Bà Chủ Nhỏ Ở Thập Niên 90
-
Chương 37
"Con quan tâm làm gì. Lo học cho tốt ban của mình đi."
Tâm trạng của Diệp Chiêu không dao động, cô hoàn toàn phớt lờ Diệp Định Quốc: "Nếu cô ta học tự nhiên thì con cũng học tự nhiên."
Nhìn thấy con gái mình muốn so đo mọi thứ với Bạch Lộ, Diệp Định Quốc nghiến răng cố nén cơn giận.
"Con không đùa đâu. Cô ta học gì thì con cũng sẽ học như vậy."
Hành vi so đo với Bạch Lộ của Diệp Chiêu chẳng khác nào chọc giận Diệp Định Quốc lần nữa, ông ta không thể chịu đựng được nữa: "Thôi tốt nhất đừng đi học nữa, con hãy an phận trở về Cảng Thành đi!"
Hiệu trưởng Giả trợn mắt: "Nếu không đi học thì thôi, các ông gọi tôi đến đây làm gì!"
Trong lòng Tô Ứng Dân rất bức xúc nhưng ông ấy phải nhanh chóng xoa dịu cơn thịnh nộ của Diệp Định Quốc: "Lão Diệp, đừng kích động. Hãy để thầy giáo sắp xếp cho con bé hoàn thành bài kiểm tra đầu vào đã."
Sau đó lại lập tức cười với hiệu trưởng Giả: "Ôi ngài hiệu trưởng, con bé còn trẻ tất nhiên phải đi học rồi, hai cha con đã lâu không gặp cho nên có chút hiểu lầm mà thôi."
Hiệu trưởng Giả hiển nhiên không quan tâm đến chuyện gia đình của họ, ông ấy đặt cuốn sách hướng dẫn lên bàn, tháo kính ra và nói: "Sách này viết chưa tốt, nếu mang đi xuất bản ra nước ngoài e là sẽ khiến mọi người chê cười Trung Quốc chúng ta."
Lời này của ông ấy rõ ràng ngụ ý là tất cả họ đều là những người giàu mới nổi ít học. Diệp Định Quốc cúi mặt vì xấu hổ. Tô Ứng Dân - người luôn tỏ ra thông minh, không biết là nhất thời bối rối hay cố ý, ông ấy nửa đùa nửa thật nói: “Ôi, phiên dịch viên của chúng tôi có vấn đề về sức khỏe nên đã nghỉ phép. Sách này là do Bạch Lộ dịch giúp chúng tôi. Bạch Lộ vốn là nhân tài ngài bồi dưỡng mà, phải không?"
Hiệu trưởng Giả "Này" một tiếng, cười nói: "Bạch Lộ ư? Là ai nhỉ?"
Diệp Định Quốc vội lên tiếng bảo vệ Bạch Lộ: "Bạch Lộ học ban tự nhiên, con bé giỏi toán, lý và hóa, tiếng Anh của Bạch Lộ chỉ trên trung bình, sách này không phải là thứ mà học sinh trung học có thể dịch được, mau tìm người khác thay thế đi."
Hiệu trưởng Giả ngạc nhiên: "Không phải tất cả các lỗi ngữ pháp đều được khoanh tròn sao? Sửa chúng là được."
Tô Ứng Dân nhặt cuốn sách hướng dẫn trên bàn lên, vẻ mặt thất thần: "Ai khoanh tròn vậy?"
Diệp Chiêu đang bóc nhãn, buổi chiều ngồi đây cũng chán nên cô đã đọc sách hướng dẫn cho giết thời gian đồng thời khoanh lại những lỗi ngữ pháp trong đó.
"Con khoanh tròn."
Ba người lớn có mặt trong phòng đều nhìn sang, Diệp Định Quốc tỏ vẻ khó hiểu, ông ta không tin rằng tiếng Anh của Diệp Chiêu giỏi hơn Bạch Lộ, Tô Ứng Dân rất ngạc nhiên, còn hiệu trưởng Giả lần đầu tiên ngước mắt lên nhìn Diệp Chiêu.
Diệp Chiêu mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, cô quay lại chủ đề chính: "Con muốn học ban tự nhiên."
Tô Ứng Dân lặng lẽ nháy mắt với Diệp Chiêu ra hiệu cho cô đừng nói nữa, ông ấy sẽ tìm cách rồi sau đó cười xin lỗi hiệu trưởng Giả: "Ông thông cảm, ngày nay, trẻ con đều có suy nghĩ của riêng mình, cha mẹ không thể kiểm soát chúng được mãi."
Hiệu trưởng Giả khoát tay áo, không tán thành nói: "Có ý kiến của chính mình là tốt, chỉ có kẻ ngu xuẩn mới phó mặc cho người khác."
Vị hiệu trưởng này có chút thú vị. Diệp Chiêu nhân cơ hội tới gần hiệu trưởng: "Thầy hiệu trưởng thích ăn nhãn sao? Nhãn này ngọt lắm, còn có mùi thơm hoa quế."
Tâm trạng của Diệp Chiêu không dao động, cô hoàn toàn phớt lờ Diệp Định Quốc: "Nếu cô ta học tự nhiên thì con cũng học tự nhiên."
Nhìn thấy con gái mình muốn so đo mọi thứ với Bạch Lộ, Diệp Định Quốc nghiến răng cố nén cơn giận.
"Con không đùa đâu. Cô ta học gì thì con cũng sẽ học như vậy."
Hành vi so đo với Bạch Lộ của Diệp Chiêu chẳng khác nào chọc giận Diệp Định Quốc lần nữa, ông ta không thể chịu đựng được nữa: "Thôi tốt nhất đừng đi học nữa, con hãy an phận trở về Cảng Thành đi!"
Hiệu trưởng Giả trợn mắt: "Nếu không đi học thì thôi, các ông gọi tôi đến đây làm gì!"
Trong lòng Tô Ứng Dân rất bức xúc nhưng ông ấy phải nhanh chóng xoa dịu cơn thịnh nộ của Diệp Định Quốc: "Lão Diệp, đừng kích động. Hãy để thầy giáo sắp xếp cho con bé hoàn thành bài kiểm tra đầu vào đã."
Sau đó lại lập tức cười với hiệu trưởng Giả: "Ôi ngài hiệu trưởng, con bé còn trẻ tất nhiên phải đi học rồi, hai cha con đã lâu không gặp cho nên có chút hiểu lầm mà thôi."
Hiệu trưởng Giả hiển nhiên không quan tâm đến chuyện gia đình của họ, ông ấy đặt cuốn sách hướng dẫn lên bàn, tháo kính ra và nói: "Sách này viết chưa tốt, nếu mang đi xuất bản ra nước ngoài e là sẽ khiến mọi người chê cười Trung Quốc chúng ta."
Lời này của ông ấy rõ ràng ngụ ý là tất cả họ đều là những người giàu mới nổi ít học. Diệp Định Quốc cúi mặt vì xấu hổ. Tô Ứng Dân - người luôn tỏ ra thông minh, không biết là nhất thời bối rối hay cố ý, ông ấy nửa đùa nửa thật nói: “Ôi, phiên dịch viên của chúng tôi có vấn đề về sức khỏe nên đã nghỉ phép. Sách này là do Bạch Lộ dịch giúp chúng tôi. Bạch Lộ vốn là nhân tài ngài bồi dưỡng mà, phải không?"
Hiệu trưởng Giả "Này" một tiếng, cười nói: "Bạch Lộ ư? Là ai nhỉ?"
Diệp Định Quốc vội lên tiếng bảo vệ Bạch Lộ: "Bạch Lộ học ban tự nhiên, con bé giỏi toán, lý và hóa, tiếng Anh của Bạch Lộ chỉ trên trung bình, sách này không phải là thứ mà học sinh trung học có thể dịch được, mau tìm người khác thay thế đi."
Hiệu trưởng Giả ngạc nhiên: "Không phải tất cả các lỗi ngữ pháp đều được khoanh tròn sao? Sửa chúng là được."
Tô Ứng Dân nhặt cuốn sách hướng dẫn trên bàn lên, vẻ mặt thất thần: "Ai khoanh tròn vậy?"
Diệp Chiêu đang bóc nhãn, buổi chiều ngồi đây cũng chán nên cô đã đọc sách hướng dẫn cho giết thời gian đồng thời khoanh lại những lỗi ngữ pháp trong đó.
"Con khoanh tròn."
Ba người lớn có mặt trong phòng đều nhìn sang, Diệp Định Quốc tỏ vẻ khó hiểu, ông ta không tin rằng tiếng Anh của Diệp Chiêu giỏi hơn Bạch Lộ, Tô Ứng Dân rất ngạc nhiên, còn hiệu trưởng Giả lần đầu tiên ngước mắt lên nhìn Diệp Chiêu.
Diệp Chiêu mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào, cô quay lại chủ đề chính: "Con muốn học ban tự nhiên."
Tô Ứng Dân lặng lẽ nháy mắt với Diệp Chiêu ra hiệu cho cô đừng nói nữa, ông ấy sẽ tìm cách rồi sau đó cười xin lỗi hiệu trưởng Giả: "Ông thông cảm, ngày nay, trẻ con đều có suy nghĩ của riêng mình, cha mẹ không thể kiểm soát chúng được mãi."
Hiệu trưởng Giả khoát tay áo, không tán thành nói: "Có ý kiến của chính mình là tốt, chỉ có kẻ ngu xuẩn mới phó mặc cho người khác."
Vị hiệu trưởng này có chút thú vị. Diệp Chiêu nhân cơ hội tới gần hiệu trưởng: "Thầy hiệu trưởng thích ăn nhãn sao? Nhãn này ngọt lắm, còn có mùi thơm hoa quế."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook