Bách Biến Tiểu Hồ Tiên
-
Chương 15
Jaejoong ngồi bật dậy, nhớ lại cú điện thoại tối qua, liền hận mình không buồn chết trong chăn luôn đi, trời ơi, tối qua biến thân còn gọi điện thoại cho Yunho, hắn nhất định sẽ bị hù chết.
“A a a, điên rồi, làm sao bây giờ? Yunho nếu chán ghét mình thì phải làm sao bây giờ???” ảo não đem bản thân chôn ở trong chăn không chịu chui ra.
“Anh hai, khụ khụ, có người tìm anh này, không đúng, là có người tới đón anh đi làm.” Junsu đứng dưới lầu rống to lên, không khó nghe ra được trong tiếng hét có thêm chút cười trộm gian xảo.
“A a a, hôm nay anh không gặp ai hết, ai cũng không muốn gặp.” Chản nản cuộn mình trong chăn trốn tránh sự thật ╮[╯▽╰]╭
“Anh hai, anh xác định chứ? Có gì thì cũng đừng trách em không nói cho anh nha.” Junsu ăn điểm tâm Yoochun đưa tới, một bộ chả liên quan mình.
“Không gặp không gặp.”
Khoảng 1p đồng hồ trôi qua, Jaejoong vẫn đang hối hận đâm đầu vào gối chết trên giường, sao lại ngu ngốc thế chứ, vừa được toại nguyện lại quên mất chính mình là ai.
“A a a… đã nói là anh không muốn gặp ai mà.” Chăn bị người nhẹ nhàng kéo ra, Jaejoong giật lại cái chăn đem bọc chặt lại chính mình như cái kén.
“Jaejoong chẳng lẽ không muốn gặp anh sao?” Một thanh âm trầm thấp từ tính làm bừng tỉnh người nào đó đang tự kiểm điểm bản thân.
“Ra đây đi, kẻo ngộp thở.” Thanh âm ôn nhu tràn ngập mọi tế bào của Jaejoong, chậm rãi đem chính mình chui ra khỏi bọc chăn, nhìn nam nhân trước mặt một thân âu phục màu đen, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười ôn nhu, Jaejoong choáng váng, không ai nói cho Yunho biết anh cười rộ lên như vậy….rất mê người a.
“Jaejoong không muốn gặp anh sao? Anh rất đau lòng.” Ra vẻ ủy khuất cúi đầu, Yunho như vậy, cam đoan trên đời này không có người thứ hai được nhìn thấy, kể cả ông bà Jung.
“Không phải không phải.” Nhìn bộ dạng Yunho ủy khuất, Jaejoong hoảng hốt, vội vàng đứng dậy giải thích, nhưng Jaejoong đang mặc áo ngủ lại bị Jung phúc hắc vươn tay một cái đem người ôm chặt trong lòng.
“Vậy là rất muốn gặp anh?” Jaejoong hoàn toàn cứng đơ, đỉnh đầu truyền tới thanh âm tràn ngập ma lực.
“Ừm, nhưng mà….” Đổi lại thanh âm Jaejoong tràn ngập ủy khuất làm Yunho lo lắng, bảo bối của mình làm sao vậy?
“Sao rồi? Jaejoong, nói anh nghe nào.” Đem gương mặt tinh xảo đối diện chính mình, lúc này mới phát hiện ánh mắt Jaejoong hồng hồng vừa mới khóc.
“Đừng khóc, Jaejoong ngoan, nói cho anh biết có chuyện gì?”
“Hic hic… Yunho có chán ghét em không?” Jaejoong ủy khuất chun mũi, không dám nhìn thẳng Yunho.
“Sao anh lại chán ghét Jaejoong được chứ?” Jaejoong thình lình bật khóc làm Yunho có chút bối rối không biết phải làm gì.
“Điện thoại hôm qua… em nói chuyện có phải rất kỳ quái không?”
“Không có.” Hai chữ kiên định nói ra đẩy lùi mọi bất an trong lòng Jaejoong, cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm gương mặt suất khí bá đạo của Yunho. “Jaejoong hôm qua rất đáng yêu, anh thích còn không hết ấy.” đem Jaejoong ôm chặt trong ngực, ngồi ở trên giường, hưởng thụ thế giới của hai người trong nắng sớm dịu nhẹ.
“Thật sao?” Không thể tin được nhìn nam nhân đang ôm mình.
“Đương nhiên rồi, rất đáng yêu.” Lời nói từ tận đáy lòng phát ra.
“Em… đôi khi trở nên rất kỳ quái, tự như ngày hôm qua đó, Yunho có chán ghét em không?!”
“Jaejoong, nhìn anh này.” Đem khuôn mặt cúi gằm của thiên hạ trong lòng nâng lên, làm cho cậu nhìn thẳng hai mắt mình, mọi người nói ánh mắt con người không hề nói dối, Jaejoong nhìn ánh mắt kiên nghị của Yunho, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
“Mặc kệ Kim Jaejoongcó biến thành bộ dáng thế nào, anh Jung Yunho đều thích, anh không biết nói lời ngọt ngào, anh chỉ có thể nói rằng, lần đầu tiên nhìn thấy em quả thật anh bị vẻ bề ngoài của em hấp dẫn, về sau anh mới phát hiện, từ trước tới nay chưa có ai chạm vào trái tim anh, em là người đầu tiên cũng là người duy nhất, những lời này anh chỉ nói một lần thôi, nhiều lần đầu tiên của anh như vậy đã đủ để em tin tưởng chưa?” Cho dù đây không phải lời tâm tình nhưng mỗi lời nói đều khắc sâu trong lòng Jaejoong.
“Ô ô…Yunho.” Lệ rơi đầy mặt, bất giác ôm chặt Yunho, Jaejoong cảm giác giờ phút này mình chính là người hạnh phúc nhất thế giới.
“Được rồi, đừng khóc, thay quần áo đi rồi anh đưa em đi làm.” Tuy rằng không hề muốn buông tha cho Jaejoong, nhưng mà cứ tiếp tục như thế này thì bản thân mình gây ra chuyện gì chắc cũng chả kiểm soát nổi, dù sao thì Jaejoong cũng đang mặc áo ngủ, hơn nữa bởi vì động tác vừa rồi có chút kịch liệt mà đã mở hai cúc lộ bờ vai trần, làn da trắng nõn kích thích thần kinh Yunho căng như dây đàn.
“Ừm.” Nhu thuận gật đầu.
“Còn nữa…” Đi tới cửa, Yunho chợt nhớ ra điều gì quay người lại, hôn lên miệng Jaejoong cho tới khi cậu gần như tắc thở mới luyến tiếc mà buông tha cho cậu. “Trừng phạt em hôm qua nghịch ngợm, anh yêu em.” Đỡ Jaejoong đang nhũn ra trong lòng, Yunho thâm tình thổ lộ.
“Em…em cũng yêu anh.” Jaejoong đỏ mặt bối rối đẩy Yunho ra khỏi phòng, trong nháy mắt gần đóng cửa đáp lại tình ý của Yunho.
Hết chương 15
“A a a, điên rồi, làm sao bây giờ? Yunho nếu chán ghét mình thì phải làm sao bây giờ???” ảo não đem bản thân chôn ở trong chăn không chịu chui ra.
“Anh hai, khụ khụ, có người tìm anh này, không đúng, là có người tới đón anh đi làm.” Junsu đứng dưới lầu rống to lên, không khó nghe ra được trong tiếng hét có thêm chút cười trộm gian xảo.
“A a a, hôm nay anh không gặp ai hết, ai cũng không muốn gặp.” Chản nản cuộn mình trong chăn trốn tránh sự thật ╮[╯▽╰]╭
“Anh hai, anh xác định chứ? Có gì thì cũng đừng trách em không nói cho anh nha.” Junsu ăn điểm tâm Yoochun đưa tới, một bộ chả liên quan mình.
“Không gặp không gặp.”
Khoảng 1p đồng hồ trôi qua, Jaejoong vẫn đang hối hận đâm đầu vào gối chết trên giường, sao lại ngu ngốc thế chứ, vừa được toại nguyện lại quên mất chính mình là ai.
“A a a… đã nói là anh không muốn gặp ai mà.” Chăn bị người nhẹ nhàng kéo ra, Jaejoong giật lại cái chăn đem bọc chặt lại chính mình như cái kén.
“Jaejoong chẳng lẽ không muốn gặp anh sao?” Một thanh âm trầm thấp từ tính làm bừng tỉnh người nào đó đang tự kiểm điểm bản thân.
“Ra đây đi, kẻo ngộp thở.” Thanh âm ôn nhu tràn ngập mọi tế bào của Jaejoong, chậm rãi đem chính mình chui ra khỏi bọc chăn, nhìn nam nhân trước mặt một thân âu phục màu đen, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười ôn nhu, Jaejoong choáng váng, không ai nói cho Yunho biết anh cười rộ lên như vậy….rất mê người a.
“Jaejoong không muốn gặp anh sao? Anh rất đau lòng.” Ra vẻ ủy khuất cúi đầu, Yunho như vậy, cam đoan trên đời này không có người thứ hai được nhìn thấy, kể cả ông bà Jung.
“Không phải không phải.” Nhìn bộ dạng Yunho ủy khuất, Jaejoong hoảng hốt, vội vàng đứng dậy giải thích, nhưng Jaejoong đang mặc áo ngủ lại bị Jung phúc hắc vươn tay một cái đem người ôm chặt trong lòng.
“Vậy là rất muốn gặp anh?” Jaejoong hoàn toàn cứng đơ, đỉnh đầu truyền tới thanh âm tràn ngập ma lực.
“Ừm, nhưng mà….” Đổi lại thanh âm Jaejoong tràn ngập ủy khuất làm Yunho lo lắng, bảo bối của mình làm sao vậy?
“Sao rồi? Jaejoong, nói anh nghe nào.” Đem gương mặt tinh xảo đối diện chính mình, lúc này mới phát hiện ánh mắt Jaejoong hồng hồng vừa mới khóc.
“Đừng khóc, Jaejoong ngoan, nói cho anh biết có chuyện gì?”
“Hic hic… Yunho có chán ghét em không?” Jaejoong ủy khuất chun mũi, không dám nhìn thẳng Yunho.
“Sao anh lại chán ghét Jaejoong được chứ?” Jaejoong thình lình bật khóc làm Yunho có chút bối rối không biết phải làm gì.
“Điện thoại hôm qua… em nói chuyện có phải rất kỳ quái không?”
“Không có.” Hai chữ kiên định nói ra đẩy lùi mọi bất an trong lòng Jaejoong, cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm gương mặt suất khí bá đạo của Yunho. “Jaejoong hôm qua rất đáng yêu, anh thích còn không hết ấy.” đem Jaejoong ôm chặt trong ngực, ngồi ở trên giường, hưởng thụ thế giới của hai người trong nắng sớm dịu nhẹ.
“Thật sao?” Không thể tin được nhìn nam nhân đang ôm mình.
“Đương nhiên rồi, rất đáng yêu.” Lời nói từ tận đáy lòng phát ra.
“Em… đôi khi trở nên rất kỳ quái, tự như ngày hôm qua đó, Yunho có chán ghét em không?!”
“Jaejoong, nhìn anh này.” Đem khuôn mặt cúi gằm của thiên hạ trong lòng nâng lên, làm cho cậu nhìn thẳng hai mắt mình, mọi người nói ánh mắt con người không hề nói dối, Jaejoong nhìn ánh mắt kiên nghị của Yunho, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
“Mặc kệ Kim Jaejoongcó biến thành bộ dáng thế nào, anh Jung Yunho đều thích, anh không biết nói lời ngọt ngào, anh chỉ có thể nói rằng, lần đầu tiên nhìn thấy em quả thật anh bị vẻ bề ngoài của em hấp dẫn, về sau anh mới phát hiện, từ trước tới nay chưa có ai chạm vào trái tim anh, em là người đầu tiên cũng là người duy nhất, những lời này anh chỉ nói một lần thôi, nhiều lần đầu tiên của anh như vậy đã đủ để em tin tưởng chưa?” Cho dù đây không phải lời tâm tình nhưng mỗi lời nói đều khắc sâu trong lòng Jaejoong.
“Ô ô…Yunho.” Lệ rơi đầy mặt, bất giác ôm chặt Yunho, Jaejoong cảm giác giờ phút này mình chính là người hạnh phúc nhất thế giới.
“Được rồi, đừng khóc, thay quần áo đi rồi anh đưa em đi làm.” Tuy rằng không hề muốn buông tha cho Jaejoong, nhưng mà cứ tiếp tục như thế này thì bản thân mình gây ra chuyện gì chắc cũng chả kiểm soát nổi, dù sao thì Jaejoong cũng đang mặc áo ngủ, hơn nữa bởi vì động tác vừa rồi có chút kịch liệt mà đã mở hai cúc lộ bờ vai trần, làn da trắng nõn kích thích thần kinh Yunho căng như dây đàn.
“Ừm.” Nhu thuận gật đầu.
“Còn nữa…” Đi tới cửa, Yunho chợt nhớ ra điều gì quay người lại, hôn lên miệng Jaejoong cho tới khi cậu gần như tắc thở mới luyến tiếc mà buông tha cho cậu. “Trừng phạt em hôm qua nghịch ngợm, anh yêu em.” Đỡ Jaejoong đang nhũn ra trong lòng, Yunho thâm tình thổ lộ.
“Em…em cũng yêu anh.” Jaejoong đỏ mặt bối rối đẩy Yunho ra khỏi phòng, trong nháy mắt gần đóng cửa đáp lại tình ý của Yunho.
Hết chương 15
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook