Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90
-
Chương 39
Tô Ứng Dân bối rối mở hai tay ra, không biết trả lời câu hỏi như thế nào. Hiệu trưởng Giả là một quan chức cấp cao địa phương có tiếng ở Thâm Thành, mọi người đa số đều là học sinh của ông ấy. Những gì ông ấy đã đứng ra làm chứng kiến thì không ai dám làm trái lại. Diệp Định Quốc không lo lắng Diệp Chiêu có thể làm tốt hơn Bạch Lộ trong kỳ thi nhưng trong lòng ông ta rất không vui, còn có cảm giác bị lừa.
Lúc hiệu trưởng Giả chuẩn bị rời đi, liền kéo Diệp Chiêu lại nói, nhỏ giọng bảo vệ mình: "Nhãn mặc dù ăn rất ngon, nhưng không phải vì vậy mà thầy đồng ý làm nhân chứng cho em."
Diệp Chiêu cười khúc khích, đối mặt ông ấy nói: "Em biết, thầy hiệu trưởng là người tốt."
“Cha tôi trước đây từng nói với tôi như vậy, ông ấy nói nếu tôi thành công, ông ấy sẽ cho tôi mười lạy. Nhưng thời đó không có ai làm nhân chứng, khi tôi thực sự thành công thì ông ấy không thừa nhận điều đó."
Thì ra là vậy, Diệp Chiêu đã hiểu rồi.
"Em phải cố gắng, thầy sẽ chiếu cố em." Hiệu trưởng Giả nhẹ giọng dặn dò.
Diệp Chiêu chớp chớp mắt: "Vâng thưa thầy hiệu trưởng, em sẽ cố gắng để chúng ta cùng nhau chứng kiến khoảnh khắc ấy."
...
Leng keng leng keng leng keng.
Tiếng chuông tăng ca vang lên, bên ngoài trở nên yên tĩnh.
Trong lúc đưa hiệu trưởng Giả đi, Tô Ứng Dân giả vờ ra ngoài ăn tối cùng nhau nhưng Diệp Chiêu không muốn đi.
"Tiểu Cầm muốn ở học chỗ này, cha có biện pháp nào không?"
Diệp Định Quốc, người vừa bị tấn công tinh thần bởi đứa con gái ngỗ ngược và ông hiệu trưởng bất thường kiên quyết từ chối: "Đưa con bé vể lại Uyển Thành đi."
"Cô bé không muốn quay lại, con cũng không thể trông Tiểu Cầm mỗi ngày."
Diệp Định Quốc khó chịu nói: "Vậy sao con còn lấy tiền của cha rồi đưa con bé ra ngoài sống chứ?"
“Hay là cha đưa Tiểu Cầm về nhé?"
Diệp Chiêu hoàn toàn không đi theo lối suy nghĩ của người bình thường, nếu bạn nói đông, Diệp Chiêu sẽ kéo bạn về phía tây xa nhất, mấu chốt là cách cô nói chuyện rất chậm rãi, giọng điệu tràn đầy sự thông minh còn lời nói lại ngập mùi châm chọc.
Thấy bản thân không tranh luận nổi với Diệp Chiêu, Diệp Định Quốc càng thêm đau đầu, chẳng lẽ sau khi khỏi bệnh Diệp Chiêu đã thay đổi một bộ não mới, không còn ngu ngốc như xưa? Trong thời đại này của Thâm Thành, không có thứ gọi là bằng cấp của trường, chuyển đến trường nào cũng không liên quan đến kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học nên chuyển đến trường khác cũng không khó. Tô Ứng Dân tiếp tục chữa cháy: "Có thể, có thể, chú sẽ liên hệ giúp cháu để cô bé ấy được đi học."
"Cám ơn chú Tô, chú thật sự là bạn tốt nhất của cha mẹ cháu."
Khuôn mặt vốn còn tươi cười của Tô Ứng Dân sau khi nghe thấy hai chữ "mẹ cháu" bỗng chuyển sang vô cùng ngượng ngùng.
Diệp Chiêu nhặt túi muốn quay về, Tô Ứng Dân đã nói: "Để chú lái xe đưa cháu về."
"Không cần đâu ạ, cháu ở gần đây, chỉ mất vài phút đi bộ thôi."
Tô Ứng Dân chộp lấy giấy bút trên bàn: "Viết địa chỉ của cháu vào đây đi. Thứ hai tới chú sẽ cùng cháu đến trường trung học Dục Tân."
Diệp Chiêu lấy giấy bút viết sáu chữ số La Mã: "Tên đường cháu đã quên mất rồi, đây là số điện thoại của chủ nhà."
Tô Ứng Dân đi tới phía sau bàn làm việc, ông ấy cởi áo khoác ngoài móc ví ra, không quan tâm bên trong có bao nhiêu tờ một trăm tệ mà trực tiếp nhét hết vào người Diệp Chiêu.
Lúc hiệu trưởng Giả chuẩn bị rời đi, liền kéo Diệp Chiêu lại nói, nhỏ giọng bảo vệ mình: "Nhãn mặc dù ăn rất ngon, nhưng không phải vì vậy mà thầy đồng ý làm nhân chứng cho em."
Diệp Chiêu cười khúc khích, đối mặt ông ấy nói: "Em biết, thầy hiệu trưởng là người tốt."
“Cha tôi trước đây từng nói với tôi như vậy, ông ấy nói nếu tôi thành công, ông ấy sẽ cho tôi mười lạy. Nhưng thời đó không có ai làm nhân chứng, khi tôi thực sự thành công thì ông ấy không thừa nhận điều đó."
Thì ra là vậy, Diệp Chiêu đã hiểu rồi.
"Em phải cố gắng, thầy sẽ chiếu cố em." Hiệu trưởng Giả nhẹ giọng dặn dò.
Diệp Chiêu chớp chớp mắt: "Vâng thưa thầy hiệu trưởng, em sẽ cố gắng để chúng ta cùng nhau chứng kiến khoảnh khắc ấy."
...
Leng keng leng keng leng keng.
Tiếng chuông tăng ca vang lên, bên ngoài trở nên yên tĩnh.
Trong lúc đưa hiệu trưởng Giả đi, Tô Ứng Dân giả vờ ra ngoài ăn tối cùng nhau nhưng Diệp Chiêu không muốn đi.
"Tiểu Cầm muốn ở học chỗ này, cha có biện pháp nào không?"
Diệp Định Quốc, người vừa bị tấn công tinh thần bởi đứa con gái ngỗ ngược và ông hiệu trưởng bất thường kiên quyết từ chối: "Đưa con bé vể lại Uyển Thành đi."
"Cô bé không muốn quay lại, con cũng không thể trông Tiểu Cầm mỗi ngày."
Diệp Định Quốc khó chịu nói: "Vậy sao con còn lấy tiền của cha rồi đưa con bé ra ngoài sống chứ?"
“Hay là cha đưa Tiểu Cầm về nhé?"
Diệp Chiêu hoàn toàn không đi theo lối suy nghĩ của người bình thường, nếu bạn nói đông, Diệp Chiêu sẽ kéo bạn về phía tây xa nhất, mấu chốt là cách cô nói chuyện rất chậm rãi, giọng điệu tràn đầy sự thông minh còn lời nói lại ngập mùi châm chọc.
Thấy bản thân không tranh luận nổi với Diệp Chiêu, Diệp Định Quốc càng thêm đau đầu, chẳng lẽ sau khi khỏi bệnh Diệp Chiêu đã thay đổi một bộ não mới, không còn ngu ngốc như xưa? Trong thời đại này của Thâm Thành, không có thứ gọi là bằng cấp của trường, chuyển đến trường nào cũng không liên quan đến kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học nên chuyển đến trường khác cũng không khó. Tô Ứng Dân tiếp tục chữa cháy: "Có thể, có thể, chú sẽ liên hệ giúp cháu để cô bé ấy được đi học."
"Cám ơn chú Tô, chú thật sự là bạn tốt nhất của cha mẹ cháu."
Khuôn mặt vốn còn tươi cười của Tô Ứng Dân sau khi nghe thấy hai chữ "mẹ cháu" bỗng chuyển sang vô cùng ngượng ngùng.
Diệp Chiêu nhặt túi muốn quay về, Tô Ứng Dân đã nói: "Để chú lái xe đưa cháu về."
"Không cần đâu ạ, cháu ở gần đây, chỉ mất vài phút đi bộ thôi."
Tô Ứng Dân chộp lấy giấy bút trên bàn: "Viết địa chỉ của cháu vào đây đi. Thứ hai tới chú sẽ cùng cháu đến trường trung học Dục Tân."
Diệp Chiêu lấy giấy bút viết sáu chữ số La Mã: "Tên đường cháu đã quên mất rồi, đây là số điện thoại của chủ nhà."
Tô Ứng Dân đi tới phía sau bàn làm việc, ông ấy cởi áo khoác ngoài móc ví ra, không quan tâm bên trong có bao nhiêu tờ một trăm tệ mà trực tiếp nhét hết vào người Diệp Chiêu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook