí cương chí dương, sức công phá cực khủng khiếp, điều kiện phóng ra cực kỳ khắc nghiệt, không ngờ vậy mà lại gặp phải một kẻ ở chỗ này.
Đây là vận cứt chó gì chứ!
"Không thể nào!"
Vạn Kiếm Anh gầm lên một tiếng, vô số vật chất giống như giọt nước màu đen tuôn ra từ làn da ngăm đen của ông ta, tạo thành một tấm thiết thuẫn trước mặt.
Ầm!
Ất Mộc Tinh Lôi đánh lên tấm thiết thuẫn.
Trong lúc nhất thời, quang điện màu lam tản ra tứ phía.
Thiết thuẫn có thể dẫn điện, lôi điện xuyên qua thiết thuẫn, đánh trúng Vạn Kiếm Anh với sức công phá cực mạnh.
Bùm!
Lấy Vạn Kiếm Anh làm trung tâm, điện quang màu lam nhấn chìm bán kính năm trượng, đất đai bị dòng điện cực mạnh đốt cháy tạo ra nham thạch nóng chảy màu đỏ sẫm.
Cơ thể bằng sắt của Vạn Kiếm Anh giống như cây đèn cầy đang chảy, tứ chi và ngũ quan của ông ta đều tan ra.
Nhìn từ xa trông giống như một gò sắt lớn do người thợ thủ công lướt đi bằng đôi chân, chạm khắc lên đó ngũ quan vặn vẹo.
“Nếu nói tất cả những gì ngươi biết ra thì ta có thể tha cho ngươi.” Lục Khiêm bước đến trước mặt Vạn Kiếm Anh, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm vào ông ta.
“Hừ, ta nói thì ngươi sẽ bỏ qua cho ta chắc?” Khối sắt trên mặt đất cất giọng khàn khàn nói, một mắt ở bên trên, một mắt ở bên dưới.
“Nhưng nếu không nói thì ngươi cũng nhất định phải chết, lựa chọn đều nằm trong tay ngươi.” Lục Khiêm nói xong cũng không thèm nhắc lại, “Trước tiên cứ tỏ thành ý đi đã, nói cho ta biết tình huống xung quanh đây.”
Bầu không khí có chút đông cứng, người của Tạ phủ đều phản ứng lại.
Tạ Hàn mang theo mười tên Đạo binh bao vây Vạn Kiếm Anh.
“Đạo binh?” Khi nhìn thấy cảnh này, Vạn Kiếm hơi kinh ngạc.
Đạo binh chi pháp không phải thứ mà tán tu tầm thường có được, lẽ nào người này là đệ tử của đại môn phái?
Suy nghĩ hồi lâu, Vạn Kiếm Anh vẫn nói: "Nếu nói ra thì hy vọng ngươi sẽ giữ đúng lời hứa, quanh đây chẳng có gì đáng nói; nơi này là biên giới của Thông U quan, xa hơn nữa về phía tây là địa bàn của Thất Võ sơn.
Đi về phía nam là Thông Thiên hà, sông này là nơi nam bắc giao nhau, giữa sông có một hòn đảo tên là Vạn Tượng."
Quanh đảo Vạn Tượng rất phồn hoa, đây cũng là khu vực hỗn loạn nhất.
Nằm trong địa khu của các thế lực khác nhau, đồng thời là vùng trì hoãn xung đột của các các thế lực này.
Người yêu lẫn lộn, đủ mọi hạng người.
Con người, yêu ma, chính phái, bàng môn, ma đạo và còn có cả kẻ phản bội của các thế lực khác nhau...
Tất cả đều ở trên hòn đảo có chu vi hàng nghìn dặm này.
"Đảo Vạn Tượng..." Lục Khiêm thầm nghĩ.
Hòn đảo này ngư long hỗn tạp, chốn ấy có rất nhiều tu sĩ, tài nguyên cũng nhiều, đây không phải là nơi ẩn thân tuyệt vời sao?
"Làm thế nào để đến Đảo Vạn Tượng?"
"Vượt qua Hỏa cốc rồi từ bờ qua sông là được, nhất định phải thuê dân qua sông chuyên nghiệp; sông này quanh năm giông bão, trong nước nhiều đá ngầm làm tàu thuyền bình thường không thể qua được..."
Nghĩ đến đây, Vạn Kiếm Anh thăm dò nói: "Tại hạ bất tài, có điều vẫn có thể làm một người dẫn đường."
“Không vội, nói hết công pháp của ngươi ra, từng câu từng chữ một.” Lục Khiêm cười nói.
Vạn Kiếm Anh nghe vậy thì cười nhạt, nói: "Nếu ta nói ra thì hẳn là phải chết nhỉ? Giết ta đi, ngươi đừng hòng có được công pháp."
Vạn Kiếm Anh đã sống hơn trăm năm, dù là đầu heo thì cũng thành tinh.
Nói ra sẽ chết nhanh hơn, không nói thì vẫn còn cơ hội sống.
"Tốt thôi!"
Phập!
Một cây ma đao nhợt nhạt đâm vào cơ thể Vạn Kiếm Anh, lực hút mạnh mẽ, trong chớp mắt đã hút cạn máu trong cơ thể ông ta.
Vạn Kiếm Anh chết bất đắc kỳ từ, đến một tiếng kêu cũng không thể thốt ra được.
Trong tay Lục Khiêm xuất hiện một viên huyết cầu.
Miệng há ra đầy răng nanh trắng hếu, nuốt chửng xuống.
Hóa Huyết Ma đao có thể luyện hóa máu tươi, nhưng nếu cứ vậy mà luyện hóa hết thì thật lãng phí.
Trong nháy mắt, hơi nóng bùng lên trong miệng hắn.
Toàn thân hắn đỏ bừng như tôm luộc, chỉ trong chốc lát đã tan xuống bên dưới.
“Khí huyết của Luyện Khí kỳ cũng tốt thật đấy.” Lục Khiêm mỉm cười hài lòng.
Hồn phách cũng có thể ăn được, chẳng qua hiện tại vẫn còn rất hữu ích.
Phù!
Cờ hiệu màu đen lơ lửng bên cạnh hắn, những sợi hắc khí rủ xuống.
Cuồng phong quét qua, hắc khí cuộn quanh thi thể, một đạo âm ảnh trong suốt cuốn vào cờ hiệu màu đen.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook