Âu Dương Phu Nhân, Xin Em Đừng Khóc!
-
Chương 13: Anh Duệ mất tích
. Cô chạy theo Anh Duệ, rất muốn ôm lấy cậu vào lòng nhưng cô biết hiện tại cậu muốn ở một mình. Cô chỉ có thể đi phía sau cậu, nhìn cậu khóc nấc lên, đôi vai cậu run mạnh lên từng cơn không biết là vì lạnh hay là vì cậu đang trút bỏ những gánh nặng trong lòng.
. Hai người một lớn một nhỏ, kẻ đi trước người theo sau. Cơn mưa ngày một lớn, những tia sét cắt ngang bầu trời bắt đầu vang lên như muốn xé nát không gian yên tĩnh.
. Đột nhiên Anh Duệ khụy xuống rồi ngất đi. Tiểu Y nhanh chóng chạy lại đở lấy cậu, miệng luôn gọi " Anh Duệ, Anh Duệ " nước mắt nóng ấm của cô rơi xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Đôi mắt cậu vẫn cứ nhắm chặt mặc cho Tiểu Y đang gọi cậu...
" Tôi muốn đứa bé đó " - giọng nói đầy đáng sợ của một người đàn ông vang lên
" Ha...nhìn nó chỉ mới có 7, 8 tuổi...sẽ không chịu nổi cậu đâu " - người đàn ông tóc vàng lên tiếng, đôi mắt nhìn mẹ con Anh Duệ ánh lên niềm hứng thú
"...tôi muốn nó là cánh tay trái của tôi " - người đàn ông tóc bạch kim nói, đôi mày khẽ nhíu lại.
" cậu không thấy nó còn quá nhỏ à, vả lại cô gái kia rất có thể là mẹ nó, cậu đừng nghỉ tới việc chia cắt mẹ con họ chứ " - người đàn ông tóc vàng nở một nụ cười giễu cợt
" Tôi cần nói chuyện với nó " - ánh mắt người đàn ông tóc bạch kim loé lên một tia sáng
. Người đàn ông tóc vàng hất mặt ra hiệu cho những thuộc hạ của mình. Họ nhanh chóng đi về phía Tiểu Y
. Tiểu Y ôm lấy Anh Duệ đang định đứng lên thì có một lực rất mạnh đánh vào gáy cô...trời đất bổng nhiên quay cuồng rồi tối sầm lại...
. Lúc cô tỉnh dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là một căn phòng với tông màu chủ đạo là vàng ánh kim. Cảm giác đau nhức sau gáy truyền tới khiến cô phải nhăn mặt lại.
" Em tỉnh rồi à " - anh bưng tô cháo vào cho cô
" Đây là... " - cô nghi hoặc nhìn anh
" Gia tộc Âu Dương " - anh đở cô ngồi dậy
" Anh Duệ đâu rồi " - gạt bỏ cảm giác đang sôi sục trong lòng mình, Anh Duệ quan trọng hơn
" Anh Duệ? " - anh ngạc nhiên hỏi ngược lại cô
" Không có Anh Duệ? " - cô kinh ngạc mở to mắt
" Lúc anh tới chỉ thấy em nằm dưới mưa...không có thấy Anh Duệ " - anh giải thích với cô
" Rõ ràng lúc em ngất đi vẫn còn ôm Anh Duệ trong tay mà " - nước mắt cô lập tức rơi xuống
" Tiểu Y, đừng khóc, từ từ bình tĩnh suy nghĩ, anh nhất định sẽ mang Anh Duệ về cho em...được không " - anh kéo cô ôm chặt vào lòng
. Cô gật mạnh đầu trên hõm vai anh nhưng lại không có cách nào ngăn những giọt nước mắt kia tuôn rơi...thấy cô khóc....trái tim anh như bị ai lấy dao rọc ngang, đau đến khó thở. Vòng tay anh siếc chặt lấy cô, như muốn khẳng định lời hứa của mình...rồi anh cảm nhận được cô gái trong lòng đột nhiên yên tĩnh lại...cô lại ngất đi rồi...
. Ở trong một căn biệt thự khác có tống chủ đạo là màu xanh nhạt, Anh Duệ đang lia đôi mắt thận trọng nhìn hết căn phòng mình đang nằm...rõ ràng đây không phải là khách sạn...càng không phải là nhà cuatmr gia tộc Âu Dương...vậy cậu đang ở cái nơi quái nào đây...
" Tỉnh rồi à " - người đàn ông tóc bạch kim bước vào, theo sau có một người đàn ông tóc vàng và hai người vệ sĩ
" Ông là ai " - Anh Duệ hướng đôi mắt lạnh lùng về phái đám người lạ kia
" Tôi là Lãnh Huyên..." - Lãnh Huyên dừng lại một chút để xem biểu cảm trên gương mặt cậu
. Đúng như Lãnh Huyên nghĩ, đôi mắt của Anh Duệ đã mở trừng lên đầy kinh ngạc...đây chẳng phải là ông trùm của giới hắc đạo sao...nhưng ông ta đang ở Anh kia mà...thế nào lại về đây và còn xuất hiện trước mặt câu...không lẽ cậu là bị ông ta bắt tơi..?
" Ông đưa tôi tới đây chắc là có việc với tôi nhỉ " - cậu nhướng mày nhìn Lãnh Huyên, đôi mắt không hiện một tia sợ hãi
" Có khí chất " - người đàn ông tóc vàng ( Hàn Phong) khẽ nhếch môi cười
" Tôi muốn huấn luyện cậu...cậu thấy thế nào " - Lãnh Huyên nhìn cậu, gương mặt không hề biểu lộ cảm xúc
" Tôi còn quá nhỏ, vả lại tôi thích ở bên cạnh mẹ mình hơn... " - cậu nhìn ra ngoài, cũng không để đám người trước mặt vào mắt
" Tôi có thể đưa mẹ cậu tới đây " - Lãnh Huyên nhíu mày, tỏ ý không vừa lòng với thái độ của Anh Duệ
" Nếu như vậy...ba tôi sẽ ghen " - trong đầu cậu lúc này hiện về gương mặt của một người đàn ông
" Vậy cậu muốn như thế nào " - Lãnh Huyên dường như đã mất hết kiên nhẫn, anh chưa bao giờ phải xuống nước với ai như vậy
" Nếu mẹ tôi đồng ý, tôi sẽ theo ông, còn không thì...đành phụ ý tốt của ông vậy... " - cậu nhìn Lãnh Huyên, cười như không cười
" Người đàn bà đó quan trọng đến vậy sao...? Nếu để đàn bà chi phối...cậu sẽ chỉ là một phế vật " - Lãnh Huyên lạnh lùng lên tiếng
" Tôi là người sống có mục đích và mục đích của tôi chính là bảo vệ người phụ nữ quan trọng nhất đời của mình...nếu như tôi không thể bảo vệ được mẹ thì người khác mới có quyền gọi tôi một tiếng phế vật " - cậu nhìn Lãnh Huyên, ánh mắt trở nên tàn khốc
. Lãnh Huyên hơi giựt mình khi thấy ánh mắt đó, cậu chỉ mới có 7, 8 tuổi đã có được cái ánh mắt giết người đó rồi...xem ra người phụ nữ kia thật sự đã ảnh hưởng rất lớn đến cậu. Mong là người phụ nữ kia đồng ý...nếu không, Lãnh Huyên anh chính là đã mua được miếng thịt ngon còn phải đem trả lại cho người bán...
" Được! Tôi rất mong lần sau khi gặp lại cậu...cậu sẽ chính thức là thuộc hạ của tôi " - Lãnh Huyên nở một nụ cười hiếm thấy
" Phong, đưa thằng bé về "
" Vâng " - Hàn Phong cuối đầu cung kính rồi bước ra ngoài
" Tôi vẫn chưa biết tên cậu " - Lãnh Huyên nói khi thấy Anh Duệ sắp khuất khỏi tầm mắt
" Lục Anh Duệ... " - cậu nói rồi lạnh lùng bước đi
. Lãnh Huyên nghe xong, đôi môi lại nở một nụ cười...một thằng nhóc tài năng...
" Cậu muốn tôi đưa cậu về đâu " - Hàn Phong hỏi khi thấy cậu đã yên vị trong xe
" Mẹ tôi đâu " - cậu lia ánh mắt muốn giết người nhìn Hàn Phong
.Bắt gặp ánh mắt đó, Hàn Phong khẽ rùng mình một cái
" Chúng tôi không bắt mẹ cậu, cô ta ngất trên đường... " - Hàn Phong khởi động xe, nhìn qua gương chiếu hậu để xem phản ứng của cậu
" Đưa tôi tới Âu Dương gia " - Anh Duệ lạnh lùng nói, cậu nhìn ra cửa sổ nên cũng không thể thấy ánh mắt kinh ngạc của Hàn Phong
" Nếu mẹ ngất gần đó...ông ta chắc có lẽ đã thấy và đưa mẹ về...mong là như vậy... " - Anh Duệ nghĩ, đôi mắt dần trở nên mông lung
. Thằng nhóc này họ Lục...lại yêu cầu Hàn Phong đưa nó tới Âu Dương gia...là có ý gì....? Lãnh Huyên ngồi trong phòng, cuộc hội thoại kia anh đã nghe hết...và nó thật sự làm anh rất ngạc nhiên...nếu nó là cháu của gia tộc Âu Dương...anh xem ra phải tới chào hỏi rồi...Bác Lâm Hàng ( ông nội của Anh Duệ) lâu rồi hai bác cháu mình chưa gặp nhau nhỉ...
. Hai người một lớn một nhỏ, kẻ đi trước người theo sau. Cơn mưa ngày một lớn, những tia sét cắt ngang bầu trời bắt đầu vang lên như muốn xé nát không gian yên tĩnh.
. Đột nhiên Anh Duệ khụy xuống rồi ngất đi. Tiểu Y nhanh chóng chạy lại đở lấy cậu, miệng luôn gọi " Anh Duệ, Anh Duệ " nước mắt nóng ấm của cô rơi xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Đôi mắt cậu vẫn cứ nhắm chặt mặc cho Tiểu Y đang gọi cậu...
" Tôi muốn đứa bé đó " - giọng nói đầy đáng sợ của một người đàn ông vang lên
" Ha...nhìn nó chỉ mới có 7, 8 tuổi...sẽ không chịu nổi cậu đâu " - người đàn ông tóc vàng lên tiếng, đôi mắt nhìn mẹ con Anh Duệ ánh lên niềm hứng thú
"...tôi muốn nó là cánh tay trái của tôi " - người đàn ông tóc bạch kim nói, đôi mày khẽ nhíu lại.
" cậu không thấy nó còn quá nhỏ à, vả lại cô gái kia rất có thể là mẹ nó, cậu đừng nghỉ tới việc chia cắt mẹ con họ chứ " - người đàn ông tóc vàng nở một nụ cười giễu cợt
" Tôi cần nói chuyện với nó " - ánh mắt người đàn ông tóc bạch kim loé lên một tia sáng
. Người đàn ông tóc vàng hất mặt ra hiệu cho những thuộc hạ của mình. Họ nhanh chóng đi về phía Tiểu Y
. Tiểu Y ôm lấy Anh Duệ đang định đứng lên thì có một lực rất mạnh đánh vào gáy cô...trời đất bổng nhiên quay cuồng rồi tối sầm lại...
. Lúc cô tỉnh dậy, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là một căn phòng với tông màu chủ đạo là vàng ánh kim. Cảm giác đau nhức sau gáy truyền tới khiến cô phải nhăn mặt lại.
" Em tỉnh rồi à " - anh bưng tô cháo vào cho cô
" Đây là... " - cô nghi hoặc nhìn anh
" Gia tộc Âu Dương " - anh đở cô ngồi dậy
" Anh Duệ đâu rồi " - gạt bỏ cảm giác đang sôi sục trong lòng mình, Anh Duệ quan trọng hơn
" Anh Duệ? " - anh ngạc nhiên hỏi ngược lại cô
" Không có Anh Duệ? " - cô kinh ngạc mở to mắt
" Lúc anh tới chỉ thấy em nằm dưới mưa...không có thấy Anh Duệ " - anh giải thích với cô
" Rõ ràng lúc em ngất đi vẫn còn ôm Anh Duệ trong tay mà " - nước mắt cô lập tức rơi xuống
" Tiểu Y, đừng khóc, từ từ bình tĩnh suy nghĩ, anh nhất định sẽ mang Anh Duệ về cho em...được không " - anh kéo cô ôm chặt vào lòng
. Cô gật mạnh đầu trên hõm vai anh nhưng lại không có cách nào ngăn những giọt nước mắt kia tuôn rơi...thấy cô khóc....trái tim anh như bị ai lấy dao rọc ngang, đau đến khó thở. Vòng tay anh siếc chặt lấy cô, như muốn khẳng định lời hứa của mình...rồi anh cảm nhận được cô gái trong lòng đột nhiên yên tĩnh lại...cô lại ngất đi rồi...
. Ở trong một căn biệt thự khác có tống chủ đạo là màu xanh nhạt, Anh Duệ đang lia đôi mắt thận trọng nhìn hết căn phòng mình đang nằm...rõ ràng đây không phải là khách sạn...càng không phải là nhà cuatmr gia tộc Âu Dương...vậy cậu đang ở cái nơi quái nào đây...
" Tỉnh rồi à " - người đàn ông tóc bạch kim bước vào, theo sau có một người đàn ông tóc vàng và hai người vệ sĩ
" Ông là ai " - Anh Duệ hướng đôi mắt lạnh lùng về phái đám người lạ kia
" Tôi là Lãnh Huyên..." - Lãnh Huyên dừng lại một chút để xem biểu cảm trên gương mặt cậu
. Đúng như Lãnh Huyên nghĩ, đôi mắt của Anh Duệ đã mở trừng lên đầy kinh ngạc...đây chẳng phải là ông trùm của giới hắc đạo sao...nhưng ông ta đang ở Anh kia mà...thế nào lại về đây và còn xuất hiện trước mặt câu...không lẽ cậu là bị ông ta bắt tơi..?
" Ông đưa tôi tới đây chắc là có việc với tôi nhỉ " - cậu nhướng mày nhìn Lãnh Huyên, đôi mắt không hiện một tia sợ hãi
" Có khí chất " - người đàn ông tóc vàng ( Hàn Phong) khẽ nhếch môi cười
" Tôi muốn huấn luyện cậu...cậu thấy thế nào " - Lãnh Huyên nhìn cậu, gương mặt không hề biểu lộ cảm xúc
" Tôi còn quá nhỏ, vả lại tôi thích ở bên cạnh mẹ mình hơn... " - cậu nhìn ra ngoài, cũng không để đám người trước mặt vào mắt
" Tôi có thể đưa mẹ cậu tới đây " - Lãnh Huyên nhíu mày, tỏ ý không vừa lòng với thái độ của Anh Duệ
" Nếu như vậy...ba tôi sẽ ghen " - trong đầu cậu lúc này hiện về gương mặt của một người đàn ông
" Vậy cậu muốn như thế nào " - Lãnh Huyên dường như đã mất hết kiên nhẫn, anh chưa bao giờ phải xuống nước với ai như vậy
" Nếu mẹ tôi đồng ý, tôi sẽ theo ông, còn không thì...đành phụ ý tốt của ông vậy... " - cậu nhìn Lãnh Huyên, cười như không cười
" Người đàn bà đó quan trọng đến vậy sao...? Nếu để đàn bà chi phối...cậu sẽ chỉ là một phế vật " - Lãnh Huyên lạnh lùng lên tiếng
" Tôi là người sống có mục đích và mục đích của tôi chính là bảo vệ người phụ nữ quan trọng nhất đời của mình...nếu như tôi không thể bảo vệ được mẹ thì người khác mới có quyền gọi tôi một tiếng phế vật " - cậu nhìn Lãnh Huyên, ánh mắt trở nên tàn khốc
. Lãnh Huyên hơi giựt mình khi thấy ánh mắt đó, cậu chỉ mới có 7, 8 tuổi đã có được cái ánh mắt giết người đó rồi...xem ra người phụ nữ kia thật sự đã ảnh hưởng rất lớn đến cậu. Mong là người phụ nữ kia đồng ý...nếu không, Lãnh Huyên anh chính là đã mua được miếng thịt ngon còn phải đem trả lại cho người bán...
" Được! Tôi rất mong lần sau khi gặp lại cậu...cậu sẽ chính thức là thuộc hạ của tôi " - Lãnh Huyên nở một nụ cười hiếm thấy
" Phong, đưa thằng bé về "
" Vâng " - Hàn Phong cuối đầu cung kính rồi bước ra ngoài
" Tôi vẫn chưa biết tên cậu " - Lãnh Huyên nói khi thấy Anh Duệ sắp khuất khỏi tầm mắt
" Lục Anh Duệ... " - cậu nói rồi lạnh lùng bước đi
. Lãnh Huyên nghe xong, đôi môi lại nở một nụ cười...một thằng nhóc tài năng...
" Cậu muốn tôi đưa cậu về đâu " - Hàn Phong hỏi khi thấy cậu đã yên vị trong xe
" Mẹ tôi đâu " - cậu lia ánh mắt muốn giết người nhìn Hàn Phong
.Bắt gặp ánh mắt đó, Hàn Phong khẽ rùng mình một cái
" Chúng tôi không bắt mẹ cậu, cô ta ngất trên đường... " - Hàn Phong khởi động xe, nhìn qua gương chiếu hậu để xem phản ứng của cậu
" Đưa tôi tới Âu Dương gia " - Anh Duệ lạnh lùng nói, cậu nhìn ra cửa sổ nên cũng không thể thấy ánh mắt kinh ngạc của Hàn Phong
" Nếu mẹ ngất gần đó...ông ta chắc có lẽ đã thấy và đưa mẹ về...mong là như vậy... " - Anh Duệ nghĩ, đôi mắt dần trở nên mông lung
. Thằng nhóc này họ Lục...lại yêu cầu Hàn Phong đưa nó tới Âu Dương gia...là có ý gì....? Lãnh Huyên ngồi trong phòng, cuộc hội thoại kia anh đã nghe hết...và nó thật sự làm anh rất ngạc nhiên...nếu nó là cháu của gia tộc Âu Dương...anh xem ra phải tới chào hỏi rồi...Bác Lâm Hàng ( ông nội của Anh Duệ) lâu rồi hai bác cháu mình chưa gặp nhau nhỉ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook