"Đây là tiền tiêu vặt chú Tô và dì Hạ cho cháu. Dẫn em gái đi ăn chút gì đi, đừng để bụng đói."

Diệp Chiêu nhìn Diệp Định Quốc, thấy Diệp Định Quốc không có ý định phản đối, cô cũng nghiêm mặt không nhượng bộ: "Cám ơn chú Tô ạ."

Khi đi ra ngoài, Diệp Chiêu liếc nhìn số tiền Tô Ứng Dân đưa, sau đó nhìn cha cô: "Sáu trăm tệ"

Diệp Định Quốc nhất thời không hiểu, sửng sốt một hồi, nhưng câu tiếp theo của con gái lại là: "Nhớ trả ơn."

Diệp Định Quốc trợn tròn mắt, nhưng Tô Ứng Dân lại mỉm cười nói: "Đây chỉ là số tiền nhỏ, nếu không có tiền tiêu thì đến đây chú cho."

Tô Ứng Dân tiễn Diệp Chiêu xuống lầu, bên ngoài trời đã tối, nhà xưởng thắp đèn sáng choang, công nhân đang tăng ca để kịp hàng.

Người giữ cửa lão Lý nhìn thấy Diệp Chiêu đi ra ngoài, vội vàng từ trong đình đi ra: "Này, cô bé."

Diệp Chiêu dừng lại, quay đầu nhìn ông ấy.

"Bạn học của cháu phải tăng ca, buổi trưa ngày mai cô ấy hẹn cháu đến chỗ cô ấy."

Diệp Chiêu đoán rằng Lý Thụy Hương vẫn còn lo lắng về việc cô vào nhà máy làm việc, vì vậy cô nhờ chú bảo vệ mượn giấy bút và để lại một mảnh giấy cho Lý Thụy Hương rằng cô chỉ rảnh vào cuối tuần tới, cô sẽ đến thăm cô ấy sau. Khi Diệp Định Quốc trở về nhà, ông ta nửa nằm trên chiếc ghế tựa trong phòng làm việc, đầu óc rối bời, bao nhiêu năm qua, người ông ta cố quên đi dường như vẫn đang sống lại, càng ngày càng quay cuồng trong tâm trí ông ta.

Bạch Vận Liên pha cho ông ta một tách trà rồi mang vào. Thấy Diệp Định Quốc không muốn nói chuyện, bà ta do dự một lúc, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm sao?"



"Lão Tô đã tìm cho con bé một trường học."

"Tô Ứng Dân..." Bà ta rất muốn mắng Tô Ứng Dân nhiều chuyện nhưng Bạch Vận Liên cũng không dám khiêu khích tình cảm giữa anh em họ: "Vậy hộ khẩu của Tiểu Lộ thì tính sao?"

"Tiểu Lộ đâu?"

“Con bé đang làm bài trong phòng, tôi không dám nói với mẹ việc chưa đổi hộ khẩu.”

“Tôi sẽ tìm cách khác để đổi hộ khẩu cho con bé.”

"Ý ông là sao?" Bạch Vận Liên buột miệng, điều đó có nghĩa là Diệp Định Quốc không có ý định kết hôn với bà ta nữa sao?

Diệp Định Quốc xoa xoa trán: "Chuyện kết hôn của hai chúng ta sau nói sau đi, trước mắt chúng ta lo xử lí chuyện của Diệp Chiêu đã."

Diệp Định Quốc quan tâm đến cảm xúc của con gái mình từ khi nào vậy chứ? Bạch Vận Liên không biết chuyện gì đã xảy ra với Diệp Định Quốc nhưng thái độ của ông ta đột nhiên thay đổi rất nhiều. Rất có khả năng Tô Ứng Dân là người đứng sau giật dây. Bà ta tức giận đến mức không nói lên lời, tức giận đến mức tim như run lên.

Trên đường về nhà, Diệp Chiêu đi ngang qua một hiệu sách, cô mua một bộ mười cuốn truyện tranh cũ cho em gái. Sau đó Diệp Chiêu đi mua mì và trứng, mấy ngày nay cô ăn đồ ăn nhanh cũng chán, định bụng tối nay ăn một món đơn giản.

Diệp Chiêu trở lại tòa nhà Tiểu Tây, nhà ở tầng một không bật đèn nhưng vẫn thấy một cô gái trẻ với mái tóc xoăn dài đang đứng trước cửa phe phẩy quạt, lắng nghe tiếng người trên lầu.

Bà Anh mập bưng bát cơm tới, bà ấy chỉ lên lầu, nói với người phụ nữ tóc xoăn dài: “Chị Xảo luôn nói nếu cô đã nói chuyện chuyển ra ngoài thì chị ấy nhất định sẽ đồng ý. Như vậy cô còn không mau dọn ra ngoài đi, mau chóng thu dọn sạch sẽ đồ đạc, đừng làm người ta khó xử."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương