Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm
-
C8: Đây không phải là mơ
Đại điện Sở gia tràn ngập mùi máu tươi.
Hơn mười thi thể không nguyên vẹn nằm ngang dọc, máu tươi chảy thành sông, màu đỏ sẫm vô cùng chói mắt.
Vào năm Bắc Vương vừa mới thành niên đã trải qua ba mươi sáu bậc khổ ải, hắn đi lại trong đại điện, mỗi bước đi sát ý lại càng thêm nặng.
Ngoại trừ Lữ Thạch đang hôn mê sâu thì hơn mười tên đệ tử của Liệt Dương Tông đều đã chết sạch.
Tay áo Sở Ninh phất phơ, chẳng hề liếc mắt nhìn gã ta, hắn quỳ thẳng chân xuống đất trước mặt Lâm Lan Chi, giọng đầy nghẹn ngào nói: “Mẫu thân!”
Hắn vốn là một vị Vương.
Không quỳ trời đất chỉ quỳ trước phụ mẫu.
“Đây không phải là mơ!”
Lâm Lan Chi đưa tay chạm vào khuôn mặt của Sở Ninh, xúc cảm chân thật kia khiến bà hét lên: “Ninh Nhi, là con thật sao, mau đứng lên đi!”
Lâm Lan Chi đỡ Sở Ninh dậy, gào khóc.
Sau khi biết chân tướng đằng sau chuyện Sở Ninh trở thành kẻ bỏ đi của Liệt Dương Tông, Sở Nguyên bạc tóc sau một đêm, sao bà không đau lòng chứ?
Làm mẹ, bà chỉ hy vọng Sở Ninh bình an.
Hai mẹ con họ đoàn tụ với nhau vô cùng cảm động.
“Ninh, nghe nói huyết thống thần linh của ngươi đã biến mất rồi sao?”
Sở Hồng được người trong tộc đỡ dậy, khiếp sợ hỏi hắn.
Ông ta quản lý Sở gia, kinh doanh nhiều năm nên tầm mắt không thấp.
Áo quần Sở Ninh không dính chút máu mà hơn mười tên đệ tử của Liệt Dương Tông đều đã đền tội khiến ông ta nhận ra một vài điều.
“Đại bá, việc này sau này hẵng nói”.
Ánh mắt Sở Ninh đảo qua một lượt.
Tuy rằng người Sở gia bị đệ tử Liệt Dương Tông đánh bị thương nhưng may thay không đáng lo.
“Ca, cuối cùng ca đã trở về rồi!”
Một bóng dáng xinh đẹp bổ nhào vào lòng Sở Ninh, ôm chặt cánh tay của Sở Ninh như chú hươu non bị hoảng sợ.
Thuở ấu thơ, cô ấy là cái đuôi nhỏ của ca ca.
Sáu năm nay, cô ấy tưởng niệm suốt ngày đêm, giờ gặp lại huynh trưởng, nước mắt tuôn rơi như vỡ đê.
“Nha đầu này”.
“Yên tâm, sau này có ca ở đây, không ai có thể bắt nạt Sở gia được nữa”.
Sở Ninh cưng chiều vuốt ve đầu Sở Dao, đúng lúc thấy một túm tóc còn vương vết máu, sát ý vừa mới lặng xuống lại mãnh liệt lên lại.
Khi còn bé, muội muội đã rất thích chưng diện, cả một mái tóc mượt mà bóng loáng bị Lữ Thạch hung tợn kéo lê, lòng và cơ thể sẽ đau đớn biết nhường nào chứ?
“Ca, ta không sao, thấy ca ta không còn sợ gì nữa”.
Sở Dao thò đầu ra khiến chóp mũi Sở Ninh chua sót.
“Vương... đại nhân, tên này xử lý thế nào ạ?”
Lúc này, Nhân Đồ bước tới, chỉ vào Lữ Thạch bất tỉnh hỏi.
“Gã ta còn có chỗ dùng, trước tiên cứ giữ lại cái mạng chó của gã ta”.
Ánh mắt Sở Ninh lạnh xuống.
Lữ Thạch đến đây ép hôn là do có Lữ Tinh Thần chống lưng.
Dù cơn tức của hắn có dữ dội thế nào thì cũng phải sắp xếp cho người trong tộc trước đã.
Dẫu lũ đệ tử Liệt Dương Tông đến đây gây sự mà hắn vẫn không thấy phụ thân xuất hiện nên lòng đầy âu lo.
“Ca, đại bá mời một vị khách quý chữa trị cho phụ thân, ta dẫn ca đi gặp người nọ”.
Sở Dao thấy vẻ mặt âu lo của Sở Ninh thì vội nói.
Sở Ninh bảo người trong tộc đỡ Lâm Lan Chi đi nghỉ ngơi rồi rời khỏi đại điện.
Sở phủ, biệt uyển.
Trong một gian phòng cổ kính, đèn đuốc sáng trưng.
Một người đàn ông trung niên có gương mặt kiên nghị, mái tóc bạc phơ khô cứng đang nằm trên giường.
Ông nhắm chặt mắt, khuôn mặt tái nhợt, khóe miệng thoáng hiện một vết máu mờ thấm ướt cả chăn đệm.
“Liệt Dương Tông ra tay quá ác độc”.
“Đánh gãy bát mạch kỳ kinh của Sở Nguyên, còn chặt đứt cả cánh tay phải”.
Một ông lão râu tóc bạc phơ đứng trước giường thở dài.
Ông ta là Mộc Trạch, một vị địa đan sư, luyện đan thuật xuất thần nhập hóa, có khả năng luyện chế ra đan dược giúp cường giả Địa Vũ tu luyện, được cả Đại Hạ Vũ Triều tôn xưng là Mộc Sư.
Hễ là đan sư, ắt sẽ tinh thông y lý.
Ông ta được Sở gia mời đến đây chữa trị cho Sở Nguyên.
Ông ta đã cho Sở Nguyên dùng Tục Mạch Đan quý giá nhưng cánh tay cụt kia lại không thể hồi phục được.
“Sư phụ”.
“Một viên Tục Mạch Đan giá trị ngàn vàng, đủ để bán đứt ân tình của người với Sở gia”.
Cô nàng Thẩm Ngọc mặc quần áo xanh lục tiến tới, mất kiên nhẫn nói: “Chúng ta vẫn nên nhanh đi thôi, miễn cho Sở gia cứ quấy rầy không thôi”.
“Quấy rầy không thôi?”
Mộc Trạch nghe vậy thì im lặng.
Năm xưa ông ta bị thương đã nhận ơn của Sở gia.
Lần này, ông ta biết rõ mục đích Sở gia mời mình đến đây.
Ngoại trừ cứu chữa cho Sở Nguyên, họ hy vọng ông ta nhận Sở Dao, dựa vào tên tuổi của ông ta để chấn hưng Sở gia.
“Đứa nhóc kia quả thật có thiên phú”.
“Nhưng mà Sở gia đang trên đà lụi bại, lại có đệ tử Liệt Dương Tông đến sinh sự...”
Nghĩ đến đây, Mộc Trạch lắc đầu.
Lấy địa vị bây giờ của ông ta, dù phải thu đệ tử thì cũng có khối người muốn nhập môn, cần gì móc nối quan hệ với Sở gia chứ?
Lần này, ông ta đích thân tới đây đã nể tình lắm rồi.
“Hắt xì!”
Trong lúc Mộc Trạch suy tư, cửa phòng bị đẩy ra, một đoàn người nối đuôi đi vào.
“Hẳn các ngươi hiểu quy tắc của lão phu”.
Mộc Trạch thấy bị người khác quấy rầy, sắc mặt dần lạnh xuống.
“Mộc Sư, không phải bọn ta cố tình làm phiền, mà là cháu ta lo lắng cho an nguy của phụ thân mình mà thôi...”
Hơn mười thi thể không nguyên vẹn nằm ngang dọc, máu tươi chảy thành sông, màu đỏ sẫm vô cùng chói mắt.
Vào năm Bắc Vương vừa mới thành niên đã trải qua ba mươi sáu bậc khổ ải, hắn đi lại trong đại điện, mỗi bước đi sát ý lại càng thêm nặng.
Ngoại trừ Lữ Thạch đang hôn mê sâu thì hơn mười tên đệ tử của Liệt Dương Tông đều đã chết sạch.
Tay áo Sở Ninh phất phơ, chẳng hề liếc mắt nhìn gã ta, hắn quỳ thẳng chân xuống đất trước mặt Lâm Lan Chi, giọng đầy nghẹn ngào nói: “Mẫu thân!”
Hắn vốn là một vị Vương.
Không quỳ trời đất chỉ quỳ trước phụ mẫu.
“Đây không phải là mơ!”
Lâm Lan Chi đưa tay chạm vào khuôn mặt của Sở Ninh, xúc cảm chân thật kia khiến bà hét lên: “Ninh Nhi, là con thật sao, mau đứng lên đi!”
Lâm Lan Chi đỡ Sở Ninh dậy, gào khóc.
Sau khi biết chân tướng đằng sau chuyện Sở Ninh trở thành kẻ bỏ đi của Liệt Dương Tông, Sở Nguyên bạc tóc sau một đêm, sao bà không đau lòng chứ?
Làm mẹ, bà chỉ hy vọng Sở Ninh bình an.
Hai mẹ con họ đoàn tụ với nhau vô cùng cảm động.
“Ninh, nghe nói huyết thống thần linh của ngươi đã biến mất rồi sao?”
Sở Hồng được người trong tộc đỡ dậy, khiếp sợ hỏi hắn.
Ông ta quản lý Sở gia, kinh doanh nhiều năm nên tầm mắt không thấp.
Áo quần Sở Ninh không dính chút máu mà hơn mười tên đệ tử của Liệt Dương Tông đều đã đền tội khiến ông ta nhận ra một vài điều.
“Đại bá, việc này sau này hẵng nói”.
Ánh mắt Sở Ninh đảo qua một lượt.
Tuy rằng người Sở gia bị đệ tử Liệt Dương Tông đánh bị thương nhưng may thay không đáng lo.
“Ca, cuối cùng ca đã trở về rồi!”
Một bóng dáng xinh đẹp bổ nhào vào lòng Sở Ninh, ôm chặt cánh tay của Sở Ninh như chú hươu non bị hoảng sợ.
Thuở ấu thơ, cô ấy là cái đuôi nhỏ của ca ca.
Sáu năm nay, cô ấy tưởng niệm suốt ngày đêm, giờ gặp lại huynh trưởng, nước mắt tuôn rơi như vỡ đê.
“Nha đầu này”.
“Yên tâm, sau này có ca ở đây, không ai có thể bắt nạt Sở gia được nữa”.
Sở Ninh cưng chiều vuốt ve đầu Sở Dao, đúng lúc thấy một túm tóc còn vương vết máu, sát ý vừa mới lặng xuống lại mãnh liệt lên lại.
Khi còn bé, muội muội đã rất thích chưng diện, cả một mái tóc mượt mà bóng loáng bị Lữ Thạch hung tợn kéo lê, lòng và cơ thể sẽ đau đớn biết nhường nào chứ?
“Ca, ta không sao, thấy ca ta không còn sợ gì nữa”.
Sở Dao thò đầu ra khiến chóp mũi Sở Ninh chua sót.
“Vương... đại nhân, tên này xử lý thế nào ạ?”
Lúc này, Nhân Đồ bước tới, chỉ vào Lữ Thạch bất tỉnh hỏi.
“Gã ta còn có chỗ dùng, trước tiên cứ giữ lại cái mạng chó của gã ta”.
Ánh mắt Sở Ninh lạnh xuống.
Lữ Thạch đến đây ép hôn là do có Lữ Tinh Thần chống lưng.
Dù cơn tức của hắn có dữ dội thế nào thì cũng phải sắp xếp cho người trong tộc trước đã.
Dẫu lũ đệ tử Liệt Dương Tông đến đây gây sự mà hắn vẫn không thấy phụ thân xuất hiện nên lòng đầy âu lo.
“Ca, đại bá mời một vị khách quý chữa trị cho phụ thân, ta dẫn ca đi gặp người nọ”.
Sở Dao thấy vẻ mặt âu lo của Sở Ninh thì vội nói.
Sở Ninh bảo người trong tộc đỡ Lâm Lan Chi đi nghỉ ngơi rồi rời khỏi đại điện.
Sở phủ, biệt uyển.
Trong một gian phòng cổ kính, đèn đuốc sáng trưng.
Một người đàn ông trung niên có gương mặt kiên nghị, mái tóc bạc phơ khô cứng đang nằm trên giường.
Ông nhắm chặt mắt, khuôn mặt tái nhợt, khóe miệng thoáng hiện một vết máu mờ thấm ướt cả chăn đệm.
“Liệt Dương Tông ra tay quá ác độc”.
“Đánh gãy bát mạch kỳ kinh của Sở Nguyên, còn chặt đứt cả cánh tay phải”.
Một ông lão râu tóc bạc phơ đứng trước giường thở dài.
Ông ta là Mộc Trạch, một vị địa đan sư, luyện đan thuật xuất thần nhập hóa, có khả năng luyện chế ra đan dược giúp cường giả Địa Vũ tu luyện, được cả Đại Hạ Vũ Triều tôn xưng là Mộc Sư.
Hễ là đan sư, ắt sẽ tinh thông y lý.
Ông ta được Sở gia mời đến đây chữa trị cho Sở Nguyên.
Ông ta đã cho Sở Nguyên dùng Tục Mạch Đan quý giá nhưng cánh tay cụt kia lại không thể hồi phục được.
“Sư phụ”.
“Một viên Tục Mạch Đan giá trị ngàn vàng, đủ để bán đứt ân tình của người với Sở gia”.
Cô nàng Thẩm Ngọc mặc quần áo xanh lục tiến tới, mất kiên nhẫn nói: “Chúng ta vẫn nên nhanh đi thôi, miễn cho Sở gia cứ quấy rầy không thôi”.
“Quấy rầy không thôi?”
Mộc Trạch nghe vậy thì im lặng.
Năm xưa ông ta bị thương đã nhận ơn của Sở gia.
Lần này, ông ta biết rõ mục đích Sở gia mời mình đến đây.
Ngoại trừ cứu chữa cho Sở Nguyên, họ hy vọng ông ta nhận Sở Dao, dựa vào tên tuổi của ông ta để chấn hưng Sở gia.
“Đứa nhóc kia quả thật có thiên phú”.
“Nhưng mà Sở gia đang trên đà lụi bại, lại có đệ tử Liệt Dương Tông đến sinh sự...”
Nghĩ đến đây, Mộc Trạch lắc đầu.
Lấy địa vị bây giờ của ông ta, dù phải thu đệ tử thì cũng có khối người muốn nhập môn, cần gì móc nối quan hệ với Sở gia chứ?
Lần này, ông ta đích thân tới đây đã nể tình lắm rồi.
“Hắt xì!”
Trong lúc Mộc Trạch suy tư, cửa phòng bị đẩy ra, một đoàn người nối đuôi đi vào.
“Hẳn các ngươi hiểu quy tắc của lão phu”.
Mộc Trạch thấy bị người khác quấy rầy, sắc mặt dần lạnh xuống.
“Mộc Sư, không phải bọn ta cố tình làm phiền, mà là cháu ta lo lắng cho an nguy của phụ thân mình mà thôi...”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook