Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm
-
C7: sao hắn chịu được chứ
Ông ta và phụ thân của Sở Ninh, một người theo nghiệp kinh doanh, một người tu võ, cả hai cùng chung sức bảo vệ Sở gia.
Đại bá của Sở Ninh không thích bị ràng buộc nên ông ta mới trở thành gia chủ Sở gia, ngày thường chỉ tu luyện sơ sơ, giờ gặp Lữ Thạch thường xuyên rèn luyện xương cốt, nay đã bước vào cảnh giới Huyền Vũ Cảnh, ở Thanh Sơn thành cũng tính là cao thủ, sao ông ta ngăn cản được chứ.
“Đại bá!”
Mặt mày Sở Dao tái nhợt, đi đứng loạng choạng, bị Lữ Thạch túm tóc, kéo lê ra ngoài đại điện.
Vài tộc nhân của Sở gia phẫn nộ xông lên bị đệ tử Liệt Dương Tông đi theo Lữ Thạch cản lại.
“Tề gia của Thanh Sơn thành chọc giận một vị đại nhân nên mới bị diệt vong, lẽ nào các ngươi cũng muốn theo chân Tề gia à?”
“Nơi này cách Liệt Dương Tông còn chưa tới trăm dặm, nếu Lữ Tinh Thần sư huynh đích thân tới đây thì Sở gia sẽ thành một đống phế tích!”
Những đệ tử Liệt Dương Tông đều tỏ vẻ chế nhạo.
Sở gia lụi bại, Sở phủ rộng lớn ấy giờ chỉ còn hơn mười người.
Phụ thân của Sở Ninh, Sở Nguyên, đúng là có tu vi Địa Vũ Cảnh tầng năm nhưng giờ đã bị trọng thương nằm ốm đau trên giường.
Những tộc nhân còn lại vốn chẳng mạnh là bao.
“Lữ Thạch sư đệ lại có được một vị giai nhân rồi”.
“Chúng ta cũng không thể trở về tay không, xem thử Sở Gia có thứ gì hay ho không đi!”
Hơn mười tên đệ tử Liệt Dương Tông nhe rằng cười như kẻ cướp.
“Buông Dao Nhi ra!”
Một người phụ nữ nghe tiếng bèn tới.
Bà ấy là mẫu thân của Sở Ninh, tên là Lâm Lan Chi, người vốn hiền lành nhã nhặn như bà ấy giờ lại trở nên vô cùng điên loạn, chạy tới cắn xé Lữ Thạch.
“Bà điên này, cút mau!”
Lữ Thạch đá văng Lâm Lan Chi.
“Dao Nhi của ta!”
Lâm Lan Chi bị đá bay rất xa, rồi bà ấy chật vật đứng lên, khóc thút thít hét lớn.
Phụ nữ vốn yếu đuối nhưng làm mẹ ắt sẽ trở nên mạnh mẽ.
Dưới gối bà ấy có một đôi trai gái.
Sở Ninh bị mưu hại, buộc phải đi tha quê.
Sao giờ bà ấy có thể trơ mắt nhìn Sở Dao lại chịu độc thủ chứ.
“Chán sống rồi!”
Thấy Lâm Lan Chi còn định chạy tới, cái mặt béo ụ của Lữ Thạch rung lên, đôi mắt lóe sáng hung ác, năm ngón tay phải gấp khúc, bóp chặt cổ họng bà ấy.
“Mẫu thân!”
Sở Dao kinh hãi, vô cùng bất lực.
Liệt Dương Tông hãm hại ca ca, đánh phụ thân trọng thương, sao chúng còn không chịu buông tha cho họ chứ?
“Á!”
Tiếng kêu rên chói tai bỗng vang vọng.
Cánh tay phải Lữ Thạch bóp cổ Lam Lan Chi bị chặt đứt, máu tuôn như suối phun, gã ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Cảnh bất thình lình này khiến hơn mười tên đệ tử Liệt Dương Tông quay đầu nhìn lại.
Lúc này.
Khói bụi mịt mù tạo hiệu ứng, một bóng người cao ngất xuất hiện giữa khói bụi cuồng phong.
“Sở... Sở Ninh?”
Khi thấy rõ khuôn mặt người nọ, lũ đệ tử của Liệt Dương Tông vô cùng kinh ngạc.
Nhân tài đã từng nghiền nát bọn họ, ép họ không dám thở mạnh đã trở lại.
Sở Ninh không nói lời nào.
Trong tầm mắt của hắn giờ chỉ có mẫu thân và muội muội của mình.
Sáu năm từ biệt.
Mẫu thân đã gầy hơn nhiều, muội muội cũng không còn là con sên bé tí kia.
Bọn họ vốn nên vui vẻ ấm áp đoàn tụ với nhau nhưng khung cảnh bây giờ lại khiến lòng Sở Ninh hừng hực lửa giận.
Hắn thấy vết máu nơi khóe miệng mẫu thân, mái tóc rối bời của muội muội, hô hấp hắn dồn dập, cảm giác lồng ngực như sắp nổ tung.
Những người này.
Bọn chúng sao dám bắt nạt người nhà của hắn như vậy chứ!
“Mẫu thân, là con, con là Ninh Nhi đây”.
Người Sở Ninh hơi run, hắn từ từ bước tới chỗ mẫu thân mình, khóc lóc nỉ non nói: “Con bất hiếu, khiến người khổ cực rồi!”
Hắn là Bắc Vương khiến địch quốc vừa nghe danh đã sợ mất mật, cũng là kẻ tha hương phiêu bạc bên ngoài sáu năm ròng.
Và giờ.
Ngay khoảnh khắc bước vào cửa nhà, hắn thấy mẫu thân bị ức hiếp, thấy muội muội bị sỉ nhục.
Sao hắn chịu được chứ?
“Ninh Nhi, thật, thật là con sao?”
Lâm Lan Chi ngơ ngác nhìn Sở Ninh, bà ấy định đưa tay tới nhưng rồi lại rụt về.
Bà ấy đã bao lần từng mơ thấy cảnh Sở Ninh chăm sóc mình, bà sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng.
“Sở Ninh sư huynh, đã lâu không gặp, nhưng bây giờ sợ rằng ngươi phải theo chúng ta một chuyến!”
Một người thanh niên đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh.
Sở Ninh trở về thì sao chứ, hắn cũng chỉ là một kẻ tàn phế mà thôi.
Nhờ đánh lén Lữ Thạch mới khiến gã ta bị đứt tay, việc này rất lớn, nếu bọn họ bị Lữ Tinh Thần trách tội thì không thể giải thích được.
Nhưng người thanh niên kia vừa mới nói xong thì cơ thể bỗng nổ tung, máu văng khắp sân.
Hơn mười tên đệ tử Liệt Dương Tông biến sắc.
Sở Ninh cất bước, ra tay không thấy rõ đã giết người Huyền Vũ Cảnh, thủ đoạn ấy không khỏi khiến người ta sợ hãi.
“Sở Ninh, ngươi còn dám giết người!”
Có người quát to với Sở Ninh.
Đùng!
Người nọ cũng nổ tung luôn.
Sở Ninh đi về phía mẫu thân.
Mỗi bước hắn đi, gặp một người giết một người.
Một nỗi sợ hãi chưa từng có lan tràn khắp lòng lũ đệ tử Liệt Dương Tông khiến bọn chúng run cầm cập răng lợi va vào nhau.
Bọn chúng muốn chạy trốn, muốn hét to.
Nhưng không thể.
Một luồng sát ý mãnh liệt như mở ra cánh cổng địa ngục, khóa chặt khiến chúng không thể cử động, như có bàn tay vô hình bóp chặt yết hầu chúng.
Cơn giận của Bắc Vương.
Đừng bảo là đệ tử của Liệt Dương Tông mà đến cường giả Vũ Cảnh cũng chịu không nổi.
“Ức hiếp người nhà của Bắc Vương, hàng chục vạn binh sĩ của Bắc Cảnh ta không thể nào dung thứ”.
“Vận số của Liệt Dương Tông dừng tại đây thôi!”
Một bóng người như bóng ma đứng đằng xa, lạnh lùng quan sát mọi chuyện.
Đại bá của Sở Ninh không thích bị ràng buộc nên ông ta mới trở thành gia chủ Sở gia, ngày thường chỉ tu luyện sơ sơ, giờ gặp Lữ Thạch thường xuyên rèn luyện xương cốt, nay đã bước vào cảnh giới Huyền Vũ Cảnh, ở Thanh Sơn thành cũng tính là cao thủ, sao ông ta ngăn cản được chứ.
“Đại bá!”
Mặt mày Sở Dao tái nhợt, đi đứng loạng choạng, bị Lữ Thạch túm tóc, kéo lê ra ngoài đại điện.
Vài tộc nhân của Sở gia phẫn nộ xông lên bị đệ tử Liệt Dương Tông đi theo Lữ Thạch cản lại.
“Tề gia của Thanh Sơn thành chọc giận một vị đại nhân nên mới bị diệt vong, lẽ nào các ngươi cũng muốn theo chân Tề gia à?”
“Nơi này cách Liệt Dương Tông còn chưa tới trăm dặm, nếu Lữ Tinh Thần sư huynh đích thân tới đây thì Sở gia sẽ thành một đống phế tích!”
Những đệ tử Liệt Dương Tông đều tỏ vẻ chế nhạo.
Sở gia lụi bại, Sở phủ rộng lớn ấy giờ chỉ còn hơn mười người.
Phụ thân của Sở Ninh, Sở Nguyên, đúng là có tu vi Địa Vũ Cảnh tầng năm nhưng giờ đã bị trọng thương nằm ốm đau trên giường.
Những tộc nhân còn lại vốn chẳng mạnh là bao.
“Lữ Thạch sư đệ lại có được một vị giai nhân rồi”.
“Chúng ta cũng không thể trở về tay không, xem thử Sở Gia có thứ gì hay ho không đi!”
Hơn mười tên đệ tử Liệt Dương Tông nhe rằng cười như kẻ cướp.
“Buông Dao Nhi ra!”
Một người phụ nữ nghe tiếng bèn tới.
Bà ấy là mẫu thân của Sở Ninh, tên là Lâm Lan Chi, người vốn hiền lành nhã nhặn như bà ấy giờ lại trở nên vô cùng điên loạn, chạy tới cắn xé Lữ Thạch.
“Bà điên này, cút mau!”
Lữ Thạch đá văng Lâm Lan Chi.
“Dao Nhi của ta!”
Lâm Lan Chi bị đá bay rất xa, rồi bà ấy chật vật đứng lên, khóc thút thít hét lớn.
Phụ nữ vốn yếu đuối nhưng làm mẹ ắt sẽ trở nên mạnh mẽ.
Dưới gối bà ấy có một đôi trai gái.
Sở Ninh bị mưu hại, buộc phải đi tha quê.
Sao giờ bà ấy có thể trơ mắt nhìn Sở Dao lại chịu độc thủ chứ.
“Chán sống rồi!”
Thấy Lâm Lan Chi còn định chạy tới, cái mặt béo ụ của Lữ Thạch rung lên, đôi mắt lóe sáng hung ác, năm ngón tay phải gấp khúc, bóp chặt cổ họng bà ấy.
“Mẫu thân!”
Sở Dao kinh hãi, vô cùng bất lực.
Liệt Dương Tông hãm hại ca ca, đánh phụ thân trọng thương, sao chúng còn không chịu buông tha cho họ chứ?
“Á!”
Tiếng kêu rên chói tai bỗng vang vọng.
Cánh tay phải Lữ Thạch bóp cổ Lam Lan Chi bị chặt đứt, máu tuôn như suối phun, gã ta đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Cảnh bất thình lình này khiến hơn mười tên đệ tử Liệt Dương Tông quay đầu nhìn lại.
Lúc này.
Khói bụi mịt mù tạo hiệu ứng, một bóng người cao ngất xuất hiện giữa khói bụi cuồng phong.
“Sở... Sở Ninh?”
Khi thấy rõ khuôn mặt người nọ, lũ đệ tử của Liệt Dương Tông vô cùng kinh ngạc.
Nhân tài đã từng nghiền nát bọn họ, ép họ không dám thở mạnh đã trở lại.
Sở Ninh không nói lời nào.
Trong tầm mắt của hắn giờ chỉ có mẫu thân và muội muội của mình.
Sáu năm từ biệt.
Mẫu thân đã gầy hơn nhiều, muội muội cũng không còn là con sên bé tí kia.
Bọn họ vốn nên vui vẻ ấm áp đoàn tụ với nhau nhưng khung cảnh bây giờ lại khiến lòng Sở Ninh hừng hực lửa giận.
Hắn thấy vết máu nơi khóe miệng mẫu thân, mái tóc rối bời của muội muội, hô hấp hắn dồn dập, cảm giác lồng ngực như sắp nổ tung.
Những người này.
Bọn chúng sao dám bắt nạt người nhà của hắn như vậy chứ!
“Mẫu thân, là con, con là Ninh Nhi đây”.
Người Sở Ninh hơi run, hắn từ từ bước tới chỗ mẫu thân mình, khóc lóc nỉ non nói: “Con bất hiếu, khiến người khổ cực rồi!”
Hắn là Bắc Vương khiến địch quốc vừa nghe danh đã sợ mất mật, cũng là kẻ tha hương phiêu bạc bên ngoài sáu năm ròng.
Và giờ.
Ngay khoảnh khắc bước vào cửa nhà, hắn thấy mẫu thân bị ức hiếp, thấy muội muội bị sỉ nhục.
Sao hắn chịu được chứ?
“Ninh Nhi, thật, thật là con sao?”
Lâm Lan Chi ngơ ngác nhìn Sở Ninh, bà ấy định đưa tay tới nhưng rồi lại rụt về.
Bà ấy đã bao lần từng mơ thấy cảnh Sở Ninh chăm sóc mình, bà sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng.
“Sở Ninh sư huynh, đã lâu không gặp, nhưng bây giờ sợ rằng ngươi phải theo chúng ta một chuyến!”
Một người thanh niên đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh.
Sở Ninh trở về thì sao chứ, hắn cũng chỉ là một kẻ tàn phế mà thôi.
Nhờ đánh lén Lữ Thạch mới khiến gã ta bị đứt tay, việc này rất lớn, nếu bọn họ bị Lữ Tinh Thần trách tội thì không thể giải thích được.
Nhưng người thanh niên kia vừa mới nói xong thì cơ thể bỗng nổ tung, máu văng khắp sân.
Hơn mười tên đệ tử Liệt Dương Tông biến sắc.
Sở Ninh cất bước, ra tay không thấy rõ đã giết người Huyền Vũ Cảnh, thủ đoạn ấy không khỏi khiến người ta sợ hãi.
“Sở Ninh, ngươi còn dám giết người!”
Có người quát to với Sở Ninh.
Đùng!
Người nọ cũng nổ tung luôn.
Sở Ninh đi về phía mẫu thân.
Mỗi bước hắn đi, gặp một người giết một người.
Một nỗi sợ hãi chưa từng có lan tràn khắp lòng lũ đệ tử Liệt Dương Tông khiến bọn chúng run cầm cập răng lợi va vào nhau.
Bọn chúng muốn chạy trốn, muốn hét to.
Nhưng không thể.
Một luồng sát ý mãnh liệt như mở ra cánh cổng địa ngục, khóa chặt khiến chúng không thể cử động, như có bàn tay vô hình bóp chặt yết hầu chúng.
Cơn giận của Bắc Vương.
Đừng bảo là đệ tử của Liệt Dương Tông mà đến cường giả Vũ Cảnh cũng chịu không nổi.
“Ức hiếp người nhà của Bắc Vương, hàng chục vạn binh sĩ của Bắc Cảnh ta không thể nào dung thứ”.
“Vận số của Liệt Dương Tông dừng tại đây thôi!”
Một bóng người như bóng ma đứng đằng xa, lạnh lùng quan sát mọi chuyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook