Bạch Thủ Yêu Sư
-
Chương 21: Con Đường Của Huynh Trưởng (2)
Phương Thốn cười một cái không cho là đúng, nói:
-Biểu huynh ngốc có thể vào đó được, nhi tử ngốc không thể vào được sao?
-Biểu huynh của con là lúc đó cha đã nhét năm ngàn lượng vàng mới có thể vào đó đấy...
Phương lão gia lắc đầu cười khổ, nói:
-Chính là năm ngàn lượng vàng kia cũng là buôn bán lời, lúc ấy người ta cũng là nể mặt huynh trưởng con, nếu không, có rất nhiều người đem cả núi tiền đến vậy mà cũng có vào được thư viện đâu, giờ huynh trưởng con… cuối cùng cũng không còn nữa, tang lễ nhà chúng ta cũng không ai đến dự, đống bạc đã chuẩn bị đó e là không kiếm được người chịu thu nhận...
-Có tiền mà cũng không có ai nhận à?
Trong lòng Phương Thốn định ra chủ ý, ngược lại là thoải mái hơn nhiều.
Xé một miếng bánh để vào trong miệng cùng với Phương lão gia mỗi bên một miếng, bắt chéo hai chân lại, rung đùi tiêu sái, coi nhẹ sự lo lắng của Phương lão gia, nói:
-Không có con mèo nào mà không thích ăn cá, thật sự không nhận, con sẽ xông vào hậu sơn của thư viện!
-Xông vào hậu sơn của thư viện?
Phương lão gia ngây người ra, nở nụ cười khổ:
-Con là theo ta, ta còn có thể không biết bản lãnh của con sao?
Một câu nói đã làm Phương Thốn nghẹn lại, không biết trả lời như thế nào.
Sự lo lắng của Phương lão gia cũng có đạo lý của ông.
Thư viện Bạch Sương của thành Liễu Hồ, mỗi ba năm khai sơn môn một lần, chọn đồ điều giáo, truyền thụ phép luyện khí.
Bây giờ khoảng cách một lần thư viện khai sơn môn, đã qua hai năm, còn có một năm mới có thể mở lại sơn môn, còn nếu là không muốn chờ đến một năm sau đó mới vào thư viện, liền chỉ có đi một ít đường khác, phương pháp lại không ít, hoặc là có các đại nhân vật tiến cử, hoặc là được lão sư có thân phận có tư cách nào đó chọn trúng, phá cách chọn vào thư viện để học phép luyện khí...
Nếu là Phương Thốn của trước đây muốn vào thư viện, những phương pháp này đều rất dễ dàng.
Thậm chí là cũng không cần nghĩ đến những chủ ý này, tự mình đi chào hỏi một cái thì đã có thể nhẹ nhàng mà làm học sinh của thư viện.
Nhưng ngày hôm nay, tình thế Phương gia đã có thay đổi lớn, huynh trưởng qua đời rồi, lúc này lại đi cầu xin người khác, chưa chắc gì người ta sẵn lòng mà giúp đỡ.
Một khi người ta từ chối, chỉ sợ là ngay cả hòa khí trên bề ngoài cũng không thể nào mà duy trì được nữa...
Cho nên nghĩ như vậy, đi hậu sơn có khả năng là chọn lựa duy nhất.
…
…
Có triều đình thì phải có giang hồ, có cửa trước ắt phải có cửa sau.
Kiếp trước hay kiếp này cũng đều là như vậy!
Thư viện Bạch Sương cũng không ngoại lệ, ngoại trừ mỗi ba năm khai sơn môn một lần, chiêu đệ tử tiến nhập, nếu là người có lòng thật sự muốn bái sư, vẫn có thể từ hậu sơn nhập môn, chỉ cần được tọa sư cho phép, xông phía hậu sơn, thành công tiến vào trong sơn môn là có thể được thư viện thừa nhận, trở thành học sinh của thư viện, không chỉ có như vậy, thậm chí người có thể thành công vào được từ hậu sơn còn có được thân phận đặc biệt cao hơn những học sinh khác.
Dẫu sao, có thể từ hậu sơn tiến nhập thư viện, vốn có thể chứng minh bản lĩnh cùng thiên tư của mình.
Bên trong thư viện có không ít người, dù có tư cách để vào thư viện bằng cửa chính thì cũng muốn thử đi bộ từ hậu sơn.
Chỉ là, hậu sơn của thư viện không dễ đi.
Thư viện là một nơi sàng lọc luyện khí sĩ, là nơi rất có quy củ, sao có thể tùy tiện để cho người khác xông vào hậu sơn được, hậu sơn kỳ môn độn thuật, cổ quái huyền trận, lại càng có độc trùng yêu thú, oan hồn ác quỷ, là nơi nguy hiểm có tiếng ở thành Liễu Hồ này, một người bình thường đừng nói là vào bên trong, chỉ đi một vòng bên ngoài thôi cũng đã nguy hiểm đến tính mạng, nghe nói là ngay cả giáo viên của thư viện cũng không dám nắm chắc là có thể xông vào đó nữa!
Mặc dù là mình của hôm nay mượn được Thiên Đạo Công Đức Phổ, len lén bổ sung được một ít tiên khí, nhưng đó cũng chỉ là mới qua được 30cm một chút, sơ sơ có thể đạt được tiêu chuẩn của thư viện mà thôi, còn thuật pháp công phu dưỡng khí thì không.
Muốn mượn cái này mà xông vào hậu sơn, căn bản là nói đùa...
Phương lão gia, cũng chính bởi vì hiểu rõ bản lĩnh nhi tử nhà mình, cho nên là ông chỉ xem chuyện này như một trò đùa.
-Được rồi, được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa...
Sau khi Phương lão gia nhìn thấy Phương Thốn rơi vào trầm tư, không còn cách nào khác chỉ biết lắc đầu, nói:
-Mấy ngày nay trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, ta biết là con muốn san sẻ cùng ta. nhưng suy cho cùng thì con vẫn còn nhỏ, chớ có mà nghĩ những chuyện lung tung nữa, đừng nói là hiện tại thư viện không dễ vào, cho dù là có thể vào được, chỉ là một cái danh phận học sinh nho nhỏ, sợ là không thể nào dọa được mấy người hung ác như lão Triều của Thôn Hải Bang...
Vừa nói, vừa vịn tay ghế đứng lên, nha hoàn bên cạnh vội vàng đến giúp đỡ, bỗng nhiên Phương lão gia quay đầu lại nhìn Phương Thốn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
-Nhi tử à, chúng ta không cầu những thứ danh tiếng giàu sang, hiện tại chỉ cần con bình an yên ổn là được rồi!
"Bình an yên ổn sao…" Phương Thốn nghe những lời nói của Phương lão gia, trong lòng buồn bã thở dài một tiếng.
Ngược lại mình thật sự hy vọng có thể bình an yên ổn sống qua ngày như lúc trước, nhưng có thể làm được hay không?
Huynh trưởng nhà mình chết đột ngột quá rồi.
Bởi vì hắn ta là một người tốt, cho nên hắn ta chết đi như là một chuyện tất nhiên hay sao, Phương gia gặp xui xẻo, cũng là chuyện tất nhiên à...
Nhưng dựa vào đâu chứ, người tốt thì nhất định đáng chết sao?
Chủng tộc của người tốt thì nhất định phải gặp báo ứng vì những người đó đã làm những chuyện hành thiện tích đức à?
-Cha yên tâm đi, thư viện đó chắc chắn con sẽ vào được, lão Triều cũng chớ có nghĩ sẽ được như ý!
-Biểu huynh ngốc có thể vào đó được, nhi tử ngốc không thể vào được sao?
-Biểu huynh của con là lúc đó cha đã nhét năm ngàn lượng vàng mới có thể vào đó đấy...
Phương lão gia lắc đầu cười khổ, nói:
-Chính là năm ngàn lượng vàng kia cũng là buôn bán lời, lúc ấy người ta cũng là nể mặt huynh trưởng con, nếu không, có rất nhiều người đem cả núi tiền đến vậy mà cũng có vào được thư viện đâu, giờ huynh trưởng con… cuối cùng cũng không còn nữa, tang lễ nhà chúng ta cũng không ai đến dự, đống bạc đã chuẩn bị đó e là không kiếm được người chịu thu nhận...
-Có tiền mà cũng không có ai nhận à?
Trong lòng Phương Thốn định ra chủ ý, ngược lại là thoải mái hơn nhiều.
Xé một miếng bánh để vào trong miệng cùng với Phương lão gia mỗi bên một miếng, bắt chéo hai chân lại, rung đùi tiêu sái, coi nhẹ sự lo lắng của Phương lão gia, nói:
-Không có con mèo nào mà không thích ăn cá, thật sự không nhận, con sẽ xông vào hậu sơn của thư viện!
-Xông vào hậu sơn của thư viện?
Phương lão gia ngây người ra, nở nụ cười khổ:
-Con là theo ta, ta còn có thể không biết bản lãnh của con sao?
Một câu nói đã làm Phương Thốn nghẹn lại, không biết trả lời như thế nào.
Sự lo lắng của Phương lão gia cũng có đạo lý của ông.
Thư viện Bạch Sương của thành Liễu Hồ, mỗi ba năm khai sơn môn một lần, chọn đồ điều giáo, truyền thụ phép luyện khí.
Bây giờ khoảng cách một lần thư viện khai sơn môn, đã qua hai năm, còn có một năm mới có thể mở lại sơn môn, còn nếu là không muốn chờ đến một năm sau đó mới vào thư viện, liền chỉ có đi một ít đường khác, phương pháp lại không ít, hoặc là có các đại nhân vật tiến cử, hoặc là được lão sư có thân phận có tư cách nào đó chọn trúng, phá cách chọn vào thư viện để học phép luyện khí...
Nếu là Phương Thốn của trước đây muốn vào thư viện, những phương pháp này đều rất dễ dàng.
Thậm chí là cũng không cần nghĩ đến những chủ ý này, tự mình đi chào hỏi một cái thì đã có thể nhẹ nhàng mà làm học sinh của thư viện.
Nhưng ngày hôm nay, tình thế Phương gia đã có thay đổi lớn, huynh trưởng qua đời rồi, lúc này lại đi cầu xin người khác, chưa chắc gì người ta sẵn lòng mà giúp đỡ.
Một khi người ta từ chối, chỉ sợ là ngay cả hòa khí trên bề ngoài cũng không thể nào mà duy trì được nữa...
Cho nên nghĩ như vậy, đi hậu sơn có khả năng là chọn lựa duy nhất.
…
…
Có triều đình thì phải có giang hồ, có cửa trước ắt phải có cửa sau.
Kiếp trước hay kiếp này cũng đều là như vậy!
Thư viện Bạch Sương cũng không ngoại lệ, ngoại trừ mỗi ba năm khai sơn môn một lần, chiêu đệ tử tiến nhập, nếu là người có lòng thật sự muốn bái sư, vẫn có thể từ hậu sơn nhập môn, chỉ cần được tọa sư cho phép, xông phía hậu sơn, thành công tiến vào trong sơn môn là có thể được thư viện thừa nhận, trở thành học sinh của thư viện, không chỉ có như vậy, thậm chí người có thể thành công vào được từ hậu sơn còn có được thân phận đặc biệt cao hơn những học sinh khác.
Dẫu sao, có thể từ hậu sơn tiến nhập thư viện, vốn có thể chứng minh bản lĩnh cùng thiên tư của mình.
Bên trong thư viện có không ít người, dù có tư cách để vào thư viện bằng cửa chính thì cũng muốn thử đi bộ từ hậu sơn.
Chỉ là, hậu sơn của thư viện không dễ đi.
Thư viện là một nơi sàng lọc luyện khí sĩ, là nơi rất có quy củ, sao có thể tùy tiện để cho người khác xông vào hậu sơn được, hậu sơn kỳ môn độn thuật, cổ quái huyền trận, lại càng có độc trùng yêu thú, oan hồn ác quỷ, là nơi nguy hiểm có tiếng ở thành Liễu Hồ này, một người bình thường đừng nói là vào bên trong, chỉ đi một vòng bên ngoài thôi cũng đã nguy hiểm đến tính mạng, nghe nói là ngay cả giáo viên của thư viện cũng không dám nắm chắc là có thể xông vào đó nữa!
Mặc dù là mình của hôm nay mượn được Thiên Đạo Công Đức Phổ, len lén bổ sung được một ít tiên khí, nhưng đó cũng chỉ là mới qua được 30cm một chút, sơ sơ có thể đạt được tiêu chuẩn của thư viện mà thôi, còn thuật pháp công phu dưỡng khí thì không.
Muốn mượn cái này mà xông vào hậu sơn, căn bản là nói đùa...
Phương lão gia, cũng chính bởi vì hiểu rõ bản lĩnh nhi tử nhà mình, cho nên là ông chỉ xem chuyện này như một trò đùa.
-Được rồi, được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa...
Sau khi Phương lão gia nhìn thấy Phương Thốn rơi vào trầm tư, không còn cách nào khác chỉ biết lắc đầu, nói:
-Mấy ngày nay trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện, ta biết là con muốn san sẻ cùng ta. nhưng suy cho cùng thì con vẫn còn nhỏ, chớ có mà nghĩ những chuyện lung tung nữa, đừng nói là hiện tại thư viện không dễ vào, cho dù là có thể vào được, chỉ là một cái danh phận học sinh nho nhỏ, sợ là không thể nào dọa được mấy người hung ác như lão Triều của Thôn Hải Bang...
Vừa nói, vừa vịn tay ghế đứng lên, nha hoàn bên cạnh vội vàng đến giúp đỡ, bỗng nhiên Phương lão gia quay đầu lại nhìn Phương Thốn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
-Nhi tử à, chúng ta không cầu những thứ danh tiếng giàu sang, hiện tại chỉ cần con bình an yên ổn là được rồi!
"Bình an yên ổn sao…" Phương Thốn nghe những lời nói của Phương lão gia, trong lòng buồn bã thở dài một tiếng.
Ngược lại mình thật sự hy vọng có thể bình an yên ổn sống qua ngày như lúc trước, nhưng có thể làm được hay không?
Huynh trưởng nhà mình chết đột ngột quá rồi.
Bởi vì hắn ta là một người tốt, cho nên hắn ta chết đi như là một chuyện tất nhiên hay sao, Phương gia gặp xui xẻo, cũng là chuyện tất nhiên à...
Nhưng dựa vào đâu chứ, người tốt thì nhất định đáng chết sao?
Chủng tộc của người tốt thì nhất định phải gặp báo ứng vì những người đó đã làm những chuyện hành thiện tích đức à?
-Cha yên tâm đi, thư viện đó chắc chắn con sẽ vào được, lão Triều cũng chớ có nghĩ sẽ được như ý!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook