Bạn Gái Của Tôi Là Mèo
-
Chương 23
Trước kia khi thân phận của An Niên chưa bị bại lộ, hằng ngày hai người ở trong văn phòng đều là Trần Dương đọc tài liệu, An Niên nằm trong ngực Trần Dương ngủ, ngáy, hoặc là rúc trên ghế sô pha nghịch máy tính, ba bữa mỗi ngày đều có Trần Dương ôm đút ăn.
Bây giờ thân phận của An Niên đã bị lộ, toàn bộ phúc lợi ngày xưa đã một đi không trở lại, ngay cả thói quen thỉnh thoảng cọ Trần Dương một chút đều sẽ bị anh đẩy ra trong vòng ba giây, được thêm một câu nhắc nhở của Trần Dương: “Bây giờ cô là người, không thể cọ người ta như mèo được.”
“Ồ.” Mỗi lần nghe xong, An Niên đều sẽ ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng mèo là loài động vật rất nhạy cảm, bản năng của mèo nói cho An Niên biết Trần Dương không ghét việc ôm cô, mà chính cô cũng thích nhào vào người Trần Dương, nên là… sao phải bỏ chứ, cứ theo bản năng mà làm.
Mấy cái phúc lợi này đã không còn thì chớ, trong khi đó cô còn mọc thêm một phiền não, đó là nhiều thêm một người giám sát cô học bài để đi thi hai tư trên bảy. Trước kia tuy trưởng khoa Lưu và bố nuôi sẽ thỉnh thoảng dặn dò cô nhưng hai người này đều bề bộn công việc, có học hay không là do cô quyết. Còn hiện giờ không giống, Trần Dương là cộng tác của cô, bọn họ cần phải ở chung với nhau.
Cho nên khi Trần Dương vừa đọc hồ sơ công tác vừa đưa cho cô một quyển <Đại cương nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác>, An Niên cảm giác mình sắp tàn rồi.
“Không thích quyển này sao, vậy đổi sang lịch sử cận đại? Lịch sử cận đại đều là những câu chuyện của lịch sử, cứ coi như đang đọc truyện là được.” Trần Dương thấy sắc mặt An Niên suy sụp, nghĩ cô gái này không thích Mác nên anh đổi sang quyển lịch sử cận đại.
An Niên không thích đọc sách, nhưng cô thấy Trần Dương đang tập trung đọc tài liệu không rảnh để ý đến cô nên cũng chỉ đành cầm sách lên đọc. Dù là Mác hay lịch sử cận đại cô đều không có hứng thú.
Trần Dương là người làm việc vô cùng nghiêm túc, đã vào tổ Linh Dị thì đương nhiên là muốn làm quen tổ công tác này. Khi An Niên nhận anh thành một tổ viên, Trần Dương đã nhận được một tài khoản, tài khoản này có thể đăng nhập vào hệ thống của Cửu Bộ, kể cả nơi anh hứng thú nhất là “Trung tâm nghề nghiệp quỷ hồn”.
Lúc này Trần Dương dùng tài khoản của mình tìm đọc toàn bộ nhiệm vụ đã làm của tổ Linh Dị. Đọc một lát, Trần Dương nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề, bộ phận linh dị tác chiến của Cửu Bộ chỉ có tổ của An Niên là một thân một mình. Khi xem thành tích ba năm qua thì An Niên giải quyết sự kiện linh dị là nhiều nhất nhưng lại được chấm điểm thấp nhất.
Đây là chuyện gì?
Trần Dương lại lật về trước, phát hiện tình huống này xảy ra rất nhiều, hơn nữa như là chỉ xảy ra ở chỗ An Niên. Những nhiệm vụ trong tay các tổ khác gần như không có cái nào là hoàn thành một nửa, nhưng vào An Niên thì nhiệm vụ hoàn thành một nửa cao tới 30%.
“An Niên, tôi hỏi chút.” Trần Dương nhịn không được đến hỏi An Niên.
“Hử?” Đang cặm cụi cắm mặt vào lịch sử cận đại, An Niên cắn nắp bút ngẩng đầu, mờ mịt nhìn.
“Không được cắt nắp bút, rất mất vệ sinh.” Trần Dương nhịn không được kéo nắp bút trong miệng An Niên xuống, sau đó liền nhìn thấy một dấu răng sắc bén.
“…”
“Anh Trần Dương, có chuyện gì sao?” An Niên hỏi.
Trần Dương hoàn hồn, mặt không đổi sắc buông nắp bút dính nước miếng ra, sau đó cầm máy tính bảng lên chỉ vào ký hiệu nhiệm vụ bên trên, hỏi: “Tôi muốn hỏi là vì sao có rất nhiều nhiệm vụ cô mới hoàn thành được một nửa?”
“Bới vì chưa làm xong.” An Niên bày vẻ mặt vô tội.
“Tôi biết là chưa làm xong, tôi muốn hỏi là nguyên nhân từ đâu mà cô lại chưa làm xong.” Trần Dương kiên nhẫn tiếp tục hỏi.
“Nguyên nhân nhiều lắm.” An Niên buồn rầu, trong chốc lát không biết nên nói từ đâu.
“Vậy nói từng cái một.” Trần Dương thấy An Niên không nói mạch lạc được nên cố ý chỉ dẫn, anh tìm kiếm tất cả nhiệm vụ An Niên chưa hoàn thành, bắt đầu hỏi từ một nhiệm vụ gần nhất: “Đây là nhiệm vụ một tuần trước, vì sao lại chưa làm xong?”
“Đây là oan nghiệt, em nuốt oan nghiệt rồi nhưng lại không tìm được người thao túng sau màn nên chỉ hoàn thành được một nửa.” An Niên trả lời.
“Oan nghiệt? Là cái thứ đuổi theo tôi trước kia đúng không?”
“Đúng.” An Niên gật đầu.
Trần Dương nhìn thời gian, phát hiện thời gian đánh dấu trên nhiệm vụ đúng vào cái ngày Triệu Thanh gọi cho anh. Nhớ lại chuyện đã xảy ra ở cái đêm đó, Trần Dương nhớ tới một cô gái mình gặp được trong ngõ hẻm ngày đó. Tuy đêm đó rất tối nhưng giờ Trần Dương có thể chắc chắn cô bé đó là An Niên.
Thấy trước kia mình đi tìm Lông Mi khiến cô sợ hãi. Trần Dương có hơi áy náy, anh cau mày hỏi: “Làm sao cô biết được hôm đó oan nghiệt sẽ đến hại tôi?”
“Trưởng khoa Lưu nói người muốn hại anh chắc chắn rất hận anh. Nhưng mà em ở chung với anh lâu như vậy mà không phát hiện ai thù hận anh, nhưng mà sau khi anh đi ăn cùng người phụ nữ kia về oan nghiệt đó lập tức tới tìm anh nên em nghi người phụ nữ kia là kẻ đứng sau màn.” An Niên giải thích.
“Triệu Thanh?” Trần Dương biết An Niên nói đến Triệu Thanh: “Cô đi tìm cô ấy rồi à?”
“Ừm, ngày đó tôi đi tìm cô ấy, sau đó ở ngoài nhà hàng phát hiện một con dã quỷ, dã quỷ đó nói oan nghiệt muốn hại anh nên em đi tìm anh.” An Niên nói ra.
“Không kết án được vậy nghĩa là Triệu Thanh không phải kẻ đứng sau.”
“Đúng vậy, cô ấy không phải người đứng sau màn. Lúc về em không tìm được dã quỷ kia, hơn nữa oan nghiệt đã bị em nuốt, tất cả manh mối đều không có nên nhiệm vụ chỉ hoàn thành được một nửa.” An Niên thấp giọng xin lỗi: “Anh Trần Dương, rất xin lỗi, em không bắt được người muốn hại anh.”
Trần Dương cảm thấy ấm áp, muốn xoa xoa đầu cô bé này an ủi nhưng mới nâng tay lên lại buộc mình hạ xuống. Trần Dương cười khổ trong lòng: Xem ra không chỉ An Niên quen nhảy lên người anh, mà anh cũng phải bỏ thói quen hở chút là vuốt lông mèo mới được.
“Cô là thiên sư, chịu trách nhiệm bắt quỷ, không quen bắt người là chuyện bình thường.” Trần Dương an ủi.
“Đúng, bắt người phải tìm cảnh sát.”
“Được rồi, sau này việc bắt người cứ giao cho tôi.”
“Vậy sau này em chịu trách nhiệm bắt quỷ, anh Trần Dương chịu trách nhiệm bắt người.” Hai mắt An Niên sáng long lanh, đột nhiên nghĩ mình và anh Trần Dương quả là cộng sự quý giá trời đất tạo nên.
Trần Dương cười, lật bản án tiếp theo: “Tiếp nào, vụ án này chỉ như vụ dã quỷ đầu thai bình thường thôi mà.”
“Cái này là vì em không có cách nào giúp anh ta sắp xếp công tác.” An Niên nói.
“Vì sao?” Trần Dương hiếu kỳ, chẳng lẽ quỷ hồn này còn bắt bẻ nghề nghiệp?
“Em không hiểu anh ta nói cái gì, đây là quỷ ngoại quốc, nói tiếng Nhật.” An Niên nói.
“Vậy sao cô không tìm ai hỗ trợ?” Trần Dương hỏi, vấn đề này có lẽ phải giải quyết rất dễ chứ, tìm người phiên dịch là xong.
“Trong Cửu Bộ không có ai hiểu tiếng Nhật.” An Niên lắc đầu nói: “Học vấn cao nhất là tổ anh Thẩm rồi nhưng anh ấy cũng chỉ biết tiếng Anh.”
Trần Dương suy nghĩ một chút cũng thấy hợp lý, siêu hình học vốn là một ngành nghề hiếm có, muốn làm thiên sư phải biết thêm ngoại ngữ nữa, yêu cầu này có hơi cao.
“Vậy con dã quỷ đó giờ ở đâu rồi?” Trần Dương hỏi.
“Nhốt trong két sắt rồi.” An Niên chỉ vào két sắt trong phòng làm việc.
“Cô thả người ta ra, chúng ta kết án vụ này.” Trần Dương nói.
“Anh Trần Dương, anh biết tiếng Nhật?” An Niên khiếp sợ.
“Biết một chút.” Trần Dương khiêm tốn.
An Niên lập tức vội vàng mở két sắt, vừa mở cửa, Trần Dương nhìn thấy bùa chú đầy cả két sắt, bừa bãi lộn xộn chồng chất trong đó, nhìn qua phải đến hàng trăm tấm bùa: “Cái này… đừng bảo là… trong này đều chứa quỷ hồn nhé.”
“Vâng, trong đó có nhốt mười quỷ Nhật Bản, để em tìm.” An Niên nói xong, vỗa mạnh lên tấm bùa chú.
Trong phút chốc, hàng loạt câu chửi rủa thô tục “Fuck” “Yamete” của các nước thi nhau trào ra, Trần Dương: “…”
“Đây rồi.” An Niên lấy tấm bùa phát ra tiếng “Yamete” ra, nâng lên trước mặt Trần Dương.
“Kiểu… phương pháp tìm kiếm nhanh trí này là ai bày cô vậy?” Trần Dương không nhịn được hỏi.
“Anh Triệu đó.” An Niên gãi đầu xấu hổ nói: “Trí nhớ của em không tốt, có lần phải tìm quỷ Nhật Bản mà tốn bao nhiêu thời gian, sau anh Triệu nói chỉ cần dùng một chút linh lực, vỗ một cái xuống thì mấy dã quỷ sẽ phát ra âm thanh. Kêu yamete thì chính là quỷ Nhật Bản, fuck là quỷ của Mỹ và Anh, cực kỳ chuẩn.”
“…” Đúng là rất chuẩn. Trần Dương yên lặng bỏ qua mấy tiếng chửi rủa trên mấy tấm bùa.
Trần Dương đeo kính râm được Cửu Bộ phát, sau đó ra hiệu An Niên thả quỷ.
An Niên nghe lời cầm một tấm bùa, ném lên không trung. Một bóng đen tuột ra khỏi tấm bùa chú, là một người hơi lùn, mặc bộ đồ công sở nam. Nguyên nhân cái chết là đi công tác ở Trung Quốc, tử vong ngoài ý muốn.
“Anh tên là gì, bị bắt ngày nào.” Trần Dương mở hồ sơ, dùng tiếng Nhật xác nhận thân phận của quỷ hồn.
“Cuối cùng cũng tìm được một người biết nói tiếng Nhật, Trung Quốc mấy người quá lạc hậu, tìm người hiểu tiếng Nhật khó vậy sao?” Quỷ Nhật Bản vừa đi ra đã phàn nàn.
“Tôi hỏi gì anh trả lời cái đó.” Trần Dương lạnh lùng nhìn quỷ Nhật Bản. Dù Trần Dương đeo kính, quỷ Nhật Bản không nhìn thấy sắc mặt của Trần Dương nhưng ngữ điệu lạnh lùng của anh thành công làm quỷ Nhật Bản ý thức được người trước mắt không dễ chọc.
“Tôi là Watanabe Ichiro, bị bắt vào ba năm trước, sau đó vẫn bị giam trong két sắt. Tôi bảo này, mấy người không có nhân đạo quá rồi đấy, đây là giam cầm phi pháp.” Watanabe Ichiro tức giận bất bình nói.
Trần Dương ấn mở “Trung tâm vị trí quỷ hồn”, vừa nhập tư liệu của Watanabe Ichiro vừa thô bạo nói: “Anh không có quốc tịch Trung Quốc nên không có quyền đi vào địa phủ của Trung Quốc, cũng không được tùy ý đi lại trong lãnh địa Trung Quốc.”
Trần Dương đã dùng hai ngày này xem qua tất cả điều lệ và chế độ của Cửu Bộ, nên rất rõ phải xử trí quỷ hồn thế nào.
“Vậy mấy người mau đưa tôi về lại Nhật Bản đi.” Watanabe Ichiro yêu cầu.
“Được thôi, phí trục xuất là năm mươi vạn.” Trần Dương nói.
“Cái gì, tôi làm gì có tiền.” Watanabe Ichiro kinh hãi, người ta chết rồi thì đào đâu ra tiền.
“Anh có hai cách để trả tiền. Một, báo mộng cho người nhà của anh ở Nhật Bản, nhưng vì phải vượt biên nên chúng tôi cần thu thêm ba mươi vạn phí báo mộng. Hai, chúng tôi sẽ sắp xếp việc làm cho anh, anh có thể tự mình kiếm tiền đến khi đủ phí trục xuất.” Trần Dương tính toán một chút rồi nói: “Dựa theo tiền lương nhặt ve chai tại Everest gần đây, đại khái là anh cần ba mươi năm để tích lũy đủ phí trục xuất.”
“Mấy người ăn cướp đấy à. Một vé máy bay đến Nhật Bản chưa đến hai nghìn, mấy người lại thu năm mươi vạn.” Watanabe Ichiro tức giận nói.
“Đây là mức thu phí cơ bản, nếu bất kỳ điều gì bất mãn, có thể sau khi về Nhật Bản tìm ngành huyền học địa phương để khiếu nại, đương nhiên đấy là nếu có người thụ lí.” Trần Dương hoàn toàn không cho Watanabe Ichiro cơ hội nói chuyện.
“Tôi cho anh thời gian một ngày để suy nghĩ, nếu như ngày mai anh không đưa cho tôi câu trả lời xác đáng, tôi sẽ đóng gói gửi anh đến Everest luôn. Cho dù là quỷ hồn cũng không có chuyện tự do di chuyển trong lãnh thổ Trung Quốc.”
Nói xong, không để ý Watanabe Ichiro kêu khóc, Trần Dương ra hiệu An Niên thu quỷ hồn lại, thả một con tiếp theo.
Đã có vết xe đổ là Watanabe Ichiro, quỷ hồn sau lập tức hiểu thiên sư tên Trần Dương hoàn toàn không có chút nhân/quỷ quyền gì cả. Vì vậy không đấu tranh nữa, ngoan ngoãn chọn nơi mình đến.
Cứ như vậy, suốt cả một chiều, Trần Dương xử xong toàn bộ quỷ Nhật Bản, trong đó có một nửa chọn đến Everest nhặt ve chai, một nửa chọn báo mộng. Ngắn ngủi ba tiếng đồng hồ, Trần Dương chuyển 867 vạn vào quỹ từ thiện “Quỹ ngân sách Hồng Mông” của Cửu Bộ.
Trần Dương không có chấp niệm quá lớn với tiền tài nhưng trong buổi chiều này, anh cảm giác được hơn tám trăm vạn vừa kiếm kia rất có ý nghĩa.
“Anh Trần Dương, chúng ta kết án tổng cộng là mười sáu vụ, nói như vậy nghĩa là tiền thưởng tháng sau của em sẽ lên đến một vạn đấy. Đợi được phát lương, em mời anh ăn cơm.” Nhìn bảng đánh giá xinh đẹp mình vừa tích, An Niên vui vẻ nói.
“Được, tôi sẽ đợi.” Trần Dương nhìn đồng hồ nói: “Một tiếng nữa là tan tầm, còn lại mai chúng ta xử lí tiếp, cô đọc sách tiếp đi.”
“Phải đọc tiếp ư.” An Niên không muốn.
“Tháng sau thi rồi, bây giờ cô phải nắm chặt thời gian để ôn tập.” Trước Trần Dương đã tra thời gian thi, hàng năm Trung Quốc có hai lần thi cử, một lần vào tháng bốn, một lần là vào tháng mười.
“Ôi.” An Niên ngoan ngoãn quay về học, vì tăng cường trí nhớ, cô không ngừng lẩm bẩm: “Ký hiệp ước Hòa Bình với Mỹ, ký với Pháp là hiệp ước Hoàng Phổ, với Anh là hiệp ước Nam Kinh, ký với Nhật Bản là hiệp ước Mã Quan…”
Trong lúc An Niên học thuộc lòng, Trần Dương chịu trách nhiệm phân loại. Anh gói quỷ hồn phải gửi trong bưu phẩm rồi chuyển về bộ phận bưu kiện, còn quỷ hồn không cần gửi thì khóa lại vào két sắt. Hơn mười phút sau, An Niên vẫn còn đang tụng mấy hiệp ước bất bình đẳng của Trung Quốc ở lịch sử cận đại, Trần Dương đi qua hỏi: “Không nhớ được?”
“Vâng.” An Niên đáng thương nói: “Quá nhiều quốc gia và hiệp ước làm em bối rối.”
“Để tôi dạy cô một mẹo nhỏ. Cô có thể gán những danh xưng quốc gia và hiệp ước này vào những đồ vật cô quen thuộc để dễ liên hệ, ví dụ…” Trần Dương truyền thụ cho An Niên chút mánh: “Bánh mì bơ của Pháp rất ngon, như thế cô chỉ cần thấy nước Pháp là nhớ đến bánh mì bơ, sau đó sẽ nhớ đến hiệp ước Hoàng Phổ.”
“A a a, em hiểu rồi, en hiểu rồi.” An Niên hưng phấn nói: “Nước Mỹ có quả ở Hawaii rất ngon, như vậy em sẽ nhớ tới hiệp ước Hòa Bình, còn Nhật Bản…”
Trần Dương vui vẻ nhìn An Niên, anh cảm thấy An Niên rất thông minh, nói một cái là hiểu.
“Nhật Bản, hiệp ước Mã Quan Nhật Bản, em có thể nhớ thành… thật má nó.” An Niên nói ra câu kinh người.
Cái gì? Biểu cảm của Trần Dương cứng đờ, như không thể tin được tai mình vừa nghe cái gì.
“Cô vừa nói gì cơ?” Trần Dương hỏi.
“Thật má nó.” An Niên lặp lại.
“…”
“Cái này là em quen thuộc nhất rồi. anh Triệu toàn nói cái này, sau này chắc chắn em sẽ không quên.” An Niên đắc chí, tiếp tục tìm cho hiệp ước kế tiếp thứ gợi nhớ.
“…” Lại là anh Triệu, cái ông anh Triệu này rốt cuộc là ai?
Có lẽ tâm nguyện muốn biết anh Triệu của Trần Dương quá mãnh liệt nên đã có tác dụng triệu hồi.
Lúc này, cửa ra vào đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Trần Dương quay đầu theo phản xạ có điều kiện, chỉ thấy có hai người thanh niên cao lớn đứng ở cửa. Khí chất một lạnh lùng, một tùy ý.
“Anh Thẩm, anh Triệu, sao hai anh lại đến đây?” An Niên thấy người tới thì kinh ngạc hô.
Anh Triệu?! Mí mắt Trần Dương giật giật.
“Ô, cậu là Trần Dương hở, tôi là Triệu Phương.” Triệu Phương chào Trần Dương.
“Thẩm Chi Ngữ.” Thẩm Chi Ngữ cũng tự giới thiệu về mình.
“Chúng tôi là tổ Linh Dị số hai. Sau này tất cả đều là đồng nghiệp rồi, cùng chiếu cố nhau nhé.” Triệu Phương vươn tay với Trần Dương.
“…” Trần Dương, hiện tại trong đầu anh chỉ còn lặp đi lặp lại câu “thật má nó”.
Bây giờ thân phận của An Niên đã bị lộ, toàn bộ phúc lợi ngày xưa đã một đi không trở lại, ngay cả thói quen thỉnh thoảng cọ Trần Dương một chút đều sẽ bị anh đẩy ra trong vòng ba giây, được thêm một câu nhắc nhở của Trần Dương: “Bây giờ cô là người, không thể cọ người ta như mèo được.”
“Ồ.” Mỗi lần nghe xong, An Niên đều sẽ ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng mèo là loài động vật rất nhạy cảm, bản năng của mèo nói cho An Niên biết Trần Dương không ghét việc ôm cô, mà chính cô cũng thích nhào vào người Trần Dương, nên là… sao phải bỏ chứ, cứ theo bản năng mà làm.
Mấy cái phúc lợi này đã không còn thì chớ, trong khi đó cô còn mọc thêm một phiền não, đó là nhiều thêm một người giám sát cô học bài để đi thi hai tư trên bảy. Trước kia tuy trưởng khoa Lưu và bố nuôi sẽ thỉnh thoảng dặn dò cô nhưng hai người này đều bề bộn công việc, có học hay không là do cô quyết. Còn hiện giờ không giống, Trần Dương là cộng tác của cô, bọn họ cần phải ở chung với nhau.
Cho nên khi Trần Dương vừa đọc hồ sơ công tác vừa đưa cho cô một quyển <Đại cương nguyên lý cơ bản của chủ nghĩa Mác>, An Niên cảm giác mình sắp tàn rồi.
“Không thích quyển này sao, vậy đổi sang lịch sử cận đại? Lịch sử cận đại đều là những câu chuyện của lịch sử, cứ coi như đang đọc truyện là được.” Trần Dương thấy sắc mặt An Niên suy sụp, nghĩ cô gái này không thích Mác nên anh đổi sang quyển lịch sử cận đại.
An Niên không thích đọc sách, nhưng cô thấy Trần Dương đang tập trung đọc tài liệu không rảnh để ý đến cô nên cũng chỉ đành cầm sách lên đọc. Dù là Mác hay lịch sử cận đại cô đều không có hứng thú.
Trần Dương là người làm việc vô cùng nghiêm túc, đã vào tổ Linh Dị thì đương nhiên là muốn làm quen tổ công tác này. Khi An Niên nhận anh thành một tổ viên, Trần Dương đã nhận được một tài khoản, tài khoản này có thể đăng nhập vào hệ thống của Cửu Bộ, kể cả nơi anh hứng thú nhất là “Trung tâm nghề nghiệp quỷ hồn”.
Lúc này Trần Dương dùng tài khoản của mình tìm đọc toàn bộ nhiệm vụ đã làm của tổ Linh Dị. Đọc một lát, Trần Dương nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề, bộ phận linh dị tác chiến của Cửu Bộ chỉ có tổ của An Niên là một thân một mình. Khi xem thành tích ba năm qua thì An Niên giải quyết sự kiện linh dị là nhiều nhất nhưng lại được chấm điểm thấp nhất.
Đây là chuyện gì?
Trần Dương lại lật về trước, phát hiện tình huống này xảy ra rất nhiều, hơn nữa như là chỉ xảy ra ở chỗ An Niên. Những nhiệm vụ trong tay các tổ khác gần như không có cái nào là hoàn thành một nửa, nhưng vào An Niên thì nhiệm vụ hoàn thành một nửa cao tới 30%.
“An Niên, tôi hỏi chút.” Trần Dương nhịn không được đến hỏi An Niên.
“Hử?” Đang cặm cụi cắm mặt vào lịch sử cận đại, An Niên cắn nắp bút ngẩng đầu, mờ mịt nhìn.
“Không được cắt nắp bút, rất mất vệ sinh.” Trần Dương nhịn không được kéo nắp bút trong miệng An Niên xuống, sau đó liền nhìn thấy một dấu răng sắc bén.
“…”
“Anh Trần Dương, có chuyện gì sao?” An Niên hỏi.
Trần Dương hoàn hồn, mặt không đổi sắc buông nắp bút dính nước miếng ra, sau đó cầm máy tính bảng lên chỉ vào ký hiệu nhiệm vụ bên trên, hỏi: “Tôi muốn hỏi là vì sao có rất nhiều nhiệm vụ cô mới hoàn thành được một nửa?”
“Bới vì chưa làm xong.” An Niên bày vẻ mặt vô tội.
“Tôi biết là chưa làm xong, tôi muốn hỏi là nguyên nhân từ đâu mà cô lại chưa làm xong.” Trần Dương kiên nhẫn tiếp tục hỏi.
“Nguyên nhân nhiều lắm.” An Niên buồn rầu, trong chốc lát không biết nên nói từ đâu.
“Vậy nói từng cái một.” Trần Dương thấy An Niên không nói mạch lạc được nên cố ý chỉ dẫn, anh tìm kiếm tất cả nhiệm vụ An Niên chưa hoàn thành, bắt đầu hỏi từ một nhiệm vụ gần nhất: “Đây là nhiệm vụ một tuần trước, vì sao lại chưa làm xong?”
“Đây là oan nghiệt, em nuốt oan nghiệt rồi nhưng lại không tìm được người thao túng sau màn nên chỉ hoàn thành được một nửa.” An Niên trả lời.
“Oan nghiệt? Là cái thứ đuổi theo tôi trước kia đúng không?”
“Đúng.” An Niên gật đầu.
Trần Dương nhìn thời gian, phát hiện thời gian đánh dấu trên nhiệm vụ đúng vào cái ngày Triệu Thanh gọi cho anh. Nhớ lại chuyện đã xảy ra ở cái đêm đó, Trần Dương nhớ tới một cô gái mình gặp được trong ngõ hẻm ngày đó. Tuy đêm đó rất tối nhưng giờ Trần Dương có thể chắc chắn cô bé đó là An Niên.
Thấy trước kia mình đi tìm Lông Mi khiến cô sợ hãi. Trần Dương có hơi áy náy, anh cau mày hỏi: “Làm sao cô biết được hôm đó oan nghiệt sẽ đến hại tôi?”
“Trưởng khoa Lưu nói người muốn hại anh chắc chắn rất hận anh. Nhưng mà em ở chung với anh lâu như vậy mà không phát hiện ai thù hận anh, nhưng mà sau khi anh đi ăn cùng người phụ nữ kia về oan nghiệt đó lập tức tới tìm anh nên em nghi người phụ nữ kia là kẻ đứng sau màn.” An Niên giải thích.
“Triệu Thanh?” Trần Dương biết An Niên nói đến Triệu Thanh: “Cô đi tìm cô ấy rồi à?”
“Ừm, ngày đó tôi đi tìm cô ấy, sau đó ở ngoài nhà hàng phát hiện một con dã quỷ, dã quỷ đó nói oan nghiệt muốn hại anh nên em đi tìm anh.” An Niên nói ra.
“Không kết án được vậy nghĩa là Triệu Thanh không phải kẻ đứng sau.”
“Đúng vậy, cô ấy không phải người đứng sau màn. Lúc về em không tìm được dã quỷ kia, hơn nữa oan nghiệt đã bị em nuốt, tất cả manh mối đều không có nên nhiệm vụ chỉ hoàn thành được một nửa.” An Niên thấp giọng xin lỗi: “Anh Trần Dương, rất xin lỗi, em không bắt được người muốn hại anh.”
Trần Dương cảm thấy ấm áp, muốn xoa xoa đầu cô bé này an ủi nhưng mới nâng tay lên lại buộc mình hạ xuống. Trần Dương cười khổ trong lòng: Xem ra không chỉ An Niên quen nhảy lên người anh, mà anh cũng phải bỏ thói quen hở chút là vuốt lông mèo mới được.
“Cô là thiên sư, chịu trách nhiệm bắt quỷ, không quen bắt người là chuyện bình thường.” Trần Dương an ủi.
“Đúng, bắt người phải tìm cảnh sát.”
“Được rồi, sau này việc bắt người cứ giao cho tôi.”
“Vậy sau này em chịu trách nhiệm bắt quỷ, anh Trần Dương chịu trách nhiệm bắt người.” Hai mắt An Niên sáng long lanh, đột nhiên nghĩ mình và anh Trần Dương quả là cộng sự quý giá trời đất tạo nên.
Trần Dương cười, lật bản án tiếp theo: “Tiếp nào, vụ án này chỉ như vụ dã quỷ đầu thai bình thường thôi mà.”
“Cái này là vì em không có cách nào giúp anh ta sắp xếp công tác.” An Niên nói.
“Vì sao?” Trần Dương hiếu kỳ, chẳng lẽ quỷ hồn này còn bắt bẻ nghề nghiệp?
“Em không hiểu anh ta nói cái gì, đây là quỷ ngoại quốc, nói tiếng Nhật.” An Niên nói.
“Vậy sao cô không tìm ai hỗ trợ?” Trần Dương hỏi, vấn đề này có lẽ phải giải quyết rất dễ chứ, tìm người phiên dịch là xong.
“Trong Cửu Bộ không có ai hiểu tiếng Nhật.” An Niên lắc đầu nói: “Học vấn cao nhất là tổ anh Thẩm rồi nhưng anh ấy cũng chỉ biết tiếng Anh.”
Trần Dương suy nghĩ một chút cũng thấy hợp lý, siêu hình học vốn là một ngành nghề hiếm có, muốn làm thiên sư phải biết thêm ngoại ngữ nữa, yêu cầu này có hơi cao.
“Vậy con dã quỷ đó giờ ở đâu rồi?” Trần Dương hỏi.
“Nhốt trong két sắt rồi.” An Niên chỉ vào két sắt trong phòng làm việc.
“Cô thả người ta ra, chúng ta kết án vụ này.” Trần Dương nói.
“Anh Trần Dương, anh biết tiếng Nhật?” An Niên khiếp sợ.
“Biết một chút.” Trần Dương khiêm tốn.
An Niên lập tức vội vàng mở két sắt, vừa mở cửa, Trần Dương nhìn thấy bùa chú đầy cả két sắt, bừa bãi lộn xộn chồng chất trong đó, nhìn qua phải đến hàng trăm tấm bùa: “Cái này… đừng bảo là… trong này đều chứa quỷ hồn nhé.”
“Vâng, trong đó có nhốt mười quỷ Nhật Bản, để em tìm.” An Niên nói xong, vỗa mạnh lên tấm bùa chú.
Trong phút chốc, hàng loạt câu chửi rủa thô tục “Fuck” “Yamete” của các nước thi nhau trào ra, Trần Dương: “…”
“Đây rồi.” An Niên lấy tấm bùa phát ra tiếng “Yamete” ra, nâng lên trước mặt Trần Dương.
“Kiểu… phương pháp tìm kiếm nhanh trí này là ai bày cô vậy?” Trần Dương không nhịn được hỏi.
“Anh Triệu đó.” An Niên gãi đầu xấu hổ nói: “Trí nhớ của em không tốt, có lần phải tìm quỷ Nhật Bản mà tốn bao nhiêu thời gian, sau anh Triệu nói chỉ cần dùng một chút linh lực, vỗ một cái xuống thì mấy dã quỷ sẽ phát ra âm thanh. Kêu yamete thì chính là quỷ Nhật Bản, fuck là quỷ của Mỹ và Anh, cực kỳ chuẩn.”
“…” Đúng là rất chuẩn. Trần Dương yên lặng bỏ qua mấy tiếng chửi rủa trên mấy tấm bùa.
Trần Dương đeo kính râm được Cửu Bộ phát, sau đó ra hiệu An Niên thả quỷ.
An Niên nghe lời cầm một tấm bùa, ném lên không trung. Một bóng đen tuột ra khỏi tấm bùa chú, là một người hơi lùn, mặc bộ đồ công sở nam. Nguyên nhân cái chết là đi công tác ở Trung Quốc, tử vong ngoài ý muốn.
“Anh tên là gì, bị bắt ngày nào.” Trần Dương mở hồ sơ, dùng tiếng Nhật xác nhận thân phận của quỷ hồn.
“Cuối cùng cũng tìm được một người biết nói tiếng Nhật, Trung Quốc mấy người quá lạc hậu, tìm người hiểu tiếng Nhật khó vậy sao?” Quỷ Nhật Bản vừa đi ra đã phàn nàn.
“Tôi hỏi gì anh trả lời cái đó.” Trần Dương lạnh lùng nhìn quỷ Nhật Bản. Dù Trần Dương đeo kính, quỷ Nhật Bản không nhìn thấy sắc mặt của Trần Dương nhưng ngữ điệu lạnh lùng của anh thành công làm quỷ Nhật Bản ý thức được người trước mắt không dễ chọc.
“Tôi là Watanabe Ichiro, bị bắt vào ba năm trước, sau đó vẫn bị giam trong két sắt. Tôi bảo này, mấy người không có nhân đạo quá rồi đấy, đây là giam cầm phi pháp.” Watanabe Ichiro tức giận bất bình nói.
Trần Dương ấn mở “Trung tâm vị trí quỷ hồn”, vừa nhập tư liệu của Watanabe Ichiro vừa thô bạo nói: “Anh không có quốc tịch Trung Quốc nên không có quyền đi vào địa phủ của Trung Quốc, cũng không được tùy ý đi lại trong lãnh địa Trung Quốc.”
Trần Dương đã dùng hai ngày này xem qua tất cả điều lệ và chế độ của Cửu Bộ, nên rất rõ phải xử trí quỷ hồn thế nào.
“Vậy mấy người mau đưa tôi về lại Nhật Bản đi.” Watanabe Ichiro yêu cầu.
“Được thôi, phí trục xuất là năm mươi vạn.” Trần Dương nói.
“Cái gì, tôi làm gì có tiền.” Watanabe Ichiro kinh hãi, người ta chết rồi thì đào đâu ra tiền.
“Anh có hai cách để trả tiền. Một, báo mộng cho người nhà của anh ở Nhật Bản, nhưng vì phải vượt biên nên chúng tôi cần thu thêm ba mươi vạn phí báo mộng. Hai, chúng tôi sẽ sắp xếp việc làm cho anh, anh có thể tự mình kiếm tiền đến khi đủ phí trục xuất.” Trần Dương tính toán một chút rồi nói: “Dựa theo tiền lương nhặt ve chai tại Everest gần đây, đại khái là anh cần ba mươi năm để tích lũy đủ phí trục xuất.”
“Mấy người ăn cướp đấy à. Một vé máy bay đến Nhật Bản chưa đến hai nghìn, mấy người lại thu năm mươi vạn.” Watanabe Ichiro tức giận nói.
“Đây là mức thu phí cơ bản, nếu bất kỳ điều gì bất mãn, có thể sau khi về Nhật Bản tìm ngành huyền học địa phương để khiếu nại, đương nhiên đấy là nếu có người thụ lí.” Trần Dương hoàn toàn không cho Watanabe Ichiro cơ hội nói chuyện.
“Tôi cho anh thời gian một ngày để suy nghĩ, nếu như ngày mai anh không đưa cho tôi câu trả lời xác đáng, tôi sẽ đóng gói gửi anh đến Everest luôn. Cho dù là quỷ hồn cũng không có chuyện tự do di chuyển trong lãnh thổ Trung Quốc.”
Nói xong, không để ý Watanabe Ichiro kêu khóc, Trần Dương ra hiệu An Niên thu quỷ hồn lại, thả một con tiếp theo.
Đã có vết xe đổ là Watanabe Ichiro, quỷ hồn sau lập tức hiểu thiên sư tên Trần Dương hoàn toàn không có chút nhân/quỷ quyền gì cả. Vì vậy không đấu tranh nữa, ngoan ngoãn chọn nơi mình đến.
Cứ như vậy, suốt cả một chiều, Trần Dương xử xong toàn bộ quỷ Nhật Bản, trong đó có một nửa chọn đến Everest nhặt ve chai, một nửa chọn báo mộng. Ngắn ngủi ba tiếng đồng hồ, Trần Dương chuyển 867 vạn vào quỹ từ thiện “Quỹ ngân sách Hồng Mông” của Cửu Bộ.
Trần Dương không có chấp niệm quá lớn với tiền tài nhưng trong buổi chiều này, anh cảm giác được hơn tám trăm vạn vừa kiếm kia rất có ý nghĩa.
“Anh Trần Dương, chúng ta kết án tổng cộng là mười sáu vụ, nói như vậy nghĩa là tiền thưởng tháng sau của em sẽ lên đến một vạn đấy. Đợi được phát lương, em mời anh ăn cơm.” Nhìn bảng đánh giá xinh đẹp mình vừa tích, An Niên vui vẻ nói.
“Được, tôi sẽ đợi.” Trần Dương nhìn đồng hồ nói: “Một tiếng nữa là tan tầm, còn lại mai chúng ta xử lí tiếp, cô đọc sách tiếp đi.”
“Phải đọc tiếp ư.” An Niên không muốn.
“Tháng sau thi rồi, bây giờ cô phải nắm chặt thời gian để ôn tập.” Trước Trần Dương đã tra thời gian thi, hàng năm Trung Quốc có hai lần thi cử, một lần vào tháng bốn, một lần là vào tháng mười.
“Ôi.” An Niên ngoan ngoãn quay về học, vì tăng cường trí nhớ, cô không ngừng lẩm bẩm: “Ký hiệp ước Hòa Bình với Mỹ, ký với Pháp là hiệp ước Hoàng Phổ, với Anh là hiệp ước Nam Kinh, ký với Nhật Bản là hiệp ước Mã Quan…”
Trong lúc An Niên học thuộc lòng, Trần Dương chịu trách nhiệm phân loại. Anh gói quỷ hồn phải gửi trong bưu phẩm rồi chuyển về bộ phận bưu kiện, còn quỷ hồn không cần gửi thì khóa lại vào két sắt. Hơn mười phút sau, An Niên vẫn còn đang tụng mấy hiệp ước bất bình đẳng của Trung Quốc ở lịch sử cận đại, Trần Dương đi qua hỏi: “Không nhớ được?”
“Vâng.” An Niên đáng thương nói: “Quá nhiều quốc gia và hiệp ước làm em bối rối.”
“Để tôi dạy cô một mẹo nhỏ. Cô có thể gán những danh xưng quốc gia và hiệp ước này vào những đồ vật cô quen thuộc để dễ liên hệ, ví dụ…” Trần Dương truyền thụ cho An Niên chút mánh: “Bánh mì bơ của Pháp rất ngon, như thế cô chỉ cần thấy nước Pháp là nhớ đến bánh mì bơ, sau đó sẽ nhớ đến hiệp ước Hoàng Phổ.”
“A a a, em hiểu rồi, en hiểu rồi.” An Niên hưng phấn nói: “Nước Mỹ có quả ở Hawaii rất ngon, như vậy em sẽ nhớ tới hiệp ước Hòa Bình, còn Nhật Bản…”
Trần Dương vui vẻ nhìn An Niên, anh cảm thấy An Niên rất thông minh, nói một cái là hiểu.
“Nhật Bản, hiệp ước Mã Quan Nhật Bản, em có thể nhớ thành… thật má nó.” An Niên nói ra câu kinh người.
Cái gì? Biểu cảm của Trần Dương cứng đờ, như không thể tin được tai mình vừa nghe cái gì.
“Cô vừa nói gì cơ?” Trần Dương hỏi.
“Thật má nó.” An Niên lặp lại.
“…”
“Cái này là em quen thuộc nhất rồi. anh Triệu toàn nói cái này, sau này chắc chắn em sẽ không quên.” An Niên đắc chí, tiếp tục tìm cho hiệp ước kế tiếp thứ gợi nhớ.
“…” Lại là anh Triệu, cái ông anh Triệu này rốt cuộc là ai?
Có lẽ tâm nguyện muốn biết anh Triệu của Trần Dương quá mãnh liệt nên đã có tác dụng triệu hồi.
Lúc này, cửa ra vào đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, Trần Dương quay đầu theo phản xạ có điều kiện, chỉ thấy có hai người thanh niên cao lớn đứng ở cửa. Khí chất một lạnh lùng, một tùy ý.
“Anh Thẩm, anh Triệu, sao hai anh lại đến đây?” An Niên thấy người tới thì kinh ngạc hô.
Anh Triệu?! Mí mắt Trần Dương giật giật.
“Ô, cậu là Trần Dương hở, tôi là Triệu Phương.” Triệu Phương chào Trần Dương.
“Thẩm Chi Ngữ.” Thẩm Chi Ngữ cũng tự giới thiệu về mình.
“Chúng tôi là tổ Linh Dị số hai. Sau này tất cả đều là đồng nghiệp rồi, cùng chiếu cố nhau nhé.” Triệu Phương vươn tay với Trần Dương.
“…” Trần Dương, hiện tại trong đầu anh chỉ còn lặp đi lặp lại câu “thật má nó”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook