Bạch Thủ Yêu Sư
-
Chương 20: Con Đường Của Huynh Trưởng
-Cửa hàng trong thành... - Phương lão gia ngẩn ngơ:
-Thập Nhị Liên Hoàn Ổ không phải ở ngoài thành sao?
-Đổi lại thời gian khác, con còn thực sự không muốn vì Thập Nhị Liên Hoàn Ổ gây với Lão Triều, cho hắn thì cho hắn!
Phương Thốn cau mày nói:
-Nhưng bây giờ không được, hắn quá nóng lòng, đại ca vừa mới hạ táng, hắn là người đầu tiên nhảy ra đánh chủ ý lên Phương gia chúng ta. Nếu chúng ta cứ chắp tay nhường Thập Nhị Liên Hoàn Ổ ra như vậy thì những người khác cũng chỉ coi Phương gia chúng ta là thịt béo rồi học theo, rồi như ong vỡ tổ trào lên, đừng nói các nơi làm ăn ngoài thành, ngay cả mấy cửa hàng trong thành cũng không bảo vệ nổi!
-Vậy… vậy con muốn làm thế nào?
Phương lão gia nghe mà cà lăm:
-Con... con muốn cùng Lão Triều...
-Lão Triều không phải biểu huynh, nhà chúng ta không đối phó được với hắn!
Phương Thốn chậm rãi lắc đầu, nói:
-Trong thành Liễu Hồ này, có thể đối phó được với Lão Triều chỉ có thư viện và thành thủ!
Phương lão gia nghe vậy, lại hơi ngẩn ra, vội hỏi:
-Ta đây đi cầu thành thủ, ta và hắn có quen biết...
-Quen biết?
Phương Thốn nghe xong, nhưng lại nở nụ cười, nói:
-Lúc trước thì được, hiện tại cầu thành thủ nói không chừng không nhìn thấy ai. Huống hồ, phụ thân ngẫm lại xem, Lão Triều có thể hô hào ở thành Liễu Hồ nhiều năm như vậy, bắt nạt đồng hương là chuyện nhỏ, ngay cả mấy tiểu thế gia cùng tiểu luyện khí sĩ hắn cũng không để vào mắt, còn chọc cho người người oán trách, nhưng lại không ai dám động đến hắn, thật sự không liên quan gì đến thành thủ sao?
Có mấy lời hắn không nói quá tường tận.
Nói không chừng, Lão Triều vốn là người của thành thủ.
Nói không chừng, chủ ý tới chiếm đoạt Thập Nhị Liên Hoàn Ổ vốn là thành thủ...
-Cái này cái này cái này...
Phương lão gia nghe Phương Thốn vừa nói như vậy thì hơi tuyệt vọng. Phương lão gia cân nhắc một lát, thần sắc ảm đạm nói:
-Gia tài là đại ca ngươi kiếm được, mất cũng mất rồi, để ta sống khổ cũng không có gì, chỉ là thân thể con và mẹ con...
Phương Thốn nhìn cái bụng tròn trịa của Phương lão gia, bất đắc dĩ lắc đầu.
-Phụ thân chỉ cần giải sầu là tốt rồi, con sẽ xử lý!
Hơi trầm ngâm, Phương Thốn bình tĩnh mở miệng:
-Trước đây đã được đại ca che chở sống an ổn hơn mười năm, hiện tại, đến phiên con!
...
-Cái này...
Phương lão gia khó hiểu, lưỡng lự, nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh lãnh đạm của Phương Thốn đang ngồi trên ghế thái sư.
Giờ khắc này, Phương lão gia cảm thấy như hơi hoa mắt, tựa như thấy được đại nhi tử đã chết của mình.
Có lẽ, từ lúc bắt đầu thừa kế bí bảo của huynh trưởng thì đã định sẵn mình phải trải qua con đường mà huynh trưởng đã từng đi qua.
Có lẽ, từ lúc mình chuyển thế đến Phương gia này thì đã định sẵn con đường mình phải đi rồi.
…
…
Mặc dù trong mười mấy năm qua Phương Thốn chuyển kiếp qua đây luôn được sống dưới sự che chở của danh tiếng huynh trưởng, cuộc sống rất an ổn, cả ngày đều đi lang thang lêu lổng, nhưng mà cũng không cho rằng là Phương Thốn nhìn không ra được nguy hiểm tứ phía của thế giới, kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu...
Xung quanh thành Liễu Hồ, phía Nam thì có tà tu gây rắc rối, khắp nơi làm loạn, phía Tây thì có yêu quái qua lại, lúc nào cũng gây hại đến con người, trong thành có thế gia cường hào, tranh quyền đoạt lợi nhìn chằm chằm, ngoài thành có hãn phỉ theo dõi Phương gia, chuẩn bị táp một ngụm thịt béo, bây giờ huynh trưởng mất rồi, ở một phương thế giới như nơi này, hắn phải làm như thế nào mới có thể bảo vệ Phương gia, bảo vệ cuộc sống bình yên ổn định cho cha béo mẹ già đây?
Đối với điểm này, Phương Thốn đã hiểu rõ.
Phương Xích của thành Liễu Hồ, ba tuổi đọc sách, năm tuổi thông suốt, bảy tuổi được một vị lão giáo viên thư viện nhìn trúng, vào thư viện, đọc cửu kinh, tu luyện pháp khí, từ đó đã không còn đường quay đầu, mà thời khắc đó Phương gia Liễu Hồ vẫn còn là một gia đình bình thường, cũng bởi vì sự nổi trội của đại nhi tử mà có thời cơ xoay chuyển, từng bước lên cao, đợi đến lúc Phương Thốn ra đời, Phương gia đã là một gia đình đứng đầu tại thành Liễu Hồ!
Phương gia là bắt đầu luyện khí sĩ, tự nhiên cũng nên lấy thân phận là luyện khí sĩ để bảo vệ.
Phương lão gia cảm nhận được sự thay đổi mơ hồ trên người của nhị nhi tử nhà mình, thậm chí giống như là thấy được đại nhi tử ngay cả mình cũng không biết rốt cuộc là học cao bao nhiêu mới giỏi đến như vậy lại xuất hiện ở trước mặt, trong lòng lại một lúc rung động, cũng không biết là mừng hay là lo.
-Thốn… Thốn Nhi...
Lúc mở miệng, Phương lão gia mới hiện ra giọng nói của mình có chút nghẹn lại, giọng khàn khàn hỏi:
-Con muốn… muốn làm gì?
Phương Thốn bình tĩnh trả lời nói:
-Đương nhiên là phải vào thư viện rồi!
Chỉ trở thành luyện khí sĩ mới có thể giữ được Phương gia, mới có thể bảo vệ Phương gia.
Nhưng mà bước đầu tiên để trở thành một luyện khí sĩ, chính là phải vào thư viện!
Trở thành học sinh của thư viện, hắn cũng có một chút đảm bảo, có thể chấn nhiếp những kẻ có dã tâm không tốt với Phương gia, nếu bọn họ thật sự muốn ra tay với hắn với Phương gia, chí ít thì thành thủ đại nhân, hoặc là thư viện cũng sẽ qua đây nhìn một cái, hỏi một câu, nếu như không thể trở thành học sinh của thư viện, đợi đến sau khi lực uy hiếp còn sót lại không nhiều của huynh trưởng đã hoàn toàn tiêu tán...
Cho dù Phương gia hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, cũng không hiện lên một chút gợn sóng nào!
Cho nên, mình nhất định phải vào Tiên Viện, trước tiên là phải được một danh phận là học sinh Tiên Viện, giúp Phương gia tạm thời ổn định lại tình hình.
-Vào thư viện?
Ngược lại Phương lão gia đã bị những lời của Phương Thốn làm cho kinh ngạc, nhi tử đã nuôi mười mấy năm qua giờ như lần đầu quen biết vậy, dùng sức chú ý quan sát hắn mấy lần, không kiềm được nở nụ cười khổ:
-Nhi tử ngốc của ta, thư viện này đâu có phải nói muốn vào là vào được đâu chứ...
-Thập Nhị Liên Hoàn Ổ không phải ở ngoài thành sao?
-Đổi lại thời gian khác, con còn thực sự không muốn vì Thập Nhị Liên Hoàn Ổ gây với Lão Triều, cho hắn thì cho hắn!
Phương Thốn cau mày nói:
-Nhưng bây giờ không được, hắn quá nóng lòng, đại ca vừa mới hạ táng, hắn là người đầu tiên nhảy ra đánh chủ ý lên Phương gia chúng ta. Nếu chúng ta cứ chắp tay nhường Thập Nhị Liên Hoàn Ổ ra như vậy thì những người khác cũng chỉ coi Phương gia chúng ta là thịt béo rồi học theo, rồi như ong vỡ tổ trào lên, đừng nói các nơi làm ăn ngoài thành, ngay cả mấy cửa hàng trong thành cũng không bảo vệ nổi!
-Vậy… vậy con muốn làm thế nào?
Phương lão gia nghe mà cà lăm:
-Con... con muốn cùng Lão Triều...
-Lão Triều không phải biểu huynh, nhà chúng ta không đối phó được với hắn!
Phương Thốn chậm rãi lắc đầu, nói:
-Trong thành Liễu Hồ này, có thể đối phó được với Lão Triều chỉ có thư viện và thành thủ!
Phương lão gia nghe vậy, lại hơi ngẩn ra, vội hỏi:
-Ta đây đi cầu thành thủ, ta và hắn có quen biết...
-Quen biết?
Phương Thốn nghe xong, nhưng lại nở nụ cười, nói:
-Lúc trước thì được, hiện tại cầu thành thủ nói không chừng không nhìn thấy ai. Huống hồ, phụ thân ngẫm lại xem, Lão Triều có thể hô hào ở thành Liễu Hồ nhiều năm như vậy, bắt nạt đồng hương là chuyện nhỏ, ngay cả mấy tiểu thế gia cùng tiểu luyện khí sĩ hắn cũng không để vào mắt, còn chọc cho người người oán trách, nhưng lại không ai dám động đến hắn, thật sự không liên quan gì đến thành thủ sao?
Có mấy lời hắn không nói quá tường tận.
Nói không chừng, Lão Triều vốn là người của thành thủ.
Nói không chừng, chủ ý tới chiếm đoạt Thập Nhị Liên Hoàn Ổ vốn là thành thủ...
-Cái này cái này cái này...
Phương lão gia nghe Phương Thốn vừa nói như vậy thì hơi tuyệt vọng. Phương lão gia cân nhắc một lát, thần sắc ảm đạm nói:
-Gia tài là đại ca ngươi kiếm được, mất cũng mất rồi, để ta sống khổ cũng không có gì, chỉ là thân thể con và mẹ con...
Phương Thốn nhìn cái bụng tròn trịa của Phương lão gia, bất đắc dĩ lắc đầu.
-Phụ thân chỉ cần giải sầu là tốt rồi, con sẽ xử lý!
Hơi trầm ngâm, Phương Thốn bình tĩnh mở miệng:
-Trước đây đã được đại ca che chở sống an ổn hơn mười năm, hiện tại, đến phiên con!
...
-Cái này...
Phương lão gia khó hiểu, lưỡng lự, nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh lãnh đạm của Phương Thốn đang ngồi trên ghế thái sư.
Giờ khắc này, Phương lão gia cảm thấy như hơi hoa mắt, tựa như thấy được đại nhi tử đã chết của mình.
Có lẽ, từ lúc bắt đầu thừa kế bí bảo của huynh trưởng thì đã định sẵn mình phải trải qua con đường mà huynh trưởng đã từng đi qua.
Có lẽ, từ lúc mình chuyển thế đến Phương gia này thì đã định sẵn con đường mình phải đi rồi.
…
…
Mặc dù trong mười mấy năm qua Phương Thốn chuyển kiếp qua đây luôn được sống dưới sự che chở của danh tiếng huynh trưởng, cuộc sống rất an ổn, cả ngày đều đi lang thang lêu lổng, nhưng mà cũng không cho rằng là Phương Thốn nhìn không ra được nguy hiểm tứ phía của thế giới, kẻ mạnh ăn hiếp kẻ yếu...
Xung quanh thành Liễu Hồ, phía Nam thì có tà tu gây rắc rối, khắp nơi làm loạn, phía Tây thì có yêu quái qua lại, lúc nào cũng gây hại đến con người, trong thành có thế gia cường hào, tranh quyền đoạt lợi nhìn chằm chằm, ngoài thành có hãn phỉ theo dõi Phương gia, chuẩn bị táp một ngụm thịt béo, bây giờ huynh trưởng mất rồi, ở một phương thế giới như nơi này, hắn phải làm như thế nào mới có thể bảo vệ Phương gia, bảo vệ cuộc sống bình yên ổn định cho cha béo mẹ già đây?
Đối với điểm này, Phương Thốn đã hiểu rõ.
Phương Xích của thành Liễu Hồ, ba tuổi đọc sách, năm tuổi thông suốt, bảy tuổi được một vị lão giáo viên thư viện nhìn trúng, vào thư viện, đọc cửu kinh, tu luyện pháp khí, từ đó đã không còn đường quay đầu, mà thời khắc đó Phương gia Liễu Hồ vẫn còn là một gia đình bình thường, cũng bởi vì sự nổi trội của đại nhi tử mà có thời cơ xoay chuyển, từng bước lên cao, đợi đến lúc Phương Thốn ra đời, Phương gia đã là một gia đình đứng đầu tại thành Liễu Hồ!
Phương gia là bắt đầu luyện khí sĩ, tự nhiên cũng nên lấy thân phận là luyện khí sĩ để bảo vệ.
Phương lão gia cảm nhận được sự thay đổi mơ hồ trên người của nhị nhi tử nhà mình, thậm chí giống như là thấy được đại nhi tử ngay cả mình cũng không biết rốt cuộc là học cao bao nhiêu mới giỏi đến như vậy lại xuất hiện ở trước mặt, trong lòng lại một lúc rung động, cũng không biết là mừng hay là lo.
-Thốn… Thốn Nhi...
Lúc mở miệng, Phương lão gia mới hiện ra giọng nói của mình có chút nghẹn lại, giọng khàn khàn hỏi:
-Con muốn… muốn làm gì?
Phương Thốn bình tĩnh trả lời nói:
-Đương nhiên là phải vào thư viện rồi!
Chỉ trở thành luyện khí sĩ mới có thể giữ được Phương gia, mới có thể bảo vệ Phương gia.
Nhưng mà bước đầu tiên để trở thành một luyện khí sĩ, chính là phải vào thư viện!
Trở thành học sinh của thư viện, hắn cũng có một chút đảm bảo, có thể chấn nhiếp những kẻ có dã tâm không tốt với Phương gia, nếu bọn họ thật sự muốn ra tay với hắn với Phương gia, chí ít thì thành thủ đại nhân, hoặc là thư viện cũng sẽ qua đây nhìn một cái, hỏi một câu, nếu như không thể trở thành học sinh của thư viện, đợi đến sau khi lực uy hiếp còn sót lại không nhiều của huynh trưởng đã hoàn toàn tiêu tán...
Cho dù Phương gia hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này, cũng không hiện lên một chút gợn sóng nào!
Cho nên, mình nhất định phải vào Tiên Viện, trước tiên là phải được một danh phận là học sinh Tiên Viện, giúp Phương gia tạm thời ổn định lại tình hình.
-Vào thư viện?
Ngược lại Phương lão gia đã bị những lời của Phương Thốn làm cho kinh ngạc, nhi tử đã nuôi mười mấy năm qua giờ như lần đầu quen biết vậy, dùng sức chú ý quan sát hắn mấy lần, không kiềm được nở nụ cười khổ:
-Nhi tử ngốc của ta, thư viện này đâu có phải nói muốn vào là vào được đâu chứ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook