Bạch Liên Hoa Nghịch Tập
-
Chương 58: Người nhà và công lược
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Ba yên tâm đi! Sau khi con gả vào, nhất định sẽ thật hiếu thuận với mọi người, chăm sóc thật tốt cho Tiểu Chí và Tiểu Ngọc Nhi.”
“Ba, mẹ, ông nội, tụi con đã trở lại.” Hạ Chí ở phía sau cũng vừa vào cửa, mặt không chút thay đổi chào hỏi.
Hạ Chí nói làm bừng tỉnh mọi người đang dại ra.
Ba Hạ nhìn tinh hạch cấp năm đổ đầy đất mà hít một ngụm khí lạnh. Ông tuy rằng là người thường, nhưng vẫn có kiến thức, ông biết rõ tinh hạch cấp năm khó kiếm bao nhiêu, nhất thời có chút đau đầu.
“Tiểu Chí, cái này…” Mẹ Hạ chỉ vào Liên Hoa đang ôm cháu ngoại mình dỗ dành, lại nhìn Hạ Chí, mong chờ được con trai giải thích.
“Mẹ, không phải mọi người lần trước bảo con đem mẹ đứa nhỏ về sao? Con không phải nghe lời mọi người nói mang hắn trở lại đó thôi.” Hạ Chí bình tĩnh nói, cũng không quản chuyện này có dọa mọi người choáng váng hay không, chỉ lo nhặt từng viên từng viên tinh hạch trên đất lên, đặt trên bàn trà.
Mẹ Hạ cảm thấy thật đau đầu, lại bị tinh hạch chói nhức mắt, theo phản xạ đưa tay che mắt.
“Mày!” Nhưng thật ra Hạ lão gia tử vừa thấy liền bạo phát: “Mày là đứa nào? Mau buông chắt trai tao xuống! Ai là ông nội mày hả?” Hạ lão gia tử tức giận tới mức râu cũng vểnh lên, nếu không phải Liên Hoa còn đang ôm chắt trai ông làm ‘con tin’, ông đã sớm cầm gậy trong tay nhào qua đập Liên Hoa rồi.
“He he, ông nội, ông bình tĩnh một chút.” Liên Hoa cười hì hì: “Ông nội, con lần đầu ra mắt mọi người, còn chuẩn bị rất nhiều sính lễ… A, không đúng, là đồ cưới đến đây.” Liên Hoa nhìn Hạ lão gia tử khi nghe thấy hai chữ ‘sính lễ’, sắc mặt đều thay đổi, vội vàng sửa miệng.
“Hừ, tao khinh, ai muốn đồ của mày, mang đồ của mình cút đi cho tao!” Hạ lão gia tử cũng không quản nhiều như vậy, giơ gậy định đập lên đùi Liên Hoa, Liên Hoa hoảng sợ, không nghĩ tới phản ứng của lão gia tử lại lớn như vậy, vừa ôm chặt thằng con vừa né tránh. Hạ lão gia tử đuổi theo không bỏ, tuổi đã một bó mà còn xách gậy sinh uy, Liên Hoa không dám phản kháng, đành phải chật vật né qua trốn lại.
Ba Hạ nhìn tình huống không đúng, vội vàng ngăn cản lão gia tử, Hạ lão gia tử tức điên rồi, ông biết cháu mình thích nam nhân. Thật vất vả mới tách ra khỏi Bạch gia, còn sinh chắt trai cho ông, thế nào bây giờ lại chạy đến một tên đàn ông khác, này không phải muốn tức chết ông sao? Ba Hạ nào dám dùng lực ngăn cản, chỉ có thể ở bên cạnh khuyên nhủ.
“Ách.” Liên Hoa né tránh một cái gậy quét qua: “Ông nội bình tĩnh một chút! Tai nạn chết người đó!”
“Mày cút đi, ông chưa từng có một thằng cháu là mày!”
“Ba! Ba! Cẩn thận một chút, đừng làm chắt trai ba bị thương, ba trước hết nghe Tiểu Chí nói cái đã, nha!”
“Trước tiên cứ để tao đập chết thằng thối đó rồi nói sau.” Hạ lão gia tử đẩy ba Hạ ra.
“Ông nội à, chắt trai ông còn nằm trên tay con đấy!”
“Mày buông thằng nhỏ ra cho tao!”
“Ba! Cẩn thận đứa nhỏ…”
“… Ba, ba mau ngăn ông nội lại…”
“Ai là ông nội mày? Ai là ba mày hả?…” Hạ lão gia tử rống giận, Hạ gia nhất thời gà bay chó sủa.
Nghiêm Hân đừng chờ ngoài cửa lớn Hạ gia nơm nớp lo sợ, cả người run run ôm sát cánh tay Khưu Vũ: “Anh Vũ, may là chúng ta không đi vào, người nhà lão đại thật nguy hiểm.” Nghiêm Hân đối với kiên quyết yêu cầu đừng ở bên ngoài của mình âm thầm cho điểm thưởng.
Khưu Vũ: “Ừm…”
Hạ Nhất, Hạ Nhị đứng thủ ngay cửa nhìn không chớp mắt, cậu chủ vừa về là cả nhà lập tức náo nhiệt, thật tốt!
Hạ Chí và mẹ Hạ rất bình tĩnh nhìn mấy người nọ làm ầm ĩ. Mẹ Hạ chỉ bối rối một chút, rất nhanh liền bình tĩnh lại, sóng to gió lớn đều đã đến, một cơn sóng nhỏ như vậy cũng không đánh cho bà nằm sấp được.
“Con trai à.” Mẹ Hạ rối rắm: “Chẳng lẽ người kia không phải nam, kỳ thật chỉ là lớn lên giống nam?” Mẹ Hạ tràn ngập chờ mong nhìn Hạ Chí.
“Mẹ, hắn chính là nam.” Hạ Chí bình tĩnh nói.
Hạ Chí nói làm cho mẹ Hạ vừa nhìn liền nhụt chí: “Nhưng mà, mẹ Tiểu Ngọc Nhi làm sao bây giờ? Cũng đã sinh con cho con, chẳng lẽ con cứ như vậy vứt bỏ người ta?” Mẹ Hạ rất không thích loại hành vi này.
Hạ Chí bình tĩnh lấy nước trà từ trong không gian ra, đã sớm pha tốt, hạ nhiệt, rót cho mẹ hắn một ly.
“Mẹ, Tiểu Ngọc Nhi là do hắn sinh.”
Mẹ Hạ: “…”
Mẹ Hạ đứng hình, đột nhiên cảm thấy mình không biết phải nói gì nữa.
“Con à, mẹ biết con thích nam, nhưng mà, con lấy cái cớ này thì cũng thật là…” Rất khoa trương! Rất không đáng tin! Mẹ Hạ âm thầm nói trong lòng, sợ làm con trai tổn thương.
“Mẹ.” Hạ Chí đem chén trà đen nhét vào tay mẹ mình: “Mẹ, là thật, con không có lừa mọi người, Tiểu Ngọc Nhi thực sự là con của hai tụi con.”
Mẹ Hạ: “…” Cẩn thận uống một ngụm nước trà.
“Con để mẹ suy nghĩ một chút.” Mẹ Hạ vuốt ngực, đầu năm nay, ngay cả tang thi cũng xuất hiện, đại khái mà nói, đàn ông sinh con, chắc cũng không phải chuyện gì quá hiếm lạ đi? Tam quan mẹ Hạ đã được đổi mới.
Liên Ngọc vốn tiếp cận một luồng hơi thở, còn muốn làm bộ làm tịch, lại khóc một hồi, không nghĩ tới hơi thở né tránh trốn đi, lúc ẩn lúc hiện, cảm thấy chơi thật vui, liền cười khanh khách, chọc Hạ lão gia tử tức giận muốn chết, cái vật nhỏ này dám ăn cây táo rào cây sung, chờ ông cướp về, đánh mông cho biết mặt.
Liên Hoa thấy Liên Ngọc cười, cũng thở phào nhẹ nhõm, Hạ lão gia tử đuổi bắt với hắn cũng được, dù sao cũng không đánh.
Vì thế, Hạ lão gia tử thở hồng hộc đuổi người, ba Hạ thở hồng hộc khuyên bảo, Liên Hoa ôm Liên Ngọc chơi vô cùng cao hứng: “Bắt ta đi, mau tới bắt ta đi!”, tiếng cười phát ra thanh thúy.
Vài người chơi đuổi bắt, chạy tới chạy lui trong phòng khách Hạ gia, khiến mẹ Hạ chóng mặt muốn hôn mê.
“Lão Hạ! Lão Hạ, ông lại đây.” Mẹ Hạ kêu. Biết lão gia tử quyết tâm muốn dạy dỗ Liên Hoa, ngăn cản cũng vô dụng, không bằng để ba Hạ nghỉ ngơi một chút.
Ba Hạ thở phù phù, ôm cái thắt lưng già còm đi qua, lau mồ hôi một phen: “Uy phong lão gia tử thật không giảm. Ôi, thắt lưng của anh, mau giúp anh xoa một chút, ừm, mạnh hơn tý nữa.” Ba Hạ đỡ thắt lưng nằm trên sofa.
“Thật là, một bó tuổi rồi, có còn trẻ trung gì đâu.” Mẹ Hạ liếc ba Hạ một cái, xoa bóp thắt lưng cho ông, thuận tiện đem chuyện Hạ Chí vừa nói với mình kể cho ba Hạ nghe.
“Cái gì?” Ba Hạ giật mình nhảy dựng lên, nhưng cuối cùng vẫn ôm thắt lưng già nằm xuống: “Này… Sao có thể chứ?”
“Anh đừng động!” Mẹ Hạ quýnh lên, đập một cái mạnh lên eo ba Hạ, ba Hạ đau tới mức tuôn mồ hôi lạnh.
“Thật sự sao?” Ba Hạ bị dọa sợ.
“Đương nhiên là thật.” Mẹ Hạ tức giận nói: “Tiểu Chí cũng sẽ không nói dối.” Năm đó Tiểu Chí còn trực tiếp nói cho bọn họ biết mình thích đàn ông đấy! Một chút cũng không giấu diếm.
“Thế giới này thật là… thật là bất khả tư nghị.” Ba Hạ hai mắt đăm chiêu. Vốn chuyện con trai thích đàn ông đột nhiên dẫn theo một đứa nhỏ trở về, khiến ông rất kinh hỉ, hiện tại lại biết mẹ đứa nhỏ là nam, ba Hạ cảm thấy mình giống như cũng không phải quá khó tiếp nhận như vậy, năng lực chịu đả kích càng ngày càng mạnh rồi. Nếu một ngày nào đó, thằng con khác trong nhà cũng nói thích đàn ông, ba Hạ cảm thấy mình vẫn có thể bình tĩnh. Không hổ là ba Hạ, quả nhiên nhìn được rất xa!
Hạ Chí nhìn ba hắn được mẹ nói rõ ràng mà hiểu ra, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không nghĩ trong nhà bởi vậy mà náo loạn thế này, chỉ cần có Liên Ngọc, cái gì cũng nói được. Hạ Chí nhìn Liên Hoa đang cùng ông nội hắn ‘chơi đùa’ tới cao hứng, yên lặng nâng chung trà lên uống một ngụm, chỉ còn ông nội là cần thu phục.
“Thằng nhóc thốii! Mày đứng lại đó cho tao! Hộc… Hộc…” Hạ lão gia tử thở phì phò, chạy thật mệt.
“Ông nội, con không dám, nếu ông đánh trúng Tiểu Nhọc Nhi thì làm sao bây giờ?” Liên Hoa thoạt nhìn vừa vô tội, vừa khổ não.
“A ha ha…” Liên Ngọc ngây ngô cười.
Hạ lão gia tử tức giận đến run tay, gậy cũng cầm không được.
Mẹ Hạ thấy tình huống đã bớt căng thẳng, vội vàng dìu lão gia tử ngồi xuống, nếu làm hại đến thân thể thì không tốt.
“Ba, ba đừng nóng giận, trước hết nghe bọn nhỏ nói như thế nào đi. Ba xem Tiểu Ngọc Nhi cười đến vui vẻ thế kia, không hề khóc.” Mẹ Hạ ôn tồn nói.
“Hừ!” Hạ lão gia tử giận quá mức, không thèm nhìn tới cái tên chướng mắt kia.
Mẹ Hạ biết Hạ lão gia tử đã bình tĩnh lại, cũng không nói gì nữa.
“Tiểu Chí, em xem con mình này, thật ngoan.” Liên Hoa rốt cục không phải chạy nữa, co mông bế con trai qua cho vợ nhìn, hắn sợ lại kích thích người nhà vợ, nên một tiếng ‘vợ’ cũng không dám kêu ra.
“Ừ.” Hạ Chí nhìn Liên Ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, trên mặt còn có nước bọt, hắn liền nâng tay lau đi.
Liên Ngọc bắt lấy ngón tay Hạ Chí, đôi mắt ướt sũng trông mong nhìn Hạ Chí, Hạ Chí trụ không nổi trước loại ánh mắt đầy khát vọng như vậy, ôm lấy Liên Ngọc. Liên Ngọc liền cười hớn hở.
Ba mẹ Hạ nhìn, trong lòng thật phức tạp. Hạ lão gia tử cũng vụng trộm nhìn qua, “Hừ” một tiếng lại chuyển tầm mắt.
Người một nhà rốt cục cũng có thể đàng hoàng nói chuyện.
“Tiểu Chí, con nói trước đi.” Mẹ Hạ lên tiếng.
Ba mẹ Hạ và Hạ lão gia tử ngồi ở một bên sofa, Hạ Chí và Liên Hoa ngồi đối diện, ở giữa là một bãi tinh hạch, lóe sáng lập lòe trên bàn trà.
“Để anh nói trước!” Liên Hoa giành nói.
“Ba, mẹ, ông nội, con thật tâm thích Tiểu Chí, ngay cả con trai con cũng sinh cho em ấy, mọi người cứ yên tâm gả em ấy cho con, con tuyệt đối sẽ không bắt nạt em ấy, cô phụ em ấy! Ngay cả sính lễ con cũng chuẩn bị tốt, bao nhiêu đó chỉ là một phần thôi.” Liên Hoa chỉ vào tinh hạch trên bàn trà.
Ba Hạ/ Mẹ Hạ/ Hạ lão gia tử/ Hạ Chí: “…” Gả?
Ba Hạ mặt nghẹn đỏ bừng, Hạ Chí đầu đầy hắc tuyến.
Hạ lão gia tử lại muốn bùng nổ, nhưng lần này là ba Hạ bạo phát trước, ba Hạ chờ một chút rồi đứng lên, đập tay cái rầm lên bàn trà, khiến mấy viên tinh hạch bên trên chấn động rơi xuống đất: “Gả con trai nhà tôi cho cậu?” Thanh âm ba Hạ quả thực muốn tạc lủng màng nhĩ Liên Hoa.
Nhìn ba Hạ cơ hồ như sắp cho tên lửa nổ banh xác hắn, Liên Hoa vội vàng sửa miệng: “Không không không, ba, là con gả, con gả cho Tiểu Chí, đây là của hồi môn, của hồi môn!” Liên Hoa vội vàng lấy lòng. Khóc không ra nước mắt, rõ ràng là hắn cưới vợ mới đúng, ba cũng quá kích động.
Hai vai ba Hạ run không ngừng: “Đây là của hồi môn của cậu? Của hồi môn? Vậy con trai Hạ gia này liền không gả ra ngoài?” Ba Hạ giơ chân nói, mẹ Hạ muốn kéo lại cũng không được.
Liên Hoa vui vẻ, ai nha, đây là nhạc phụ* đại nhân đã đồng ý sao? Hắn vội vàng liều mạng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy! Con gả vào, con gả vào! Tất cả mấy cái này đều là của hồi môn của con!” Liên Hoa liều mạng phụ họa.
(*Nhạc phụ: Cha vợ)
“Vậy còn nghe được.” Ba Hạ vừa lòng ngồi xuống.
Mẹ Hạ / Hạ Chí / Hạ lão gia tử: “…” Má, ông xã / ba / con trai, ông/ ba/ mày cứ như vậy đồng ý việc hôn nhân này sao?
Liên Hoa cười giống như thằng ngốc, chậm rì rì dán lên người Hạ Chí: “Thân ái à, ba đã đồng ý hôn sự của chúng ta rồi, chúng ta lập tức đi kết hôn đi!”
Hạ Chí: “…” Yên lặng ôm chặt Liên Ngọc, không thèm nhìn tên ngu xuẩn nào đó.
Ba Hạ sửng sốt: “Lão tử đồng ý hôn sự hai cậu khi nào?” Ba Hạ lại nhảy cẩng lên, chỉ vào mũi Liên Hoa gào.
“Ba, ba vừa mới chính miệng nói đồng ý cho con gả vào mà.” Liên Hoa thoạt nhìn rất vô tội, một bộ muốn nói: Ba vợ, sao ba lại có thể vô lại như vậy!?~
“Cậu… Cậu…” Ba Hạ tức giận đến mức nói không ra lời, ông rõ ràng không phải có ý đó! Sao lại biến thành đồng ý vậy?
“Ba à.” Liên Hoa đứng lên cầm tay ba Hạ: “Ba yên tâm đi! Sau khi con gả vào, nhất định sẽ thật hiếu thuận với mọi người, chăm sóc thật tốt cho Tiểu Chí và Tiểu Ngọc Nhi.” Nói xong còn cười ngượng ngùng với ba Hạ, sau đó đỏ mặt ngồi trở lại bên người Hạ Chí, một bộ như mình thật thẹn thùng, cúi đầu kéo kéo vạt áo Hạ Chí, coi như mình thật sự sắp sửa xuất giá gả cho chồng.
Khóe miệng Hạ Chí run rẩy lợi hại, ba mẹ Hạ và Hạ lão gia tử cũng bị thái độ của Liên Hoa làm cho đứng hình, ngoại trừ da mặt co giật, nói không nên lời thì không còn biểu hiện gì khác.
Liên Hoa yên lặng tự cho mình điểm thưởng, ngẫu nhiên phát huy năng lực diễn xuất của Bạch Liên Hoa, hiệu quả thực ngoài mong đợi.
Tất cả mọi người như thể bị sét đánh choáng váng, hoàn toàn ngốc lăng, khóe miệng Hạ Chí càng run lợi hại hơn, nhìn thoáng qua cái kẻ đang bận rúc vào trong người hắn, nhìn qua còn tưởng người này là một con thỏ bị hoảng sợ mà run rẩy, dứt khoát chôn đầu trên vai hắn. Hạ Chí cảm thấy mình cần phải tu luyện thêm công phu mặt than.
“Khụ khụ.” Hạ Chí thấp giọng ho khan, mọi người mới hồi phục tinh thần lại, Liên Hoa càng chôn mình trong quần áo Hạ Chí không chịu chui ra, hắn đang muốn cười thật to đây này! Bả vai vì thế mà run nhè nhẹ khiến hắn thoạt nhìn càng thêm ‘thẹn thùng’.
Cả nhà… câm nín.
“Muốn gả vào Hạ gia, cậu cho là chỉ nhiêu đó đồ vật là đủ rồi sao?” Hạ lão gia tử cao ngạo mở miệng.
Liên Hoa vội vàng chui ra từ trên người vợ mình, biết trọng điểm đã đến.
Kỳ thật hiện tại Liên Hoa lấy hết tinh hạch ra cũng đủ thành lập một tòa căn cứ cỡ lớn, dù sao một thành phố cũng không có bao nhiêu tang thi cấp năm, nhưng nhiều tinh hạch cấp năm như vậy cũng không chỉ có tinh hạch bình thường. Thú tinh và tinh hạch của thực vật cũng không ít. Phỏng chừng bây giờ không có ai có nhiều như bọn họ đâu! Bao gồm cả chính chủ nhân căn cứ này. Đem số tinh hạch cấp năm này phân cho các dị năng giả cấp bốn, chỉ sợ sẽ nổi lên một trận gió to, bấy nhiêu đây có thể giúp bao nhiêu dị năng giả thăng lên cấp năm chứ?!
Hạ lão gia tử nói lời này kỳ thật cũng rất chột dạ, ông so với ba Hạ càng biết giá trị của tinh hạch như thế nào, thời điểm ba Hạ quét tinh hạch như quét rác, tâm ông đều run rẩy. Lập tức nghĩ đến thằng nhóc này còn muốn gả vào Hạ gia sao? Lấy cớ còn thật đúng lý hợp tình.
“Ông nội, đương nhiên, của hồi môn của con cũng không chỉ có nhiêu đó.” Liên Hoa trông mong nhìn Hạ Chí, những thứ đó hắn đều để Hạ Chí giữ.
Hạ Chí thuận tay nhấc lên, phòng khách nhất thời bị tinh hạch cùng thịt khô của biến dị thú cao cấp bao phủ.
“Vẫn còn, chỗ này chứa không hết.” Hạ Chí mặt không chút thay đổi nói.
Mọi người ngồi giữa một rừng tinh hạch và thịt khô, mặt không đổi sắc nổi.
Hạ lão gia tử ngẩn ngơ, nhưng ngay lập tức liền thanh tỉnh, lắc đầu: “Tiểu Chí trước thu đồ vật vào đi.” Thanh âm lão gia tử nhỏ đi không ít.
Hạ Chí lại vung tay lên, đồ vật biến mất, bao gồm cả đống tinh hạch lấy ra lúc trước.
Hạ lão gia tử trông mong nhìn thằng cháu mình, muốn nói lại thôi. A a a! Rất nhiều tinh hạch đó! Rất nhiều thịt khô đó! Có thể giúp Hạ gia bồi dưỡng ra bao nhiêu dị năng giả cao cấp chứ?! Cháu trai con cứ như vậy thu lại sao? Quả nhiên là cưới được vợ liền quên ông nội sao? Mà vợ còn chưa có cưới đâu!
“Khụ khụ!” Hạ lão gia tử gõ nhẹ gậy xuống sàn.
“Nếu cậu gả vào đây, lễ vật cũng không đủ, tốt xấu cũng phải là người đứng đầu căn cứ, mới không thể đánh mất mặt mũi Hạ gia. Nhất định phải có một căn cứ lớn làm của hồi môn. Vật tư bên trong cũng không thể thiếu!” Hạ lão gia tử cường điệu.
Ba Hạ/ Mẹ Hạ: “…” Lão gia tử, ngài cũng thật biết cách làm người ta khó xử! Người ta chuẩn bị nhiều đồ như vậy, ngài còn muốn một tòa căn cứ? Này không phải là làm khó người ta sao?
Ba Hạ và mẹ Hạ đều có chút không được tự nhiên, yêu cầu của Hạ lão gia tử thực…..
Hạ Chí cũng nhíu mày, đang định mở miệng, Liên Hoa trực tiếp lớn tiếng nói: “Không thành vấn đề! Ông nội, ông yên tâm, trong vòng một tháng con có thể, đến lúc đó hy vọng ông cũng không thể lại làm con khó xử!”
Mặt Hạ lão gia tử lão đỏ lên, ông chỉ muốn gây rắc rối cho hắn. Trong một tháng xây một căn cứ, làm sao có khả năng! Cảnh Thành từ khi xây được đến giờ phải tốn một khoảng thời gian thật lâu, thằng nhóc thối này nói thì mạnh miệng, đến lúc đó để coi nó làm sao?
“Nếu cậu xây không được thì sao?” Hạ lão gia tử lại nói: “Cậu cũng không thể đi đánh cướp căn cứ người ta! Không thể chiếm đồ có sẵn.”
Hạ Chí: “…” Hắn vừa mới tính toán giúp cái tên ngu xuẩn này nghía xem căn cứ nào tốt để xuống tay đấy!
“Yên tâm đi!” Liên Hoa ưỡn ngực cam đoan.
“Ba…” Ba Hạ nhìn không nổi nữa, sao lại có thể làm khó xử người ta như vậy? Con trai thoạt rất thích thằng nhóc này!
“Con đừng quản!” Hạ lão gia tử trừng mắt với ba Hạ.
Ba Hạ cũng không dám nói nữa.
“Ba, còn đây là lễ vật con biếu ba.” Liên Hoa lấy ra một chiếc hòm tinh xảo.
Ba Hạ ngượng ngùng nhận, bây giờ ông rất ngại, không muốn lại khó xử người ta. Mở ra liền thấy: “A, đây là lá trà đi! Ngửi thơm quá, loại mới sao?” Ba Hạ yêu thích hít một hơi, cười rộ lên.
“Ba, nếu ba thích, con trồng trong nhà vài cây, tùy thời có trà mới cho ba uống.” Liên Hoa tranh thủ nói.
“Đứa nhỏ này thực sự hiếu tâm.” Hạ ba cười.
Công lược ba Hạ thành công! Liên Hoa đắc ý.
“Mẹ, còn đây là của mẹ.” Liên Hoa lại lấy ra một cái hộp.
Mẹ Hạ mở ra liền thấy, một chiếc váy dài màu xanh lá, làm thủ công, hình thức rất hợp với tuổi của mẹ Hạ, mẹ Hạ cũng cười rộ lên.
“Mẹ, chiếc váy này là dùng biến dị nhung thảo cấp năm dệt thành, cách nhiệt, không thấm nước, ít nhất có thể chịu được dị năng giả cấp ba toàn lực công kích, còn có thể tự động vệ sinh. Mẹ mặc vào vừa đẹp, vừa an toàn.” Liên Hoa cười tủm tỉm nói.
“Đứa nhỏ này, thật có tâm.”
Mẹ Hạ vuốt ve chiếc váy, yêu thích không buông tay.
Hạ lão gia tử vụng trộm liếc qua, thấy con trai và vợ nó đều có lễ vật, khóe miệng méo xệch, đầu lại ngẩng cao, ông không thèm lễ vật của tên nhóc thối đó đâu!
Liên Hoa nhìn, chớp chớp mắt, vợ hắn nói, lão gia tử kỳ thật dễ dụ lắm, người già cũng như con nít, dỗ dành một chút là hết giận ngay.
“Ông nội.” Liên Hoa ngọt ngào gọi một tiếng.
“Hừ!” Hạ lão gia tử không để ý tới Liên Hoa.
“Haizzz, ông nội không nhìn con, đáng tiếc con chuẩn bị bánh ngọt lâu như vậy! Thật vất mới tìm được hang ổ của ong mật biến dị, lấy mật ong, làm thành bánh. Ong mật biến dị thật hung hãn, mật ong lại ăn thật ngon, vừa thơm vừa ngọt, hàm lượng đường lại không quá cao. Nếu bánh mật ong ông nội không thích. Ba mẹ, hay là ba mẹ ăn đi, cũng không thể lãng phí tâm huyết một phen của con.” Liên Hoa vờ vịt thở dài thở ngắn.
Mở hộp gỗ trong tay ra, một cỗ hương vị thơm ngọt liền lan tỏa, cái mùi kia chui vào lỗ mũi ông lão, Hạ lão gia tử nước miếng cũng sắp chảy xuống rồi.
Liên Hoa thấy Hạ lão gia tử muốn ăn lắm nhưng vẫn cố chịu đựng có điểm buồn cười: “Haiz, ba, mẹ, hai người đừng khách khí, nếm thử tay nghề của con xem.”
“Được được.” Ba mẹ Hạ cười hì hì nói.
“Ai nói tôi không cần?!” Hạ lão gia tử vừa thấy liền nhảy dựng, nhằm về phía bọn họ, một phen giật luôn hộp bánh ngọt, cầm hộp đi thẳng lên lầu, xem như cam chịu thân phận Liên Hoa.
Liên Hoa cười đắc ý, ông nội khó tính nhất cũng đã thu phục.
“Ông nội, nhớ đừng ăn một lần quá nhiều nha!” Liên Hoa gọi với theo cầu thang.
“Biết rồi, không cần cậu dong dài!” Hạ lão gia tử cao giọng mười phần trả lời.
(Zombie: Ông nội anh Chí tạc mao, biệt nữu thấy sợ luôn XD ~)
“Đứa nhỏ này, lại đây cùng mẹ trò chuyện.” Mẹ Hạ kéo lấy Liên Hoa.
Hốc mắt Liên Hoa nóng lên, hắn rốt cục được xem là người nhà rồi sao?
“Mẹ.”
“Thực ngoan.” Mẹ Hạ kéo tay Liên Hoa, đối với đứa con đột nhiên xuất hiện gọi một tiếng ‘mẹ’, mẹ Hạ vẫn chưa thích ứng lắm, nhưng ít nhất cũng thấy thằng nhỏ này so với cái tên gì đó ở Bạch gia còn tốt hơn một trăm lần. Mẹ Hạ nhìn ra được, hai đứa này đều là toàn tâm toàn ý yêu mến nhau, bà còn có thể nói cái gì đây? Huống hồ đứa nhỏ này thoạt nhìn không tồi.
Mẹ Hạ lôi kéo Liên Hoa tán gẫu, ba Hạ và Hạ Chí ngồi một bên nhìn.
Ba Hạ: Bà xã, em nỡ quăng chồng em qua một bên sao?
Hạ Chí: Ngu xuẩn, còn không mau bế con trai!
Liên Ngọc: “Y nha y nha…”
Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Ba yên tâm đi! Sau khi con gả vào, nhất định sẽ thật hiếu thuận với mọi người, chăm sóc thật tốt cho Tiểu Chí và Tiểu Ngọc Nhi.”
“Ba, mẹ, ông nội, tụi con đã trở lại.” Hạ Chí ở phía sau cũng vừa vào cửa, mặt không chút thay đổi chào hỏi.
Hạ Chí nói làm bừng tỉnh mọi người đang dại ra.
Ba Hạ nhìn tinh hạch cấp năm đổ đầy đất mà hít một ngụm khí lạnh. Ông tuy rằng là người thường, nhưng vẫn có kiến thức, ông biết rõ tinh hạch cấp năm khó kiếm bao nhiêu, nhất thời có chút đau đầu.
“Tiểu Chí, cái này…” Mẹ Hạ chỉ vào Liên Hoa đang ôm cháu ngoại mình dỗ dành, lại nhìn Hạ Chí, mong chờ được con trai giải thích.
“Mẹ, không phải mọi người lần trước bảo con đem mẹ đứa nhỏ về sao? Con không phải nghe lời mọi người nói mang hắn trở lại đó thôi.” Hạ Chí bình tĩnh nói, cũng không quản chuyện này có dọa mọi người choáng váng hay không, chỉ lo nhặt từng viên từng viên tinh hạch trên đất lên, đặt trên bàn trà.
Mẹ Hạ cảm thấy thật đau đầu, lại bị tinh hạch chói nhức mắt, theo phản xạ đưa tay che mắt.
“Mày!” Nhưng thật ra Hạ lão gia tử vừa thấy liền bạo phát: “Mày là đứa nào? Mau buông chắt trai tao xuống! Ai là ông nội mày hả?” Hạ lão gia tử tức giận tới mức râu cũng vểnh lên, nếu không phải Liên Hoa còn đang ôm chắt trai ông làm ‘con tin’, ông đã sớm cầm gậy trong tay nhào qua đập Liên Hoa rồi.
“He he, ông nội, ông bình tĩnh một chút.” Liên Hoa cười hì hì: “Ông nội, con lần đầu ra mắt mọi người, còn chuẩn bị rất nhiều sính lễ… A, không đúng, là đồ cưới đến đây.” Liên Hoa nhìn Hạ lão gia tử khi nghe thấy hai chữ ‘sính lễ’, sắc mặt đều thay đổi, vội vàng sửa miệng.
“Hừ, tao khinh, ai muốn đồ của mày, mang đồ của mình cút đi cho tao!” Hạ lão gia tử cũng không quản nhiều như vậy, giơ gậy định đập lên đùi Liên Hoa, Liên Hoa hoảng sợ, không nghĩ tới phản ứng của lão gia tử lại lớn như vậy, vừa ôm chặt thằng con vừa né tránh. Hạ lão gia tử đuổi theo không bỏ, tuổi đã một bó mà còn xách gậy sinh uy, Liên Hoa không dám phản kháng, đành phải chật vật né qua trốn lại.
Ba Hạ nhìn tình huống không đúng, vội vàng ngăn cản lão gia tử, Hạ lão gia tử tức điên rồi, ông biết cháu mình thích nam nhân. Thật vất vả mới tách ra khỏi Bạch gia, còn sinh chắt trai cho ông, thế nào bây giờ lại chạy đến một tên đàn ông khác, này không phải muốn tức chết ông sao? Ba Hạ nào dám dùng lực ngăn cản, chỉ có thể ở bên cạnh khuyên nhủ.
“Ách.” Liên Hoa né tránh một cái gậy quét qua: “Ông nội bình tĩnh một chút! Tai nạn chết người đó!”
“Mày cút đi, ông chưa từng có một thằng cháu là mày!”
“Ba! Ba! Cẩn thận một chút, đừng làm chắt trai ba bị thương, ba trước hết nghe Tiểu Chí nói cái đã, nha!”
“Trước tiên cứ để tao đập chết thằng thối đó rồi nói sau.” Hạ lão gia tử đẩy ba Hạ ra.
“Ông nội à, chắt trai ông còn nằm trên tay con đấy!”
“Mày buông thằng nhỏ ra cho tao!”
“Ba! Cẩn thận đứa nhỏ…”
“… Ba, ba mau ngăn ông nội lại…”
“Ai là ông nội mày? Ai là ba mày hả?…” Hạ lão gia tử rống giận, Hạ gia nhất thời gà bay chó sủa.
Nghiêm Hân đừng chờ ngoài cửa lớn Hạ gia nơm nớp lo sợ, cả người run run ôm sát cánh tay Khưu Vũ: “Anh Vũ, may là chúng ta không đi vào, người nhà lão đại thật nguy hiểm.” Nghiêm Hân đối với kiên quyết yêu cầu đừng ở bên ngoài của mình âm thầm cho điểm thưởng.
Khưu Vũ: “Ừm…”
Hạ Nhất, Hạ Nhị đứng thủ ngay cửa nhìn không chớp mắt, cậu chủ vừa về là cả nhà lập tức náo nhiệt, thật tốt!
Hạ Chí và mẹ Hạ rất bình tĩnh nhìn mấy người nọ làm ầm ĩ. Mẹ Hạ chỉ bối rối một chút, rất nhanh liền bình tĩnh lại, sóng to gió lớn đều đã đến, một cơn sóng nhỏ như vậy cũng không đánh cho bà nằm sấp được.
“Con trai à.” Mẹ Hạ rối rắm: “Chẳng lẽ người kia không phải nam, kỳ thật chỉ là lớn lên giống nam?” Mẹ Hạ tràn ngập chờ mong nhìn Hạ Chí.
“Mẹ, hắn chính là nam.” Hạ Chí bình tĩnh nói.
Hạ Chí nói làm cho mẹ Hạ vừa nhìn liền nhụt chí: “Nhưng mà, mẹ Tiểu Ngọc Nhi làm sao bây giờ? Cũng đã sinh con cho con, chẳng lẽ con cứ như vậy vứt bỏ người ta?” Mẹ Hạ rất không thích loại hành vi này.
Hạ Chí bình tĩnh lấy nước trà từ trong không gian ra, đã sớm pha tốt, hạ nhiệt, rót cho mẹ hắn một ly.
“Mẹ, Tiểu Ngọc Nhi là do hắn sinh.”
Mẹ Hạ: “…”
Mẹ Hạ đứng hình, đột nhiên cảm thấy mình không biết phải nói gì nữa.
“Con à, mẹ biết con thích nam, nhưng mà, con lấy cái cớ này thì cũng thật là…” Rất khoa trương! Rất không đáng tin! Mẹ Hạ âm thầm nói trong lòng, sợ làm con trai tổn thương.
“Mẹ.” Hạ Chí đem chén trà đen nhét vào tay mẹ mình: “Mẹ, là thật, con không có lừa mọi người, Tiểu Ngọc Nhi thực sự là con của hai tụi con.”
Mẹ Hạ: “…” Cẩn thận uống một ngụm nước trà.
“Con để mẹ suy nghĩ một chút.” Mẹ Hạ vuốt ngực, đầu năm nay, ngay cả tang thi cũng xuất hiện, đại khái mà nói, đàn ông sinh con, chắc cũng không phải chuyện gì quá hiếm lạ đi? Tam quan mẹ Hạ đã được đổi mới.
Liên Ngọc vốn tiếp cận một luồng hơi thở, còn muốn làm bộ làm tịch, lại khóc một hồi, không nghĩ tới hơi thở né tránh trốn đi, lúc ẩn lúc hiện, cảm thấy chơi thật vui, liền cười khanh khách, chọc Hạ lão gia tử tức giận muốn chết, cái vật nhỏ này dám ăn cây táo rào cây sung, chờ ông cướp về, đánh mông cho biết mặt.
Liên Hoa thấy Liên Ngọc cười, cũng thở phào nhẹ nhõm, Hạ lão gia tử đuổi bắt với hắn cũng được, dù sao cũng không đánh.
Vì thế, Hạ lão gia tử thở hồng hộc đuổi người, ba Hạ thở hồng hộc khuyên bảo, Liên Hoa ôm Liên Ngọc chơi vô cùng cao hứng: “Bắt ta đi, mau tới bắt ta đi!”, tiếng cười phát ra thanh thúy.
Vài người chơi đuổi bắt, chạy tới chạy lui trong phòng khách Hạ gia, khiến mẹ Hạ chóng mặt muốn hôn mê.
“Lão Hạ! Lão Hạ, ông lại đây.” Mẹ Hạ kêu. Biết lão gia tử quyết tâm muốn dạy dỗ Liên Hoa, ngăn cản cũng vô dụng, không bằng để ba Hạ nghỉ ngơi một chút.
Ba Hạ thở phù phù, ôm cái thắt lưng già còm đi qua, lau mồ hôi một phen: “Uy phong lão gia tử thật không giảm. Ôi, thắt lưng của anh, mau giúp anh xoa một chút, ừm, mạnh hơn tý nữa.” Ba Hạ đỡ thắt lưng nằm trên sofa.
“Thật là, một bó tuổi rồi, có còn trẻ trung gì đâu.” Mẹ Hạ liếc ba Hạ một cái, xoa bóp thắt lưng cho ông, thuận tiện đem chuyện Hạ Chí vừa nói với mình kể cho ba Hạ nghe.
“Cái gì?” Ba Hạ giật mình nhảy dựng lên, nhưng cuối cùng vẫn ôm thắt lưng già nằm xuống: “Này… Sao có thể chứ?”
“Anh đừng động!” Mẹ Hạ quýnh lên, đập một cái mạnh lên eo ba Hạ, ba Hạ đau tới mức tuôn mồ hôi lạnh.
“Thật sự sao?” Ba Hạ bị dọa sợ.
“Đương nhiên là thật.” Mẹ Hạ tức giận nói: “Tiểu Chí cũng sẽ không nói dối.” Năm đó Tiểu Chí còn trực tiếp nói cho bọn họ biết mình thích đàn ông đấy! Một chút cũng không giấu diếm.
“Thế giới này thật là… thật là bất khả tư nghị.” Ba Hạ hai mắt đăm chiêu. Vốn chuyện con trai thích đàn ông đột nhiên dẫn theo một đứa nhỏ trở về, khiến ông rất kinh hỉ, hiện tại lại biết mẹ đứa nhỏ là nam, ba Hạ cảm thấy mình giống như cũng không phải quá khó tiếp nhận như vậy, năng lực chịu đả kích càng ngày càng mạnh rồi. Nếu một ngày nào đó, thằng con khác trong nhà cũng nói thích đàn ông, ba Hạ cảm thấy mình vẫn có thể bình tĩnh. Không hổ là ba Hạ, quả nhiên nhìn được rất xa!
Hạ Chí nhìn ba hắn được mẹ nói rõ ràng mà hiểu ra, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không nghĩ trong nhà bởi vậy mà náo loạn thế này, chỉ cần có Liên Ngọc, cái gì cũng nói được. Hạ Chí nhìn Liên Hoa đang cùng ông nội hắn ‘chơi đùa’ tới cao hứng, yên lặng nâng chung trà lên uống một ngụm, chỉ còn ông nội là cần thu phục.
“Thằng nhóc thốii! Mày đứng lại đó cho tao! Hộc… Hộc…” Hạ lão gia tử thở phì phò, chạy thật mệt.
“Ông nội, con không dám, nếu ông đánh trúng Tiểu Nhọc Nhi thì làm sao bây giờ?” Liên Hoa thoạt nhìn vừa vô tội, vừa khổ não.
“A ha ha…” Liên Ngọc ngây ngô cười.
Hạ lão gia tử tức giận đến run tay, gậy cũng cầm không được.
Mẹ Hạ thấy tình huống đã bớt căng thẳng, vội vàng dìu lão gia tử ngồi xuống, nếu làm hại đến thân thể thì không tốt.
“Ba, ba đừng nóng giận, trước hết nghe bọn nhỏ nói như thế nào đi. Ba xem Tiểu Ngọc Nhi cười đến vui vẻ thế kia, không hề khóc.” Mẹ Hạ ôn tồn nói.
“Hừ!” Hạ lão gia tử giận quá mức, không thèm nhìn tới cái tên chướng mắt kia.
Mẹ Hạ biết Hạ lão gia tử đã bình tĩnh lại, cũng không nói gì nữa.
“Tiểu Chí, em xem con mình này, thật ngoan.” Liên Hoa rốt cục không phải chạy nữa, co mông bế con trai qua cho vợ nhìn, hắn sợ lại kích thích người nhà vợ, nên một tiếng ‘vợ’ cũng không dám kêu ra.
“Ừ.” Hạ Chí nhìn Liên Ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng, trên mặt còn có nước bọt, hắn liền nâng tay lau đi.
Liên Ngọc bắt lấy ngón tay Hạ Chí, đôi mắt ướt sũng trông mong nhìn Hạ Chí, Hạ Chí trụ không nổi trước loại ánh mắt đầy khát vọng như vậy, ôm lấy Liên Ngọc. Liên Ngọc liền cười hớn hở.
Ba mẹ Hạ nhìn, trong lòng thật phức tạp. Hạ lão gia tử cũng vụng trộm nhìn qua, “Hừ” một tiếng lại chuyển tầm mắt.
Người một nhà rốt cục cũng có thể đàng hoàng nói chuyện.
“Tiểu Chí, con nói trước đi.” Mẹ Hạ lên tiếng.
Ba mẹ Hạ và Hạ lão gia tử ngồi ở một bên sofa, Hạ Chí và Liên Hoa ngồi đối diện, ở giữa là một bãi tinh hạch, lóe sáng lập lòe trên bàn trà.
“Để anh nói trước!” Liên Hoa giành nói.
“Ba, mẹ, ông nội, con thật tâm thích Tiểu Chí, ngay cả con trai con cũng sinh cho em ấy, mọi người cứ yên tâm gả em ấy cho con, con tuyệt đối sẽ không bắt nạt em ấy, cô phụ em ấy! Ngay cả sính lễ con cũng chuẩn bị tốt, bao nhiêu đó chỉ là một phần thôi.” Liên Hoa chỉ vào tinh hạch trên bàn trà.
Ba Hạ/ Mẹ Hạ/ Hạ lão gia tử/ Hạ Chí: “…” Gả?
Ba Hạ mặt nghẹn đỏ bừng, Hạ Chí đầu đầy hắc tuyến.
Hạ lão gia tử lại muốn bùng nổ, nhưng lần này là ba Hạ bạo phát trước, ba Hạ chờ một chút rồi đứng lên, đập tay cái rầm lên bàn trà, khiến mấy viên tinh hạch bên trên chấn động rơi xuống đất: “Gả con trai nhà tôi cho cậu?” Thanh âm ba Hạ quả thực muốn tạc lủng màng nhĩ Liên Hoa.
Nhìn ba Hạ cơ hồ như sắp cho tên lửa nổ banh xác hắn, Liên Hoa vội vàng sửa miệng: “Không không không, ba, là con gả, con gả cho Tiểu Chí, đây là của hồi môn, của hồi môn!” Liên Hoa vội vàng lấy lòng. Khóc không ra nước mắt, rõ ràng là hắn cưới vợ mới đúng, ba cũng quá kích động.
Hai vai ba Hạ run không ngừng: “Đây là của hồi môn của cậu? Của hồi môn? Vậy con trai Hạ gia này liền không gả ra ngoài?” Ba Hạ giơ chân nói, mẹ Hạ muốn kéo lại cũng không được.
Liên Hoa vui vẻ, ai nha, đây là nhạc phụ* đại nhân đã đồng ý sao? Hắn vội vàng liều mạng gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy! Con gả vào, con gả vào! Tất cả mấy cái này đều là của hồi môn của con!” Liên Hoa liều mạng phụ họa.
(*Nhạc phụ: Cha vợ)
“Vậy còn nghe được.” Ba Hạ vừa lòng ngồi xuống.
Mẹ Hạ / Hạ Chí / Hạ lão gia tử: “…” Má, ông xã / ba / con trai, ông/ ba/ mày cứ như vậy đồng ý việc hôn nhân này sao?
Liên Hoa cười giống như thằng ngốc, chậm rì rì dán lên người Hạ Chí: “Thân ái à, ba đã đồng ý hôn sự của chúng ta rồi, chúng ta lập tức đi kết hôn đi!”
Hạ Chí: “…” Yên lặng ôm chặt Liên Ngọc, không thèm nhìn tên ngu xuẩn nào đó.
Ba Hạ sửng sốt: “Lão tử đồng ý hôn sự hai cậu khi nào?” Ba Hạ lại nhảy cẩng lên, chỉ vào mũi Liên Hoa gào.
“Ba, ba vừa mới chính miệng nói đồng ý cho con gả vào mà.” Liên Hoa thoạt nhìn rất vô tội, một bộ muốn nói: Ba vợ, sao ba lại có thể vô lại như vậy!?~
“Cậu… Cậu…” Ba Hạ tức giận đến mức nói không ra lời, ông rõ ràng không phải có ý đó! Sao lại biến thành đồng ý vậy?
“Ba à.” Liên Hoa đứng lên cầm tay ba Hạ: “Ba yên tâm đi! Sau khi con gả vào, nhất định sẽ thật hiếu thuận với mọi người, chăm sóc thật tốt cho Tiểu Chí và Tiểu Ngọc Nhi.” Nói xong còn cười ngượng ngùng với ba Hạ, sau đó đỏ mặt ngồi trở lại bên người Hạ Chí, một bộ như mình thật thẹn thùng, cúi đầu kéo kéo vạt áo Hạ Chí, coi như mình thật sự sắp sửa xuất giá gả cho chồng.
Khóe miệng Hạ Chí run rẩy lợi hại, ba mẹ Hạ và Hạ lão gia tử cũng bị thái độ của Liên Hoa làm cho đứng hình, ngoại trừ da mặt co giật, nói không nên lời thì không còn biểu hiện gì khác.
Liên Hoa yên lặng tự cho mình điểm thưởng, ngẫu nhiên phát huy năng lực diễn xuất của Bạch Liên Hoa, hiệu quả thực ngoài mong đợi.
Tất cả mọi người như thể bị sét đánh choáng váng, hoàn toàn ngốc lăng, khóe miệng Hạ Chí càng run lợi hại hơn, nhìn thoáng qua cái kẻ đang bận rúc vào trong người hắn, nhìn qua còn tưởng người này là một con thỏ bị hoảng sợ mà run rẩy, dứt khoát chôn đầu trên vai hắn. Hạ Chí cảm thấy mình cần phải tu luyện thêm công phu mặt than.
“Khụ khụ.” Hạ Chí thấp giọng ho khan, mọi người mới hồi phục tinh thần lại, Liên Hoa càng chôn mình trong quần áo Hạ Chí không chịu chui ra, hắn đang muốn cười thật to đây này! Bả vai vì thế mà run nhè nhẹ khiến hắn thoạt nhìn càng thêm ‘thẹn thùng’.
Cả nhà… câm nín.
“Muốn gả vào Hạ gia, cậu cho là chỉ nhiêu đó đồ vật là đủ rồi sao?” Hạ lão gia tử cao ngạo mở miệng.
Liên Hoa vội vàng chui ra từ trên người vợ mình, biết trọng điểm đã đến.
Kỳ thật hiện tại Liên Hoa lấy hết tinh hạch ra cũng đủ thành lập một tòa căn cứ cỡ lớn, dù sao một thành phố cũng không có bao nhiêu tang thi cấp năm, nhưng nhiều tinh hạch cấp năm như vậy cũng không chỉ có tinh hạch bình thường. Thú tinh và tinh hạch của thực vật cũng không ít. Phỏng chừng bây giờ không có ai có nhiều như bọn họ đâu! Bao gồm cả chính chủ nhân căn cứ này. Đem số tinh hạch cấp năm này phân cho các dị năng giả cấp bốn, chỉ sợ sẽ nổi lên một trận gió to, bấy nhiêu đây có thể giúp bao nhiêu dị năng giả thăng lên cấp năm chứ?!
Hạ lão gia tử nói lời này kỳ thật cũng rất chột dạ, ông so với ba Hạ càng biết giá trị của tinh hạch như thế nào, thời điểm ba Hạ quét tinh hạch như quét rác, tâm ông đều run rẩy. Lập tức nghĩ đến thằng nhóc này còn muốn gả vào Hạ gia sao? Lấy cớ còn thật đúng lý hợp tình.
“Ông nội, đương nhiên, của hồi môn của con cũng không chỉ có nhiêu đó.” Liên Hoa trông mong nhìn Hạ Chí, những thứ đó hắn đều để Hạ Chí giữ.
Hạ Chí thuận tay nhấc lên, phòng khách nhất thời bị tinh hạch cùng thịt khô của biến dị thú cao cấp bao phủ.
“Vẫn còn, chỗ này chứa không hết.” Hạ Chí mặt không chút thay đổi nói.
Mọi người ngồi giữa một rừng tinh hạch và thịt khô, mặt không đổi sắc nổi.
Hạ lão gia tử ngẩn ngơ, nhưng ngay lập tức liền thanh tỉnh, lắc đầu: “Tiểu Chí trước thu đồ vật vào đi.” Thanh âm lão gia tử nhỏ đi không ít.
Hạ Chí lại vung tay lên, đồ vật biến mất, bao gồm cả đống tinh hạch lấy ra lúc trước.
Hạ lão gia tử trông mong nhìn thằng cháu mình, muốn nói lại thôi. A a a! Rất nhiều tinh hạch đó! Rất nhiều thịt khô đó! Có thể giúp Hạ gia bồi dưỡng ra bao nhiêu dị năng giả cao cấp chứ?! Cháu trai con cứ như vậy thu lại sao? Quả nhiên là cưới được vợ liền quên ông nội sao? Mà vợ còn chưa có cưới đâu!
“Khụ khụ!” Hạ lão gia tử gõ nhẹ gậy xuống sàn.
“Nếu cậu gả vào đây, lễ vật cũng không đủ, tốt xấu cũng phải là người đứng đầu căn cứ, mới không thể đánh mất mặt mũi Hạ gia. Nhất định phải có một căn cứ lớn làm của hồi môn. Vật tư bên trong cũng không thể thiếu!” Hạ lão gia tử cường điệu.
Ba Hạ/ Mẹ Hạ: “…” Lão gia tử, ngài cũng thật biết cách làm người ta khó xử! Người ta chuẩn bị nhiều đồ như vậy, ngài còn muốn một tòa căn cứ? Này không phải là làm khó người ta sao?
Ba Hạ và mẹ Hạ đều có chút không được tự nhiên, yêu cầu của Hạ lão gia tử thực…..
Hạ Chí cũng nhíu mày, đang định mở miệng, Liên Hoa trực tiếp lớn tiếng nói: “Không thành vấn đề! Ông nội, ông yên tâm, trong vòng một tháng con có thể, đến lúc đó hy vọng ông cũng không thể lại làm con khó xử!”
Mặt Hạ lão gia tử lão đỏ lên, ông chỉ muốn gây rắc rối cho hắn. Trong một tháng xây một căn cứ, làm sao có khả năng! Cảnh Thành từ khi xây được đến giờ phải tốn một khoảng thời gian thật lâu, thằng nhóc thối này nói thì mạnh miệng, đến lúc đó để coi nó làm sao?
“Nếu cậu xây không được thì sao?” Hạ lão gia tử lại nói: “Cậu cũng không thể đi đánh cướp căn cứ người ta! Không thể chiếm đồ có sẵn.”
Hạ Chí: “…” Hắn vừa mới tính toán giúp cái tên ngu xuẩn này nghía xem căn cứ nào tốt để xuống tay đấy!
“Yên tâm đi!” Liên Hoa ưỡn ngực cam đoan.
“Ba…” Ba Hạ nhìn không nổi nữa, sao lại có thể làm khó xử người ta như vậy? Con trai thoạt rất thích thằng nhóc này!
“Con đừng quản!” Hạ lão gia tử trừng mắt với ba Hạ.
Ba Hạ cũng không dám nói nữa.
“Ba, còn đây là lễ vật con biếu ba.” Liên Hoa lấy ra một chiếc hòm tinh xảo.
Ba Hạ ngượng ngùng nhận, bây giờ ông rất ngại, không muốn lại khó xử người ta. Mở ra liền thấy: “A, đây là lá trà đi! Ngửi thơm quá, loại mới sao?” Ba Hạ yêu thích hít một hơi, cười rộ lên.
“Ba, nếu ba thích, con trồng trong nhà vài cây, tùy thời có trà mới cho ba uống.” Liên Hoa tranh thủ nói.
“Đứa nhỏ này thực sự hiếu tâm.” Hạ ba cười.
Công lược ba Hạ thành công! Liên Hoa đắc ý.
“Mẹ, còn đây là của mẹ.” Liên Hoa lại lấy ra một cái hộp.
Mẹ Hạ mở ra liền thấy, một chiếc váy dài màu xanh lá, làm thủ công, hình thức rất hợp với tuổi của mẹ Hạ, mẹ Hạ cũng cười rộ lên.
“Mẹ, chiếc váy này là dùng biến dị nhung thảo cấp năm dệt thành, cách nhiệt, không thấm nước, ít nhất có thể chịu được dị năng giả cấp ba toàn lực công kích, còn có thể tự động vệ sinh. Mẹ mặc vào vừa đẹp, vừa an toàn.” Liên Hoa cười tủm tỉm nói.
“Đứa nhỏ này, thật có tâm.”
Mẹ Hạ vuốt ve chiếc váy, yêu thích không buông tay.
Hạ lão gia tử vụng trộm liếc qua, thấy con trai và vợ nó đều có lễ vật, khóe miệng méo xệch, đầu lại ngẩng cao, ông không thèm lễ vật của tên nhóc thối đó đâu!
Liên Hoa nhìn, chớp chớp mắt, vợ hắn nói, lão gia tử kỳ thật dễ dụ lắm, người già cũng như con nít, dỗ dành một chút là hết giận ngay.
“Ông nội.” Liên Hoa ngọt ngào gọi một tiếng.
“Hừ!” Hạ lão gia tử không để ý tới Liên Hoa.
“Haizzz, ông nội không nhìn con, đáng tiếc con chuẩn bị bánh ngọt lâu như vậy! Thật vất mới tìm được hang ổ của ong mật biến dị, lấy mật ong, làm thành bánh. Ong mật biến dị thật hung hãn, mật ong lại ăn thật ngon, vừa thơm vừa ngọt, hàm lượng đường lại không quá cao. Nếu bánh mật ong ông nội không thích. Ba mẹ, hay là ba mẹ ăn đi, cũng không thể lãng phí tâm huyết một phen của con.” Liên Hoa vờ vịt thở dài thở ngắn.
Mở hộp gỗ trong tay ra, một cỗ hương vị thơm ngọt liền lan tỏa, cái mùi kia chui vào lỗ mũi ông lão, Hạ lão gia tử nước miếng cũng sắp chảy xuống rồi.
Liên Hoa thấy Hạ lão gia tử muốn ăn lắm nhưng vẫn cố chịu đựng có điểm buồn cười: “Haiz, ba, mẹ, hai người đừng khách khí, nếm thử tay nghề của con xem.”
“Được được.” Ba mẹ Hạ cười hì hì nói.
“Ai nói tôi không cần?!” Hạ lão gia tử vừa thấy liền nhảy dựng, nhằm về phía bọn họ, một phen giật luôn hộp bánh ngọt, cầm hộp đi thẳng lên lầu, xem như cam chịu thân phận Liên Hoa.
Liên Hoa cười đắc ý, ông nội khó tính nhất cũng đã thu phục.
“Ông nội, nhớ đừng ăn một lần quá nhiều nha!” Liên Hoa gọi với theo cầu thang.
“Biết rồi, không cần cậu dong dài!” Hạ lão gia tử cao giọng mười phần trả lời.
(Zombie: Ông nội anh Chí tạc mao, biệt nữu thấy sợ luôn XD ~)
“Đứa nhỏ này, lại đây cùng mẹ trò chuyện.” Mẹ Hạ kéo lấy Liên Hoa.
Hốc mắt Liên Hoa nóng lên, hắn rốt cục được xem là người nhà rồi sao?
“Mẹ.”
“Thực ngoan.” Mẹ Hạ kéo tay Liên Hoa, đối với đứa con đột nhiên xuất hiện gọi một tiếng ‘mẹ’, mẹ Hạ vẫn chưa thích ứng lắm, nhưng ít nhất cũng thấy thằng nhỏ này so với cái tên gì đó ở Bạch gia còn tốt hơn một trăm lần. Mẹ Hạ nhìn ra được, hai đứa này đều là toàn tâm toàn ý yêu mến nhau, bà còn có thể nói cái gì đây? Huống hồ đứa nhỏ này thoạt nhìn không tồi.
Mẹ Hạ lôi kéo Liên Hoa tán gẫu, ba Hạ và Hạ Chí ngồi một bên nhìn.
Ba Hạ: Bà xã, em nỡ quăng chồng em qua một bên sao?
Hạ Chí: Ngu xuẩn, còn không mau bế con trai!
Liên Ngọc: “Y nha y nha…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook