Bạch Liên Hoa Nghịch Tập
-
Chương 59: Treo giải thưởng và Bạch Dịch
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Đứa nhỏ bỏ nhà trốn đi cũng nên quay về thôi.”
Liên Hoa và mẹ Hạ hoàn toàn đắm chìm trong tình mẫu tử, mẹ Hạ rất ôn nhu, mẹ Hạ rất săn sóc, mẹ Hạ rất từ ái. Mẹ Hạ cũng cảm thấy đứa nhỏ này càng tiếp xúc càng cảm thấy nó thật tốt, nhìn qua nhãn thần của thằng nhỏ, tâm mẹ Hạ liền hòa tan thành nước, đứa nhỏ này, thật dễ khiến người thương. Khi ba đứa con bà trưởng thành, tụi nó cũng không còn thân với bà nữa, nay đột nhiên có một người dính theo bà, tình mẹ của mẹ Hạ lập tức tràn ra, cầm lấy tay Liên Hoa không chịu buông.
Mẹ Hạ và Liên Hoa nói hết một đám lời từ ái hiếu thuận gì đó, sắc mặt ba Hạ và Hạ Chí liền khó coi, hai người kia hoàn toàn không xem bọn họ còn tồn tại, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
“Y nha y nha…” Liên Ngọc nằm trong lòng má nó, tay chân vui vẻ khua loạn, nước bọt chảy đầy người Hạ Chí, mặt Hạ Chí càng đen.
…
“Anh Vũ, bên trong sao không có động tĩnh gì hết vậy?” Nghiêm Hân đang ôm Khưu Vũ, cảm thấy đứng lâu có chút mệt mỏi, liền đặt mông ngồi xuống bậc thang, cũng kéo Khưu Vũ ngồi cùng.
“Ừm…” Khưu Vũ kéo vai Nghiêm Hân qua ôm.
“Anh Vũ, chúng ta còn phải ở chỗ này chờ tới khi nào? Em đói bụng. QAQ” Lão đại, sao anh còn không gọi tụi em vào? Đói quá…
“Ưm.” Khưu Vũ lấy ra một viên tinh hạch.
“Anh Vũ, anh ăn đi, cái này em ăn không được.” Nghiêm Hân đẩy ra.
“Rộp rộp…” Khưu Vũ ăn.
Nghiêm Hân: “…” Anh Vũ có đồ ăn, nó thật đói… QAQ
…
“Mẹ! Con đói bụng.” Hạ Chí rốt cục nhịn không được, hắn nhìn không nổi tên ngu xuẩn này cứ xí xớn một chỗ với mẹ hắn, dám quăng hắn qua một bên.
“Ha ha ha, thì ra thú vị như vậy.” Mẹ Hạ bị Liên Hoa chọc cho cười ra nước mắt, nghe Hạ Chí mở miệng, lúc này mới lên tiếng: “Đứa ngoan, cùng mẹ vào phòng bếp đi, mẹ dạy cho con. Đi.” Nói xong mẹ Hạ liền lôi Liên Hoa đi, Liên Hoa cong mông chạy theo sau, mẹ nấu ăn nha.
Hạ Chí: “…”
“Con trai… ” Ba Hạ nói lời thấm thía vỗ vai Hạ Chí: “Ba thấy con bị thất sủng rồi.” Ba Hạ rót một chén trà mới, cầm chén trà chậm rãi hưởng thụ.
“Ba không phải cũng vậy sao, mẹ con cũng đâu có quan tâm ba.” Hạ Chí mặt không chút thay đổi lấy khăn lau nước bọt của Liên Ngọc.
Ba Hạ: “…” Một phát trúng tim, con trai, sao con lại nỡ lòng nào chọt trúng miệng vết thương của ba như vậy?
Liên Hoa đi theo mẹ Hạ vào phòng bếp, liền chủ động lấy ra không ít rau dưa mới mẻ và nước sạch, đương nhiên, còn có nấm, thứ mà vợ hắn yêu thích nhất.
“Nấm? Tiểu Liên à, dị năng của con dùng thật tốt, hiện tại cơ bản không có chỗ nào có nấm đâu, đợi lát nữa làm gà chưng nấm cho tụi con.” Mẹ Hạ cao hứng nói.
“Mẹ, có thịt gà sao?” Liên Hoa lấy nước rửa rau, còn chuẩn bị một cái mâm đựng trái cây.
“Bên kia căn cứ không phải có một trại nuôi sao? Bên trong nuôi một ít gia cầm biến dị, Tiểu Sơ thường xuyên mang về một chút, giữ cho chúng ta từ từ ăn.” Mẹ Hạ nói xong lấy trong tủ lạnh ra một con gà lớn, gà đã được xử lý sạch sẽ, cũng giống như gà biến dị bình thường cấp một.
“Đến đây, Tiểu Liên, xem mẹ chặt nó, con thích ăn miếng lớn hay miếng nhỏ?” Mẹ Hạ vung tay chặt đôi con gà trên tấm thớt, Liên Hoa run rẩy, chợt cảm thấy bộ dáng khi mẹ Hạ giơ con dao thái múa may quay cuồng một hồi trên người con gà thực hung tàn.
“Để con, để con.” Liên Hoa vội vàng tiến lên, vung vẩy vài lưỡi dao nước, thịt gà liền bị cắt thành từng khối từng khối.
Mẹ Hạ rất vừa lòng, bắt đầu khí thế ngất trời nấu ăn, Liên Hoa ở một bên làm trợ thủ, mẹ Hạ muốn cái gì lập tức đưa cho, thuận tiện trộm học hỏi, nếu có thể làm cho vợ ăn, vợ hắn nhất định sẽ rất vui.
Hai người trong phòng bếp thập phần hài hòa, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười làm cho ba Hạ và Hạ Chí buồn bực không thôi, ăn dấm chua của con dâu / mẹ thật sự không có tý mặt mũi, đánh chết cũng không thể nói ra.
Mẹ Hạ vì chúc mừng mà làm một bàn mỹ thực lớn, Liên Hoa cười tươi rói, mẹ Hạ nói cho Liên Hoa không ít sở thích của Hạ Chí, Liên Hoa cảm thấy rất vừa lòng, nếu làm cho vợ ăn, vợ sẽ vui vẻ, nói không chừng còn có phúc lợi nữa. Hắc hắc.
Hạ lão gia tử khóe miệng còn dính bánh ngọt chạy xuống ăn cơm, vì giáo dưỡng của gia đình từ nhỏ nên lão gia tử không thể vắng, con dâu làm đồ ăn ngon như vậy, nhưng ông lại ăn không nỗi, đều là lỗi của thằng nhóc thôi kia, chuẩn bị bánh ngọt cái gì chứ, làm hại ông đây cơm cũng ăn không vô. Thằng nhóc thối đó còn cười sáng lạn như vậy, đáng ghét! Hạ lão gia tử hung hăng trừng mắt với Liên Hoa một cái.
Nhưng lực chú ý của Liên Hoa căn bản không đặt trên người Hạ lão gia tử, hắn vừa ra phòng khách vợ liền đưa con cho hắn, hắn đành phải ôm con trai dỗ, đút sữa cho nó.
Động tác Liên Hoa thành thạo cũng xóa bỏ được nghi ngờ cuối cùng của mọi người, Tiểu Ngọc Nhi rất thân với hắn, đây không phải là giả mạo.
“Tiểu Chí, chúng ta có phải đã quên cái gì rồi hay không?” Tay Liên Hoa nhất thời dừng lại, hắn cảm thấy mình giống như quên mất cái gì đó rồi.
Hạ Chí nhìn cũng không thèm nhìn Liên Hoa một cái, tiếp tục tao nhã dùng cơm.
Liên Hoa: “…” Vợ sao lại như vậy? Đột nhiên lãnh đạm với hắn là sao? QAQ
…
Trên bậc thang, thần sắc Nghiêm Hân tiều tụy. Mẹ nó, nó bữa sáng chưa ăn, cơm trưa chưa ăn, đói đến bây giờ thật khổ sở. Lão đại, anh có còn nhớ bên ngoài cửa Hạ gia còn một người tên Nghiêm Hân không?
“Này, hai người có muốn theo bọn tôi vào hậu viện ăn cơm không? Phỏng chừng cậu chủ tạm thời quên hai người rồi.” Hạ Nhất thấy hai người này ngồi đợi cả buổi sáng, nhất là thằng nhóc kia, mặt đói tới trắng bệch, liền hảo tâm đề nghị, dù sao cũng nên để bọn họ ăn cơm, nghỉ ngơi.
“Đại ca, anh thật tốt!” Nghiêm Hân hai mắt đẫm lệ. Gặp phải một lão đại không có trách nhiệm, cộng thêm bạn lữ lão đại là một kẻ không đáng tin, thật sự là một câu chuyện bi thương.
…
Đàn em đáng thương được người thu nuôi, Liên Hoa bên này còn không biết tại sao lại chọc cho vợ mình mất vui, vội vàng xổ ra một sọt lời lấy lòng, nhưng vẫn bị Hạ Chí không chút lưu tình nhốt ngoài cửa, thiếu chút nữa mũi Liên Hoa bị cửa dập trúng.
Liên Hoa sờ sờ mũi, đứng ngoài cửa phòng Hạ Chí đáng thương hề hề: “Vợ à, em mở cửa đi, vợ, anh biết sai rồi…” Liên Hoa liều mạng gõ cửa, nhưng vợ vẫn không thèm mở, nhất thời ủy khuất, đành phải ôm Liên Ngọc đang cười ha ha tìm một gian phòng khách.
Thằng nhỏ Liên Ngọc hoàn toàn không biết ba nó đang đau thương, vẫn cười khanh khách không ngừng. “Đồ không có lương tâm.” Liên Hoa bóp cái mũi nhỏ Liên Ngọc, Liên Ngọc liền một ngụm cắn ngón tay hắn.
Liên Hoa thở dài một tiếng, hắn vẫn rất hoài niệm một Liên Ngọc trước kia cùng hắn khóc lóc om sòm, hiện tại Liên Ngọc chỉ là một đứa nhỏ, không còn làm phiền hắn, hắn có chút tịch mịch.
Liên Hoa và Hạ Chí ở Hạ gia một đêm, Hạ Chí bề bộn nhiều việc, hai anh hắn đều vội vàng đi căn cứ Cảnh Thành, công chuyện căn cứ Hi Vọng bên này dồn lại một đống lớn, cho dù Hạ Chí muốn chỉ tay năm ngón cũng không được, Hạ Hành Văn nhận được tin tức, sáng sớm liền ôm một đống văn kiện chạy qua tìm người.
Khi Liên Hoa ôm Liên Ngọc xuống lầu, vợ hắn đã không thấy bóng dáng, đi theo Hạ Hành Văn rồi, thuận tiện còn mang Nghiêm Hân và Khưu Vũ đi cùng.
Liên Hoa và Liên Ngọc bị bỏ lại, nhất thời đau lòng.
“Tiểu Liên, Tiểu Chí rất bận rộn, anh em tụi nó đã lâu chưa về nhà.” Mẹ Hạ sớm đã thành thói quen, ở nhà có một hoa viên nhỏ cho bà trồng một ít rau dưa, còn có vài loại hoa cỏ biến dị an toàn. Nghe nói rất có giá trị, mẹ Hạ cũng có cái giải sầu.
Liên Hoa ôm Liên Ngọc tủi thân. Tiểu Ma bay qua, đậu trên vai Liên Hoa.
“A!” Liên Hoa đột nhiên nhớ đến, hắn đã đến kinh đô, hiện tại lại rời khỏi kinh đô, mà lại không phát hiện hai anh em Hà gia, không biết vợ có thể giúp hắn tìm hay không? Hắn còn phải xây căn cứ! Cũng bề bộn nhiều việc.
Liên Hoa để Liên Ngọc lại cho mẹ Hạ trông, biết người già thường thích con nít, dỗ dành con nít cũng rất giỏi, Liên Ngọc lại rất ngoan ngoãn.
Liên Hoa trước tiên chạy một chuyến đến trung tâm đoàn lính đánh thuê, hắn lần đầu tiên đi đến nơi này. Ở căn cứ kinh đô chỉ một khoảng thời gian, hiện tại nhìn nơi này, hắn cảm thấy căn cứ Hi Vọng cũng rất phồn vinh, nhất là sau khi vaccine phòng bệnh virus tang thi bắt đầu được bán ra từ căn cứ Hi Vọng, sẽ càng kéo thêm rất nhiều dị năng giả tới.
Liên Hoa biết đây là tâm huyết của vợ hắn, cảm thấy vợ thật trâu bò. Nếu vợ đã bận rộn như vậy, chờ khi em ấy nhàn hạ rồi lại đi tìm sau.
Liên Hoa ở trung tâm tòa nhả lính đánh thuê tuyên bố nhiệm vụ tìm người, đại ý là tìm ba đứa nhỏ, hai nam một nữ, tả dung mạo tụi nó một phen, người nào cung cấp được tin tức cụ thể, xác định thật giả sẽ được nhận một viên tinh hạch cấp bốn, đem ba đứa nhỏ an toàn đến căn cứ Hi Vọng, sẽ nhận được một viên tinh hạch cấp năm.
Lúc Liên Hoa nói ra thù lao, nhân viên phụ trách công tác đăng ký sợ tới ngây người, người này cư nhiên lại có tinh hạch cấp năm. Lập tức thu hồi thái độ không chút để ý lúc trước, bắt đầu nịnh nọt.
Liên Hoa cũng không thèm để ý, thế giới hiện tại là cường giả vi tôn.
“Thông báo nhiệm vụ của tôi khi nào thì có hồi âm.” Liên Hoa hỏi.
“Tiên sinh, hiện tại tin tức từ công hội Dong Binh rất lưu thông, trừ phi bọn họ đi vào những nơi không có nguồn truyền tin, nhiệm vụ tìm người này cơ bản trong vòng mười ngày sẽ có tin tức.”
“Vậy được rồi.” Liên Hoa để lại thông tin và dãy số điện thoại mới của mình, đây là di động mới sau mạt thế được ba Hạ biệt nữu đưa cho, bên trong có không ít các dãy số. Nghe nói bộ khai phá bên kia đã tạo ra thêm vài công cụ thông tin liên lạc, Liên Hoa rất chờ mong công nghệ cao nơi này.
Liên Hoa một mình một người đi trên phố, căn cứ Hi Vọng vẫn còn trong quá trình tu sửa, giao thông từ từ sẽ hoàn thiện, khu dân cư bắt đầu mọc lên, mọi người nơi này tuy rằng đến đi vội vàng, nhưng vẻ mặt không có sự chết lặng, tuy rằng bọn họ thoạt nhìn gầy yếu, nhưng ít nhất vẫn có hi vọng. Ở căn cứ Hi Vọng, nhi đồng và người già đều được cứu trợ, người trẻ tuổi thì chỉ cần làm việc, bất luận người thường hay dị năng giả, đều sẽ không đói bụng.
Liên Hoa mỉm cười, không hổ là vợ yêu nhà hắn.
Liên Hoa nhìn tình cảnh náo nhiệt bên trong căn cứ Hi Vọng, thỉnh thoảng nhìn thấy đội tuần tra khu phố vác súng trên vai, đạn lên nòng đi tuần khắp nơi. Liền biết căn cứ Hi Vọng tuy rằng so với các căn cứ khác có nhân tính hơn, nhưng chế độ quản lý cực kỳ nghiêm khắc, còn đặt ra hệ thống dân sự.
Người có cấp bậc tương đối sẽ nhận được quyền lợi cùng phúc lợi cao trong căn cứ, tỷ như số lượng mua thức ăn, vũ khí. Vũ khí bình thường chỉ có thể giết các loại biến dị cấp thấp, muốn giết cấp cao, phải mua vũ khí kiểu mới, cái này cần có cấp bậc công dân, cấp bậc công dân lại có liên quan đến độ cống hiến cho căn cứ. Cụ thể làm như thế nào Liên Hoa cũng không biết, hắn chỉ biết Hạ Chí đưa cho hắn tấm thẻ thoạt nhìn có cấp bậc công dân tương đối cao, nếu hắn gặp rắc rối, chỉ cần đưa tấm thẻ ra, đội tuần tra sẽ lập tức tất cung tất kính.
Liên Hoa cũng không để ý, đã lâu không trở về sinh hoạt chung với mọi người, thuận tay tiêu vài viên tinh hạch mua một tấm bản đồ dành cho dân du lịch hay những người yêu thích mạo hiểm, hắn muốn tìm một nơi thích hợp để xây căn cứ, không thể cách căn cứ Hi Vọng quá xa.
Trong khi Liên Hoa hết sức chuyên chú lật xem bản đồ, hắn không hề chú ý tới, có một người mà hắn lướt thoáng qua đang nhìn hắn. Người kia nghi hoặc chăm chú dõi theo Liên Hoa, nghĩ nghĩ, lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn.
…
Bạch Dịch mấy ngày này cực kỳ không ổn, nhà bọn họ ở căn cứ kinh đô bị chèn ép rất thảm, thiếu chút nữa đã phải rời khỏi kinh đô, trở lại căn cứ Vân Thành.
Bạch lão gia tử qua đời, đám cô chú của hắn lập tức lộ ra nanh vuốt dữ tợn, muốn kéo hắn xuống khỏi vị trí cao cao kia. Ba mẹ hắn lại không làm được gì, hắn mỗi ngày vội đến sứt đầu mẻ trán, còn bọn họ cả ngày chỉ biết cãi nhau, nhất là ngày đó đột nhiên xuất hiện bà má của thằng con rơi kia, quả thực khiến mẹ hắn nổi điên.
Thái độ ba hắn lại khác, còn chuẩn bị một căn hộ tốt để bà ta vào ở, mẹ và ba hắn náo loạn tới quên trời quên đất.
Bạch Dịch trào phúng cười, hắn biết rất rõ ba mình, ba hắn nhìn thấy hắn một thân ngày càng trưởng thành, cánh chim từ từ mở rộng, sợ hắn có một ngày làm ra chuyện nguy hại cho ông ta, nên muốn dùng thằng con rơi đó để áp chế hắn. Cũng không nhìn xem bộ dáng tên kia như thế nào, chỉ sợ trong mắt đám già kia, ba hắn càng thêm giống một đống bùn nhão không trát nổi tường, Bạch gia, trừ bỏ hắn có thể kế thừa, thì còn ai có thể đây? Chẳng lẽ là tên chỉ biết sống phóng túng, ăn chơi trác táng kia sao? Hay đám cô chú chỉ chờ ngay khi lão gia tử vừa chết liền nhảy ra tranh đoạt tài sản? Hừ, cũng không nhìn xem hiện tại là khi nào.
Chờ hắn xây căn cứ Vân Thành thật tốt, đám già kia liền hết chuyện để nói.
“Anh Bạch.” Tưởng Tư Nhã điềm đạm đáng yêu đi vào văn phòng của Bạch Dịch.
Bạch Dịch nhịn xuống biểu tình không kiên nhẫn trên mặt, ôn nhu cười với Tưởng Tư Nhã: “Tiểu Nhã, sao lại không nghỉ ngơi cho tốt, thân mình em còn chưa khỏe, đừng đi lung tung như thế.” Nói xong nhẹ nhàng ôm Tưởng Tư Nhã, ôn nhu hôn lên trán cô.
“Anh Bạch…” Tưởng Tư Nhã nghẹn ngào, chôn đầu vào vai Bạch Dịch, không để Bạch Dịch nhìn thấy tròng mắt chứa đầy oán hận của mình.
“Tiểu Nhã…” Bạch Dịch trực tiếp đem Tưởng Tư Nhã áp dưới thân.
…
Sau một phen mây mưa, Tưởng Tư Nhã mỏi mệt rúc vào trong lòng Bạch Dịch.
Bạch Dịch cầm ngón tay Tưởng Tư Nhã: “Tiểu Nhã, em nói vaccine phòng bệnh tang thi sẽ xuất hiện, nhưng nơi có nó không phải viện nghiên cứu ở kinh đô, cũng không phải Khương gia, mà là Hạ gia, dị năng tiên đoán của em không sao chứ? Có phải bởi vì thân thể không tốt nên không chính xác hay không?” Bạch Dịch không chút để ý nói.
Thân thể Tưởng Tư Nhã cứng đờ: “Anh Bạch, dị năng tiên đoán của em có đôi khi linh nghiêm, có đôi khi mất linh, vaccine phòng bệnh quả thật sẽ xuất hiện, nhưng em chỉ biết trước có vậy, những cái khác em lại không thấy chính xác.” Tưởng Tư Nhã run nhè nhẹ: “Anh Bạch, anh sẽ ghét bỏ em sao? Ghét bỏ Tiểu Nhã vô dụng sao?” Con ngươi Tưởng Tư Nhã rưng rưng, thoạt nhìn hết sức đáng thương, Bạch Dịch cũng bị cô ta dẫn ra một chút yêu thương: “Làm sao có thể, cho dù dị năng Tiểu Nhã có mất đi, anh cũng sẽ không ghét bỏ Tiểu Nhã, yên tâm đi.”
“Anh Bạch.” Tưởng Tư Nhã cảm động, hai mắt đẫm lệ, thâm tình cầm lấy tay Bạch Dịch, giọng nói lập tức ảm đạm đi: “Anh Bạch, anh sẽ kết hôn với nhị tiểu thư Lý gia sao? Anh Bạch, anh bảo em về sau làm sao đối mặt với anh đây?” Tưởng Tư Nhã cúi đầu, khổ sở khóc lóc hu hu.
“Tiểu Nhã, kết thông gia với Lý gia là để trợ giúp cho địa vị của anh ở Bạch gia, em vẫn sẽ ở cùng anh đúng không, người anh yêu chỉ có em, em tuyệt đối không thể rời khỏi anh.” Bạch Dịch thâm tình chân thành nói.
“Anh Bạch… Em tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh.”
“Tiểu Nhã.”
…
Tưởng Tư Nhã đi rồi, sắc mặt Bạch Dịch lập tức âm trầm.
À đàn bà này tự xưng là Thủy hệ dị năng giả và tiên tri dị năng giả, lúc trước quả thật giúp hắn không ít, tỷ như hắn không biết Ngọc Thạch có thể tu luyện, tỷ như giúp hắn tránh thoát không ít nguy hiểm. Ngoại hình Tưởng Tư Nhã lớn lên không tệ, lại có năng lực, hắn đương nhiên không ngại để cô ta trèo lên giường hắn, cho cô ta một ít ôn nhu.
Nhưng bây giờ, năng lực tiên đoán của cô ta càng ngày càng không chính xác, mấy kho vật tư đều bị người ta hẫng mất, Tưởng Tư Nhã chậm một bước, có đôi khi còn chỉ sai chỗ.
Khi Tưởng Tư Nhã nói cho hắn biết sẽ có vaccine phòng bệnh tang thi xuất hiện, hắn quả thực mừng rỡ như điên, nếu như hắn có thể có được thì…
Đáng tiếc, đợi khi Bạch Dịch đánh vào rồi mới nghe Tưởng Tư Nhã ôn tồn nói, cô ta dự đoán sai, hắn phải hao tổn thật nhiều khí lực mới đem người kéo trở về, làm nhiều như vậy không nghĩ tới chỉ là một cái gối thêu hoa. Thẳng đến khi căn cứ Hi Vọng, Hạ gia bên kia truyền ra tin tức vaccine phòng bệnh, bọn họ đều đã bất lực, Hạ gia căn bản không sợ bọn họ như hổ rình mồi, địa vị bọn họ đã không thể làm được gì, nếu như Tưởng Tư Nhã không dự đoán sai, thì đã…
Nếu không phải Tưởng Tư Nhã còn có chỗ để dùng, hắn đã sớm đem cô ta làm vật tế quăng ra ngoài, tâm cơ ả đàn bà này ngày càng lớn, còn dám muốn nắm hắn trong tay. Hừ, người Bạch gia dễ bị nắm trong tay như vậy sao? Cô ta còn vụng trộm tiếp cận thằng con rơi kia, đừng cho rằng thần không biết quỷ không hay, hắn sớm đã biết rõ, hừ, để xem thằng con rơi kia có thể làm ra cái gì?!
Bạch Dịch thở dài, lại nghĩ đến Hạ Chí: “Tiểu Chí à Tiểu Chí, vì sao em lại đối nghịch với anh? Anh yêu em như vậy. Cho dù em không cho anh đụng vào, anh cũng chưa nói cái gì, đàn ông ở bên ngoài chơi đùa một chút không được sao? Em lại cố tình bởi vì chuyện đó mà chia tay anh!” Thần sắc Bạch Dịch thoáng vặn vẹo rồi lập tức dữ tợn: “Vì cái gì? Vì cái gì em phản bội anh!” Bạch Dịch gặt phăng toàn bộ tài liệu công tác, một chưởng đánh xuống khiến chiếc bàn lủng một lỗ lớn.
Hai mắt hắn đỏ ngầu thở dốc, một lát sau Bạch Dịch như nghĩ đến cái gì, thần sắc lại dịu đi: “Còn có đứa em họ đáng yêu của anh nữa, vẫn luôn dùng ánh mắt khát vọng đó nhìn anh.”
Thần sắc ôn nhu lần nữa thay đổi: “Vì cái gì, ngay cả em cũng không khác hắn, cùng kẻ đã phản bội anh quấn quít một chỗ?” Bạch Dịch cầm tấm ảnh chụp vuốt ve trong tay, là ảnh Bạch Liên Hoa chụp chung với hắn. Bạch Liên Hoa trên bức ảnh nhỏ xinh gầy yếu, ánh mắt ái mộ từ trong bức ảnh cũng có thể khiến người nhìn ra được. Ngón tay Bạch Dịch xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Liên Hoa, biểu tình người trên ảnh liền mơ hồ không rõ.
“Là Tiểu Chí bức em sao? Anh biết em vẫn không thích Tiểu Chí.” Bạch Dịch vuốt vẻ mặt không rõ trong ảnh, không ngừng thì thào tự nói.
‘Cốc cốc cốc’ tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Bạch Dịch lập tức trở về bộ dáng lịch sự tao nhã kia.
“Thiếu gia, người bên căn cứ Hi Vọng đưa tin tức, nói đã phát hiện tiểu thiếu gia.” Quản gia cẩn thận tỉ mỉ báo lại, giống như không nhìn thấy mặt bàn bị thủng một lỗ kia.
“Ồ? Tình huống cụ thể ra sao?” Bạch Dịch hai tay giao nhau, nhàn nhã dựa vào lưng ghế.
“Thiếu gia, thám tử của chúng ta bên đó không vào được khu cao cấp, chỉ biết tiểu thiếu gia từ trong Hạ gia đi ra, còn đến công hội Dong Binh đăng ký nhiệm vụ, treo giải thưởng một viên tinh hạch cấp năm.”
“Tinh hạch cấp năm?” Ngón tay Bạch Dịch không tự chủ bắt đầu siết chặt, tinh hạch cấp năm, hắn cũng chỉ có một viên. Bạch gia đã phải hao phí tài nguyên to lớn để có được một viên đó, tổn thất dị năng giả thảm trọng mới lấy được đến tay.
“Làm sao nó có được thứ đó? Hạ gia cho sao? Cũng thật hào phóng…”
Quản gia không nói gì.
“Nó cũng thật có bản lĩnh.” Bạch Dịch lạnh lùng cười.
“Chuyện tìm kiếm Mộc hệ dị năng giả thế nào rồi? Tìm được ai chưa?”
“Thiếu gia, Mộc hệ dị năng giả quá ít, hiện tại vẫn chưa thu hoạch được gì.”
“Tôi nhớ, Tiểu Hoa chính là một Mộc hệ dị năng giả.”
“Đúng vậy, thiếu gia.”
“Đứa nhỏ bỏ nhà trốn đi cũng nên quay về thôi. Đem viên tinh hạch cấp năm trong quỹ bảo hiểm lại đây cho tôi.”
“Thiếu gia, ngài hiện tại không thích hợp trùng kích cấp năm.” Quản gia khuyên nhủ.
“Làm đi.” Bạch Dịch phất tay: “Không có vũ lực thì làm sao bắt nhóc hư về được?”
Quản gia không khuyên nữa, lui ra.
(Zombie: Tinh hạch cấp năm, Tiểu hoa của anh nó có 1 bọc luôn đó anh =v=)
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Đứa nhỏ bỏ nhà trốn đi cũng nên quay về thôi.”
Liên Hoa và mẹ Hạ hoàn toàn đắm chìm trong tình mẫu tử, mẹ Hạ rất ôn nhu, mẹ Hạ rất săn sóc, mẹ Hạ rất từ ái. Mẹ Hạ cũng cảm thấy đứa nhỏ này càng tiếp xúc càng cảm thấy nó thật tốt, nhìn qua nhãn thần của thằng nhỏ, tâm mẹ Hạ liền hòa tan thành nước, đứa nhỏ này, thật dễ khiến người thương. Khi ba đứa con bà trưởng thành, tụi nó cũng không còn thân với bà nữa, nay đột nhiên có một người dính theo bà, tình mẹ của mẹ Hạ lập tức tràn ra, cầm lấy tay Liên Hoa không chịu buông.
Mẹ Hạ và Liên Hoa nói hết một đám lời từ ái hiếu thuận gì đó, sắc mặt ba Hạ và Hạ Chí liền khó coi, hai người kia hoàn toàn không xem bọn họ còn tồn tại, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt.
“Y nha y nha…” Liên Ngọc nằm trong lòng má nó, tay chân vui vẻ khua loạn, nước bọt chảy đầy người Hạ Chí, mặt Hạ Chí càng đen.
…
“Anh Vũ, bên trong sao không có động tĩnh gì hết vậy?” Nghiêm Hân đang ôm Khưu Vũ, cảm thấy đứng lâu có chút mệt mỏi, liền đặt mông ngồi xuống bậc thang, cũng kéo Khưu Vũ ngồi cùng.
“Ừm…” Khưu Vũ kéo vai Nghiêm Hân qua ôm.
“Anh Vũ, chúng ta còn phải ở chỗ này chờ tới khi nào? Em đói bụng. QAQ” Lão đại, sao anh còn không gọi tụi em vào? Đói quá…
“Ưm.” Khưu Vũ lấy ra một viên tinh hạch.
“Anh Vũ, anh ăn đi, cái này em ăn không được.” Nghiêm Hân đẩy ra.
“Rộp rộp…” Khưu Vũ ăn.
Nghiêm Hân: “…” Anh Vũ có đồ ăn, nó thật đói… QAQ
…
“Mẹ! Con đói bụng.” Hạ Chí rốt cục nhịn không được, hắn nhìn không nổi tên ngu xuẩn này cứ xí xớn một chỗ với mẹ hắn, dám quăng hắn qua một bên.
“Ha ha ha, thì ra thú vị như vậy.” Mẹ Hạ bị Liên Hoa chọc cho cười ra nước mắt, nghe Hạ Chí mở miệng, lúc này mới lên tiếng: “Đứa ngoan, cùng mẹ vào phòng bếp đi, mẹ dạy cho con. Đi.” Nói xong mẹ Hạ liền lôi Liên Hoa đi, Liên Hoa cong mông chạy theo sau, mẹ nấu ăn nha.
Hạ Chí: “…”
“Con trai… ” Ba Hạ nói lời thấm thía vỗ vai Hạ Chí: “Ba thấy con bị thất sủng rồi.” Ba Hạ rót một chén trà mới, cầm chén trà chậm rãi hưởng thụ.
“Ba không phải cũng vậy sao, mẹ con cũng đâu có quan tâm ba.” Hạ Chí mặt không chút thay đổi lấy khăn lau nước bọt của Liên Ngọc.
Ba Hạ: “…” Một phát trúng tim, con trai, sao con lại nỡ lòng nào chọt trúng miệng vết thương của ba như vậy?
Liên Hoa đi theo mẹ Hạ vào phòng bếp, liền chủ động lấy ra không ít rau dưa mới mẻ và nước sạch, đương nhiên, còn có nấm, thứ mà vợ hắn yêu thích nhất.
“Nấm? Tiểu Liên à, dị năng của con dùng thật tốt, hiện tại cơ bản không có chỗ nào có nấm đâu, đợi lát nữa làm gà chưng nấm cho tụi con.” Mẹ Hạ cao hứng nói.
“Mẹ, có thịt gà sao?” Liên Hoa lấy nước rửa rau, còn chuẩn bị một cái mâm đựng trái cây.
“Bên kia căn cứ không phải có một trại nuôi sao? Bên trong nuôi một ít gia cầm biến dị, Tiểu Sơ thường xuyên mang về một chút, giữ cho chúng ta từ từ ăn.” Mẹ Hạ nói xong lấy trong tủ lạnh ra một con gà lớn, gà đã được xử lý sạch sẽ, cũng giống như gà biến dị bình thường cấp một.
“Đến đây, Tiểu Liên, xem mẹ chặt nó, con thích ăn miếng lớn hay miếng nhỏ?” Mẹ Hạ vung tay chặt đôi con gà trên tấm thớt, Liên Hoa run rẩy, chợt cảm thấy bộ dáng khi mẹ Hạ giơ con dao thái múa may quay cuồng một hồi trên người con gà thực hung tàn.
“Để con, để con.” Liên Hoa vội vàng tiến lên, vung vẩy vài lưỡi dao nước, thịt gà liền bị cắt thành từng khối từng khối.
Mẹ Hạ rất vừa lòng, bắt đầu khí thế ngất trời nấu ăn, Liên Hoa ở một bên làm trợ thủ, mẹ Hạ muốn cái gì lập tức đưa cho, thuận tiện trộm học hỏi, nếu có thể làm cho vợ ăn, vợ hắn nhất định sẽ rất vui.
Hai người trong phòng bếp thập phần hài hòa, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười làm cho ba Hạ và Hạ Chí buồn bực không thôi, ăn dấm chua của con dâu / mẹ thật sự không có tý mặt mũi, đánh chết cũng không thể nói ra.
Mẹ Hạ vì chúc mừng mà làm một bàn mỹ thực lớn, Liên Hoa cười tươi rói, mẹ Hạ nói cho Liên Hoa không ít sở thích của Hạ Chí, Liên Hoa cảm thấy rất vừa lòng, nếu làm cho vợ ăn, vợ sẽ vui vẻ, nói không chừng còn có phúc lợi nữa. Hắc hắc.
Hạ lão gia tử khóe miệng còn dính bánh ngọt chạy xuống ăn cơm, vì giáo dưỡng của gia đình từ nhỏ nên lão gia tử không thể vắng, con dâu làm đồ ăn ngon như vậy, nhưng ông lại ăn không nỗi, đều là lỗi của thằng nhóc thôi kia, chuẩn bị bánh ngọt cái gì chứ, làm hại ông đây cơm cũng ăn không vô. Thằng nhóc thối đó còn cười sáng lạn như vậy, đáng ghét! Hạ lão gia tử hung hăng trừng mắt với Liên Hoa một cái.
Nhưng lực chú ý của Liên Hoa căn bản không đặt trên người Hạ lão gia tử, hắn vừa ra phòng khách vợ liền đưa con cho hắn, hắn đành phải ôm con trai dỗ, đút sữa cho nó.
Động tác Liên Hoa thành thạo cũng xóa bỏ được nghi ngờ cuối cùng của mọi người, Tiểu Ngọc Nhi rất thân với hắn, đây không phải là giả mạo.
“Tiểu Chí, chúng ta có phải đã quên cái gì rồi hay không?” Tay Liên Hoa nhất thời dừng lại, hắn cảm thấy mình giống như quên mất cái gì đó rồi.
Hạ Chí nhìn cũng không thèm nhìn Liên Hoa một cái, tiếp tục tao nhã dùng cơm.
Liên Hoa: “…” Vợ sao lại như vậy? Đột nhiên lãnh đạm với hắn là sao? QAQ
…
Trên bậc thang, thần sắc Nghiêm Hân tiều tụy. Mẹ nó, nó bữa sáng chưa ăn, cơm trưa chưa ăn, đói đến bây giờ thật khổ sở. Lão đại, anh có còn nhớ bên ngoài cửa Hạ gia còn một người tên Nghiêm Hân không?
“Này, hai người có muốn theo bọn tôi vào hậu viện ăn cơm không? Phỏng chừng cậu chủ tạm thời quên hai người rồi.” Hạ Nhất thấy hai người này ngồi đợi cả buổi sáng, nhất là thằng nhóc kia, mặt đói tới trắng bệch, liền hảo tâm đề nghị, dù sao cũng nên để bọn họ ăn cơm, nghỉ ngơi.
“Đại ca, anh thật tốt!” Nghiêm Hân hai mắt đẫm lệ. Gặp phải một lão đại không có trách nhiệm, cộng thêm bạn lữ lão đại là một kẻ không đáng tin, thật sự là một câu chuyện bi thương.
…
Đàn em đáng thương được người thu nuôi, Liên Hoa bên này còn không biết tại sao lại chọc cho vợ mình mất vui, vội vàng xổ ra một sọt lời lấy lòng, nhưng vẫn bị Hạ Chí không chút lưu tình nhốt ngoài cửa, thiếu chút nữa mũi Liên Hoa bị cửa dập trúng.
Liên Hoa sờ sờ mũi, đứng ngoài cửa phòng Hạ Chí đáng thương hề hề: “Vợ à, em mở cửa đi, vợ, anh biết sai rồi…” Liên Hoa liều mạng gõ cửa, nhưng vợ vẫn không thèm mở, nhất thời ủy khuất, đành phải ôm Liên Ngọc đang cười ha ha tìm một gian phòng khách.
Thằng nhỏ Liên Ngọc hoàn toàn không biết ba nó đang đau thương, vẫn cười khanh khách không ngừng. “Đồ không có lương tâm.” Liên Hoa bóp cái mũi nhỏ Liên Ngọc, Liên Ngọc liền một ngụm cắn ngón tay hắn.
Liên Hoa thở dài một tiếng, hắn vẫn rất hoài niệm một Liên Ngọc trước kia cùng hắn khóc lóc om sòm, hiện tại Liên Ngọc chỉ là một đứa nhỏ, không còn làm phiền hắn, hắn có chút tịch mịch.
Liên Hoa và Hạ Chí ở Hạ gia một đêm, Hạ Chí bề bộn nhiều việc, hai anh hắn đều vội vàng đi căn cứ Cảnh Thành, công chuyện căn cứ Hi Vọng bên này dồn lại một đống lớn, cho dù Hạ Chí muốn chỉ tay năm ngón cũng không được, Hạ Hành Văn nhận được tin tức, sáng sớm liền ôm một đống văn kiện chạy qua tìm người.
Khi Liên Hoa ôm Liên Ngọc xuống lầu, vợ hắn đã không thấy bóng dáng, đi theo Hạ Hành Văn rồi, thuận tiện còn mang Nghiêm Hân và Khưu Vũ đi cùng.
Liên Hoa và Liên Ngọc bị bỏ lại, nhất thời đau lòng.
“Tiểu Liên, Tiểu Chí rất bận rộn, anh em tụi nó đã lâu chưa về nhà.” Mẹ Hạ sớm đã thành thói quen, ở nhà có một hoa viên nhỏ cho bà trồng một ít rau dưa, còn có vài loại hoa cỏ biến dị an toàn. Nghe nói rất có giá trị, mẹ Hạ cũng có cái giải sầu.
Liên Hoa ôm Liên Ngọc tủi thân. Tiểu Ma bay qua, đậu trên vai Liên Hoa.
“A!” Liên Hoa đột nhiên nhớ đến, hắn đã đến kinh đô, hiện tại lại rời khỏi kinh đô, mà lại không phát hiện hai anh em Hà gia, không biết vợ có thể giúp hắn tìm hay không? Hắn còn phải xây căn cứ! Cũng bề bộn nhiều việc.
Liên Hoa để Liên Ngọc lại cho mẹ Hạ trông, biết người già thường thích con nít, dỗ dành con nít cũng rất giỏi, Liên Ngọc lại rất ngoan ngoãn.
Liên Hoa trước tiên chạy một chuyến đến trung tâm đoàn lính đánh thuê, hắn lần đầu tiên đi đến nơi này. Ở căn cứ kinh đô chỉ một khoảng thời gian, hiện tại nhìn nơi này, hắn cảm thấy căn cứ Hi Vọng cũng rất phồn vinh, nhất là sau khi vaccine phòng bệnh virus tang thi bắt đầu được bán ra từ căn cứ Hi Vọng, sẽ càng kéo thêm rất nhiều dị năng giả tới.
Liên Hoa biết đây là tâm huyết của vợ hắn, cảm thấy vợ thật trâu bò. Nếu vợ đã bận rộn như vậy, chờ khi em ấy nhàn hạ rồi lại đi tìm sau.
Liên Hoa ở trung tâm tòa nhả lính đánh thuê tuyên bố nhiệm vụ tìm người, đại ý là tìm ba đứa nhỏ, hai nam một nữ, tả dung mạo tụi nó một phen, người nào cung cấp được tin tức cụ thể, xác định thật giả sẽ được nhận một viên tinh hạch cấp bốn, đem ba đứa nhỏ an toàn đến căn cứ Hi Vọng, sẽ nhận được một viên tinh hạch cấp năm.
Lúc Liên Hoa nói ra thù lao, nhân viên phụ trách công tác đăng ký sợ tới ngây người, người này cư nhiên lại có tinh hạch cấp năm. Lập tức thu hồi thái độ không chút để ý lúc trước, bắt đầu nịnh nọt.
Liên Hoa cũng không thèm để ý, thế giới hiện tại là cường giả vi tôn.
“Thông báo nhiệm vụ của tôi khi nào thì có hồi âm.” Liên Hoa hỏi.
“Tiên sinh, hiện tại tin tức từ công hội Dong Binh rất lưu thông, trừ phi bọn họ đi vào những nơi không có nguồn truyền tin, nhiệm vụ tìm người này cơ bản trong vòng mười ngày sẽ có tin tức.”
“Vậy được rồi.” Liên Hoa để lại thông tin và dãy số điện thoại mới của mình, đây là di động mới sau mạt thế được ba Hạ biệt nữu đưa cho, bên trong có không ít các dãy số. Nghe nói bộ khai phá bên kia đã tạo ra thêm vài công cụ thông tin liên lạc, Liên Hoa rất chờ mong công nghệ cao nơi này.
Liên Hoa một mình một người đi trên phố, căn cứ Hi Vọng vẫn còn trong quá trình tu sửa, giao thông từ từ sẽ hoàn thiện, khu dân cư bắt đầu mọc lên, mọi người nơi này tuy rằng đến đi vội vàng, nhưng vẻ mặt không có sự chết lặng, tuy rằng bọn họ thoạt nhìn gầy yếu, nhưng ít nhất vẫn có hi vọng. Ở căn cứ Hi Vọng, nhi đồng và người già đều được cứu trợ, người trẻ tuổi thì chỉ cần làm việc, bất luận người thường hay dị năng giả, đều sẽ không đói bụng.
Liên Hoa mỉm cười, không hổ là vợ yêu nhà hắn.
Liên Hoa nhìn tình cảnh náo nhiệt bên trong căn cứ Hi Vọng, thỉnh thoảng nhìn thấy đội tuần tra khu phố vác súng trên vai, đạn lên nòng đi tuần khắp nơi. Liền biết căn cứ Hi Vọng tuy rằng so với các căn cứ khác có nhân tính hơn, nhưng chế độ quản lý cực kỳ nghiêm khắc, còn đặt ra hệ thống dân sự.
Người có cấp bậc tương đối sẽ nhận được quyền lợi cùng phúc lợi cao trong căn cứ, tỷ như số lượng mua thức ăn, vũ khí. Vũ khí bình thường chỉ có thể giết các loại biến dị cấp thấp, muốn giết cấp cao, phải mua vũ khí kiểu mới, cái này cần có cấp bậc công dân, cấp bậc công dân lại có liên quan đến độ cống hiến cho căn cứ. Cụ thể làm như thế nào Liên Hoa cũng không biết, hắn chỉ biết Hạ Chí đưa cho hắn tấm thẻ thoạt nhìn có cấp bậc công dân tương đối cao, nếu hắn gặp rắc rối, chỉ cần đưa tấm thẻ ra, đội tuần tra sẽ lập tức tất cung tất kính.
Liên Hoa cũng không để ý, đã lâu không trở về sinh hoạt chung với mọi người, thuận tay tiêu vài viên tinh hạch mua một tấm bản đồ dành cho dân du lịch hay những người yêu thích mạo hiểm, hắn muốn tìm một nơi thích hợp để xây căn cứ, không thể cách căn cứ Hi Vọng quá xa.
Trong khi Liên Hoa hết sức chuyên chú lật xem bản đồ, hắn không hề chú ý tới, có một người mà hắn lướt thoáng qua đang nhìn hắn. Người kia nghi hoặc chăm chú dõi theo Liên Hoa, nghĩ nghĩ, lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn.
…
Bạch Dịch mấy ngày này cực kỳ không ổn, nhà bọn họ ở căn cứ kinh đô bị chèn ép rất thảm, thiếu chút nữa đã phải rời khỏi kinh đô, trở lại căn cứ Vân Thành.
Bạch lão gia tử qua đời, đám cô chú của hắn lập tức lộ ra nanh vuốt dữ tợn, muốn kéo hắn xuống khỏi vị trí cao cao kia. Ba mẹ hắn lại không làm được gì, hắn mỗi ngày vội đến sứt đầu mẻ trán, còn bọn họ cả ngày chỉ biết cãi nhau, nhất là ngày đó đột nhiên xuất hiện bà má của thằng con rơi kia, quả thực khiến mẹ hắn nổi điên.
Thái độ ba hắn lại khác, còn chuẩn bị một căn hộ tốt để bà ta vào ở, mẹ và ba hắn náo loạn tới quên trời quên đất.
Bạch Dịch trào phúng cười, hắn biết rất rõ ba mình, ba hắn nhìn thấy hắn một thân ngày càng trưởng thành, cánh chim từ từ mở rộng, sợ hắn có một ngày làm ra chuyện nguy hại cho ông ta, nên muốn dùng thằng con rơi đó để áp chế hắn. Cũng không nhìn xem bộ dáng tên kia như thế nào, chỉ sợ trong mắt đám già kia, ba hắn càng thêm giống một đống bùn nhão không trát nổi tường, Bạch gia, trừ bỏ hắn có thể kế thừa, thì còn ai có thể đây? Chẳng lẽ là tên chỉ biết sống phóng túng, ăn chơi trác táng kia sao? Hay đám cô chú chỉ chờ ngay khi lão gia tử vừa chết liền nhảy ra tranh đoạt tài sản? Hừ, cũng không nhìn xem hiện tại là khi nào.
Chờ hắn xây căn cứ Vân Thành thật tốt, đám già kia liền hết chuyện để nói.
“Anh Bạch.” Tưởng Tư Nhã điềm đạm đáng yêu đi vào văn phòng của Bạch Dịch.
Bạch Dịch nhịn xuống biểu tình không kiên nhẫn trên mặt, ôn nhu cười với Tưởng Tư Nhã: “Tiểu Nhã, sao lại không nghỉ ngơi cho tốt, thân mình em còn chưa khỏe, đừng đi lung tung như thế.” Nói xong nhẹ nhàng ôm Tưởng Tư Nhã, ôn nhu hôn lên trán cô.
“Anh Bạch…” Tưởng Tư Nhã nghẹn ngào, chôn đầu vào vai Bạch Dịch, không để Bạch Dịch nhìn thấy tròng mắt chứa đầy oán hận của mình.
“Tiểu Nhã…” Bạch Dịch trực tiếp đem Tưởng Tư Nhã áp dưới thân.
…
Sau một phen mây mưa, Tưởng Tư Nhã mỏi mệt rúc vào trong lòng Bạch Dịch.
Bạch Dịch cầm ngón tay Tưởng Tư Nhã: “Tiểu Nhã, em nói vaccine phòng bệnh tang thi sẽ xuất hiện, nhưng nơi có nó không phải viện nghiên cứu ở kinh đô, cũng không phải Khương gia, mà là Hạ gia, dị năng tiên đoán của em không sao chứ? Có phải bởi vì thân thể không tốt nên không chính xác hay không?” Bạch Dịch không chút để ý nói.
Thân thể Tưởng Tư Nhã cứng đờ: “Anh Bạch, dị năng tiên đoán của em có đôi khi linh nghiêm, có đôi khi mất linh, vaccine phòng bệnh quả thật sẽ xuất hiện, nhưng em chỉ biết trước có vậy, những cái khác em lại không thấy chính xác.” Tưởng Tư Nhã run nhè nhẹ: “Anh Bạch, anh sẽ ghét bỏ em sao? Ghét bỏ Tiểu Nhã vô dụng sao?” Con ngươi Tưởng Tư Nhã rưng rưng, thoạt nhìn hết sức đáng thương, Bạch Dịch cũng bị cô ta dẫn ra một chút yêu thương: “Làm sao có thể, cho dù dị năng Tiểu Nhã có mất đi, anh cũng sẽ không ghét bỏ Tiểu Nhã, yên tâm đi.”
“Anh Bạch.” Tưởng Tư Nhã cảm động, hai mắt đẫm lệ, thâm tình cầm lấy tay Bạch Dịch, giọng nói lập tức ảm đạm đi: “Anh Bạch, anh sẽ kết hôn với nhị tiểu thư Lý gia sao? Anh Bạch, anh bảo em về sau làm sao đối mặt với anh đây?” Tưởng Tư Nhã cúi đầu, khổ sở khóc lóc hu hu.
“Tiểu Nhã, kết thông gia với Lý gia là để trợ giúp cho địa vị của anh ở Bạch gia, em vẫn sẽ ở cùng anh đúng không, người anh yêu chỉ có em, em tuyệt đối không thể rời khỏi anh.” Bạch Dịch thâm tình chân thành nói.
“Anh Bạch… Em tuyệt đối sẽ không rời khỏi anh.”
“Tiểu Nhã.”
…
Tưởng Tư Nhã đi rồi, sắc mặt Bạch Dịch lập tức âm trầm.
À đàn bà này tự xưng là Thủy hệ dị năng giả và tiên tri dị năng giả, lúc trước quả thật giúp hắn không ít, tỷ như hắn không biết Ngọc Thạch có thể tu luyện, tỷ như giúp hắn tránh thoát không ít nguy hiểm. Ngoại hình Tưởng Tư Nhã lớn lên không tệ, lại có năng lực, hắn đương nhiên không ngại để cô ta trèo lên giường hắn, cho cô ta một ít ôn nhu.
Nhưng bây giờ, năng lực tiên đoán của cô ta càng ngày càng không chính xác, mấy kho vật tư đều bị người ta hẫng mất, Tưởng Tư Nhã chậm một bước, có đôi khi còn chỉ sai chỗ.
Khi Tưởng Tư Nhã nói cho hắn biết sẽ có vaccine phòng bệnh tang thi xuất hiện, hắn quả thực mừng rỡ như điên, nếu như hắn có thể có được thì…
Đáng tiếc, đợi khi Bạch Dịch đánh vào rồi mới nghe Tưởng Tư Nhã ôn tồn nói, cô ta dự đoán sai, hắn phải hao tổn thật nhiều khí lực mới đem người kéo trở về, làm nhiều như vậy không nghĩ tới chỉ là một cái gối thêu hoa. Thẳng đến khi căn cứ Hi Vọng, Hạ gia bên kia truyền ra tin tức vaccine phòng bệnh, bọn họ đều đã bất lực, Hạ gia căn bản không sợ bọn họ như hổ rình mồi, địa vị bọn họ đã không thể làm được gì, nếu như Tưởng Tư Nhã không dự đoán sai, thì đã…
Nếu không phải Tưởng Tư Nhã còn có chỗ để dùng, hắn đã sớm đem cô ta làm vật tế quăng ra ngoài, tâm cơ ả đàn bà này ngày càng lớn, còn dám muốn nắm hắn trong tay. Hừ, người Bạch gia dễ bị nắm trong tay như vậy sao? Cô ta còn vụng trộm tiếp cận thằng con rơi kia, đừng cho rằng thần không biết quỷ không hay, hắn sớm đã biết rõ, hừ, để xem thằng con rơi kia có thể làm ra cái gì?!
Bạch Dịch thở dài, lại nghĩ đến Hạ Chí: “Tiểu Chí à Tiểu Chí, vì sao em lại đối nghịch với anh? Anh yêu em như vậy. Cho dù em không cho anh đụng vào, anh cũng chưa nói cái gì, đàn ông ở bên ngoài chơi đùa một chút không được sao? Em lại cố tình bởi vì chuyện đó mà chia tay anh!” Thần sắc Bạch Dịch thoáng vặn vẹo rồi lập tức dữ tợn: “Vì cái gì? Vì cái gì em phản bội anh!” Bạch Dịch gặt phăng toàn bộ tài liệu công tác, một chưởng đánh xuống khiến chiếc bàn lủng một lỗ lớn.
Hai mắt hắn đỏ ngầu thở dốc, một lát sau Bạch Dịch như nghĩ đến cái gì, thần sắc lại dịu đi: “Còn có đứa em họ đáng yêu của anh nữa, vẫn luôn dùng ánh mắt khát vọng đó nhìn anh.”
Thần sắc ôn nhu lần nữa thay đổi: “Vì cái gì, ngay cả em cũng không khác hắn, cùng kẻ đã phản bội anh quấn quít một chỗ?” Bạch Dịch cầm tấm ảnh chụp vuốt ve trong tay, là ảnh Bạch Liên Hoa chụp chung với hắn. Bạch Liên Hoa trên bức ảnh nhỏ xinh gầy yếu, ánh mắt ái mộ từ trong bức ảnh cũng có thể khiến người nhìn ra được. Ngón tay Bạch Dịch xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Liên Hoa, biểu tình người trên ảnh liền mơ hồ không rõ.
“Là Tiểu Chí bức em sao? Anh biết em vẫn không thích Tiểu Chí.” Bạch Dịch vuốt vẻ mặt không rõ trong ảnh, không ngừng thì thào tự nói.
‘Cốc cốc cốc’ tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.” Bạch Dịch lập tức trở về bộ dáng lịch sự tao nhã kia.
“Thiếu gia, người bên căn cứ Hi Vọng đưa tin tức, nói đã phát hiện tiểu thiếu gia.” Quản gia cẩn thận tỉ mỉ báo lại, giống như không nhìn thấy mặt bàn bị thủng một lỗ kia.
“Ồ? Tình huống cụ thể ra sao?” Bạch Dịch hai tay giao nhau, nhàn nhã dựa vào lưng ghế.
“Thiếu gia, thám tử của chúng ta bên đó không vào được khu cao cấp, chỉ biết tiểu thiếu gia từ trong Hạ gia đi ra, còn đến công hội Dong Binh đăng ký nhiệm vụ, treo giải thưởng một viên tinh hạch cấp năm.”
“Tinh hạch cấp năm?” Ngón tay Bạch Dịch không tự chủ bắt đầu siết chặt, tinh hạch cấp năm, hắn cũng chỉ có một viên. Bạch gia đã phải hao phí tài nguyên to lớn để có được một viên đó, tổn thất dị năng giả thảm trọng mới lấy được đến tay.
“Làm sao nó có được thứ đó? Hạ gia cho sao? Cũng thật hào phóng…”
Quản gia không nói gì.
“Nó cũng thật có bản lĩnh.” Bạch Dịch lạnh lùng cười.
“Chuyện tìm kiếm Mộc hệ dị năng giả thế nào rồi? Tìm được ai chưa?”
“Thiếu gia, Mộc hệ dị năng giả quá ít, hiện tại vẫn chưa thu hoạch được gì.”
“Tôi nhớ, Tiểu Hoa chính là một Mộc hệ dị năng giả.”
“Đúng vậy, thiếu gia.”
“Đứa nhỏ bỏ nhà trốn đi cũng nên quay về thôi. Đem viên tinh hạch cấp năm trong quỹ bảo hiểm lại đây cho tôi.”
“Thiếu gia, ngài hiện tại không thích hợp trùng kích cấp năm.” Quản gia khuyên nhủ.
“Làm đi.” Bạch Dịch phất tay: “Không có vũ lực thì làm sao bắt nhóc hư về được?”
Quản gia không khuyên nữa, lui ra.
(Zombie: Tinh hạch cấp năm, Tiểu hoa của anh nó có 1 bọc luôn đó anh =v=)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook