“Ngồi xuống!”
Lý Tang Du không nói lời nào, ngồi xuống bên cạnh Lục Huyền Lâm.

“Ăn hết đi.


Trước mặt Lý Tang Du có mấy đĩa bánh ngọt tinh tế, một phần không nhiều, nhưng dinh dưỡng thì vừa đủ.

Cô cầm đũa lên âm thầm mà ăn.

Lần đầu tiên ngồi ở căn phòng ăn lớn thế này ăn sáng, cô cảm thấy rất xa lạ, đặc biệt trước mặt còn có một người đàn ông mặt lạnh ngồi ở đó.

Một bữa sáng lặng lẽ cứ như thế mà kết thúc.

Lúc Lý Tang Du đặt đũa xuống, đã buộc miệng nói ra một câu: “Tôi muốn xin nghỉ phép ba ngày.



“Làm gì?”
“Tôi muốn đến thành phố C tìm một người.


“Ầm!” Lục Huyền Lâm đập tay xuống mặt bàn đá cẩm thạch, gào lên: “Lý Tang Du , tôi còn chưa chết mà cô đã muốn đi tìm người dự bị rồi sao?”
Âm thanh đột nhiên vang lên khiến cho người giúp việc mới dọn xong bát đũa chuẩn bị mang đi bị dọa cho khiếp hãi, người giúp việc trượt tay, cả đống chén đĩa lạch cạch rơi hết xuống đất, rơi vỡ nát vụn.

Các mảnh gốm bay rải khắp nơi, trượt qua phần chân bên ngoài chiếc váy công sở, trong thoáng chốc đã xuất hiện vết thương, khiến máu trào ra không ngừng.

Cô vẫn bình tĩnh lấy ra mấy tờ khăn giấy, lau sạch vết máu xong thì đứng lên lặng lẽ rời đi.

Sao cô lại mở miệng xin anh nghỉ phép chứ? Bị điên rồi sao?
Người dự bị? Lý Tang Du cô mới là dự bị hữu danh vô thực đây này, là dự bị của đứa em gái cùng cha khác mẹ tên Lý Uyển Khanh.

Nhìn bóng lưng rời đi của Lý Tang Du , bỗng Lục Huyền Lâm có chút ngẩn ngơ.


Cả thành phố A đều biết sự kiêu ngạo của Lý Tang Du , trước khi cô lấy chồng, đã có biết bao nhiêu danh gia vọng tộc đạp nát cả bậc thềm nhà họ Lý, mà cô cũng không thèm ngó đến, trong đó có cả nhà họ Lục.

Nhân lúc tình hình tài chính của Lý Thị rơi vào khó khăn, Lục Huyền Lâm giúp Lý Thị vượt qua khó khăn với điều kiện phải cưới được Lý Tang Du.

Anh cưới cô một mặt là để trả thù Lý Uyển Khanh đến nay vẫn không rõ tung tích, mặt nữa là vì để đè bẹp sự kiêu ngạo của Lý Tang Du.

Anh chính là muốn dùng cả đời này để làm hao mòn hết thanh xuân của Lý Tang Du, mài mòn đi sự kiêu ngạo của cô, khiến cho cô cô độc cả đời.

Nhưng đến hôm nay, Lý Tang Du trước mặt vẫn kiêu ngạo đến vậy, vẫn không xem anh ra gì.

Mặt sàn trơn nhẵn vẫn còn lưu lại vệt máu, là từ trên vết thương ở chân của Lý Tang Du rơi xuống.

Lục Huyền Lâm khẽ cau mày, cô không biết đau sao? Một người từ nhỏ đã được nâng như trứng hứng như hoa, lại có thể nhịn được vết thương còn đang chảy máu sao?
Lúc Lý Tang Du bước chân ra khỏi cửa, người phía sau lần nữa khẽ gầm lên: “Quay lại!”
Lý Tang Du lần nữa dừng bước chân, nhưng lại không quay đầu lại.

“Máu của cô làm bẩn sàn nhà rồi, mau lau sạch đi!”
Lý Tang Du rất thản nhiên rút khăn giấy từ trong túi ra, cúi người lau sạch vết máu trên chân, sau đó mới quay người lại lau đi vết máu trên sàn.

“Cô muốn đến thành phố C gặp ai?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương