Lâm Từ ngồi lái xe ở phía trước đã chú ý tới sự im lặng của Đường Duy, qua kính chiếu hậu nhìn thấy Đường Duy nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi nhìn từ một phía thì khuôn mặt của cậu giống Bạc Dạ khi còn trẻ tuổi như đúc, chỉ là khuôn mặt có thêm mấy phần ôn nhu của Đường Thi, cho nên mới càng khiến cho cậu lộ ra một loại cảm giác mơ hồ và mê hoặc.

Lâm Từ cảm thấy loại người như Đường Duy chắc chắn được rất nhiều cô gái nhỏ yêu thích, nhưng anh ta không ngờ rằng quanh đi quẩn lại, thế mà cậu và Bạc Nhan lại quấn quít bên nhau.

Rốt cuộc thì những tội lỗi mà thế hệ trước đã gây ra muốn thế hệ này trả đến bao giờ mới hết đây?

Xe càng ngày càng đến gần nhà họ Bạc, khi Đường Duy xuống xe, Lâm Từ giúp cậu mở cửa: “Cảm ơn anh Lâm Từ.” “Không có gì.”

Lâm Từ ôn hòa cười nhẹ, sau đó nhìn Đường Duy bước vào cửa, rồi lại thở dài một hơi, quay người gửi tin nhắn cho Bạc Dạ.

Sau khi Đường Duy đóng cửa lại, Lâm Từ chậm rãi dựa vào thành xe, do dự không biết có nên can thiệp vào chuyện này hay không.

Nếu như mặc kệ, lỡ như sau này có chuyện xảy ra, đến lúc đó cho dù có muốn ngăn cản thì cũng đã muộn rồi, dù sao thì tất cả tâm tư của đứa nhỏ Đường Duy này đều được di truyền từ Bạc Dạ.

Năm đó Bạc Dạ có bao nhiêu độc ác và tàn nhẫn, hầu như là không ai không biết, không ai không hay, chỉ sau khi gặp Đường Thi thì anh ấy mới dần hoàn lương.

Đêm khuya, Bạc Dạ nhận được tin nhắn của Lâm Từ, sau đó người đàn ông nhìn chằm chằm dòng chữ trên đó thật lâu, cho đến khi ánh sáng của điện thoại dần tắt đi thì anh ta mới cầm điện thoại trong lòng bàn tay, sau đó đứng dậy đi đến bên cửa sổ.

Đêm đen tĩnh lặng đến mức giống như không có hề có ai tồn tại.

Ban đêm sau khi Bạc Nhan về nhà thì cô bị Tô Kỳ trực tiếp chặn lại.

Cô hơi kinh ngạc, nhìn Tô Kỳ đưa cho cô một tập tài liệu, sau đó anh ta nói: “Mấy ngày nữa con trực tiếp đến làm việc ở công ty của ba đi. Tôi Nghiêu vẫn cần phải đi học, nếu như con rảnh thì có thể đến đây trước.”

“Nhưng mà ba ơi.”

Bạc Nhan nói: “Chức vị này của con sẽ không phải là…”

“Không phải, trước mắt con sẽ bắt đầu làm từ chức vụ trưởng phòng kế hoạch làm lên” Vẻ mặt Tô Kỳ lộ ra sự nghiêm túc mà từ trước đến giờ không có, cau mày nhìn Bạc Nhan: “Bạc Nhan, ba muốn hỏi con một chuyện, nếu như sau này gặp phải Đường Duy trong các hoạt động kinh doanh thì con sẽ làm như thế nào?”

Bạc Nhan cảm thấy hơi ngạc nhiên khi bản thân đột nhiên bị hỏi như thế này.

Cô mím môi: “Ba… Ba đã ba đã biết gì rồi à?”

“Ba không muốn con phải chịu thiệt thòi cho nên mới nói thẳng ra như thế này.”

Tô Kỳ hít một hơi thật sâu: “Nếu như con và Đường Duy hai bên đều yêu nhau thì quá tốt, ba và Bạc Dạ đều sẽ không ngăn cản. Nhưng nếu như giữa con và Đường Duy không phải là tình yêu… Chỉ cần không phải là hai bên thì ba sẽ không cho phép giữa con và cậu ấy có bất kỳ phát triển nào khác.

Bất kỳ phát triển nào khác.

“Ba.”

Nghe nói như vậy, Bạc Nhan khẽ mím môi: “Con sẽ không. Con và Đường Duy là chuyện không thể nào, ba hãy tin tưởng con.”

“Ba muốn đưa con đi huấn luyện biệt giam trong vòng nửa tháng, trong nửa tháng này, ngoại trừ người giám hộ của con, cũng chính là ba ra thì sẽ không có ai có thể liên lạc được với con, con sẽ hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Con có thể chấp nhận được không?”

Tô Kỳ nhìn vào mắt của Bạc Nhan, cô là con gái của anh ta, từ trước đến giờ anh ta vẫn luôn tin rằng trong lòng Bạc Nhan nhất định cũng tồn tại một sự tự tin mãnh liệt, vĩnh viễn không thể bị người khác bắt nạt.

Bạc Nhan hiểu ý của Tô Kỳ, chính là muốn cô cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài trong vòng nửa tháng, cũng không biết liệu đám người Lam Thất Thất có lo lắng hay không.

Chỉ là sau khi nghĩ đến bản thân cô ấy, nghĩ đến những lời mình vừa mới cam đoan với Tô Kỳ, Bạc Nhan cắn răng lập tức nói.

“Thưa ba con có thể.”

Cùng lúc đó, bên trong nhà họ Bạc.

“Chờ một chút.”

Đường Duy đột ngột đẩy ghế máy tính sang một bên. Cậu mở to hai mắt, dáng vẻ không tin nổi: “Mình không thể bắt được tín hiệu của Bạc Nhan”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương