Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90
-
Chương 38
Hiệu trưởng Giả trợn tròn mắt, ông ấy đã ăn quá nhiều loại nhãn nên cũng không có gì ngạc nhiên nhưng thấy Diệp Chiêu ăn một cách thích thú, ông không khỏi tò mò hỏi: "Ngon không?"
“Phần thịt tuy hơi mỏng nhưng mùi vị rất đặc biệt, em chưa từng ăn qua loại nhãn ngon như vậy.” Diệp Chiêu đưa cho hiệu trưởng Giả một cái xiên nhỏ: “Thầy ăn thử sẽ biết.”
Hiệu trưởng Giả nghi ngờ cầm lấy quả nhãn, ăn một miếng, quả thực rất ngon, ông ấy giơ ngón tay cái lên ra hiệu “tuyệt phẩm"
Tô Ứng Dân vội vàng nói: "Tôi đã mang loại nhãn có vị quế chính hiệu này về từ đảo Thiên Tuế, ở thành phố Thâm Quyến chỉ còn lại một vài cây."
“Tôi đã ăn rất nhiều loại vải có vị quế, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được ăn nhãn có vị quế.”
Diệp Chiêu đem nửa rổ nhãn còn lại đưa tới trước mặt hiệu trưởng Giả: "Vậy thì thầy ăn nhiều một chút đi."
"Còn nữa sao? Gói lại giúp tôi với." Hiệu trưởng Giả không khách khí nói.
"Được, tôi sẽ bảo nhân viên gói lại cho thầy."
Tô Ứng Dân định nói rằng thu dọn đồ đạc không có vấn đề gì, nhưng Diệp Chiêu đã cắt ngang cuộc trò chuyện: "Chuyện đó không thành vấn đề nhưng thầy hiệu trưởng có thể làm chứng cho em một việc được không?"
Hiệu trưởng Giả nhổ hạt trái cây ra, ông ấy cảm thấy cô bé này có phần gian xảo, liền hỏi: "Nhân chứng gì cơ?"
"Cha em nói, nếu em làm tốt hơn Bạch Lộ trong kỳ thi tuyển sinh đại học, ông ấy sẽ gọi em là cha."
Tô Ứng Dân vội vàng ngăn lại: "Tiểu Chiêu, đừng nói nhảm."
"Chính cha cháu nói vậy chứ không phải cháu tự ý bịa chuyện nói nhảm."
Diệp Định Quốc bực bội: "Cha nói vậy khi nào chứ!"
"Cha đã nói khi mắng con qua điện thoại. Cha đừng quên điều này.”
Diệp Định Quốc mơ hồ nhớ lại: "Đúng là cha đã nói vậy, nhưng con nghĩ con có thể vượt qua Bạch Lộ sao? Con đừng không biết tự lựa sức mình nữa."
Diệp Chiêu không mảy may lời nói ấy: "Con chỉ quan tâm là cha thừa nhận đã nói vậy đúng không?"
Sau khi Diệp Định Quốc bị con gái của mình bắt nạt mấy lần trong cùng một ngày, tâm lý của ông ta gần như bị nghiền nát: "Đúng! Nhưng rốt cuộc vì sao con cứ phải so đo bắt nạt Bạch Lộ chứ. Con thử soi lại mình xem có gì tốt đẹp để hơn Bạch Lộ không? Con có phấn đấu mười năm nữa cũng không thể bằng Bạch Lộ được đâu!”
Diệp Chiêu cố tình khiêu khích Diệp Định Quốc: "Con chỉ muốn so sánh với Bạch Lộ đấy thì sao chứ! Tại sao con không thể so tài với cô ta? Nếu con thắng cha đừng có quên lời nói ngày hôm nay."
“Được được, nếu muốn tự rước nhục vào thân thì cứ so tài với Bạch Lộ đi. Tới lúc đó con là tổ tiên còn cha chỉ là con cháu được chưa?” Diệp Định Quốc tức giận đến run lên.
"Thầy hiệu trưởng, thầy đã nghe thấy chưa. Thầy sẽ làm nhân chứng cho em nhé!” “Được, tôi đã chứng kiến.” Hiệu trưởng Giả vừa ăn nhãn vừa dứt khoát trả lời.
Diệp Định Quốc và Tô Ứng Dân nhìn nhau, ai sẽ đồng ý làm nhân chứng cho chuyện trẻ con và nực cười như vậy chứ? Nhưng hiệu trưởng Giả cũng không phải là "người bình thường", ông ấy nhắc lại điều đó một lần nữa: "Chỉ cần em thi đại học tốt hơn Bạch Lộ, cha em sẽ gọi em là cha, còn ông ấy sẽ làm cháu, đúng chứ? Tôi- Giả Thế Khải đã chứng kiến việc này."
Suy nghĩ rõ ràng, logic trôi chảy vậy thì chuyện này coi như không có vấn đề gì nữa rồi.
Diệp Chiêu cười giả lả: "Chú Tô, mau gói nhãn cho hiệu trưởng Giả."
“Phần thịt tuy hơi mỏng nhưng mùi vị rất đặc biệt, em chưa từng ăn qua loại nhãn ngon như vậy.” Diệp Chiêu đưa cho hiệu trưởng Giả một cái xiên nhỏ: “Thầy ăn thử sẽ biết.”
Hiệu trưởng Giả nghi ngờ cầm lấy quả nhãn, ăn một miếng, quả thực rất ngon, ông ấy giơ ngón tay cái lên ra hiệu “tuyệt phẩm"
Tô Ứng Dân vội vàng nói: "Tôi đã mang loại nhãn có vị quế chính hiệu này về từ đảo Thiên Tuế, ở thành phố Thâm Quyến chỉ còn lại một vài cây."
“Tôi đã ăn rất nhiều loại vải có vị quế, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được ăn nhãn có vị quế.”
Diệp Chiêu đem nửa rổ nhãn còn lại đưa tới trước mặt hiệu trưởng Giả: "Vậy thì thầy ăn nhiều một chút đi."
"Còn nữa sao? Gói lại giúp tôi với." Hiệu trưởng Giả không khách khí nói.
"Được, tôi sẽ bảo nhân viên gói lại cho thầy."
Tô Ứng Dân định nói rằng thu dọn đồ đạc không có vấn đề gì, nhưng Diệp Chiêu đã cắt ngang cuộc trò chuyện: "Chuyện đó không thành vấn đề nhưng thầy hiệu trưởng có thể làm chứng cho em một việc được không?"
Hiệu trưởng Giả nhổ hạt trái cây ra, ông ấy cảm thấy cô bé này có phần gian xảo, liền hỏi: "Nhân chứng gì cơ?"
"Cha em nói, nếu em làm tốt hơn Bạch Lộ trong kỳ thi tuyển sinh đại học, ông ấy sẽ gọi em là cha."
Tô Ứng Dân vội vàng ngăn lại: "Tiểu Chiêu, đừng nói nhảm."
"Chính cha cháu nói vậy chứ không phải cháu tự ý bịa chuyện nói nhảm."
Diệp Định Quốc bực bội: "Cha nói vậy khi nào chứ!"
"Cha đã nói khi mắng con qua điện thoại. Cha đừng quên điều này.”
Diệp Định Quốc mơ hồ nhớ lại: "Đúng là cha đã nói vậy, nhưng con nghĩ con có thể vượt qua Bạch Lộ sao? Con đừng không biết tự lựa sức mình nữa."
Diệp Chiêu không mảy may lời nói ấy: "Con chỉ quan tâm là cha thừa nhận đã nói vậy đúng không?"
Sau khi Diệp Định Quốc bị con gái của mình bắt nạt mấy lần trong cùng một ngày, tâm lý của ông ta gần như bị nghiền nát: "Đúng! Nhưng rốt cuộc vì sao con cứ phải so đo bắt nạt Bạch Lộ chứ. Con thử soi lại mình xem có gì tốt đẹp để hơn Bạch Lộ không? Con có phấn đấu mười năm nữa cũng không thể bằng Bạch Lộ được đâu!”
Diệp Chiêu cố tình khiêu khích Diệp Định Quốc: "Con chỉ muốn so sánh với Bạch Lộ đấy thì sao chứ! Tại sao con không thể so tài với cô ta? Nếu con thắng cha đừng có quên lời nói ngày hôm nay."
“Được được, nếu muốn tự rước nhục vào thân thì cứ so tài với Bạch Lộ đi. Tới lúc đó con là tổ tiên còn cha chỉ là con cháu được chưa?” Diệp Định Quốc tức giận đến run lên.
"Thầy hiệu trưởng, thầy đã nghe thấy chưa. Thầy sẽ làm nhân chứng cho em nhé!” “Được, tôi đã chứng kiến.” Hiệu trưởng Giả vừa ăn nhãn vừa dứt khoát trả lời.
Diệp Định Quốc và Tô Ứng Dân nhìn nhau, ai sẽ đồng ý làm nhân chứng cho chuyện trẻ con và nực cười như vậy chứ? Nhưng hiệu trưởng Giả cũng không phải là "người bình thường", ông ấy nhắc lại điều đó một lần nữa: "Chỉ cần em thi đại học tốt hơn Bạch Lộ, cha em sẽ gọi em là cha, còn ông ấy sẽ làm cháu, đúng chứ? Tôi- Giả Thế Khải đã chứng kiến việc này."
Suy nghĩ rõ ràng, logic trôi chảy vậy thì chuyện này coi như không có vấn đề gì nữa rồi.
Diệp Chiêu cười giả lả: "Chú Tô, mau gói nhãn cho hiệu trưởng Giả."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook