Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90
-
Chương 47
"Dì chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào hèn như vậy, không tự lao động còn ăn bám tình nhân như vậy. Thu tiền của những người này cũng thật xui xẻo mà."
Nói xong dì Xảo chuẩn bị đi đánh bài, người câm đuổi theo ở dưới dưới lầu còn Diệp Chiêu đến kho lưu trữ tài liệu hỏi thăm nhưng bị từ chối không cho vào, sau khi hỏi cô mới biết kho lưu trữ chỉ mở cửa vào thứ năm hàng tuần.
Cô từ thư viện trở về đã gần mười hai giờ rưỡi, vừa vào sân đã nghe thấy tiếng xe máy, cô dừng bước, vừa quay đầu lại thì thấy chiếc xe máy đậu trước mặt cô, bên trên có treo một hộp bánh ngọt. Tăng Tường không xuống xe mà chỉ đưa hộp bánh cho cô, vẫy vẫy cô lại: “Lại đây”
Haha chắc chắn là người ngoài lạnh trong nóng rồi. Diệp Chiêu nhận lấy bánh ngọt, cười trêu chọc nói: "Không phải cậu không rảnh sao?"
Tăng Tường cười nửa miệng gật đầu, không có ý định phản bác, đang định phóng xe đi thì bỗng nghĩ tới điều gì đó, anh nói: "Nói với mẹ tôi rằng ông chủ cho tôi thêm nửa bàng."
Diệp Chiêu nghe không rõ: "Cái gì?"
Tăng Tường nghĩ rằng cô không biết "bàng" là gì, anh thản nhiên giải thích: "Ông chủ đã cho tôi thêm nửa cân."
Diệp Chiêu hiểu ra: "Ồ, bàng không phải nửa cân, nửa cân là 250 gam, bàng đại khái là 2268 gam."
Tăng Tường nhíu mày, cô gái này đang giả vờ không hiểu đấy ư.
“Này, cậu không cần phải đề phòng tôi như vậy.” Là người ngoài, Diệp Chiêu không muốn có quan hệ khó chịu với chủ nhà, vì vậy cô quyết định phá vỡ tình huống ngại ngùng này: “Dì Xảo thích tôi chủ yếu là vì dì ấy muốn tôi dạy thêm cho cậu. Đây chỉ là yêu ai yêu cả đường đi mà thôi.”
"Ý tôi là, cậu là mái nhà còn tôi là con quạ đậu trên mái nhà ư?"
Đầu Diệp Chiêu như muốn nổ tung. Cái người Tăng Tường này có lối tư duy thật khác người.
...
Sau bữa cơm trưa, Diệp Chiêu muốn đi tìm bà Lương để hỏi thăm về thông tin của thanh niên trí thức năm đó, tiện thể mang đồng nát mà các cô đã bí mật giấu trước đó bán đi.
Dẫn em gái theo rồi giả bộ xách chiếc túi da rắn rách nát đi xuống lầu, đi đến góc cầu thang vừa vặn nghe thấy tiếng dì Xảo chửi đổng dưới lầu, hình như là vị khách thuê ngôi nhà kia sắp bị đuổi, chủ nhà đã bỏ trốn cùng nhân tình, chỉ còn lại vợ con, không còn nơi nào để đi.
Việc này khiến dì Xảo rất tức giận.
Hai chị em đang tiến không được mà lùi cũng không xong thì thấy dì Xảo đi tới, Tiểu Cầm bị dọa sợ tới mức chiếc túi da rắn trên tay rơi xuống đất, phát ra âm thanh “Loảng xoảng loảng xoảng” lanh lảnh.
Dì Xảo nhìn chằm chằm vào chiếc túi da rắn, mặt tối sầm lại, như thể đang hỏi, không phải là gạt bà rằng đó là hai túi khoai lang à.
Diệp Chiêu biết dì Xảo đang tức giận, cô cũng không dám trêu chọc, lập tức không chút do dự quỳ xuống, chủ động nói thật với bà: “Dì Xảo, đây là đồng nát em gái cháu nhặt.”
Cô nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng em gái, tiếp tục nói: "Bây giờ chúng cháu đi xử lí liền, cháu hứa sẽ không có lần sau đâu ạ.”
Chắc chắn cô sẽ không bao giờ mang đồng nát về nhà nữa.
Thái độ nhìn rất chân thành, Tăng Nhị Xảo phất tay ý bảo chuyện này coi như xong, bà sợ bọn họ không biết đường, liền chỉ ra cửa: “Ra cửa quẹo trái, đi đến cuối đường, rẽ phải đi thêm khoảng 500 mét nữa là đến. Bà Lương có tính tham lời mấy món nhỏ, coi chừng bà ấy cân gian.”
Nói xong dì Xảo chuẩn bị đi đánh bài, người câm đuổi theo ở dưới dưới lầu còn Diệp Chiêu đến kho lưu trữ tài liệu hỏi thăm nhưng bị từ chối không cho vào, sau khi hỏi cô mới biết kho lưu trữ chỉ mở cửa vào thứ năm hàng tuần.
Cô từ thư viện trở về đã gần mười hai giờ rưỡi, vừa vào sân đã nghe thấy tiếng xe máy, cô dừng bước, vừa quay đầu lại thì thấy chiếc xe máy đậu trước mặt cô, bên trên có treo một hộp bánh ngọt. Tăng Tường không xuống xe mà chỉ đưa hộp bánh cho cô, vẫy vẫy cô lại: “Lại đây”
Haha chắc chắn là người ngoài lạnh trong nóng rồi. Diệp Chiêu nhận lấy bánh ngọt, cười trêu chọc nói: "Không phải cậu không rảnh sao?"
Tăng Tường cười nửa miệng gật đầu, không có ý định phản bác, đang định phóng xe đi thì bỗng nghĩ tới điều gì đó, anh nói: "Nói với mẹ tôi rằng ông chủ cho tôi thêm nửa bàng."
Diệp Chiêu nghe không rõ: "Cái gì?"
Tăng Tường nghĩ rằng cô không biết "bàng" là gì, anh thản nhiên giải thích: "Ông chủ đã cho tôi thêm nửa cân."
Diệp Chiêu hiểu ra: "Ồ, bàng không phải nửa cân, nửa cân là 250 gam, bàng đại khái là 2268 gam."
Tăng Tường nhíu mày, cô gái này đang giả vờ không hiểu đấy ư.
“Này, cậu không cần phải đề phòng tôi như vậy.” Là người ngoài, Diệp Chiêu không muốn có quan hệ khó chịu với chủ nhà, vì vậy cô quyết định phá vỡ tình huống ngại ngùng này: “Dì Xảo thích tôi chủ yếu là vì dì ấy muốn tôi dạy thêm cho cậu. Đây chỉ là yêu ai yêu cả đường đi mà thôi.”
"Ý tôi là, cậu là mái nhà còn tôi là con quạ đậu trên mái nhà ư?"
Đầu Diệp Chiêu như muốn nổ tung. Cái người Tăng Tường này có lối tư duy thật khác người.
...
Sau bữa cơm trưa, Diệp Chiêu muốn đi tìm bà Lương để hỏi thăm về thông tin của thanh niên trí thức năm đó, tiện thể mang đồng nát mà các cô đã bí mật giấu trước đó bán đi.
Dẫn em gái theo rồi giả bộ xách chiếc túi da rắn rách nát đi xuống lầu, đi đến góc cầu thang vừa vặn nghe thấy tiếng dì Xảo chửi đổng dưới lầu, hình như là vị khách thuê ngôi nhà kia sắp bị đuổi, chủ nhà đã bỏ trốn cùng nhân tình, chỉ còn lại vợ con, không còn nơi nào để đi.
Việc này khiến dì Xảo rất tức giận.
Hai chị em đang tiến không được mà lùi cũng không xong thì thấy dì Xảo đi tới, Tiểu Cầm bị dọa sợ tới mức chiếc túi da rắn trên tay rơi xuống đất, phát ra âm thanh “Loảng xoảng loảng xoảng” lanh lảnh.
Dì Xảo nhìn chằm chằm vào chiếc túi da rắn, mặt tối sầm lại, như thể đang hỏi, không phải là gạt bà rằng đó là hai túi khoai lang à.
Diệp Chiêu biết dì Xảo đang tức giận, cô cũng không dám trêu chọc, lập tức không chút do dự quỳ xuống, chủ động nói thật với bà: “Dì Xảo, đây là đồng nát em gái cháu nhặt.”
Cô nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng em gái, tiếp tục nói: "Bây giờ chúng cháu đi xử lí liền, cháu hứa sẽ không có lần sau đâu ạ.”
Chắc chắn cô sẽ không bao giờ mang đồng nát về nhà nữa.
Thái độ nhìn rất chân thành, Tăng Nhị Xảo phất tay ý bảo chuyện này coi như xong, bà sợ bọn họ không biết đường, liền chỉ ra cửa: “Ra cửa quẹo trái, đi đến cuối đường, rẽ phải đi thêm khoảng 500 mét nữa là đến. Bà Lương có tính tham lời mấy món nhỏ, coi chừng bà ấy cân gian.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook