Bạn Gái Quái Vật
-
Chương 15
Hạ Vị Sương lùi về phía sau theo phản xạ, nhưng cô làm sao địch lại một Tang Lộ không chút nể tình? Sự chống trả cùng thoái lui của cô không có tác dụng. Chẳng mấy chốc, cô đã bị Tang Lộ quấn lấy, cổ bị xé rách, máu tươi nóng ấm ồ ạt trào ra.
Hạ Vị Sương la hét, giãy giụa. Cô sợ hãi. Cô đau đớn. Cô cảm nhận được cái chết đang vẫy gọi.
Mà sự thật thì cô cũng sắp chết. Nhìn ánh mắt lạnh băng không chút tình cảm của Tang Lộ, Hạ Vị Sương đã mất đi cơ hội sống. Nhưng chính khi cô chìm trong tuyệt vọng...
Hạ Vị Sương... thấy được chính mình.
Ý thức đột nhiên trở về. Đầu Hạ Vị Sương co rút đau đớn. Cô phát hiện mình đang ngồi bệt trên mặt đất, che mắt, vẻ mặt dữ tợn. Trông qua khe hở ngón tay, cô thấy Tang Lộ đang ngồi xổm trước mặt, lẳng lặng nhìn cô một cách đầy tò mò.
Thấy cô đang nhìn, chị bèn vươn tay, muốn chạm vào lần nữa. Song, sự đau đớn khi bị cắn chết tươi vẫn quấn quanh Hạ Vị Sương, khó có thể tiêu tan, khiến Hạ Vị Sương phải rụt lui theo phản xạ.
Bàn tay Tang Lộ dừng giữa không trung, dường như có vẻ bất ngờ với phản ứng của Hạ Vị Sương.
Mãi đến lúc này, Hạ Vị Sương mới phân rõ đâu là hiện thực, đâu là hư ảo. Cô quệt mồ hôi lạnh trên trán, ho khẽ một tiếng rồi nói: "Em không sao."
Tang Lộ nhìn chăm chăm vào bàn tay của chính mình. Nhìn xuôi, rồi lật lại nhìn ngược, xác nhận đúng là một bàn tay con người xinh đẹp, thon dài, trắng nõn. Cô không tìm ra nguyên nhân khiến Hạ Vị Sương sợ hãi, thế nên lại rướn người sát đến gần hơn một chút, dùng đôi mắt màu tím ma mị kia quan sát Hạ Vị Sương thật kĩ, hòng tìm ra nguyên nhân cho phản ứng vừa rồi của Hạ Vị Sương.
Khoảng cách quá mức kề sát khiến Hạ Vị Sương cảm thấy có phần ngượng ngùng. Bên cạnh còn có trẻ con kia mà. Cô quay đầu, giọng hơi khàn: "Em thật sự không sao mà."
Vừa rồi chỉ là một lần ảo giác, cũng rất có thể chính là tiên tri.
Tang Lộ chẳng biết có tin hay không, chỉ lẳng lặng vươn tay như thử mà vuốt thật nhẹ, thật nhẹ trên đầu Hạ Vị Sương.
Bình tĩnh lại rồi, Hạ Vị Sương bắt đầu hồi tưởng tất thảy những gì mình vừa nhìn thấy. Đột nhiên cô cảm thấy có phần xao động, bất an. Nhớ lại địa điểm trong ảo giác, chẳng phải chính là căn phòng xi măng mà mình đang ở đây sao?
Trong ảo giác, cô thấy được chính mình. Cô khi ấy đang ở phía sau Tang Lộ, vẻ mặt vừa kinh hoảng vừa giận dữ. Người thật sự bị tấn công không phải cô mà là ai đó khác, trong khi nơi này, tổng cộng chỉ có bốn người.
Hạ Vị Sương chuyển mắt về phía Hạ Tình Tuyết còn hôn mê cùng Mễ Nhạc Nhạc đang khóc thút thít.
Sẽ là ai?
Tang Lộ thế mà lại cắn chết người nọ. Không, đó thật sự là tiên tri chứ không phải cô phát bệnh một lần nữa ư... Sao có thể? Tang Lộ... sao lại làm chuyện ấy...
Hạ Vị Sương quay đầu nhìn về phía Tang Lộ đang ngồi xổm trước mặt mình mỉm cười. Chị đẹp như quỷ quái, cũng mạnh như quỷ quái. Chị khó có thể giao tiếp, không giống người thường. Chẳng lẽ đúng như Tiểu Tuyết nói, so với dị nhân thì Tang Lộ và xác sống mới thật sự là đồng loại?
Hạ Vị Sương đột nhiên lắc đầu, giũ hết những suy đoán đáng sợ ấy ra khỏi tâm trí. Cô khoác tạm chiếc áo, đứng dậy, phủi phủi bụi rồi xoay người định bước đến bên cạnh Hạ Tình Tuyết. Để phòng bất trắc, cô vẫn nên đến gần hai người họ mà canh giữ thì hơn. Còn về vật tư bên ngoài, thôi, đồ vật làm sao quan trọng bằng người cho được?
Đến bên Hạ Tình Tuyết và Mễ Nhạc Nhạc rồi, Hạ Vị Sương liền mặc lại đàng hoàng cái áo công nhân. Đây là một chiếc áo chưa có ai mặc qua, chỉ là để hơi lâu nên trông có vẻ cũ. Nhưng phủi hết bụi bẩn đi thì vẫn rất sạch sẽ.
Tang Lộ không đi theo ngay. Chị túm lấy đầu con quái vật xác sống giờ đã chết hẳn, lôi sền sệt ra cửa sổ.
Hạ Vị Sương cho rằng chị muốn vứt nó đi. Nào ngờ giây tiếp theo, Tang Lộ đã vươn hai ngón tay thon dài, duyên dáng kia cắm vào hốc mắt xác sống.
Hạ Vị Sương: "..."
Mễ Nhạc Nhạc: QAQ!
Rõ ràng cô bé không chịu nổi sự kích thích đó. Em lập tức vùi đầu vào lòng Hạ Vị Sương, sụt sịt rớt nước mắt.
Năng lực tiếp nhận của Hạ Vị Sương không tồi. Cô bỗng nhiên nhớ đến nam chủ nhân căn hộ hàng xóm hóa thành xác sống rồi thì trên trán cũng có một lỗ... Tang Lộ đang làm gì thế kia?
Tang Lộ cắm ngón tay vào đầu xác sống qua đường hốc mắt rồi ngoáy ngoáy, như đang tìm thứ gì đó, tìm được rồi lập tức rút tay về, sau đó quẳng cái xác của gã lưu manh đầu vàng ra ngoài như tiện tay quẳng bọc rác.
Chị siết chặt thứ gì đó trong tay, rồi yên lặng mỉm cười, ngồi xổm trước mặt Hạ Vị Sương hệt như ban nãy, sau đó từ từ xòe lòng bàn tay dính đầy những thứ bầy nhầy màu xám, trắng, đỏ quấy với nhau ra.
Một viên đá nhỏ trong suốt, sáng lấp lánh được dâng đến cho Hạ Vị Sương như một vật báu.
Đây là thứ nằm trong đầu xác sống?
Hạ Vị Sương thoáng kinh ngạc.
Nói vậy thì hòn đá nhỏ mà Tang Lộ đưa cho cô khi trước cũng đến từ chính xác sống!
"Đây là tặng cho em à?" Cho dù Tang Lộ không hề có phản ứng, chỉ đơn giản là xòe lòng bàn tay ra thì chuyện được nhận quà vẫn khiến Hạ Vị Sương cảm thấy vui vẻ. Cô dùng mảnh vải, cẩn thận bọc lấy hòn đá nhỏ, lau sạch hết óc trên đó, lại tìm một mảnh vải khác lau tay cho Tang Lộ.
"Lần sau dùng thứ gì lấy ra đi. Như vậy sẽ không dơ tay nữa."
Tang Lộ vươn tay, để mặc Hạ Vị Sương lau cho mình. Ánh mắt cô di chuyển theo từng động tác của Hạ Vị Sương. Bỗng dưng, cô vươn tay nhặt lấy hòn đá kia lên, bẹp một tiếng đập vào trán Hạ Vị Sương.
Hòn đá quá cứng, khiến trán Hạ Vị Sương bị đập ra một vệt đỏ tươi.
Tang Lộ: "..."
Hạ Vị Sương cười cười, rồi chủ động đè lấy tay chị như dỗ trẻ con, nói: "Bang!" Sau đó thả hòn đá vào túi áo trước ngực.
Tang Lộ lặng lẽ rụt tay về, vẫn vui vui vẻ vẻ, không hề chột dạ, song cũng không ấn viên đá lên trán Hạ Vị Sương nữa.
Từ đầu tới cuối, Mễ Nhạc Nhạc vẫn luôn rúc trong lòng Hạ Vị Sương run bần bật, không hé một lời.
Hẳn vì hiện tại mọi người thật sự "hòa thuận vui vẻ", tất cả đều quá tự nhiên, thế nên khi Tang Lộ khịt mũi kề sát vào ngửi, Hạ Vị Sương còn tưởng rằng chị đang ngửi mùi trên người cô như lần trước. Chính vì thế, khi Tang Lộ đột ngột vươn tay kéo Mễ Nhạc Nhạc ra khỏi cô, sau đó há miệng hung tàn táp tới, Hạ Vị Sương thiếu chút nữa đã không kịp phản ứng!
May mà cảnh ám ảnh vừa rồi vẫn chưa biến mất khỏi tâm trí Hạ Vị Sương. Dù vừa thấy Tang Lộ há miệng thì cảm giác đau đớn khi bị cắn chết tươi lập tức trỗi dậy, Hạ Vị Sương vẫn dứt khoát vươn tay.
Cô kịp thời chặn tay trước cổ Mễ Nhạc Nhạc. Thế nên thứ Tang Lộ cắn được đã đổi từ cổ một đứa trẻ sang cánh tay một cô gái.
Máu nóng tanh ngọt ồ ạt tràn vào miệng. Tang Lộ trố mắt. Cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn tức giận của Hạ Vị Sương, vẫn còn chút lơ mơ chưa kịp phản ứng.
"Tang Lộ." Hạ Vị Sương kéo Mễ Nhạc Nhạc ra khỏi tay Tang Lộ, che sau lưng mình, cả giận nói, "Không được ăn người!"
Bất chợt, ánh mắt Tang Lộ thay đổi.
Cô túm lấy tay Hạ Vị Sương, nụ cười trên mặt cũng biến mất, không biết đang nghĩ gì, chỉ dùng một ánh mắt vô cùng quái lại, như thể đang nghiền ngẫm mà nhìn chằm chằm vào đối phương.
Hàm răng bén nhọn rút ra khỏi da thịt. Đầu lưỡi trơn ướt nhẹ nhàng liếm lên miệng vết thương trên cổ tay Hạ Vị Sương.
Cô là quái vật của cái chết và phá hoại, hoàn toàn không chút liên quan đến cái gọi là "chữa lành".
Tang Lộ túm lấy tay Hạ Vị Sương kéo vào lòng. Hạ Vị Sương cứ thế mà bị chị ôm lấy. Vô số xúc tu mềm mại chẳng biết trào ra từ đâu, bện thành một tấm lưới thịt, quấn chặt Hạ Vị Sương bên trong. Tang Lộ vẫn ngậm miệng vết thương trên cổ tay Hạ Vị Sương, không nhả, cũng không lãng phí bất kì giọt máu nào. Mãi đến khi vết thương tự động cầm máu mới chịu nhả ra.
"Tang Lộ..." Hạ Vị Sương tựa vào lòng Tang Lộ, ngẩng đầu, cất giọng hỏi với sắc mặt tái nhợt, "Chị muốn ăn em sao?"
"Không có." Người nọ cúi đầu. Ánh mắt trầm lắng như nhìn đến tận nơi sâu thẳm trong linh hồn Hạ Vị Sương, đoạn phát ra lời uy hiếp bằng giọng điệu cổ quái, "Không có... sau, không có lần sau."
Rồi cô như ôm lấy thú bông mà ghì chặt Hạ Vị Sương trong lòng. Ánh mắt đen tối, tựa một con thú dữ đang bảo vệ thức ăn. Sau đó, Tang Lộ lại bắt lấy Mễ Nhạc Nhạc đáng thương lần nữa.
Hạ Vị Sương cho rằng chị vẫn chưa từ bỏ ý định ăn Mễ Nhạc Nhạc, vội nóng ruột kêu lên: "Đừng!"
Nào ngờ lại thấy Tang Lộ túm lấy Mễ Nhạc Nhạc, sau đó áp gương mặt cô nhóc lên cổ tay Hạ Vị Sương.
Vài giọt nước mắt trong suốt trào ra, rơi lên vết thương nơi cổ tay. Dần dần, một cảm giác tê ngứa chậm rãi lan tỏa từ sâu bên trong chỗ bị thương.
Hạ Vị Sương kinh ngạc nhìn miệng vết thương của mình dần dần hồi phục như cũ, từng chút, từng chút một.
Thì ra Mễ Nhạc Nhạc đã có được dị năng. Không chỉ máu thịt mà ngay cả nước mắt của cô bé cũng có sức mạnh thần kì. Thảo nào lại thu hút quái vật như vậy.
Lúc này, Hạ Vị Sương lại nhìn sang Tang Lộ một lần nữa. Chị đang quan sát miệng vết thương của cô, vẻ mặt thật sự khó đoán.
Tang Lộ... rồi sẽ giống người hơn hay không?
Hạ Vị Sương la hét, giãy giụa. Cô sợ hãi. Cô đau đớn. Cô cảm nhận được cái chết đang vẫy gọi.
Mà sự thật thì cô cũng sắp chết. Nhìn ánh mắt lạnh băng không chút tình cảm của Tang Lộ, Hạ Vị Sương đã mất đi cơ hội sống. Nhưng chính khi cô chìm trong tuyệt vọng...
Hạ Vị Sương... thấy được chính mình.
Ý thức đột nhiên trở về. Đầu Hạ Vị Sương co rút đau đớn. Cô phát hiện mình đang ngồi bệt trên mặt đất, che mắt, vẻ mặt dữ tợn. Trông qua khe hở ngón tay, cô thấy Tang Lộ đang ngồi xổm trước mặt, lẳng lặng nhìn cô một cách đầy tò mò.
Thấy cô đang nhìn, chị bèn vươn tay, muốn chạm vào lần nữa. Song, sự đau đớn khi bị cắn chết tươi vẫn quấn quanh Hạ Vị Sương, khó có thể tiêu tan, khiến Hạ Vị Sương phải rụt lui theo phản xạ.
Bàn tay Tang Lộ dừng giữa không trung, dường như có vẻ bất ngờ với phản ứng của Hạ Vị Sương.
Mãi đến lúc này, Hạ Vị Sương mới phân rõ đâu là hiện thực, đâu là hư ảo. Cô quệt mồ hôi lạnh trên trán, ho khẽ một tiếng rồi nói: "Em không sao."
Tang Lộ nhìn chăm chăm vào bàn tay của chính mình. Nhìn xuôi, rồi lật lại nhìn ngược, xác nhận đúng là một bàn tay con người xinh đẹp, thon dài, trắng nõn. Cô không tìm ra nguyên nhân khiến Hạ Vị Sương sợ hãi, thế nên lại rướn người sát đến gần hơn một chút, dùng đôi mắt màu tím ma mị kia quan sát Hạ Vị Sương thật kĩ, hòng tìm ra nguyên nhân cho phản ứng vừa rồi của Hạ Vị Sương.
Khoảng cách quá mức kề sát khiến Hạ Vị Sương cảm thấy có phần ngượng ngùng. Bên cạnh còn có trẻ con kia mà. Cô quay đầu, giọng hơi khàn: "Em thật sự không sao mà."
Vừa rồi chỉ là một lần ảo giác, cũng rất có thể chính là tiên tri.
Tang Lộ chẳng biết có tin hay không, chỉ lẳng lặng vươn tay như thử mà vuốt thật nhẹ, thật nhẹ trên đầu Hạ Vị Sương.
Bình tĩnh lại rồi, Hạ Vị Sương bắt đầu hồi tưởng tất thảy những gì mình vừa nhìn thấy. Đột nhiên cô cảm thấy có phần xao động, bất an. Nhớ lại địa điểm trong ảo giác, chẳng phải chính là căn phòng xi măng mà mình đang ở đây sao?
Trong ảo giác, cô thấy được chính mình. Cô khi ấy đang ở phía sau Tang Lộ, vẻ mặt vừa kinh hoảng vừa giận dữ. Người thật sự bị tấn công không phải cô mà là ai đó khác, trong khi nơi này, tổng cộng chỉ có bốn người.
Hạ Vị Sương chuyển mắt về phía Hạ Tình Tuyết còn hôn mê cùng Mễ Nhạc Nhạc đang khóc thút thít.
Sẽ là ai?
Tang Lộ thế mà lại cắn chết người nọ. Không, đó thật sự là tiên tri chứ không phải cô phát bệnh một lần nữa ư... Sao có thể? Tang Lộ... sao lại làm chuyện ấy...
Hạ Vị Sương quay đầu nhìn về phía Tang Lộ đang ngồi xổm trước mặt mình mỉm cười. Chị đẹp như quỷ quái, cũng mạnh như quỷ quái. Chị khó có thể giao tiếp, không giống người thường. Chẳng lẽ đúng như Tiểu Tuyết nói, so với dị nhân thì Tang Lộ và xác sống mới thật sự là đồng loại?
Hạ Vị Sương đột nhiên lắc đầu, giũ hết những suy đoán đáng sợ ấy ra khỏi tâm trí. Cô khoác tạm chiếc áo, đứng dậy, phủi phủi bụi rồi xoay người định bước đến bên cạnh Hạ Tình Tuyết. Để phòng bất trắc, cô vẫn nên đến gần hai người họ mà canh giữ thì hơn. Còn về vật tư bên ngoài, thôi, đồ vật làm sao quan trọng bằng người cho được?
Đến bên Hạ Tình Tuyết và Mễ Nhạc Nhạc rồi, Hạ Vị Sương liền mặc lại đàng hoàng cái áo công nhân. Đây là một chiếc áo chưa có ai mặc qua, chỉ là để hơi lâu nên trông có vẻ cũ. Nhưng phủi hết bụi bẩn đi thì vẫn rất sạch sẽ.
Tang Lộ không đi theo ngay. Chị túm lấy đầu con quái vật xác sống giờ đã chết hẳn, lôi sền sệt ra cửa sổ.
Hạ Vị Sương cho rằng chị muốn vứt nó đi. Nào ngờ giây tiếp theo, Tang Lộ đã vươn hai ngón tay thon dài, duyên dáng kia cắm vào hốc mắt xác sống.
Hạ Vị Sương: "..."
Mễ Nhạc Nhạc: QAQ!
Rõ ràng cô bé không chịu nổi sự kích thích đó. Em lập tức vùi đầu vào lòng Hạ Vị Sương, sụt sịt rớt nước mắt.
Năng lực tiếp nhận của Hạ Vị Sương không tồi. Cô bỗng nhiên nhớ đến nam chủ nhân căn hộ hàng xóm hóa thành xác sống rồi thì trên trán cũng có một lỗ... Tang Lộ đang làm gì thế kia?
Tang Lộ cắm ngón tay vào đầu xác sống qua đường hốc mắt rồi ngoáy ngoáy, như đang tìm thứ gì đó, tìm được rồi lập tức rút tay về, sau đó quẳng cái xác của gã lưu manh đầu vàng ra ngoài như tiện tay quẳng bọc rác.
Chị siết chặt thứ gì đó trong tay, rồi yên lặng mỉm cười, ngồi xổm trước mặt Hạ Vị Sương hệt như ban nãy, sau đó từ từ xòe lòng bàn tay dính đầy những thứ bầy nhầy màu xám, trắng, đỏ quấy với nhau ra.
Một viên đá nhỏ trong suốt, sáng lấp lánh được dâng đến cho Hạ Vị Sương như một vật báu.
Đây là thứ nằm trong đầu xác sống?
Hạ Vị Sương thoáng kinh ngạc.
Nói vậy thì hòn đá nhỏ mà Tang Lộ đưa cho cô khi trước cũng đến từ chính xác sống!
"Đây là tặng cho em à?" Cho dù Tang Lộ không hề có phản ứng, chỉ đơn giản là xòe lòng bàn tay ra thì chuyện được nhận quà vẫn khiến Hạ Vị Sương cảm thấy vui vẻ. Cô dùng mảnh vải, cẩn thận bọc lấy hòn đá nhỏ, lau sạch hết óc trên đó, lại tìm một mảnh vải khác lau tay cho Tang Lộ.
"Lần sau dùng thứ gì lấy ra đi. Như vậy sẽ không dơ tay nữa."
Tang Lộ vươn tay, để mặc Hạ Vị Sương lau cho mình. Ánh mắt cô di chuyển theo từng động tác của Hạ Vị Sương. Bỗng dưng, cô vươn tay nhặt lấy hòn đá kia lên, bẹp một tiếng đập vào trán Hạ Vị Sương.
Hòn đá quá cứng, khiến trán Hạ Vị Sương bị đập ra một vệt đỏ tươi.
Tang Lộ: "..."
Hạ Vị Sương cười cười, rồi chủ động đè lấy tay chị như dỗ trẻ con, nói: "Bang!" Sau đó thả hòn đá vào túi áo trước ngực.
Tang Lộ lặng lẽ rụt tay về, vẫn vui vui vẻ vẻ, không hề chột dạ, song cũng không ấn viên đá lên trán Hạ Vị Sương nữa.
Từ đầu tới cuối, Mễ Nhạc Nhạc vẫn luôn rúc trong lòng Hạ Vị Sương run bần bật, không hé một lời.
Hẳn vì hiện tại mọi người thật sự "hòa thuận vui vẻ", tất cả đều quá tự nhiên, thế nên khi Tang Lộ khịt mũi kề sát vào ngửi, Hạ Vị Sương còn tưởng rằng chị đang ngửi mùi trên người cô như lần trước. Chính vì thế, khi Tang Lộ đột ngột vươn tay kéo Mễ Nhạc Nhạc ra khỏi cô, sau đó há miệng hung tàn táp tới, Hạ Vị Sương thiếu chút nữa đã không kịp phản ứng!
May mà cảnh ám ảnh vừa rồi vẫn chưa biến mất khỏi tâm trí Hạ Vị Sương. Dù vừa thấy Tang Lộ há miệng thì cảm giác đau đớn khi bị cắn chết tươi lập tức trỗi dậy, Hạ Vị Sương vẫn dứt khoát vươn tay.
Cô kịp thời chặn tay trước cổ Mễ Nhạc Nhạc. Thế nên thứ Tang Lộ cắn được đã đổi từ cổ một đứa trẻ sang cánh tay một cô gái.
Máu nóng tanh ngọt ồ ạt tràn vào miệng. Tang Lộ trố mắt. Cô nhìn vẻ mặt nghiêm túc xen lẫn tức giận của Hạ Vị Sương, vẫn còn chút lơ mơ chưa kịp phản ứng.
"Tang Lộ." Hạ Vị Sương kéo Mễ Nhạc Nhạc ra khỏi tay Tang Lộ, che sau lưng mình, cả giận nói, "Không được ăn người!"
Bất chợt, ánh mắt Tang Lộ thay đổi.
Cô túm lấy tay Hạ Vị Sương, nụ cười trên mặt cũng biến mất, không biết đang nghĩ gì, chỉ dùng một ánh mắt vô cùng quái lại, như thể đang nghiền ngẫm mà nhìn chằm chằm vào đối phương.
Hàm răng bén nhọn rút ra khỏi da thịt. Đầu lưỡi trơn ướt nhẹ nhàng liếm lên miệng vết thương trên cổ tay Hạ Vị Sương.
Cô là quái vật của cái chết và phá hoại, hoàn toàn không chút liên quan đến cái gọi là "chữa lành".
Tang Lộ túm lấy tay Hạ Vị Sương kéo vào lòng. Hạ Vị Sương cứ thế mà bị chị ôm lấy. Vô số xúc tu mềm mại chẳng biết trào ra từ đâu, bện thành một tấm lưới thịt, quấn chặt Hạ Vị Sương bên trong. Tang Lộ vẫn ngậm miệng vết thương trên cổ tay Hạ Vị Sương, không nhả, cũng không lãng phí bất kì giọt máu nào. Mãi đến khi vết thương tự động cầm máu mới chịu nhả ra.
"Tang Lộ..." Hạ Vị Sương tựa vào lòng Tang Lộ, ngẩng đầu, cất giọng hỏi với sắc mặt tái nhợt, "Chị muốn ăn em sao?"
"Không có." Người nọ cúi đầu. Ánh mắt trầm lắng như nhìn đến tận nơi sâu thẳm trong linh hồn Hạ Vị Sương, đoạn phát ra lời uy hiếp bằng giọng điệu cổ quái, "Không có... sau, không có lần sau."
Rồi cô như ôm lấy thú bông mà ghì chặt Hạ Vị Sương trong lòng. Ánh mắt đen tối, tựa một con thú dữ đang bảo vệ thức ăn. Sau đó, Tang Lộ lại bắt lấy Mễ Nhạc Nhạc đáng thương lần nữa.
Hạ Vị Sương cho rằng chị vẫn chưa từ bỏ ý định ăn Mễ Nhạc Nhạc, vội nóng ruột kêu lên: "Đừng!"
Nào ngờ lại thấy Tang Lộ túm lấy Mễ Nhạc Nhạc, sau đó áp gương mặt cô nhóc lên cổ tay Hạ Vị Sương.
Vài giọt nước mắt trong suốt trào ra, rơi lên vết thương nơi cổ tay. Dần dần, một cảm giác tê ngứa chậm rãi lan tỏa từ sâu bên trong chỗ bị thương.
Hạ Vị Sương kinh ngạc nhìn miệng vết thương của mình dần dần hồi phục như cũ, từng chút, từng chút một.
Thì ra Mễ Nhạc Nhạc đã có được dị năng. Không chỉ máu thịt mà ngay cả nước mắt của cô bé cũng có sức mạnh thần kì. Thảo nào lại thu hút quái vật như vậy.
Lúc này, Hạ Vị Sương lại nhìn sang Tang Lộ một lần nữa. Chị đang quan sát miệng vết thương của cô, vẻ mặt thật sự khó đoán.
Tang Lộ... rồi sẽ giống người hơn hay không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook