“Vâng ạ!”

Dựa theo hướng dì Xảo chỉ, ở khu vực hẻo lánh và hoang vắng nhất ở lối vào phía tây của thôn, tìm được một căn nhà lụp xụp.

Diệp Chiêu đứng ở cửa phòng nhìn vào, ngoài một túp lều nho nhỏ, bên trong còn có một khoảng đất trống rộng rãi, trên đất có đủ loại đồng nát chất đống lộn xộn.

Vị trí này, nếu cô nhớ không lầm, thì sau này sẽ có bốn tuyến tàu điện ngầm giao nhau, sẽ là khu thương mại phồn hoa nhất ở Thâm thành.

Diệp Chiêu thèm nhỏ dãi với lô đất này, đợi cô có tiền, nhất định phải tới đây mua một mảnh đất để xây nhà.

"Có ai ở đó không?"

Gọi vài tiếng, một bà lão dáng người đen gầy đi ra, có lẽ là bà Lương, thái độ bà ấy cực kỳ không kiên nhẫn: “Kêu gào cái gì thế, muốn bán cái gì?”

“Sắt, bình nhôm còn có cả bìa giấy nữa…”

“Chỉ có một tí bìa giấy này?”

Bà Lương mở túi da rắn ra, nhìn thấy những thanh sắt bên trong thì “Ôi” một tiếng: “Trộm sắt ở công trường à?”

Tiểu Cầm vội nhỏ giọng thanh minh: “Không phải trộm, là nhặt được.”

“Từng cây sắt một tốt như vậy, nhặt được ở đâu chứ?”



“Là nhặt được, sắt vụn rơi từ trên cao xuống xe ben trên công trường, một đám con nít đi nhặt. Cháu đã nhặt ít.”

Diệp Chiêu kéo em gái: “Không phải chỉ là một đống sắt vụn thôi sao, em vẫn muốn đổi lấy sao?”

Bà Lương đánh giá hai chị em, cả hai đều mặc quần áo đẹp, da thịt non mịn, không hề giống đứa con nhà nghèo.

"2 xu một cân, đặt lên bàn cân đi."

“Không phải là 3 xu sao?”

“Sắt của mấy đứa lai lịch không rõ, nhiều nhất chỉ có thể cho 2 xu, không bán thì mang đi đi.”

“Không bán.”

“Không bán thì mau đi đi.”

Tổng cộng cũng không đáng mấy xu, khóe miệng Diệp Chiêu cong lên: “Đống sắt vụn này cháu không bán đâu, cho bà hết."

“Ơ kìa, cô gái nhỏ còn rất nóng tính đấy.” Bà Lương cho rằng Diệp Chiêu đang tức giận.

“Không phải đùa, cháu tặng cho bà thật, chẳng qua cháu muốn hỏi thăm về một người."

Bà Lương nhìn về phía Diệp Chiêu lần nữa, bà ấy chắn rằng mình không biết cô gái này, ánh mắt cảnh giác vài phần: “Cô muốn hỏi thăm về ai?”



“Cháu muốn hỏi bà về một thanh niên trí thức từng đến vùng nông thôn này.” Diệp Chiêu nghe dì Xảo giới thiệu, trước kia bà Lương và chồng từng chịu trách nhiệm tiếp nhận những thanh niên trí thức, những thanh niên trí thức tới nơi này, theo logic thì bà ấy đều biết.

“Sao cô tìm được chỗ của tôi? Cô muốn hỏi thăm về ai?”

“Kim Tĩnh Chi.” Diệp Chiêu sợ bà ấy nghĩ không ra, lại tỉ mỉ giải thích: “Kim trong vàng, Tĩnh trong yên tĩnh, Chi trong chi hồ giả dã, Kim Tĩnh Chi.”

Nói xong mới nhớ ra, chưa chắc là bà ấy đã biết đọc chữ.

Bà Lương trầm ngâm một chút rồi “Ồ” một tiếng, hỏi lại: “Cô là gì của con bé?”

“Cháu là con gái của bà ấy.”

Bà Lương hơi nghi ngờ mà nhìn về phía Diệp Chiêu, có chút không chắc chắn: “Cô là con gái của Kim Tĩnh Chi? Lớn như vậy rồi sao?”

“Vâng ạ.”

Diệp Chiêu chỉ vào bảng hiệu kẹo mạch nha treo ở cửa: “Cháu có thể đổi bìa giấy và lon của mình để lấy kẹo mạch nha được không?"

“Ít đồ như vậy, không đổi được nhiều đâu.” Bà Lương vào nhà lấy bọn họ một túi giấy nhỏ đựng kẹo mạch nha, Diệp Chiêu cầm một miếng nhỏ bỏ vào miệng, đưa phần còn lại cho em gái, bảo cô bé về nhà trước.

Diệp Chiêu ăn kẹo mạch nha, kéo đề tài lại: “Cháu được sinh ra khi mẹ trở về thành phố.”

Có một chiếc ghế gỗ cũ trước cửa căn nhà tồi tàn, Bà Lương ngồi xuống ghế, cầm chiếc cốc tráng men lên uống nước: “Sao cô lại đến chỗ tôi hỏi thăm về mẹ mình?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương