Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái
-
Chương 156: Lục Giáp Thôn Kim, Sấm Sét Giữa Trời
Phía sau núi của Vạn Kiếm sơn trang.
Một nam tử trung niên mặc bạch y lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, loạng choạng chạy về phía sau núi.
Phía sau núi.
Nhìn từ xa là một cửa lầu gác.
Cửa lầu cao to, quay từ đông sang tây.
Ở giữa khắc ba chữ lớn như rồng bay phượng múa "Đức Kính đường".
Đây là từ đường của Vạn Kiếm sơn trang.
Nam tử nọ là Vạn Thiên Lộc, trang chủ hiện tại của Vạn Kiếm sơn trang.
"Lão tổ tông, không ổn rồi, đã xảy ra chuyện."
Vạn Thiên Lộc xông vào từ đường rồi quỳ ở chính giữa.
Từ đường thờ phụng ba tượng người mặc quan phục màu đỏ tía.
Bên cạnh bức tượng có hơn mười mấy linh bài.
Bước vào từ đường, nội tâm Vạn Thiên Lộc có chút căng thẳng.
Ông ta cũng không biết bí ẩn của nơi này.
Mà chỉ nghe bậc cha chú kể lại rằng, nếu có ngày sơn trang xuất hiện chuyện lớn liên quan đến việc sống chết thì hãy tới từ đường cầu xin.
Vù!
Gió hiu hiu thổi, ngọn nến lay lắt rồi vụt tắt.
Vạn Thiên Lộc không khỏi rùng mình một cái.
"Chuyện gì? Mau nói."
Tứ hướng vang vọng thanh âm sâm nghiêm.
Từ giọng nói không thể phân biệt được tuổi tác, nhưng lại rất to, mạnh mẽ giống như chuông lớn, không có một chút cảm xúc nào.
Vạn Thiên Lộc rùng mình, không dám lơ là, vội vàng kể lại toàn bộ câu chuyện.
Lúc nghe thấy người trong sơn trang đều bị tiêu diệt, một giọng nói ngắt lời: "Là kẻ nào làm? Là võ lâm hào cường hay kỳ nhân dị sĩ."
"Vãn bối không rõ lắm, đã mấy lần phái thám tử đi đều mất tích."
Vạn Thiên Lộc hổ thẹn nói.
Thủ hạ của ông ta biến mất một cách lặng lẽ, bao gồm cả những cường giả Tiên Thiên có danh vọng, nghĩ kỹ lại thật khiến kẻ khác sởn tóc gáy.
"Hừ! Lão phu cũng muốn xem xem là thần thánh phương nào!"
Rầm rầm!
Đột nhiên, bức tượng bạch y bên phải từ đường với chòm dê màu đen ầm ầm tan vỡ.
Một bóng người đi ra từ trong làn khói.
Người này trông giống Vạn Thiên Lộc tới mấy phần .
Khiến kẻ khác ấn tượng là người này có nước da đen.
Không phải màu đen rám nắng mà là màu đen kim loại, như thép đen kiên cố tạo thành.
Mỗi bước đi, sàn đá xanh không thể chống lại liền nổ tung.
“Người là cao tổ?” Vạn Thiên Lộc nhìn người nọ, vội vàng quỳ xuống dập đầu.
"Cháu trai ra mắt cao tổ!"
Cũng không phải hắn đã từng gặp mà người bước ra này rất giống cao tổ phụ Vạn Kiếm Anh của hắn.
"Uy Vũ tiêu cục ở đâu?"
"Ở dưới Thanh Sơn ạ."
Có cơn gió nhẹ thổi qua, lúc hắn ngẩng đầu lên, người trước mặt đã biến mất từ lâu.
Bên trong Uy Vũ tiêu cục.
Lục Khiêm tập trung tinh thần nhìn vào bản đồ.
Bản đồ tương đối thô sơ, địa hình sông núi chỉ là hình vẽ giản lược, trên đó có một con sông khổng lồ cắt hai bên nam bắc.
Con sông này được gọi là sông Thông Thiên, có người nói chiều rộng của sông lên tới năm trăm dặm.
Nước sông chảy xiết, cực kỳ nguy hiểm.
Hiện tại, nơi đây là bờ sông phía bắc, nghe nói bờ phía nam là khu vực sầm uất.
“Phía nam à?” Lục Khiêm chợt nhớ đến truyền thuyết mà hắn đã nghe qua ở Đạo quan.
Có kẻ nói nơi bọn họ sống thực ra tương đối cằn cỗi, chỉ là khu vực rìa đất.
Phía nam bị chính phái chiếm giữ, chính phái chủ trương cướp đoạt khác với bàng môn, bọn họ liên hệ khá chặt chẽ với con người, cũng càng hòa thuận hơn.
“Hửm?” Lúc này, Lục Khiêm mới ngẩng đầu lên.
"Thần thánh phương nào lại dám đả thương đệ tử Vạn Kiếm sơn trang của ta, mau tới đây chịu chết đi!"
Ầm!
Vô số thanh kiếm sắc bén còn nhanh hơn cả âm thanh.
Thanh kiếm như những hạt mưa, bao trùm cả đại điện.
Ầm!
Vạn kiếm xuyên qua đại điên, sau đó đổ ầm ầm.
Bụi mù mịt bốc lên trong không khí, trong đống đổ nát không hề có động tĩnh nào.
“Hừ!” Trên khuôn mặt như kim loại của Vạn Kiếm Anh xuất hiện một nụ cười lạnh.
Xem ra cũng chẳng có gì hơn.
Xùy!
Năm đạo ánh sáng xanh cao ba thước phá không bay tới.
Từ bốn phương tám hướng, vây chặt như nêm cối.
Vạn Kiếm Anh nhíu mày, xem ra đối phương cũng là một đạo sĩ Luyện Khí.
Âm hỏa nóng cháy, tiếng không khí réo rắt, vặn vẹo.
Ngay khi sắp bị đâm đến nơi, Vạn Kiếm Anh bất ngờ bị một quả cầu sắt bao vây.
Rầm rầm rầm!
Âm Phù kiếm được phóng ra.
Trong hơi bụi, một nam tử cao chín thước bước ra.
“Ngươi là tu sĩ Luyện Thể?” Vạn Kiếm Anh thản nhiên cười nói.
“Thực Kim thuật?” Lục Khiêm nhìn Vạn Kiếm Anh như thể do người sắt tạo thành.
"Đương nhiên! Ta Lục Giáp Thôn Kim quyết của ta chuyên khắc chế Luyện Thể!"
Xoạt!
Lời còn chưa dứt, làn da của Vạn Kiếm Anh phồng lên, vô số bảo kiếm bay ra.
Vô số kiếm bắn ra từ bốn phương tám hướng.
Lục Khiêm nghe vậy cười to nói: "Đáng tiếc, ta cũng khắc chế ngươi."
Dứt lời, hào quang đồng tử vàng tỏa sáng rực rỡ.
Ầm!
Sấm sét giữa trời, Ất Mộc Tinh Lôi.
Trận chiến kết thúc.
Một nam tử trung niên mặc bạch y lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, loạng choạng chạy về phía sau núi.
Phía sau núi.
Nhìn từ xa là một cửa lầu gác.
Cửa lầu cao to, quay từ đông sang tây.
Ở giữa khắc ba chữ lớn như rồng bay phượng múa "Đức Kính đường".
Đây là từ đường của Vạn Kiếm sơn trang.
Nam tử nọ là Vạn Thiên Lộc, trang chủ hiện tại của Vạn Kiếm sơn trang.
"Lão tổ tông, không ổn rồi, đã xảy ra chuyện."
Vạn Thiên Lộc xông vào từ đường rồi quỳ ở chính giữa.
Từ đường thờ phụng ba tượng người mặc quan phục màu đỏ tía.
Bên cạnh bức tượng có hơn mười mấy linh bài.
Bước vào từ đường, nội tâm Vạn Thiên Lộc có chút căng thẳng.
Ông ta cũng không biết bí ẩn của nơi này.
Mà chỉ nghe bậc cha chú kể lại rằng, nếu có ngày sơn trang xuất hiện chuyện lớn liên quan đến việc sống chết thì hãy tới từ đường cầu xin.
Vù!
Gió hiu hiu thổi, ngọn nến lay lắt rồi vụt tắt.
Vạn Thiên Lộc không khỏi rùng mình một cái.
"Chuyện gì? Mau nói."
Tứ hướng vang vọng thanh âm sâm nghiêm.
Từ giọng nói không thể phân biệt được tuổi tác, nhưng lại rất to, mạnh mẽ giống như chuông lớn, không có một chút cảm xúc nào.
Vạn Thiên Lộc rùng mình, không dám lơ là, vội vàng kể lại toàn bộ câu chuyện.
Lúc nghe thấy người trong sơn trang đều bị tiêu diệt, một giọng nói ngắt lời: "Là kẻ nào làm? Là võ lâm hào cường hay kỳ nhân dị sĩ."
"Vãn bối không rõ lắm, đã mấy lần phái thám tử đi đều mất tích."
Vạn Thiên Lộc hổ thẹn nói.
Thủ hạ của ông ta biến mất một cách lặng lẽ, bao gồm cả những cường giả Tiên Thiên có danh vọng, nghĩ kỹ lại thật khiến kẻ khác sởn tóc gáy.
"Hừ! Lão phu cũng muốn xem xem là thần thánh phương nào!"
Rầm rầm!
Đột nhiên, bức tượng bạch y bên phải từ đường với chòm dê màu đen ầm ầm tan vỡ.
Một bóng người đi ra từ trong làn khói.
Người này trông giống Vạn Thiên Lộc tới mấy phần .
Khiến kẻ khác ấn tượng là người này có nước da đen.
Không phải màu đen rám nắng mà là màu đen kim loại, như thép đen kiên cố tạo thành.
Mỗi bước đi, sàn đá xanh không thể chống lại liền nổ tung.
“Người là cao tổ?” Vạn Thiên Lộc nhìn người nọ, vội vàng quỳ xuống dập đầu.
"Cháu trai ra mắt cao tổ!"
Cũng không phải hắn đã từng gặp mà người bước ra này rất giống cao tổ phụ Vạn Kiếm Anh của hắn.
"Uy Vũ tiêu cục ở đâu?"
"Ở dưới Thanh Sơn ạ."
Có cơn gió nhẹ thổi qua, lúc hắn ngẩng đầu lên, người trước mặt đã biến mất từ lâu.
Bên trong Uy Vũ tiêu cục.
Lục Khiêm tập trung tinh thần nhìn vào bản đồ.
Bản đồ tương đối thô sơ, địa hình sông núi chỉ là hình vẽ giản lược, trên đó có một con sông khổng lồ cắt hai bên nam bắc.
Con sông này được gọi là sông Thông Thiên, có người nói chiều rộng của sông lên tới năm trăm dặm.
Nước sông chảy xiết, cực kỳ nguy hiểm.
Hiện tại, nơi đây là bờ sông phía bắc, nghe nói bờ phía nam là khu vực sầm uất.
“Phía nam à?” Lục Khiêm chợt nhớ đến truyền thuyết mà hắn đã nghe qua ở Đạo quan.
Có kẻ nói nơi bọn họ sống thực ra tương đối cằn cỗi, chỉ là khu vực rìa đất.
Phía nam bị chính phái chiếm giữ, chính phái chủ trương cướp đoạt khác với bàng môn, bọn họ liên hệ khá chặt chẽ với con người, cũng càng hòa thuận hơn.
“Hửm?” Lúc này, Lục Khiêm mới ngẩng đầu lên.
"Thần thánh phương nào lại dám đả thương đệ tử Vạn Kiếm sơn trang của ta, mau tới đây chịu chết đi!"
Ầm!
Vô số thanh kiếm sắc bén còn nhanh hơn cả âm thanh.
Thanh kiếm như những hạt mưa, bao trùm cả đại điện.
Ầm!
Vạn kiếm xuyên qua đại điên, sau đó đổ ầm ầm.
Bụi mù mịt bốc lên trong không khí, trong đống đổ nát không hề có động tĩnh nào.
“Hừ!” Trên khuôn mặt như kim loại của Vạn Kiếm Anh xuất hiện một nụ cười lạnh.
Xem ra cũng chẳng có gì hơn.
Xùy!
Năm đạo ánh sáng xanh cao ba thước phá không bay tới.
Từ bốn phương tám hướng, vây chặt như nêm cối.
Vạn Kiếm Anh nhíu mày, xem ra đối phương cũng là một đạo sĩ Luyện Khí.
Âm hỏa nóng cháy, tiếng không khí réo rắt, vặn vẹo.
Ngay khi sắp bị đâm đến nơi, Vạn Kiếm Anh bất ngờ bị một quả cầu sắt bao vây.
Rầm rầm rầm!
Âm Phù kiếm được phóng ra.
Trong hơi bụi, một nam tử cao chín thước bước ra.
“Ngươi là tu sĩ Luyện Thể?” Vạn Kiếm Anh thản nhiên cười nói.
“Thực Kim thuật?” Lục Khiêm nhìn Vạn Kiếm Anh như thể do người sắt tạo thành.
"Đương nhiên! Ta Lục Giáp Thôn Kim quyết của ta chuyên khắc chế Luyện Thể!"
Xoạt!
Lời còn chưa dứt, làn da của Vạn Kiếm Anh phồng lên, vô số bảo kiếm bay ra.
Vô số kiếm bắn ra từ bốn phương tám hướng.
Lục Khiêm nghe vậy cười to nói: "Đáng tiếc, ta cũng khắc chế ngươi."
Dứt lời, hào quang đồng tử vàng tỏa sáng rực rỡ.
Ầm!
Sấm sét giữa trời, Ất Mộc Tinh Lôi.
Trận chiến kết thúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook